Lúc này, Lâm Phong đột nhiên khởi động tuyệt phẩm Thánh khí, không gian trường bào biến mất ngay tại chỗ, trực tiếp xuất hiện ở một nơi khác, cách đó ngàn mét.
Nhưng mà sau một khắc, đôi mắt đen nhánh của Lâm Phong đột nhiên có chút cứng lại. Tuy hắn đã dịch chuyển đi ngàn mét, nhưng cổ đại thế khủng bố kia vẫn hàng lâm trên người. Vào lúc này, hắn cảm thấy như thân thể của không do hắn khống chế nữa. Dù cỗ đại thế kia chỉ xuất hiện trong khoảnh khắc, nhưng Lâm Phong đã cảm thấy hít thở không thông, loại này cảm giác này giống như bị người ta bóp cổ, cực kỳ khó chịu. Mà cổ sát ý đáng sợ kia càng ngày càng gần, tùy thời có thể sẽ lấy mạng hắn. Đây là lần đầu tiên, Lâm Phong cảm thấy tử thần gần như thế. Vào lúc này, hắn thậm chí còn nghĩ đến chuyện hắn đã bị đệ nhất sát hoặc là đệ nhị sát của Thí Hoàng Đồng Minh tìm thấy. Cỗ này sát ý phảng phất như đang từng bước tới gần, khiến trái tim đập của Lâm Phong đập thình thịch. Cùng lúc đó, trên người cũng hắn xuất hiệu một cơn lốc, cũng giao động của không gian áo nghĩa và một bộ nham thạch khải giáp.
- Đông!
Một đạo âm thanh của thiên đại đại thế vang lên, khiến cho trái tim Lâm Phong cũng nhảy theo từng nhịp đập của cỗ thiên địa đại thế kia. Mà bộ nham thạch khải giáp trên người của hắn cũng bắt đầu nứt toát, lực lượng của không gian áo nghĩa đều bị áp chế đến sít sao!
- Oanh!
Khi thấy áo nghĩa không có tác dụng, trên người Lâm Phong có một luồng ma khí xông lên mây xanh, cường thịnh đáng sợ. Cỗ ma khí kia cuồn cuộn lao xuống, dung hợp cùng cơn lốc, hóa thành một cỗ lực lượng đáng sợ. Khi cỗ lực lượng kia muốn chống cự thiên địa đại thế, Thiên địa lại run lên, khiến cho Lâm Phong cảm thấy khí thế trên người hắn hoàn toàn bị áp chế. Hình như đối phương đang muốn từng bước phá hủy sự tự tin của hắn. Từ khi trên người Lâm Phong tràn đầy ma khí, mọi người chung quanh đã nhìn chằm chằm vào hắn. Khí tức của Lâm Phong vô cùng cường thịnh, nên khi bọn họ thấy hắn, thì đều lộ ra thần sắc sợ hãi. Sau đó, bọn họ tìm tòi chung quanh, bọn họ rất muốn biết người nào đã cho cái người thanh niên đáng sợ kia, bị áp bách. Nhưng bọn họ căn bản không nhìn ra ai là người phóng ra cỗ thiên địa đại thế đó. Có lẽ người kia đang ngay trong đàm người bọn họ, nhưng bọn họ lại không phát hiện được.
- Quá nguy hiểm a!
- Đông!
Trái tim Lâm Phong lập tức nhảy lên lần thứ ba. Vào lúc này, hắn chỉ có cảm giác hắn sắp sụp đổ tới nơi.
- Oanh!
Nhưng Lâm Phong lại đột nhiên bước chân lên mọi bước, vô tận kiếm khí điên cuồng phóng thích. Khiến cho trên mặt đất xuất hiện từng đạo khe nứt to lớn, mà thân thể hắn cũng dần dần hóa thành màu đen. Nhất là đồng tử, chỉ cần người nào nhìn vào nó, họ liền cảm thấy sợ hãi. Đôi mắt của hắn đảo qua chỗ nào, những người ở chỗ đó đều né tránh, không dám nhìn vào cái đồng tử màu đen kia.
- Khí tức thật cuồng bá!
Không biết người nào có thể bứt bách hắn đến mức này! Mọi người đều cảm thấy Lâm Phong rất đáng sợ, nên vô cùng tò mò đối với ngươi đang chèn ép hắn đến tình cảnh như thế này. Người đó chắc chắn là một cường giả vô cùng đáng sợ.
- Ma đạo khí tức, Vô Thiên kiếm đạo, hắc ám đồng tử đáng sợ.
Hắn là Lâm Phong! Trong đàm người đang quan sát, có một người nhận ra Lâm Phong, hắn liền hét lớn một tiếng. Khi nghe được tiếng hét của hắn, mọi người cảm thấy vô cùng rung động!
- Không sai, là Lâm Phong!
Lại có một người trong đám người lại hô lên một tiếng.
- Ngươi không phải đối thủ của ta.
Ngay khi mọi người đang kinh hãi, trong đầu Lâm Phong lại có một thanh âm vang lên. Thanh âm kia liên tục vang vọng không ngừng, tựa như muốn triệt để đánh tan sự tự tin của hắn.
- Xùy~~, Xùy~~.
. . Lâm Phong bắn ra một đạo kiếm quang tàn phá hư không, càn quét giữa thiên địa, khiến cho mặt đất xuất hiện vô số khe hở. Khiến cho những người chung quanh điên cuồng thối lui.
- Không nên vùng vẫy vô ích, trong mắt ta, ngươi đã là người chết!
Khi thanh âm kia vang lên lần nữa, thiên địa lập tức rung động, nhịp đập trái tim Lâm Phong giảm mạnh lần nữa, tử vong càng ngày càng đến gần hắn! Mà luồng sát ý kia cũng đã hóa thành thực chất, đâm vào trên người Lâm Phong, khiến cho gương mặt Lâm Phong trở nên vặn vẹo. Mặc dù khí thế của hắn vô cùng hùng hồn, nhưng vẫn không cách nào ngăn cản đối phương xâm lấn. Khoảng cách của hắn tới tử vong, chỉ còn một bước ngắn! Hắn thật sự sắp phải chết rồi, nhưng hắn lại không biết ai là người giết mình. Chỉ cần nghĩ đây, Lâm Phong cảm thấy bi ai,.
- Không, ta còn có Ngọc Hoàng cung mà.
Lâm Phong thật sự không muốn chết như vậy, hắn còn rất muốn sống, vẫn còn rất quyến luyến với người thân và người yêu. Chỉ cần có một tia hi vọng, hắn không thể buông tha. Đên lúc này, hắn vẫn không biết đối phương đang ở đâu, hắn cũng không cách nào xác định, khi hắn phóng thích Ngọc Hoàng cung, đối phương có cho hắn một kích hay không?
- Toàn bộ cút cho ta!
Đôi mắt đen nhánh của Lâm Phong liền nhìn chằm chằm những người phía dưới thân lạnh lùng nói. Mỗi khi đôi mắt của hắn đảo qua, mọi người liền thấy lạnh buốt, thân hình của họ liền lóe lên, lui về phía sau. Sau đo, Lâm Phong bỗng nhiên bước chân lên phía trước một bước, ma khí vô cùng vô tận cùng với Vô Thiên kiếm ý điên cuồng phóng thích. Khiến cho tất nhà cửa chung quanh bị san thành bình địa, hết thảy tất cả đều tan thành mây khói. Mà những người đang quan sát cũng bay ngược lại, không người nào dám tới gần Lâm Phong. Nhưng cổ tuyệt thế sát ý và thiên địa uy thế kia vẫn tập trung vào mình khiến Lâm Phong cảm thấy tuyệt vọng đúng, tử vong vẫn đang đến gần hắn.
- Đi chết đi!
Một thanh âm lạnh buốt vang trong đầu Lâm Phong, khiến cho sắc mặt hắn trở nên phờ phạc, cả người như không còn sức lực, chỉ có thể chờ tử vong hàng lâm,
- Lăn ra đây!
Lâm Phong gào thét một tiếng, trong giọng nói của hắn phảng như được dung nhập một loại kiếm ý, thể sát phạt hết thảy. Khiến cho mấy trăm trượng xung quanh hắn đều bị những đạo sóng âm đáng sợ phá diệt hết thảy, không người dám tới gần. Trong hư không xuất hiện mội bàn tay khổng lồ, đánh về phía Lâm Phong. Bàn tay kia ẩn chứa sức mạnh vô tận, khiến Lâm Phong không cách nào chống cự. Mặc dù hắn đã phóng thích Ngọc Hoàng Tâm, cũng trốn không thoát khỏi cái bàn tay tử vong kia. Vào lúc này, toàn thân Lâm Phong đều ướt đẫm mô hôi. Mặc dù hắn rất tức giận, kiếm ý phá diệt Cửu Tiêu, nhưng vẫn không ngăn được lực lượng tuyệt đối của bàn tay kia. Hắn rất không cam lòng! Con đường võ đạo của hắn còn rất dài, hắn còn muốn đăng Cửu Tiêu, hắn làm sao có thể chết ở chỗ này!
- Rống.
. . Cuồng ma hư ảnh cùng ma thần cùng nộ khiếu. Trong tiếng gào thét cuồn cuộn kia tràn đầy sự không cam lòng, khiến cho mặt đầt chung quanh ầm ầm bạo liệt. Ma khí của hắn dường như cuốn lấy thiên địa, cuồn cuộn bay lên không, hội tụ thành một Ma Vương phía trên bầu trời. Mà cỗ ma khí còn lại vẫn bám trên người Lâm Phong, khiến cho quán xuyên trời cùng đất, tựa như xảy ra lột xác.
- Đột phá!
Khi mọi người nhìn thấy cảnh này, họ vô cùng rung động và bất ngờ. Không ngờ Lâm Phong lại đột phá Tôn Vũ tầng bảy vào lúc tuyệt vọng. Tuy ma khí trên người Lâm Phong vẫn cuồn cuộn sôi trào, nhưng hắn vẫn không có cách nào chống cự được cái cổ áp bách kia. Hắn không hề có chút vui sướng nào khi đột phá, hắn chỉ cảm thấy bi thương mà thôi.
- Đúng hắn!
Vào lúc này, xa xa có một đạo thanh âm cuồn cuộn truyền đến. Khi Lâm Phong nhìn về phía đó, hắn nhìn thấy Chu Thiên Nhược cùng đại ca của hắn chạy đến.
- Đại ca, chính là hắn, huynh may thay ta tru sát hắn!
Chu Thiên Nhược lập tức mở miệng nói, nhưng Chu Thiên Khiếu lại nhíu nhíu mày. Giờ phút này, Lâm Phong đã khó bảo toàn, nên hắn cũng không cần hắn động thủ. Nhưng ánh mắt của hắn đảo qua đám người đang quan sát, hắn lại không có phát hiện ai tại đối phó Lâm Phong.
- Ông!
Nhưng vào lúc này, trong đám người đang quan sát lại có một đạo thân ảnh vọt ra, lao thẳng tới phía Lâm Phong. Khi thấy người đó, đôi mắt Chu Thiên Khiếu trở nên ngưng trọng. Sau đó, hắn ta lập tức nhìn thấy người kia đến bên cạnh Lâm Phong, trực tiếp mang Lâm Phong đạp không ly khai. Một màn kia diễn ra quá đột nhiên, khiến cho đám người đang quan sát vô cùng khó hiểu. Cũng khiến cho đôi mắt Chu Thiên Khiếu cứng ngắc, hắn dường bhư đã nghĩ tới điều gì đó? Nên hắn phóng ra ngoài, truy kích người kia và Lâm Phong. Mấy hơi thở sau, Chu Thiên Khiếu xuất hiện một chỗ khác, nhưng trước mặt của hắn, đã không còn thân ảnh của hai người. Sau một lúc, Chu Thiên Nhược cũng chạy tới nói với Chu Thiên Khiếu:
- Đại ca, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Chu Thiên Khiếu khẽ lắc đầu, hắn cũng không biết chính xác, chuyện gì đã xảy ra! …. Cùng lúc đó, Lâm Phong cũng vô cùng mơ hồ, không biết chuyện gì xảy xa. Cho đến khi, hắn xuất hiện tại một tòa sơn mạch bên ngoài Húc Nhật thành thì mới nhìn rõ, người bắt đi hắn là ai? Khi nhìn thấy người đó, đôi mắt của hắn liền cứng tại chỗ, không khỏi ngạc nhiên. Sau đó, Lâm Phong liền nở một nụ cười khổ, lắc đầu nói:
- Đại sư huynh, huynh dọa đệ thảm quá.
- Ta nhìn thấy tu vi của ngươi đình trệ tại Tôn Vũ tầng sáu đỉnh phong, nên mới dùng biện pháp này, cố ý kích thích ngươi một cái thôi mà.
Thì ra người làm cho Lâm Phong cảm thấy tuyệt vọn, lại là đại sư huynh của hắn, Mộc Trần.
- Cảm ơn đại sư huynh!
Mặc dù Lâm Phong mặc trải qua tuyệt vọng, nhưng hắn cũng rõ nổi khổ tâm của đại sư huynh. Cũng vì hắn, nên đại sư huynh mới làm như vậy.
- Không cần cảm tạ, đệ có thể đột phá vì dựa vào chính mình, ta chỉ dẫn đạo một cái mà thôi!
Mộc Trần không thèm để ý cười nói. Số cường giả bị nhốt tại một cái cảnh giới đỉnh phong rất nhiều. Nhưng cũng không phải ai, cũng đều có thể dùng loại biện pháp này, để kích phát bọn hắn đột phá. Mấu chốt vẫn do ý chí tín niệm của người đó, nhưng cũng cần một tia vận khí! Nên Mộc Trần cũng chỉ muốn thử một lần, Lâm Phong có thể đột phá tốt nhất, không thể đột phá cũng có thể cho Lâm Phong một chút động lực để tiến tới. Để cho Lâm Phong biết, con đường của hắn vẫn còn rất dài!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT