Vào lúc này, Đông Hoàng đang nhìn chằm chằm Thủ Vọng Chi Phụ như muốn xem cặp mắt dấu trong cái mũ rộng vành kia có thực sự biết rõ âm mưu của hắn hay cố ý chém gió?
- Hừ!
Khi thấy Đông Hoàng không nói gì, Thủ Vọng Chi Phụ nở một nụ cười lạnh lùng, thản nhiên nói:
- Ngươi cho rằng, khiến cho bọn họ tiến vào hư vô chiến trường có tác dụng sao?
Xem ra, ta cũng không cần phải ta tự mình động thủ nữa!
- Khi Thủ Vọng Chi Phụ vừa dứt lời, đồng tử Đông Hoàng trì trệ trong giây lát, sắc mặt tái nhợt.
Thủ Vọng Chi Phụ không cần phải lừa gạt hắn, tất cả mọi chuyện đều đã bị lộ.
- Ầm ầm!
Mặt đất đột nhiên sụp xuống, vô số tàng đá bay lên trời, từ trong phế tích của Tề gia, có một loạt thân ảnh xuất hiện.
- Thiên Long Hoàng!
Mọi người lập tức nhìn thấy trong đó có một đạo thân ảnh vô cùng bá đạo, trên người bao trùm Long lân khải giáp, gương mặt lộ rõ sát khí mãnh liệt. Người đó rõ ràng là Thiên Long Hoàng.
- Thủ Vọng Chi Phụ không nói sai.
Thiên Long Hoàng thật sự ở Tề gia, điều này cũng có nghĩa…. Tề gia là người của Thí Hoàng Đồng Minh! Giờ khắc này, vô số người đều cảm giác trên người mình xuất hiện từng giọt mồ hôi lạnh, thế lực Hoàng hoành Bát Hoang và Cửu U vô số năm, săn giết không biết bao nhiêu thanh niên có tiềm chất Vũ Hoàng, dĩ nhiên lại là một gia tộc Vũ Hoàng của Bát Hoang cảnh, Tề gia. Điều này khiến cho người ta cảm thấy trong lòng rét run. Những người thoát ra từ trong phế tích bụi bặm đó, không chỉ có Thiên Long Hoàng, mà còn có một ít người mặc hắc y của Thí Hoàng Đồng Minh, cùng Lục Dục Vũ Hoàng, Sát Thủ Chi Hoàng, Thiên Lôi Âm Tự, Cửu Khúc Tiên Cảnh Vũ Hoàng.
- Bọn họ đều là những cường giả do Thủ Vọng Chi Phụ mời tới sao?
Khi mọi người thấy từng vị Vũ Hoàng lần lược bước ra, trong lòng bắt đầu run rẩy. Tình cảng lúc này rất giống tình cảnh ở Thiên Long Thần Bảo. Chuyện này không chỉ có riêng ân oán của Thiên Đài cùng Tề gia, mà còn có ân oán của Bát Hoang và Thí Hoàng Đồng Minh.
- Các ngươi đã chờ bọn họ trong hư vô chiến trường sao?
Vào lúc này, trong đôi mắt của Đông Hoàng bắn ra từng tia sánh màu vàng kim óng ánh, phát ra đáng sợ nhuệ khí. Vừa rồi, hắn thật sự đã thông tri cho Thiên Long Hoàng đi vào hư vô chiến trường, lặng yên ly khai. Nhưng không ngờ, Vũ Hoàng lại khiến cho Tề gia thành đống đổ nát, ép mấy vị cường giả kia ra khỏi thông đạo đi hư vô chiến trường.
- Khi nảy, ta vừa dọa khiến Thiên Long Hoàng hiện thân, ngươi đã mắc mưu rồi.
Thủ Vọng Chi Phụ cười lạnh một tiếng.
- Sợ không chỉ như vậy?
Nếu ngươi đã khẳng định Thiên Long Hoàng ở Tề gia, mà còn có thể xác định hắn sẽ tiến nhập hư vô thông đạo. Có lẽ ngươi đã để lại ký hiệu trên người hắn. Đông Hoàng nhìn chằm chằm hư không nói. Nếu như không có tuyệt đối nắm chắc, Thủ Vọng Chi Phụ đã không thể nào hội tụ Vũ Hoàng Bát Hoang đến Tề gia. Đông Hoàng còn nhớ rõ, lần trước tại Thiên Long Thần Bảo. Khi Thủ Vọng Chi Phụ muốn tru sát Thiên Long Hoàng, hắn đã cứu Thiên Long Hoàng đi. Từ lúc đó, hắn đã nghi ngờ Thủ Vọng Chi Phụ không thật sự muốn tru sát Thiên Long Hoàng. Tới giờ phút này, Đông Hoàng cũng đã giải đáp được nghi vấn. Khi nghe được lời Đông Hoàng, thần sắc Thiên Long Hoàng cứng đờ. Hắn cũng không ngờ lần trước khi chiến đấu cùng Thủ Vọng Chi Phụ, đối phương đã thật sự lưu lại ấn ký trên người hắn?
- Không trọng yếu, quan trọng là … đã có thể xác định, Bát Hoang cảnh Tề gia, Tư Không gia là thủ lĩnh của Thí Hoàng Đồng Minh.
Thiên Long Hoàng, Đan Hoàng cùng tham dự. Thủ Vọng Chi Phụ cao giọng tuyên bố với các vị Vũ Hoàng. Tề gia, Tư Không gia và Thiên Long Thần Bảo đã sớm kết thành đồng minh. Mà mấy vị Vũ Hoàng của tam đại thế lực đã nhiều lần hành động cùng nhau. Nên có thể xác định, hai vị Vũ Hoàng của Tư Không gia và Thiên Long Hoàng tất nhiên cũng tham dự vào Thí Hoàng Đồng Minh. Nhưng cả Tư Không gia tộc cùng Thiên Long Thần Bảo có tham dự hay không, thì còn phải lưu lại thương thảo. Mà sắc mặt Đan Hoàng vào lúc này cũng rất khó coi, một khi đã bị phát hiện, thì ở Bát Hoang và Cửu U đã không còn chỗ cho hắn dung thân.
- Đan Hoàng, nếu ngươi không trợ Trụ vi ngược, Bát Hoang cảnh cũng sẽ không có nhiều Vũ Hoàng vẫn lạc như vậy!
Thanh âm cuồn cuộn của Đại Viên Hoàng giống như những tiếng sâm, vang vọng trong hư không. Nếu như các vị Vũ Hoàng không có trúng độc trong hôn lễ Tề Viêm, tất nhiên sẽ không có ai vẫn lạc. Khi nghe thấy những lời của Đại Viên Hoàng, khóe miệng Đan Hoàng run nhè nhẹ, nhưng sắc mặt của hắn lập tức khôi phục yên tĩnh, thản nhiên nói:
- Việc này chỉ có ta tham dự, Thiên Khung Tiên Khuyết không hề biết bất cứ chuyện gì!
- Chúng ta tự nhiên sẽ đi Thiên Khung Tiên Khuyết một chuyến.
Khiến cho Thiên Khung Tiên Khuyết giải tán! Mặc dù giọng nói của Sát Thủ Chi Hoàng vô cùng yên bình, như lại khiến cho Đan Hoàng có chút run rẩy, lạnh lùng quét Sát Thủ Chi Hoàng một cái. Rồi thầm nghĩ trong lòng, một khi bị phát hiện, cơ nghiệp tất nhiên sẽ bị hủy diệt, Thiên Khung Tiên Khuyết sắp bị Bát Hoang cướp đoạt. Những đệ tử của Thiên Khung Tiên Khuyết có thể còn sống, cũng coi như có kết cục tốt hơn Tề gia và Thiên Long Thần Bảo rồi!
- Người của Tư Không gia cũng không biết gì!
Tư Không lão Vũ Hoàng liền nói.
- Hừ!
Lão Hoàng chủ hừ lạnh một tiếng:
- Tư Không gia giống nhứ Tề gia, là Thí Hoàng Đồng Minh!
- Xùy~~.
. . Đôi mắt Tư Không lão Vũ Hoàng dị biến, nhìn chằm chằm lão hoàng chủ, lạnh như băng nói:
- Các ngươi muốn chém tận giết tuyệt sao?
- Ngươi không biết lão Hoàng chủ là ai à?
Khi nghe Thủ vọng Chi Phụ nói, Tư Không lão Vũ Hoàng nhíu mày hỏi:
- Ai?
Mà khi mọi người nghe thấy thế, họ cũng có chút kinh ngạc. Chẳng lẽ Lão Hoàng chủ, còn có thân phận khác hay sao? Sau đó, mọi người nhìn thấy môi của Thủ Vọng Chi Phụ khẽ nhúc nhích, truyền âm cho Tư Không lão Vũ Hoàng. Đôi mắt Tư Không lão Vũ Hoàng lập tức cứng đờ.
- Lão Hoàng chủ, xem ra đại hạn ngươi quả thật đã buông xuống.
Khi Tư Không lão Vũ Hoàng cười lạnh nói, hắn cũng bay hơn mười dặm trong chớp mắt.
- Ông!
Từ Thiên mâu của hắn liền bắn ra một tia sáng, khiến cho hư không vặn vẹo. Sau đó có một cái vòng xoáy xuất hiện, Tư Không Vũ Hoàng lập tức bước chân vào trong vòng xoáy. Nếu như Thủ Vọng Chi Phụ đã tính toán phục kích bọn họ vào ngày hôm nay, giờ phút này, Tư Không gia chắc cũng bị tập kích, nên hắn nhất định phải đi!
- Xuy xuy.
. . Ngay khi Tư Không Vũ Hoàng sắp rời đi, đột nhiên có một ngọn lửa màu đen bao phủ vòng xoáy.
- Cút ngay!
Tư Không lão Vũ Hoàng nổi giận gầm lên một tiếng, Thiên Mâu cũng phóng ra một đạo hào quan, khiến cho hư không thác loạn, mà ngọn lửa màu đen cũng tảng ra hai bên. Nhưng phía trước vòng xoáy lại xuất hiện một đôi ma nhãn hắc ám, tràn đầy khí tức tịch diệt. Nó lập tức điều khiển hỏa pháp tắc đốt cháy Thiên Mâu, khiến Tư Không lão Vũ Hoàng nộ khiếu một tiếng. Sau đó triệt thoái lui về phía sau. Vào lúc này, Tư Không lão Vũ Hoàng đang dùng tay che một con mắt. Thiên mâu của hắn dường như bị hỏa diễm pháp tắc thiêu cháy, nhưng một con mắt khác của hắn vẫn gắt gao nhìn chằm chằm phiến hư không, lạnh lùng nói.
- Là ai, mau lăn ra đây!
- Còn có một vị Vũ Hoàng khác sao?
Khi mọi người nghe vậy, vô cùng bất ngờ. Nơi đây là nơi tề tụ của Vũ Hoàng Bát Hoang, hôm nay Bát Hoang cảnh nhất định sẽ có một ít cường giả Vũ Hoàng vẫn lạc.
- Tư Không lão Vũ Hoàng, con của ngươi bị thủ vọng giả giết trong hôn lễ của Tề Viêm.
Chẳng lẽ ngươi không muốn báo thù sao? Hà tất phải vội vã ly khai như vậy? Thủ Vọng Chi Phụ khàn khàn nói. Nhưng lời đó của hắn như những lưỡi đao chọt trúng chỗ đau Tư Không lão Vũ Hoàng. Vào ngày ấy, hắn định nhằm vào người khác, nhưng lại khiến cho con hắn bồi táng. Vào lúc đó, hắn và người giết con hắn đều mặc đồ Thí Hoàng Đồng Minh, nên hắn không thể cứu viện Tư Không Vũ Hoàng. Vào lúc này, Tư Không lão Vũ Hoàng đang nhìn chằm chằm Thủ Vọng Chi Phụ. thực lực song phương cách xa, nên trận chiến này rất khó! ….. Trong khi các vị Vũ Hoàng đang chiến đấu, cách đó một vạn dặm đang có một hàng người điên cuồng lao về phía đông.
- Đại sư huynh, chúng ta thật phải đi sao?
Như Tà hỏi Mộc Trần một tiếng, đám người chính là đám Lâm Phong cùng với Mộc Trần. Mà không chỉ có bọn hắn, Phượng Huyên và Phượng Linh Nhi, Vấn Thiên Ca, Vấn Ngạo Tuyết, Tiêu Vũ, Y Nhân Lệ, Không Minh cùng rất nhiều yêu nghiệt Bát Hoang đều xuất hiện ở đây.
- Ừ, đệ không nở rời đi sao?
Mộc Trần nở một nụ cười với Như Tà, nói. Nhưng hắn vẫn không dừng bước, tiếp tục đi về hướng mặt trời mọc. Khi nhưng tia nắng đầu tiên của mặt trời chiếu lên trên người, mọi người đều cảm thấy nóng bức vô cùng. Hình như khoảng cách giữa bọn họ và mặt trờt càng ngày càng gần, khiến cho mọi người bốn bề sóng dậy. Lâm Phong biết rõ, sớm muộn gì cũng có một ngày, hắn sẽ rời tiểu thế giới này, nhưng không ngờ lại đột nhiên đến như vậy. Lâm Phong càng ngày bay càng cao, khung cảnh bây giờ giống như ngày ấy, khi cái tên gia hỏa Viêm Đế kia mang theo hắn xông đến phần cuối của thế giới. Dưới chân hắn toàn bộ đều là biển mây cuồn cuộn. Vào lúc này, Lâm Phong đang quay đầu nhìn lại một cái, hắn biết rõ, lần này hắn đã chính thức đến đầu thế giới, chỉ cần thông qua nó, hắn sẽ bước vào thế giới chân chính. Vào lúc này, Mộc Trần đã cuốn lấy mọi người, lao đi với tốc độ rất đáng sợ, nhanh đến không thể tưởng tượng nổi. Khi Mộc Trần sư huynh không dùng đại thế và thiên địa lực lượng cuốn lấy bọn hắn, Lâm Phong đã có một chút hoài nghi, không biết Mộc Trần sư huynh có phải trở thành Vũ Hoàng rồi không? Rốt cuộc, trước mặt bọn hắn đã xuất hiện một tòa cổ bảo, cổ bảo này ở tận cực đông, nên nơi đây rất nóng, lại còn có lực áp bách rất mạnh mẽ. Nếu không phải Mộc Trần che chở bọn hắn, lấy thực lực của bọn họ, rất có thể không chịu nổi cỗ lực áp bách này. Nếu không có tu vi Tôn chủ, muốn đến nơi này rất khó. Càng ngày mọi người càng thấy rõ tòa tòa cổ bảo đó, nó là một tòa thành lơ lửng trên trời. Khi đám người Lâm Phong bước chân lên cỗ bảo, mọi người thấy có một thái dương đồ án rộng lớn vô biên, phảng phất như sắp mở ra!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT