Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 1493 - Rêu rao


...

trướctiếp

Phong ba ở Tuyết Nguyệt trước đây, có một vị đạo sĩ đã lừa tám vị Vũ Hoàng để họ dùng thân mình hiến tế suýt chút nữa đã bị Ma Đế ăn mòn, lời đồn đãi này đã truyền đến tận Bát Hoang nhưng ngoại trừ những người chứng kiến hôm đó thì mọi người đều bán tín bán nghi, nhưng giờ phút này chúng Hoàng đã chứng thực cho điều đó, vị đạo sĩ vừa trở thành tân Hoàng này chính là người ngày xưa đã hãm hại chúng Hoàng bọn họ.


- Lá gan tên này không hề nhỏ chút nào!


Mọi người thấy Viêm Đế vẫn còn ngồi một cách bình thản ở kia, hai mắt hắn nheo lại nguy hiểm, đối mặt với chúng Hoàng mà lại không để lộ chút xíu sợ hãi.


- Thế nào, ngày xưa các ngươi bị bổn Đế lừa gạt nên không lẽ hôm nay đến đây để tìm bổn Đế tính sổ sao?


Viêm Đế híp mắt cười rộ lên:


- Hôm nay bổn Đế thành Hoàng nên tâm tình rất tốt, không muốn cãi nhau với các ngươi làm gì, mau cút đi, chớ quấy rầy đến việc củng cố tu vi của ta!


Viêm Đế phất phát tay với bộ dạng không quan tâm mà trực tiếp ra lệnh đuổi khách, bảo chúng Hoàng cút!


- Lão bất tử này… Lâm Phong không nói gì mà chỉ lắc đầu, tên này thật không biết khiêm tốn chút nào.


Người ở Hoả Diễm Sơn đều đang vì Viên Đế mà toát mộ hôi lạnh cả người, tuy người này không phải cường giả của Hoả Diễm Sơn nhưng dù sao hắn cũng thành Hoàng ở nơi này, hơn nữa có vẻ tên này có quen biết với Phó Hắc, nếu như hắn có thể đầu nhập Hoả Diễm Sơn, chuyện này không hẳn không tốt!


- Gia hoả cuồng vọng!


Vấn Hoàng hừ lạnh.


- Vấn Hoàng tiền bối!


Lúc này Lâm Phong lại cất tiếng khiến cho Vấn Hoàng nhìn về phía hắn.


- Tiền bối, tính tình của tên này như vậy rồi, luôn không biết trời cao đất dày, ngày xưa có chỗ nào đắc tội tiền bối thì cũng xin đừng trách, hắn với ta là bạn tốt, tiền bối cũng sẽ không muốn làm kẻ thù vs hắn đâu!


Lâm Phong cuòi khổ truyền âm, sau khi Vấn Hoàng nghe được lời của Lâm Phong thì ngẩn người, tên đạo sĩ này là bạn tốt của Lâm Phong ư?


- Ngày xưa ở Mệnh Vận thành gặp chuyện, cũng may có hắn thay ta đỡ lời, nếu như có Vấn Thiên Ca và Vấn Ngạo Tuyết có ở đây nhất định sẽ nhận ra được hắn mà thôi, ta cũng đâu có gì mà phải nói dối đâu.


Lâm Phong nhìn thấy tia sáng trong mắt Vấn Hoàng nên cứ tiếp tục đi. Trầm ngâm một lát, Vấn Hoàng cười nói:


- Tốt, đã như vậy, ta cũng không làm khó hắn nữa, nhưng vị bằng hữu này của ngươi đúng là cực phẩm!



- Hoàn toàn chính xác!


Lâm Phong cười cười. Vấn Hoàng không trở thành địch với Viêm Đế vì dựa vào tầng quan hệ này, vị tân vũ Hoàng Viêm Đế nay có thể đứng trên cùng chiến tuyến với mọi người, cỗ thế lực của bọn họ đã tăng lên nhiều hơn, chuyện như vậy cớ sao lại không làm chứ, tiếp theo phải nhìn xem thực lực của tiểu gia hoả này thế nào mới được. Đám người Bằng Hoàng, Tề Hoàng và Thiên Long Hoàng cũng không dễ nói chuyện như Vấn Hoàng, khi nghe được Viêm Đế nói năng lỗ mãng, lãnh ý trên người bọn họ tăng lên mạnh mẽ, chỉ là một tên tân Hoàng mà lại dám cuồng ngôn đến vậy.


- Không biết trời cao đất rộng!


Tề Hoàng lạnh lùng. Áo giáp Bằng Hoàng xuất hiện vô cùng đẹp mắt, pháp tắc lực lượng dường như bắn xuyên hư không đến nơi sâu kia.


- Chỉ là một con chim nho nhỏ mà cũng dám kiêu ngạo trước mặt bổn Đế, ta đây vừa vặn thiếu một toạ kị, đến đây đi để bổn Đế thu nạp ngươi!


Ánh mắt Viêm Đế đảo sang Bằng Hoàng phía trên cao mà cất giọng hài hước, Đại Bằng Điểu cá tính vón bướng bỉnh, cuồng vọng tự đại nay lại bị khiêu khích liên tiếp như thế nên đã tức giận, ngay khoảnh khắc đó kim quang toả ra, Bằng Hoàng hoá về bản thể với đôi cánh rực rỡ dài đến trăm thước.


- Giết!


Sau một tiếng la lớn đã thấy Bằng Hoàng lao thẳng xuóng từ trên trời, kim quang trở nên rực rỡ vô cùng, những nơi hắn đi qua xuất hiện các khe hở đen kịt nhưng chúng đều bị hắn cắt đứt, luồng khí do đôi cánh tạo nên khiến cho mọi người không ngừng lùi về sau.


- Đi!


Viêm Đế vung tay lên, hắn và Phó Hắc cùng biến mất ngay lập tức sau đó thân ảnh Bằng Hoàng cũng ở trong đoá sen đen. “Ầm ầm!” Một cỗ liệt diễm bao quanh cả khu vực, Hoả Diễm Sơn dần bạo động, lực lượng hoả diễm quay cuồng bay lên trời làm khu vực có sắc đen đan xen với sắc đỏ. Mọi người trên không trung không ngừng né ra, sắc mặt chúng Hoàng cứng đờ rồi mang người bên cạnh đi ra khỏi khu vực bị ảnh hưởng, phiến không gian kia bây giờ đã tràn ngập ánh lửa giống như đại trận khủng bố đang xuất hiện có thể khiến cho Bằng Hoàng chết mất xác. “Ê a!” Một âm thanh cuồng nộ truyền ra từ trong biển lửa nhưng mọi người vẫn chưa nhìn thấy thân thể của Bằng Hoàng mà thay vào đó là ngọn lửa như dung nham đang phun trào dữ dội mà không ngừng bay lên trời.


- Lão bất tử kia… Lâm Phong khẽ sửng sốt, thiếu chút nữa hắn quên mất tên gia hoả này từ trước đến nay luôn am hiểu việc chôn giết người khác, mặc dù hắn cùng tên đó ở chung với nhau cũng lâu nhưng cũng không biết con át chủ bài của tên đó là gì, càng không biết thực lực của hắn đến cùng có bao nhiêu mạnh mẽ.


Âm thanh cuồng nộ khiến cho cả đất trời rung động, rốt cuộc biển lửa đã giảm bớt, thân ảnh Bằng Hoàng lại xuất hiện trước mặt mọi người nhưng nhìn tình hình của hắn lúc này mọi người đều cảm thấy lạnh run cả người. Nhất là những vị cường giả Vũ Hoàng kia, dù cho Hoả Diễm Sơn nóng nhưng trong tâm bọn họ đang cảm thấy rất lạnh. Bằng Hoang lúc này trông tơi tả vô cùng, áo giáp đã bị phá vỡ, trên kim lân có vết máu, từng giọt huyết dịch Hoàng kim không ngừng rơi xuống đất, đôi cánh dài trăm thước nay dường như đã mất đi phong thái uy nghi ban nãy, nó đã bị nhiễm một lớp máu tươi, thậm chí còn mọt vài ngọn lửa đen đang đốt cháy lông vũ. Bằng Hoàng được xưng là người có phòng ngự mạnh nhất trong Bát Hoang Cửu U thế mà chỉ bị một cú đánh đưa vào trong đại trận bạo loạn đã có thể khiến hắn trông vô cùng thê thảm khi ra ngoài, những vũ Hoàng còn lại đã nghĩ đến nếu như mình vào đó thì bây giờ sẽ như thế nào, có thể còn sống đi ra hay không? Nghĩ đến đó khiến lòng bọn họ rét lạnh, toàn thân không nhịn được mà khẽ run! Tên khốn đạo sĩ miệt thị Vũ Hoàng đó khiến cho bọn họ rất tức giận muốn giết hắn nhưng nếu như ra tay thì có thể sẽ có cục diện như Bằng Hoàng đây! Lúc này thần sắc Bằng Hoàng khiến cho người khác sợ hãi, hắn không nói lời nào mà nhìn chàm chằm xuống biển lửa bên dưới, trong khu vực sâu bên trong ngọn lửa có thân ảnh Viêm Đế đang đứng ngửa đầu nhìn lên Bằng Hoàng, buồn bực nói:


- Đáng tiếc, vậy mà không thể nướng chín ngươi, toàn thân Đại Bằng Điểu đều rất bổ!


“Ê a!” Bằng Hoàng bị những từ ngữ như thế vũ nhục mà gào thét điên cuồng, pháp tắc vàng hoá thành những mũi tên vàng sắc nhọn bay xuống biển lửa bên dưới với luồng sát khí mạnh mẽ, không gian bây giờ chỉ còn lại vô số mũi tên, mỗi một cái tên đều bén nhọn như lông vũ của hắn vậy. Viêm Đế đư tay lên rạch một đường trên hư không, những mũi tên đều bị hút vào bên trong khe hở vừa xuất hiện, cho đến hiện tại tên đó vẫn luôn có một bộ dáng phong khinh vân đạm, làm mọi thứ trở nên dễ dàng.


- Cái này… Vấn Hoàng chứng kiến một màn này mà không khỏi sửng sốt, tên này từ đâu chạy đến đây, hơn nữa còn rất khủng bố, Lâm Phong thế nào mà có thể trở thành bằng hữu với tên này.



- Lăn ra đây chiến đấu đàng hoàng nào!


Bằng Hoàng mở lớn mắt gào lên với Viêm Đế đang ở trong nơi sâu kia.


- Hừ, nếu như hắn đi ra thì chờ đợi hắn chính là cái chết rồi nên đương nhiên là phải co đầu rút cổ chứ.


Đan Hoàng lãnh đạm.


- Loại vũ Hoàng bỏ đi như ngươi cũng dám diễu võ giương oai trước mặt bổn Đế, ta ra ngoài ngươi có dám độc chiến không, ta sẽ khiến ngươi bỏ mình bên trong Hoả Diễm Sơn này!


Viêm Đế quét mắt qua Đan Hoàng, ánh nhìn kết hợp cùng lời nói đầy lạnh lùng khiến ông ta cứng người, khi thấy tình trạng thê thản của Bằng Hoàng, hắn đã không còn khinh thường Viêm Đế nhưng vẫn muốn dùng lời lẽ để chọc giận ép hắn ra mặt, buồn cười là dù hắn sống qua nhiều năm rồi nhưng cũng chỉ như một đứa trẻ trước mặt Viêm Đế thôi! Tổng cộng Viên Đế cũng chỉ xuất hiện có mấy lần trước mặt mọi người, lần đầu là khi hãm hại Vũ Hoàng, bây giờ chúng Hoàng nhìn luồng pháp tắc lực lượng kia đã có thể suy đoán được tên này tự mình thành Hoàng mà không mượn lực lượng nào khác, loại vũ Hoàng này còn mạnh hơn cả những tên phải nhờ đến lực lượng khác, bọn họ tự mình ngộ đạo cũng như lĩnh ngộ lực lượng thiên địa, nên đương nhiên khả năng khống chế cùng vận dụng cũng tốt hơn, cường đại hơn. Thấy Đan Hoang trầm mặc, Viêm Đế miệt thị:


- Cũng qua đời nhanh thôi, dù thế nào vẫn là phế vật, chỉ biết miệng lưỡi mà lại không dám nghênh chiến, nếu ta là ngươi thì đã sớm không ở đây để chịu xấu hổ rồi, đến cả cái mặt cũng không cần.



- Hô… Đan Hoàng phun ra một ngụm khí, sắc mặt ngày càng rét lạnh, tuy nói tâm Vũ Hoàng không dễ bị dao động nhưng Viêm Đế mắng cũng thậm tệ vô cùng khiến cho mọi người đều nghĩ hắn là một phế vật vũ Hoàng khiến cho hắn mất mặt vô cùng.



- Còn ngươi nữa, Tề Hoàng đúng không, nghe nói ngươi khi dễ người khác, đối với cảnh giới này ta cũng không có quen thuộc mấy, ngươi có dám luyện tay cùng ta chút để cho bổn Đế có thể quen với cảnh giới này hay không?


Ánh mắt Viên Đế rơi lên người Tề Hoàng khiến mọi người khẽ run, tên này đang muốn khiêu khích từng người một đúng không a.


- Ta tới giúp ngươi luyện tập.


Bằng Hoàng bước lên trước, ánh mắt hắn sắc bén vô cùng.


- Không đến phiên ngươi, các ngươi nhiều người như vậy cùng đến đây doạ bổn Đế như vậy, nên đương nhiên ta đây muốn nhìn xem đám phế vật các ngươi có thực lực thế nào, nếu như quá phế vật thì không nên ở lại đây để mà xấu hổ, mau cút ra khỏi Hoả Diễm Sơn, từ đây về sau Hoả Diễm Sơn này chính là địa bàn của ta!


Viêm Đế không chút kiêng kị mà rêu rao bản thân sau đó nhìn sang Tề Hoàng:


- Chiến hay không chiến phải nói, lúc trước đúng là ta đây đã lừa ngươi, bây giờ bổn Đế cũng đang trước mặt ngươi rồi, không dám ứng chiến thì ngươi cũng nên xấu hổ mà cút đi cùng với những tên còn lại tránh cho tốn thời gian cũng như mất mặt trước các đệ tử của các ngươi.


Tề Hoàng như muốn thổ huyết, đến mức này tồi nếu như hắn còn cự tuyệt thì quá mất mặt rồi!


- Chiến!


Tề Hoàng rít gào, khoé miệng Viêm Đế liền vẽ lên một vòng cong nhìn về đám người, nói:


- Nếu như muốn tính sổ với bổn Đế thì từng người đến để ta đây luyện tay chút, đương nhiên các ngươi muốn cùng liên thủ lại để đấu với ta thì ta cũng sẽ không để ý đâu!



- Quá vô sỉ!


Lâm Phong trợn trắng mắt, gia hoả này luôn miệng nói không ngại khi lên một đám, lấy cá tính của hắn một khí nói vậy đã sớm đi ra cho bọn họ công kích rồi chứ không phải đợi đến lúc này, thế mà bây giờ lại ra vẻ nói tốt như vậy thì còn tên vũ Hoàng nào không có mặt mũi mà liên thủ tấn công hắn đây, cái tên này dù có thành Hoàng thì vẫn khốn kiếp như vậy thôi, đã vô sỉ lại còn nói năng hùng hồn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp