Vừa dứt lời, Mộc Trần mang theo mọi người đi vào cổ bảo. Màu cổ đồng của cổ bão lộ rõ sự ăn mòn của tuế nguyệt. Mặc dù mọi người bước chân rất nhẹ, nhưng vẫn khiến cho bên trong cổ bảo vang vọng từng đạo thanh âm.
- Chẳng lẽ cái thái dương đồ án là thông đạo đi Thánh thành Trung Châu?
Khi đám Lâm Phong nhìn thấy cái thái dương đồ án, bọn họ thầm nói một tiếng. Mà bên cạnh đồ án, còn có một pho tượng rất giỏi sứ giả đại nhân, trông vô cùng sống động.
- Sứ giả đại nhân!
Mộc Trần cung kính hô một tiếng với pho tượng, khiến cho cả cổ bảo tràn ngập giọng nói của Mộc Trần, kéo dài không thôi. Ngay sau đó, mọi người nhìn thấy trong pho tượng của sứ giả người đại nhân có một tia chấn động. Mà sau khi hô xong một tiếng, Mộc Trần không hề nói gì? Chỉ yên tĩnh đợi sứ giả đại nhân đáp lại. Sau một lát, một đạo bạch quang rực rỡ xuất hiện. Mọi người nhìn thấy pho tượng của sứ giả đại nhân phát sáng, sau đó họ cảm tháy trong pho tượng có sinh mệnh chấn động.
- Bái kiến sứ giả đại nhân!
Mộc Trần khẽ khom người đối với pho tượng. Nếu muốn đi đến Thánh thành Trung Châu, nhất định phải nhờ đối phương, nên hắn chỉ có thể cho đối phương một chút mặt mũi.
- Có chuyện gì không?
Từ trong pho tượng vang lên một đạo thanh âm có chút lạnh lùng. Khiến cho đám người Lâm Phong có chút bất mãn. Bọn hắn đã đến nơi này, mà đối phương còn hỏi như thế, đã biết rõ mà còn cố hỏi.
- Sứ giả đại nhân, chúng ta mang đến mệnh cách, muốn đi đến Thánh thành Trung Châu.
Mong sứ giả đại nhân mở ra thông đạo. Mặc dù khá không vui, Mộc Trần vẫn bảo trì tư thái khách khí, không hề có nửa điểm bất mãn.
- Hôm nay, ta có chuyện quan trọng phải làm, nên không có thời gian mở ra thông đạo, các ngươi trở lại vào ngày khác đi!
Giọng nói Sứ giả đại nhân rất lạnh lùng, khiến cho Mộc Trần có chút ngưng lại.
- Sứ giả đại nhân, chúng ta hi vọng có thể sớm đến Thánh thành.
Mong rằng sứ giả đại nhân sắp xếp một chút thời gian! Mộc Trần vẫn không biểu lộ bất mãn, bình hòa nói.
- Ta đã nói rồi.
Hôm khác, các ngươi hãy trở lại! Âm thanh Sứ giả đại nhân lạnh thêm vài phần, khiến cho thần sắc Mộc Trần cứng đờ. Trên gương mặt Mộc Trần thậm chí đã xuất hiện một tia giận dữ.
- Sứ giả đại nhân, thủ hộ thông đạo này là chức trách của ngài a!
Âm thanh Mộc Trần vào lúc này đã đề cao thêm vài phần. Khi Mộc Trần dứt lời, đột nhiên có một đạo thân ảnh xuất hiện trước mặt mọi người. Người đó rõ ràng là vị sứ giả đại nhân kia. Vị sứ giả đại nhân này mặc một bộ trường bào bình thường, bước mạnh về phía trước. Khiến tất cả cảm nhận được một cỗ áp lực đáng sợ hàng lâm trên người. Hắn ta lập tức nói.
- Hôm nay ta không rảnh!
Cút! Cuồng phong lập tức đánh vào trên người mọi người, khiến mọi người cảm thấy một cổ áp lực chèn ép người họ. Sau đó, thân thể bọn họ bị thổi bay ra bên ngoài cổ bảo. Sau bay ra ngoài, Mộc Trần thi triển sức mạnh đại thế cuốn lấy mọi người ổn định. Khi thấy cảnh đó, sứ giả đại nhân bên trong cổ bảo nở một nụ cười lạnh lùng, thản nhiên nói:
- Lần sau đến nhớ chú ý ngữ khí nói chuyện!
Vừa dứt lời, thân thể hắn trực tiếp chui vào trong pho tượng. Sau một lát, đã biến mất không còn tung tích.
- Không có thời gian ư?
Vào lúc này, trong lòng mọi người đều xuất hiện một cỗ tức giận. Nhất là khi nhìn thấy ánh mắt coi thường của tên sứ giả kia, bọn hắn cảm nhận rất khuất nhục. Đối phương cũng không có ý định cho bọn họ tiến vào cổ bảo. Còn ngữ khí nói chuyện, Mộc Trần đã rất khách khí, đến khi đối phương liên tiếp cự tuyệt, hắn mới lạnh giọng một ít, cái này có quan hệ sao?
- Đại sư huynh!
Lâm Phong đi đến bên người Mộc Trần, thấp giọng nói một câu.
- Không có việc gì.
Ánh mắt của Mộc Trần lập tức khôi phục lại bình tĩnh, nói nói:
- Chúng ta trở về thôi.
Khi vừa dứt lời, Mộc Trần cuốn lấy mọi người bay đi. Mà cái cổ bảo lơ lửng trên bầu trời cũng từ từ mờ dần. …. Đông Hoang, Húc Nhật thành. Giờ phút này, Tề gia đã trở thành một mảnh hỗn độn, chỉ còn lại mênh mông bụi bặm, tàn tạ không chịu nổi. Trên không trung đang diễn ra một trận đại chiến giữa Đông Hoàng, Tư Không lão Vũ Hoàng, Lão Vấn Hoàng, Bất Tử Thiên Cung lão hoàng chủ Tề Hoàng am hiểu hư không pháp tắc, nên chuồn đi nhanh nhất. Nên từ khi Đông Hoàng bận chiến đấu, hắn liền bắt đầu chạy trốn, không có ý định lưu lại. Song phương có thực lực cách xa quá lớn, lưu lại chỉ còn đường chết. Mà Thiên Long Hoàng và Đan Hoàng cũng đã bị chư Hoàng vây khốn, không thể trốn thoát. Vào lúc này, Thiên Long Hoàng đã triệt để hóa thành một con Yêu Long, đánh cho thiên địa rung chuyển. Nhưng toàn thân hắn đều đẫm máu, như nỏ mạnh hết đà.
- Hôm nay lại có Vũ Hoàng vẫn lạc.
Khi đám người quan chiến phương xa thấy tình trạng của Thiên Long Hoàng, bọn họ cảm thán một tiếng. Khi bọn hắn nhìn về phía Tề gia, thấy Thủ Vọng giả đang đối phó với những sát thủ của Thí Hoàng Đồng Minh. Tứ đại Vũ Hoàng trung kỳ thì đại chiến trong hư không, mà các vị Vũ Hoàng còn lại của Bát Hoang, lại trọng điểm chiếu cố Thiên Long Hoàng và Đan Hoàng. Chỉ cần có cơ hội, Vũ Hoàng có thể bỏ chạy. Bởi vậy nên muốn lưu tất cả Vũ Hoàng lại, không phải một lựa chọn tốt. Tốt nhất để cho một số người chạy, rồi bao vây tiêu diệt những người còn lại. Mà Thiên Long Hoàng cùng Đan Hoàng, là người bị tỏa định, nên hai vị Vũ Hoàng này nhất định sẽ chết.
- Viêm Hoàng, mau hợp lực giết hắn!
Đúng lúc này, Đại Viên Hoàng nói to với một vị Vũ Hoàng mặc một bộ đồ đạo sĩ. Vị Vũ Hoàng đó chính là Vũ Hoàng mới của Hỏa Diễm Sơn, Viêm Đế! Đạo sĩ kia liền trừng mắt nhìn Đại Viên Hoàng một cái.
- Phải gọi bổn Đế là Viêm Đế!
Khiến cho Đại Viên Hoàng lòi mắt, nói:
- Tốt, Viêm Đế, mau hợp lúc cùng ta.
Để xem cái vẩy giáp của tên kia có còn cứng như lúc đầu không. Từ khi Thiên Long Hoàng sử dụng bí pháp hóa thành Yêu Long, lực phòng ngự của hắn trở nên cường đại đến mức đáng sợ. Nhưng những Vũ Hoàng tấn công hắn cũng không phải dạng vừa, có Vấn Hoàng, Đại Viên Hoàng, Viêm Đế, Võ Hoàng. Mà Vấn Hoàng có thể phong tỏa hư không, nên Thiên Long Hoàng không có cơ hội chạy trốn. Mà Sát Thủ Vũ Hoàng, Lục Dục Vũ Hoàng, Thiên Lôi Âm Tự cùng mấy vị Vũ Hoàng còn lại đối đối phó Đan Hoàng. Do chuyện Đan Hoàng am hiểu độc công đã bị bạo lộ, nên để đối phó hắn, chỉ cần dùng Sát Thủ Chi Hoàng cùng với Lục Dục Vũ Hoàng thích hợp hơn. Mặc dù độc của hắn khó lòng phòng bị, như chỉ cần cho hắn một kích trí mạng, hắn không thể phát huy được độc công. Ám Sát Thuật của Sát Thủ Vũ Hoàng cùng Lục Dục Huyễn Thuật của Lục Dục Vũ Hoàng đều cực kỳ đáng sợ, chỉ cần hắn hơi phân thần, chắc chắn sẽ rơi vào tuyệt địa. Chỉ bằng đội hình này, Đan Hoàng và Thiên Long Hoàng chỉ có đường chết
- Ông!
Vào lúc này, Đại Viên Hoàng đột nhiên rút cây gậy đeo sau lưng ra. Trong khoảnh khắc, cả trời đều bị che kín bởi côn ảnh, trong thiên địa phát cũng vang lên những tiếng trầm đục, giống như sấm nổ.
- Lực lượng, Đại Diễn Côn Pháp, diễn hóa lực lượng phá thiên!
Tuy bị thương rất nặng, nhưng Thiên Long Hoàng vẫn ngửa đầu, điên cuồng hét lên một tiếng, sau đó lao đi. Khi thấy cảnh đó, Vấn Hoàng cười lạnh một tiếng, nói:
- Vũ Hoàng!
Khi tiếng nói kia vừa dứt, Thiên Long Hoàng đột nhiên cảm thấy thân hình hơi dừng lại. Sau đó hắn cảm thấy trên người mình có một lớp nham thạch bao phủ, khiến hắn khó lao về phía trước.
- Xùy~~, Xùy~~.
. . Sau đó, hắn thấy một cây côn hóa mang theo vô cùng lực lượng đánh xuống. Khiến cả thân hình sau khi biến thành Yêu Long của Thiên Long Hoàng run lên. Vào lúc này, Thiên Long Hoàng vô cùng tả tơi, lân phiến tàn tạn, máu tươi nhuộm hồng cả thiên mạc, thê thảm gào lên một tiếng, khiến cho cả hư không chấn động. Sau đó Thiên Long Hoàng, hóa thân thành hình người. Vào lúc này toàn thân vô cùng thê thảm, trong miệng vẫn còn điên cuồng gào thét. Nhưng ngay lúc đó, đột nhiên có một cỗ khí tức tịch diệt hàng lâm, khiến cho thần sắc Thiên Long Hoàng cứng đờ. Một thủ chưởng mang theo lực lượng vô cùng đáng sợ đang hướng về phía hắn, khiến cho hắn vô cùng đau đớn. Sau đó lại có một ngọn lửa màu đen vô cùng yêu dị phá hủy bàn tay hắn. Chủ nhân của nhọn lửa màu đen kia chính là tên đạo sĩ đáng ghét.
- Diệt!
Đạo sĩ kia điểm một chỉ tại mi tâm Thiên Long Hoàng, lập tức khiến Thiên Long Hoàng cứng ngắc toàn thân. Sau đó bị một ngọn lửa màu đen thiêu đốt. Pháp tắc chi lực liền từ trên người Thiên Long Hoàng lan tràn ra, xông về phía bầu trời. Khi thấy cảnh đó, tên đạo sĩ lui về phía sau, chắp tay trước ngực, nói một tiếng:
- Chết trong tay bổn Đế, ngươi cũng có thể nhắm mắt!
Trên thực tế, Thiên Long Hoàng vẫn mở mắt nhìn chằm chằm vào hắn, rõ ràng chết không nhắm mắt! Mà trận chiến bên kia cũng đã kết thúc, Ám Sát Kiếm của Sát Thủ Vũ Hoàng cũng đang xuyên thấu đầu Đan Hoàng.
- Lần này, Bát Hoang cảnh đã mất thêm hai vị Vũ Hoàng, ba cổ Vũ Hoàng thế lực!
Khi mọi người thấy hai vi Vũ Hoàng vẫn lạc, trong nội tâm cũng âm thầm rung động. Bọn hắn đã nhớ không rõ đây là vị Vũ Hoàng thứ mấy vẫn lạc trong năm nay rồi. Bát Hoang muốn xuất hiện một vị Vũ Hoàng vô cùng khó khăm, nhưng trong vòng một năm nay, lại không ngừng có Vũ Hoàng vẫn lạc! … Mà lúc bọn người Lâm Phong trở về, cũng vừa thấy Thiên Long Hoàng và Đan Hoàng vẫn lạc. Nên thần sắc của họ không khỏi có chút ngưng tụ. Thiên Long Hoàng cũng đã chết, nên Thiên Long Thần Bảo đã hoàn toàn hóa thành lịch sử bụi bặm, hoàn toàn chôn vùi trong Bát Hoang. Mà Thiên Khung Tiên Khuyết cũng khó thoát khỏi số phận đó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT