Thủ Vọng Chi Phụ thấy hư không pháp tắc đang giam cầm Thiên Long Hoàng nên phóng ra một chưởng ấn trực tiếp đâm xuyên qua hư không, hoá thành một thanh kiếm sắc bén.
Một tia pháp tắc lực lượng hắc sắc hướng thẳng đến cổ họng Thiên Long Hoàng nhưng dường như ngay lúc đó, có một chuôi kiếm dừng trước người Thiên Long Hoàng chặn lại chiêu thức của ông. Gương mặt ẩn dưới chiếc mũ rộng vạn của Thủ Vọng Chi Phụ lộ ra giận dữ, đối phương am hiểu hư không pháp tắc lực lượng nên tốc độ nhanh hơn hắn. Lâm Phong đang đứng nhìn trận chiến trên cao đột nhiên cảm thấy bị chế trụ bởi một đại ấn vừa xuất hiện trên bầu trời, pháp tắc lực lượng đáng sợ khiến hắn chảy mồ hôi lạnh trong nháy mắt, đại thủ ấn này từ pháp tắc thiên địa huyễn hoá nên, nếu như đối mặt với cường giả, người đó có thể làm cho luồng lực lượng này giảm bớt hay biến mất hoàn toàn nhưng Lâm Phong hắn không thể, hắn cũng chỉ mới Tôn Vũ thôi. “Ông!” Bỗng xuất hiện một trận cuồng phong từ hư vô nuốt chửng thân thể Lâm Phong, trong lúc đó đại thủ ấn kia đã bóp chặt hư không khiến nó nổ tung nhưng Lâm Phong lúc này không còn ở đó nữa, hắn đã ở bên cạnh hai người Vấn Hoàng cùng Vũ Hoàng.


- Tất cả mau trở về đây!

Vũ Hoàng quát một tiếng, đệ tử Thiên Đài và Thủ Vọng giả đều dừng tay lại, thân thể lập tức loé sáng phi về đám người, đột nhiên từ đâu xuất hiện cường giả dám đối đầu với Thủ Vọng Chi Phụ, vị này chắc hẳn cũng là Trung vị Hoàng, chỉ một cú đánh vừa rồi đã khiến Lâm Phong suýt chết, bọn họ chỉ là người bình thường không phải Vũ Hoàng nên không thể chịu nổi dù chỉ một kích. Trong lúc Vấn Hoàng và Vũ Hoàng bảo hộ đám Lâm Phong, thủ vọng chi phụ cũng đổi mục tiêu từ Thiên Long Hoàng sang kẻ vừa xuất hiện, trong không gian bây giờ chỉ còn lại huyễn ảnh của Thủ Vọng Chi Phụ không thể phân biệt, ông ta đã tu luyện được một năng lực thần thông che giấu khí tức nhằm không để người khác có thể nhận biết đâu mới là chân thân.


- Đi!

Cuồng phong loé sáng, Thiên Long Hoàng và vị kia đều bị bao phủ bên trong hư không pháp tắc, vị Trung vị Hoàng kia tung ra một chưởng muốn diệt tất cả sau đó hắn cùng một vị Vũ Hoàng khác mang thân thể Thiên Long Hoàng cùng biến mất. Song chưởng Vũ Hoàng đánh tới, nó lại bị phá và chưởng ấn kia vẫn tiếp tục rơi xuống. Vấn Hoàng bên kia cũng đã phóng ra pháp tắc lực lượng của mình nhưng chưởng ấn vẫn tiếp tục đè nặng xuống, một tiếng ầm vang dội khắp đất trời, gió không ngừng gào thét, muốn nuốt chửng mọi người. Trên người đám Lâm Phong đã có áo giáp nham thạch, vì Vũ Hoàng đã sử dụng pháp tắc lực lượng giúp bảo vệ thân thể nhưng dư âm kinh khủng kia vẫn có thể đánh tới bọn họ và nó mạnh đến mức dù có nham thạch họ vẫn bị phụt máu, dần dần dư âm cũng tan. Thủ Vọng Chi Phụ không đuổi theo người kia vì hắn am hiểu hư không pháp tắc lực lượng lại còn là Trung vị Hoàng, huống hồ nếu hắn mà truy kích thì tính mạng của những người này sẽ gặp nguy hiểm.


- Đi thôi!

Thủ Vọng Chi Phụ phất phất tay cho những người này rời đi, sau đó bọn họ thi nhau bay về, nếu như bọn họ có thể săn giết người khác thì Thí Hoàng Đồng Minh cũng xoa thể cử người đến. Ngay lập tức không còn một ai trên hư không nữa, toàn bộ người và nhóm Thủ Vọng Chi Phụ đều rời khỏi nơi này. Thiên Long Thần Bảo lúc này chỉ còn lại một mảnh hỗn độn, các bức tường đổ sụp, bảo vật văng khắp nơi, thậm chí trên mặt đất vẫn còn những khe hở đáng sợ, dư âm trận chiến của những người kia quá kinh khủng. Những người còn sống sót đứng trên mặt đất ngẩng lên nhìn bầu trời không một bóng người, chỉ còn lại gió lạnh khiến cho bọn họ khẽ run, trong cơn gió tưởng chừng như nhu hoà lại mang đến hơi lạnh thấu xương tràn qua lục phủ ngũ tạng của họ. Xong! Thiên Long Thần Bảo đã hoàn toàn xong, xoá tên trong Bát Hoang! Dù Thiên Đài mất tên nhưng hai vị Vũ Hoàng vẫn còn, hơn nữa mười hai vị đệ tử thân truyền cũng còn, thậm chí các đệ tử khác cũng không có mệnh hệ gì, chỉ cần một ngày kia hai vị Vũ Hoàng phất tay muốn quật khởi thì đều làm được, nhưng Thiên Long Thần Bảo lại không giống, Thiên Long Hoàng suýt chút nữa đã bị giết chết mà bây giờ cũng chưa chắc khá hơn khi bị Thí Hoàng Đồng Minh mang đi, hầu như đệ tử thân truyền cũng chỉ còn lại những thi thể và điều quan trọng là ngay từ lúc Thiên Long Thần Bảo liên kết với Thí Hoàng Đồng Minh đã không còn chỗ đứng nào trong Bát Hoang nữa rồi, lịch sử ngàn năm cũng bị biến mất. Mọi người bị rung động mãnh liệt, thế lực Vũ Hoàng tồn tại hơn ngàn năm mà chỉ trong chốc lát đã bị xoá tên, điều này quá không chân thực rồi, điều này cũng khơi gợi lên khát khao của mọi người, dù có thế lực cường đại như Thiên Long Thần Bảo thì vẫn bị xoá tên như thường. Yên bình được một thời gian ngắn lại xuất hiện nhiều thân ảnh đến đây, khiến mọi người như nhớ ra một điều, một khi Thiên Long Thần Bảo bị diệt cũng đồng nghĩa với việc sẽ có nhiều bảo vật vô chủ xuất hiện, đối với nhiều người, đây chính là bảo vật ngộ không thể cầu, dù sao Thiên Long Thần Bảo cũng đã tồn tại ngàn năm nên những toà thành bị phá đồng nghĩa với việc kì trân dị bảo thi nhau xuất hiện. Những người còn sống cũng không ngu ngốc mà đến ngăn cản, những người thực lực yếu đã sớm rời đi, những người còn lại thì tham gia vào các đội ngũ tìm kiểm bảo vật, bọn họ đối với Thiên Long Thần Bảo rất quen thuộc nên biết rõ đồ vật mỗi người cần nằm ở đâu, nơi này đã thành thiên đường bảo vật cho các võ giả. Loại chuyện này đám người Lâm Phong không hề biết vì họ đã sớm đến nơi xa, mũ rộng vành trên đầu các Thủ Vọng giả vẫn để đó nên không thể nhìn thấy được diện mạo của họ, Lâm Phong còn không nghĩ bên trong thật sự có người, hành động ngày hôm nay khiến Lâm Phong bị rung động, hoá ra Thiên Đài bọn họ không chỉ muốn báo thù Thiên Long Thần Bảo đơn giản như vậy mà phải không thể ngóc dậy nổi.


- Tiền bối có thể trở thành Thủ Vọng Chi Phụ chính là may mắn cho Bát Hoang chúng ta và cũng là nỗi đau của Thiên Long Thần Bảo!

Thủ Vọng Chi Phụ, Vũ Hoàng và Vấn Hoàng ba người đi trước, sau đó Vấn Hoàng quay sang cười nói với Thủ Vọng Chi Phụ, trong giọng nói ẩn lòng kính trọng từ tận tấm lòng, cho tới nay Thủ Vọng giả đối đầu với Thí Hoàng Đồng Minh chưa bao giờ bị vào thế bị động, Bát Hoang thì đang ở thế bị động, Vấn Hoàng biết rõ Thí Hoàng Đồng Minh là cỗ lực lượng như thế nào nhưng điều khiến hắn không ngờ chính là Thủ Vọng Chi Phụ chẳng những không bị động mà lại còn chủ động muốn hốt gọn một mẻ lớn.


- Nói những thứ này còn hơi sớm, năng lực của Vấn gia ngươi ta biết rõ.

Ta hi vọng hai bên có thể hợp tác tạo thành một thế lực lớn để phá huỷ Thí Hoàng Đồng Minh, mang đến yên bình cho thế giới. Âm thanh khàn khàn của Thủ Vọng Chi Phụ vang lên, Vấn Hoàng mỉm cười gật đầu đáp lại:


- Tiền bối muốn phân phó điều gì cứ nói, Vấn gia ta sẽ tận lực phối hợp.

Ánh mắt Thủ Vọng Chi Phụ nhìn Vấn Hoàng, lại nói:


- Điều động toàn bộ Vấn gia để làm truy lùng Thí Hoàng Đồng Minh!



- Tiền bối ngươi xác định mình có chứng cớ để ra tay?

Vấn Hoàng cũng nhìn lại Thủ Vọng Chi Phụ, bên trong ánh mắt lộ ra tia thâm ý.


- Chờ tin tức của ta ở Đông Hoang!

Thủ Vọng Chi Phụ nói rồi nhìn về phía trước, đôi mắt dưới chiếc mũ rộng vành loé lên tia sắc bén đáng sợ.


- Được.

Ta chờ tin tốt từ tiền bối! Vấn Hoàng cười nói sau đó khoát tay áo rời đi, trong nháy mắt đã không còn bóng dáng. Sau khi Vấn Hoàng rời đi, Vũ Hoàng cũng nhìn sang Thủ Vọng Chi Phụ:


- Cần ta làm gì?



- Ngươi đi nhìn xem toàn bộ Bát Hoang đi!

Thủ Vọng Chi Phụ nói một tiếng, Vũ Hoàng gật đầu.


- Gặp lại ở Đông Hoang!

Thủ Vọng Chi Phụ phất tay rời đi cùng các Thủ Vọng giả. Đám Lâm Phong nghe được đoạn đối thoại giữa Vấn Hoàng, Vũ Hoàng cùng Thủ Vọng Chi Phụ mà chấn động, mọi người đang chuẩn bị hạ thủ với Thí Hoàng Đồng Minh.


- Lâm Phong, ta dẫn ngươi đi xem nơi này.

Ánh mắt Vũ Hoàng đảo qua mộ người rồi dừng lại trên người Lâm Phong:


- Chỗ kia các sư huynh của ngươi cũng đã đi, bây giờ đến phiên ngươi nên biết!



- Phần cuối của thế giới ư!

Lâm Phong chậm rãi nói một tiếng khiến cho Vũ Hoàng hơi khựng lại:


- Ngươi biết?



- Dạ!

Lâm Phong cười gật đầu, hắn có thể hiểu được dụng tâm của Viên Đế và sư tôn, bọn họ đều muốn tự mình nói cho hắn biết sự thật, dù sao thì đây cũng là chuyện sẽ khiến võ đạo giả bị bất ngờ, mọi người sẽ phát hiện ra thế giới mình đang sống không to lớn như mình vẫn nghĩ và sẽ có những suy nghĩ phức tạp. Vũ Hoàng thấy Lâm Phong cười nhạt mà gật đầu, cười nói:


- Biết rồi cũng tốt, không cần ta đây phải nói nhảm.



- Sư tôn muốn ra tay với Thí Hoàng Đồng Minh sao?

Lâm Phong hỏi.


- Đúng, Thí Hoàng Đồng Minh tồn tại ở thế giới này không biết đã bao nhiêu năm, lần trước lại xuất hiện làm vấy lên một hồi gió tanh mưa máu nhưng Bát Hoang Cảnh đã đoàn kết khiến bọn chúng thiệt hại nghiêm trọng, nhiều năm trôi qua họ đều im hơi lặng tiếng nhưng bây giờ lại gây nguy hại cho Bát Hoang, bởi vì có Thủ Vọng giả tồn tại nên lâu nay chúng vẫn luôn âm thầm hoạt động, bây giờ Thí Hoàng Đồng Minh muốn nuốt trọn Tề quốc và cả Bát Hoang Cửu U, một lần nữa lộ ra bộ mặt hung tàn và tham lam nhưng vẫn thất bại, vậy nên hôm nay chúng ta sẽ không khoanh tay chịu chết nữa.

Vũ Hoàng nói, ánh mắt tràn ngập hàn ý.


- Tốt rồi, các ngươi hiện tại chia thành nhiều tốp nhỏ đến Húc Nhật thành ở Đông Hoang đi, đừng khiến người khác quá chú ý!

Vũ Hoàng sau khi nói với mọi người một tiếng rồi bay lên trời biến mất trước mắt mọi người!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play