Lâm Phong ở Bát Hoang Cảnh có thanh danh vang dội nhất trong các yêu nghiệt, từ sau chuyện Mệnh Vận thành, hắn đã làm ra rất nhiều chuyện lớn, giết Long Đằng, Tề Thiên Thánh, bị song Hoàng vây quét, Tôn chủ truy sát mà vẫn không chết, hơn nữa còn ở thời điểm diễn ra chư Hoàng ước hẹn mà giết bảy vị thái tử của Thiên Long Thần Bảo, ma khí bá đạo, kiếm phá không gian.
Hơn nữa mỗi một người hắn giết đều có tu vi cao hơn hắn, người ta vượt cấp chiến đấu đã khó còn Lâm Phong lại vượt cấp giết người, nhân vật như vậy khi chiến đấu với những người này cũng có thể đả thương họ đấy, Chu Thiên Nhược một mình diệt Phong gia, thực lực hẳn rất đáng sợ nhưng so với Lâm Phong thì ai mạnh ai yếu còn chưa rõ, nói Lâm Phong hắn không đáng để vào mắt thì mọi người không hề tin tưởng. Vì vậy mọi người rất chờ mong câu trả lời của Chu Thiên Nhược!
- Ngươi có vẻ biết không ít chuyện, Chu Thiên Nhược quét mắt qua thanh niên đó, thản nhiên nói: - Thiên phú của Lâm Phong không tồi, đấu với ta mà không hề rơi vào thế hạ phong!
Vị thanh niên kia nghe thế liền cười nhẹ:
- Có thể chiến đấu cới Chư huynh đã đủ xứng với hai chữ thiên tài rồi!
- Chu Thiên Nhược ngươi tu luyện Hoàng kim Thánh khí lại có tu vi Tôn Vũ tầng chín, thế mà lại thua một tên ở Bát Hoang Cảnh, thật đáng buồn!
Lúc này truyền đến một âm thanh lạnh lùng, người nói chuyện ngồi ở góc đông nam, vừa rồi hắn chưa từng mở miệng nhưng khi nghe Chu Thiên Nhược đánh không lại người Bát Hoang Cảnh hắn liền lộ vẻ khinh thường. Chu Thiên Nhược tốt xấu gì cũng là một nhân vật phong vân, nếu như hắn chỉ có tu vi Tôn Vũ tầng bảy như Hạ Thiên Phàm hắn sẽ không nói gì, nhưng Chu Thiên Nhược đã ở tầng chín mà lại để thua một tên Bát Hoang Cảnh, bên trong mắt hắn tràn ngập cẻ xem thường.
- Kiều Xích Phong, ngươi cho mình rất mạnh mẽ sao?
Chu Thiên Nhược bị Kiều Xích Phong miệt thị, nội tâm vốn phiền muộn nay tràn ngập lửa giận.
- Tu vi của ta dù không thể gọi là cường đại nhưng ở Bát Hoang Cảnh ta không cho rằng có kẻ nào cấp bậc dưới Tôn chủ mà có thể thắng ta cả!
Kiều Xích Phong lạnh lùng đáp lại, điều này có nghãi hắn nói hắn mạnh hơn cả Chu Thiên Nhược.
- Ta cũng đồng ý với Kiều huynh, người của Bát Hoang làm sao tranh phong cùng chúng ta được.
Một thanh niên khác nói, hắn đây không để thiên tài Bát Hoang vào mắt. Đám người bên ngoài nghe được lời nói của hai người cảm thấy không hài lòng cho lắm, bọn họ dù gì cũng là một thành viên trong Bát Hoang này vậy mà bây giờ lại bị người ta miệt thị, nhưng thực lực của mấy người này cường hãn quá làm sao bọn họ dám ý kiến. Thiên đàn dường như chia thành mấy phái để ngồi, có người cho rằng thiên tài của Bát Hoang có thể đem ra so với bọn họ nhưng có người lại không cho là thế giống Kiều Xích Phong, dù sao tài nguyên và điều kiện tu luyện của bọn họ cũng tốt hơn.
- Chư huynh nói đúng!
Lúc này có một âm thanh phiêu đãng truyền đến, mọi người ngẩng lên thấy một bóng dáng đang dạo bước tới đây từ trên không trung, chỉ một bước đã đến trước mặt mọi gười.
- Vũ Thần huynh cũng đến rồi, không biết ngươi cảm thấy thế nào?
Kiều Xích Phong ngẩng đầu nhìn thanh niên vừa xuất hiện, nhẹ giọng cười nói, thật không nghĩ tới người này cũng đến đây.
- Kiều huynh nói có lí, người của Bát Hoang sao có thể gọi là thiên tài!
Tề Vũ Thần cười bình thản, trường bào màu bạc khoác lên nghười hắn khiến người ta có cảm giác hư ảo tuỳ thời đều có thể biến mất.
- Không thể nói thế được, ở Bát Hoang Cảnh có không ít người có thể chất kì lạ, bọn họ có tiềm lực cực lớn, có thể khai thác không ngừng, hôm nay là Bát Hoang nhưng ngày khác sẽ là một nơi nào đó, thành tựu tương lai cũng khó mà dự liệu.
Thanh niên nho nhã ban nãy tán dương Quân Mạc Tích vừa nói vừa nhìn thoáng qua Tề Vũ Thần và Kiều Xích Phong.
- Không cần nói đâu xa, nếu Không Minh và Lâm Phong xuất hiện trước mặt ta thì dưới thần quyền của ta họ sẽ chết ngay lập tức!
Thanh âm Kiều Xích Phong lộ ra sự cao ngạo, trên người phóng ra quyền ý mạnh mẽ như muốn phá thiên địa. Lúc Kiều Xích Phong nói chuyện đều nhìn Chu Thiên Nhược, ý tứ trong lời nói mọi người đều hiểu, hắn đang cố tình nói cho Chu Thiên Nhược nghe! Chu Thiên Nhược từng chiến đấu với Lâm Phong ở Thiên Bích sơn trang và hắn cũng không nói mình chiến thắng được Lâm Phong nhưng Kiều Xích Phong lại nói nếu Lâm Phong ở trước mặt mình sẽ bị giết ngay, đây là miệt thị Chu Thiên Nhược công khai chứ không phải nhằm vào Lâm Phong, hắn vốn không biết Lâm Phong.
- Ta hoàn toàn tin tưởng Kiều huynh có thể làm được!
Tề Thiên Vũ nói. Chu Thiên Nhược nghe thấy hai người này nói vậy thì sắc mặt trở nên khó coi vô cùng nhưng những người cùng đi tới tiểu thế giới này đều ở một lứa tuổi vậy nên sao hắn có thể nhận mình thua kém Kiều Xích Phong chứ.
- Nếu như ta dùng toàn lực thì có thể giết Lâm Phong hắn!
Chu Thiên Nhược sau một hồi trầm mặc đã lạnh lùng mở miệng. Lâm Phong đang đứng trong đám người nghe vậy liền nhếch miệng cười nhạt, những người này là thiên tài đến từ Thánh thành Trung Châu, mỗi một người đều có con bài riêng, Kiều Xích Phong và Chu Thiên Nhược đối chọi gay gắt lại kéo hắn đến, chuyện này vô cùng nhạt nhẽo và nhàm chán. Xoay người, Lâm Phong chuẩn bị rời đi nhưng lại nhận ra có một người đang đứng sau mình mỉm cười.
- Đại sư huynh!
Lâm Phong nhìn thấy người tới, trong lòng kinh ngạc, đại sư huynh lại vô thanh vô tức mà xuất hiện sau lưng hắn, thật đáng sợ, cũng may đại sư huynh không phải kẻ thù, bằng không hắn đã chết tự lúc nào mà không biết lí do.
- Đi theo ta!
Mộc Trần đạm mạc lướt mắt qua nhóm thanh niên của Thánh thành Trung Châu sau đó thân ảnh loé lên biến mất cùng Lâm Phong. Khi hai người họ vừa rời đi, Tề Vũ Thần nhìn xuống mọi người bên dưới:
- Nơi đây cũng sẽ không tên tĩnh, Tề Vũ Thần ta cũng xem như nửa chủ nhà mới mọi người đến giúp, thế nào?
- Vũ Thần huynh đã có lời mời thì ta đương nhiên tự nguyện.
Kiều Xích Phong cười nói:
- Nếu như có thể thuận tiện xác minh tu vi với Chu huynh thì càng thú vị hơn!
- Chư huynh đến nơi này đã một khoảng thời gian, đã sắp đến lúc phải quay về, nếu như nguyện ta muốn xem ta sẽ cho các ngươi xem đã mắt!
Tề Vũ Thần cười một tiếng, những người còn lại cũng không tỏ vẻ cự tuyệt gì, một nhóm thanh niên đứng dậy bước đi khiến mọi người than tiếc, nếu những người này có thể chiến đấu ở đây thì chuyện này thú vị rồi, bọn họ có thể nhìn xem mấy người này mạnh thế nào mà lại có vài người không để thiên tài Bát Hoang vào mắt. Lâm Phong đi theo Mộc Trần đến khắp các ngõ ngách trong Húc Nhật thành, rất nhanh hắn đã gặp các vị sư huynh, bọn họ làm như lời dặn của Vũ Hoàng khi trước, sau khi diệt Thiên Long Thần Bảo thì các đệ tử Thiên Đài sẽ âm thầm tiến vào nơi này, nhưng toà cổ thành này cũng quá mênh mông rộng lớn nên đến giờ bọn họ vẫn chưa gặp lại nhau lần nào, chỉ có Mộc Trần mới có thể tìm được bọn hắn và gom lại. Bây giờ mười hai đệ tử thân truyền của Thiên Đài kể cả Hầu Thanh Lâm và Mộc Trần đều đến rồi.
- Đại sư huynh, chúng ta sẽ đến Tề gia hả?
Lâm Phong hỏi Mộc Trần, đệ tử Thiên Đài tụ họp ở Húc Nhật thành có phải vì Tề gia?
- Đương nhiên, lần trước chỉ có ngươi, Nhược Tà và Kình Thiên đại náo Tề gia, chuyện vui thế này cũng phải để chúng ta hưởng với chứ, từ trước đến nay Thiên Đài chúng ta rất đồng tâm.
Mộc Trần mỉm cười đáp lại rồi quay sang nói với Hầu Thanh Lâm:
- Thanh Lâm, ngươi dẫn các sư đệ đến Tề gia trước đi, hiểu làm thế nào rồi chứ, còn ta sẽ đi thông báo với sư tôn.
- Hiểu rõ!
Hầu Thanh Lâm khẽ gật đầu, khi nghe được lời của Mộc Trần mọi người đều không giấu được sự hưng phấn, rốt cuộc cũng đã đến phiên Tề gia! Sau Thiên Long Thần Bảo lại đến Tề gia, người Húc Nhật thành có lẽ sẽ không dám tưởng tượng Thiên Đài lần này liều lĩnh đến vậy!
- Chúng ta đi thôi!
Hầu Thanh Lâm nói một tiếng, mọi người lập tức bay thẳng đến Tề gia, bọn họ không bay trên không trung mà chỉ đạp bộ nên đã thu hút rất nhiều ánh mắt người đi đường. Trên đường lớn Húc Nhật thành lúc này có một nhóm người, đếm ra 11 người đang đi như gió mang theo phong thái tựa thiên tiên.
- Khí chất thật thanh tú, những người nào đây?
Nhiều người nhìn về phía này mà không khỏi chớp mắt, mười một người họ đi nhanh như một cơn gió, khí thế hiên ngang uy vũ, từng người một đều có khí chất phi phàm rất riêng nhưng đều đáng sợ như nhau, những điểm này khiến vọn họ rất tò mò cùng hào hứng, những người này là tuấn kiệt đến từ phương nào a?
- Hình như ta thấy Thanh Lâm Luân Hồi Kiếm là người dẫn đầu đó, gương mặt có góc cạnh rõ ràng, lại còn tuấn tú phiêu dật, đó đúng là Thiên Đài Hầu Thanh Lâm.
- Ta lại thấy Thiên Si là tăng nhân kia!
- Không thể nào, ta dường như thấy bóng dáng Lâm Phong!
Rất nhiều tiếng nghị luận vang lên, không gian dường như tĩnh lặng, Hầu Thanh Lâm, Thiên Si và cả Lâm Phong, bọn họ đều là người của Thiên Đài! Nghĩ đến Thiên Đài mọi người liền nhớ đến tin tức mấy hôm trước truyền tới từ Tây Hoang, Thiên Long Thần Bảo đã bị Thiên Đài diệt!
- Ban nãy có một thân ảnh trong hư không ta thấy rất quen, hắn chính là Hạ Thiên Phàm từng độc chiếm cả vùng Trung Hoang.
- Không thể nào, phương hướng mà bọn họ đi đều là Tề gia!
Người nói vô tâm nhưng người nghe lại có tâm vô cùng, nghe đến đó mọi người khẽ run, bọn họ dường như cản giác được sắp có chuyện lớn xảy ra.
- Đi, đi Tề gia!
Ngay lúc đó mọi người liền nhao nhao lên chạy theo nhóm người, mặc dù bọn họ không biết nguyên do nhưng thấy những vị kia hội tụ thì chắc chắn có chuyện, bọn họ cũng chỉ thoả mãn trí tò mò.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT