Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 1502 - Thánh thành đệ tử


...

trướctiếp

Húc Nhật thành ở Đông Hoang đã tồn tại ngàn vạn năm, thành phố phồn hoa nhất trong Đông Hoang, nguyên nhân của việc này không thể không dính dáng đến Tề gia.

Thế lực các Vũ Hoàng có thể tạo ra không gian phồng hoa. Mà Tề gia đã qua vô số nắm đứng vững nơi đây nên Húc Nhật thành cũng chưa bao giờ suy bại, điều này giống như mặt trời nhô lên ở hướng Đông, Tề gia ở Đông Hoang cũng vậy, vô cùng khấm khá và phồn hoa. Hôm nay đã bảy ngày từ lúc Thiên Long Thần Bảo bị diệt, việc này đã lan truyền khắp Bát Hoang và trở thành đề tài buôn chuyện trong các tửu lâu, bọn họ vậy mà lại có mối quan hệ với Thí Hoàng Đồng Minh, có khả năng còn là một phần của chúng, nghĩ đến như thế khiến cho mọi người khiếp sợ, nhưng điều còn đáng sợ hơn là Thiên Đài liên thủ với Thủ Vọng giả xoá tên Thiên Long Thần Bảo ra khỏi Bát Hoang. Thiên Long Hoàng đáng giận nhưng cũng thật đáng thương, chín đứa con trong đó có con ruột lẫn con nuôi đều đã chết, không một ai may mắn còn sống, toàn bộ người đều bị giết, toàn bộ Thiên Long Thần Bảo – tâm huyết cả đời ông ta cũng tan thành mây khói, thậm chí sau đó còn bị cướp bóc, từ nay Thiên Long Thần Bảo huy hoàng chỉ còn lại một toà thành thi thể và các bức tường đổ nát. Việc này đều do Thiên Đài làm ra, mọi người chợt nhớ đến Húc Nhật thành khi xưa Lâm Phong từng tàn sát Tề gia, giết một lần mấy trăm cường giả Tôn Vũ khiến cho Tề gia bị tổn thất nghiêm trọng, may mà sau đó có Tề Thiên Hành về trấn thủ nếu không sẽ loạn mất. Về sau lại có đồn đãi truyền đến nói rằng trên tiệc cưới của Tề Viêm xuất hiện Thí Hoàng Đồng Minh và Thủ Vọng giả, họ đại chiến với nhau và đã có mấy vị Vũ Hoàng bỏ mình tại Tề quốc, Tề Viêm cũng bị giết chết, đây là lần đầu tiên mọi người cảm thấy bí mật của các thế lực trong Bát Hoang cách mình gần đến vậy, Đông Hoàng đứng đầu Tề quốc đương nhiên là chủ nhân chân chính của Tề gia, cả Bát Hoang và Cửu U thập nhị quốc đều có rất nhiều thế lực, Tề gia cũng thế, Vấn gia và Tư Không gia cũng vậy. Húc Nhật thành có một thiên đàn địa cửa rộng mở, đó là nơi vừa thưởng thức trà đạo vừa buôn chuyện, không ít tin tức khiếp sợ đều được truyền ra từ đây mà bây giờ nơi này cũng chỉ có không đến mười người đang ngồi với một phong thái anh tuấn còn những người khác lại đứng rất xa nhìn bọn họ, không dám tiến vào bên trong đó. Bởi vì người ngồi bên trong đều là những nhân vật nổi tiếng cường đại, chỉ cần vài người trong đó thôi đã có thể gây ra tiếng vang lớn rồi, các vị trưởng lão biết nhiều hiểu sâu không thể không đi ta mà nhường nơi đó lại cho một thanh niên.


- Vị ngồi ở phía tây là Hạ Thiên Phàm từng khiêu chiến rất nhiều nhân vật yêu nghiệt trong Bát Hoang và điều quan trọng là trăm trận trăm thắng, công pháp giống như một vị đế vương vậy, bách phát bách trúng, Vấn Thiên Ca lợi hại cũng đã từng bại dưới tay hắn.


Bên ngoài có tiếng nghị luận nho nhỉ.


- Hạ Thiên Phàm rất lợi hại nhưng tu vi của hắn không cao, cũng chỉ ở cảnh giới Tôn Vũ tầng bảy, ngươi nhìn thanh niên mặc trường bào vàng kim kìa, tên hắn là Chu Thiên Nhược, Tôn Vũ tầng chín, vào ngày trước hậu bối Phong gia ở Đông Hoang có lời qua tiếng lại với hắn, lời nói có liên quan đến cả gia tộc và kết quả bị hắn một mình một ngựa đến diệt môn, thậm chí người Tề gia đích thân ra mặt hi vọng hắn hạ thủ lưu tình nhưng cũng không ăn thua, hắn san bằng Phong gia thành bình địa khiến cho không ai không dám công nhận hoàng kim Thánh kiếm của hắn.


Bên cạnh lại có người khác chỉ vào một thanh niên ngồi gần Hạ Thiên Phàm, người vừa rồi nói cũng gật đầu đồng tình, việc của Phong gia hắn cũng đã nghe được, Phong gia cũng được xem như một thế lực thâm niên và mạnh mẽ đã tồn tại rất lâu ở Đông Hoang nhưng không ngờ lại có kết cục bi thảm như vậy, chỉ vì hậu bối gây chuyện mà toàn môn bị diệt và có lẽ lúc ấy trưởng bối Phong gia không đi tìm Chu Thiên Nhược trả thù chắc cũng không thảm thế này, đến cả Tề gia cũng không thể ra mặt ngăn cản hắn. Sau chuyện này người Đông Hoang đều biết Chu Thiên Nhược là một vị sát tinh của Húc Nhật thành, chỉ dám đứng từ xa mà nhìn hắn, người này không biết là đại nhân vật nào mà Tề gia đã cho hắn mặt mũi hắn cũng không quan tâm mà tiếp tục truy sát Phong gia, đến Tề gia cũng không làm gì được!


- Người đi cùng hắn là nam thanh niên tên Cổ Lực, quan hệ giữa họ cũng không tệ, ta còn nghe thấy hai người trò chuyện mà Chu Thiên Nhược lại khách khí với hắn, vậy thì ngườ này cũng không thua kém gì hắn đâu!


Không ít người nhỏ giọng nghị luận, những vị này đều có thực lực cường hãn đến đáng sợ, đám yêu nghiệt của Bát Hoang Cảnh đứng trước họ đều yếu thế hơn, thân phận họ thần bí vô cùng, thậm chí không ai biết họ tới từ đâu nhưng mọi người đoán chắc là từ Thánh thành Trung Châu, chỉ có nơi đó mới có thể sinh ra nhiều người đủ sức thắng được yêu nghiệt của Bát Hoang Cảnh.


- Chư huynh, chúng ta đến Bát Hoang cũng đã được một thời gian rồi, theo mọi người thì người nào ở Bát Hoang có thể xứng với danh thiên tài!


Một âm thanh truyền từ trong ra, người nó là thanh niên quấn khăn đầu, mặt mũi thanh tú, nhìn bộ dạng nho nhã với nụ cười ấm áp có ẩn ẩn sự mê người. Đám người bên ngoài nghe vậy lập tức hồi hộp, những vị đang ngồi bên trong đều là thiên tài, vừa rồi bọn họ chỉ uống trà còn bây giờ tì bàn đến thiên tài của Bát Hoang, không biết trong mắt họ ai mới có thể được xem là thiên tài đây.


- Bát Hoang có rất nhiều người mang danh thiên tài nhưng yêu nghiệt chân chính thì ta nghĩ là Thiên Lôi Âm Tự - Không Minh, ta đã chiến đấu qua với hắn và bất phân thắng bại!


Hạ Thiên Phàm hơi mở miệng, mọi người khẽ ngây ra, Hạ Thiên Phàm vậy mà đã đấu với Không Minh rồi, hơn nữa còn hoà, chuyện động trời thế này mà không ai biết, Không Minh cũng là người trước nay khiêm tốn, trầm lặng nên không thích khoe khoang chiến tích của mình, nếu hắn nói qua mình đã từng bất phân thắng bại với Hạ Thiên Phàm – người đã đánh bại rất nhiều yêu nghiệt ở Bát Hoang thì chắc chắn uy danh sẽ tăng rất nhiều nhưng hắn lại không, chưa hề nhắc đến chuyện này. Và quan trọng là không thể phủ nhận khí chất bất phàm của Hạ Thiên Phàm, tuy hắn khiêu chiến nhưng khi thất bại vẫn thừa nhận điều đó.


- Còn có Vấn Thiên Ca của Vấn gia, Tư Không Hiểu Tư Không gia cũng bất phàm không kém.


Hạ Thiên Phàm khẽ nói, tuy mấy người này đều thua dưới tay hắn nhưng hắn hiểu rõ thực lực của đói phương thế nào, cũng nhờ tài nguyên và điều kiện tu luyện của hắn cao hơn thôi. Trên nhiều phương diện, xét về điều kiện tu luyện thì những người Bát Hoang Cảnh này kém xa họ, bọn họ đến thế giới này cũng chỉ xem như đi lịch lãm rèn luyện, không chỉ nơi này, bọn họ còn có thể tự do đi đi lại lại trong các tiểu thế giới nhìn sự phát triển của võ đạo nơi đó và làm phong phú kiến thức hơn.


- Bất Tử Thiên Cung Quân Mạc Tích, nếu như thực lực của hắn tương đương ta, ta sẽ đấu không lại hắn.


Vị thanh niên mặc quần áo màu xanh da trời nói, hắn tươi cười ấm áp tạo cảm giác nho nhã ôn hoà dễ tiếp cận.


- Quân Mạc Tích nghe nói có Bất Tử Minh Vương thể lại được lão Hoàng chủ dốc lòng đào tạo, khó trách được người đời gọi là thiên tài.


Mọi người xung quanh gật gật đầu mà trong đám người phía xa cũng có Lâm Phong, nơi này tin tức nào không có nên hắn sau khi tuỳ ý đi lại trong thành liền đến đây xem có tin tức nào khiến mình hứng thú hay không, không ngờ lại được nghe đoạn trò chuyện này. Lâm Phong nhìn phía thanh niên vừa nói chuyện, hắn có khí chất nho nhã, ôn hoà và khiêm tốn, có vẻ như đến từ đại gia tộc nào đó mới có thể có giáo dưỡng như vậy. Thực sự không phải đệ tử của các đại gia tộc đều kiêu ngạo, cái tính này phải phụ thuộc vào hoàn cảnh và sự dạy bảo của gia tộc, rất nhiều người của đại gia tộc kiêu ngạo không coi ai ra gì vì thiên phú của họ xuất chúng lại được trưởng bối hết sức cưng chiều nên không để ai vào mắt, nhưng bên cạnh đó cũng có nhiều người như thanh niên vừa rồi, phong vân khinh đạm lại tạo cho người khác cảm giác ôn hoà dễ gần.


- Bằng Ma của Yêu Hoàng Điện, bản thể Kim Sí Đại Bằng!


Lại có người khác lên tiếng.


- Thiên Bích sơn trang Bắc Yên Vân, tu vi Tôn Vũ tầng chín, chưởng khống năm trăm lần thiên địa đại thế, thực lực rất mạnh mẽ.


Chu Thiên Nhược nhàn nhạt nói một tiếng khiến những người nghe thấy rất kinh ngạc, Bắc Yên Vân của Thiên Bích sơn trang sao? Đối với nhiều người mà nói thì Thiên Bích sơn trang rất lạ lẫm! Cổ Lực cười nhẹ, Chu Thiên Nhược chỉ nói đến Bắc Yên Vân mà không hề đề cập đến Lâm Phong!


- Nghe nói mười hai vị đệ tử thân truyền của Thiên Đài đều là những nhân vật yêu nghiệt của Bát Hoang, đáng tiếc Thiên Đài đã giải tán, hành tung của họ mờ ảo khó có thể gặp, nếu không thì ta đã lĩnh giáo một phen.



- Không sai, Cửu U mênh mông nên chắc chắn có những thiên tài chưa gặp được, còn Thiên Đài ta cũng có nghe qua, trong đám đệ tử thì Mộc Trần đã đến bậc Tôn chủ, Hầu Thanh Lâm có Chấp Chưởng Luân Hồi, Thiên Si thì Phật quang cường thịnh, Lâm Phong bá đạo vô biên, ở Bát Hoang này rất có danh tiếng nhưng vẫn chưa được gặp nên không biết người có như danh.



- Điểm ấy có lẽ Chu huynh biết được!


Vị thanh niên ba nãy dẫn ra đề tài này nhìn Chu Thiên Nhược đầy hàm ý, nhìn sang thấy ánh mắt đó Chu Thiên Nhược khẽ run.


- Ta không hiểu ý của ngươi.


Chu Thiên Nhược nhìn thanh niên đó một cách bình tĩnh, bảo trì thần sắc của mình.


- Ta nghe nói ở Thiên Bích sơn trang ngươi và Cổ huynh đã từng gặp Thiên Đài Lâm Phong, thậm chí ngươi còn có xung đột với hắn, không biết có đúng không?


Ánh mắt thanh niên kia nhìn thẳng vào Chu Thiên Nhược, bên trong đôi mắt yên bình không hề có địch ý nhưng lời nói của hắn khi rơi vào tai Chu Thiên Nhược lại cảm thấy sắc bén! Ánh mắt mọi người đều tập trung vào Chu Thiên Nhược, thanh niên này sẽ không dưng đi bịa chuyện, nếu như bọn họ đã gặp nhau tại Thiên Bích sơn trang thì tại sao Chu Thiên Nhược chỉ đề cập đến Bắc Yên Vân? Không lẽ Lâm Phong yếu đến mức không đáng để hắn đặt vào mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp