Sau khi nói xong Viêm Đế bay lên không trung đứng đối diện Tề Hoàng:

- Bổn Đế vừa tấn thăng vũ Hoàng nên chưa quen cho nên có thể sẽ mất thời gian để khống chế lực lượng.


Tề Hoàng bước ra, ánh mắt lạnh buốt, cho hắn thời gian để quen thuộc với cảnh giới này thì ông có thể thắng sao? Hôm nay nhất định phải giết cho hắn trở tay không kịp. Bước tiếp theo tràn ngập lực lượng pháp tắc, thân thể Tề Hoàng đã biến mất, một khắc sau lại xuất hiện, nhưng khi qáy không gian quanh Viêm Đế lại rung động, hắn đã bị bao vây.


- Ân?


Viêm Đế cau mày, thân thể xoay một vòng trên hư không, hắn tựa hồ đang bối rối không biết nên làm thế nào.


- Bó!


Một tiếng quát lành lạnh truyền đến, hư không dần siết lại bó buộc Viêm Đế trong pháp tắc chi lực, Tề Hoàng lại bước lên tung ra thủ chưởng chặt đứt pháp tắc không gian mà chém ra khe hở muốn cắt ngang luôn cả Viêm Đế. Cách khống chế lực của vũ Hoàng là dù không gần thân những cẫn có thể lợi dụng pháp tắc trong thiên địa để phát động công kích nhưng nếu muốn nó phát ra được lực lượng tối đa thì khó thực hiện được vì đặc điểm của nó là càng gần than lại càng mạnh mẽ nhưng đây chẳng qua cũng chỉ là yếu điểm khi bọn họ ở tình huống như thế này. Ngay giây phút Tề Hoàng công kích về phía Viêm Đế, mọi người vẫn thấy hắn rất bình thản mà bước về trước, lập tức xuất hiện một vòng đồ án hoả diễm dưới chân hắn mang theo luồng pháp tắc chi lực cường đại tận cùng, hoả diễm đã đốt cháy những pháp tắc đang trói buộc hắn. “Đông!” Viêm Đế bước đi bình thản, từng bước của hắn như mang theo đồ án bao vây không gian này, đám người bên dưới chỉ thấy bầu trời đột nhiên xuất hiện rất nhiều đồ án toát ra khí thế đáng sợ, những cái này giống như đang tăng sức mạnh hơn. Viên Đế nâng tay lên, ma liên rung động và thủ ấn xuất hiện cùng lưỡi dao của Tề Hoang đụng nhau làm cho pháp tắc chi lực tràn ra, khi đó đồ văn lại càng sáng hơn nữa. Tề Hoàng giống như đã cảm nhận được uy hiếp nên pháp tắc trên người ông rung rinh và chỉ sau giây lát, ông ta biến mất.


- Quấn quanh!


Viêm Đế thấp giọng hô, từng sợi khí hắc ám đen tuyền đi ra từ ma liên tràn đến quấn quanh thân thể Tề Hoàng, nhưng nó không mang theo lực lượng hủy diệt mà chỉ đơn thuần trói hắn lại thôi.


- Ra!


Viêm Đế hét lớn, đồ văn như có sự sống mà nghe lời hắn bay lên không với một tốc độ không thể tưởng tượng nổi. “Oanh!” Đồ văn làm không gian xung quanh ngập trong lửa và hơi nóng, phía trên bầu trời đã không còn chỗ nào để trốn tránh. Tề Hoàng lúc đó xuát hiện sáng chói trên hư không nhưng nhìn thấy được Viêm Đế cười lạnh, đồ văn càng phát sáng hơn, thiên địa đã bị đốt tạo ra một không gian hư vô, nhưng dưới biển lửa thì nó trở nên yếu ớt vô cùng. Người bên dưới nhìn mà run rẩy. Đây chính là tên Viêm Đế có cừu oán với các Vũ Hoàng, nghĩ đến đây khiến sắc mặt bọn họ càng khó coi hơn, chẳng lẽ này chính là thực lực của một người vừa bước vào vũ Hoàng hay sao? Bọn họ cơ thể cảm nhận được lực lượng pháp tắc vừa rồi mạnh hay yếu, vậy nên điều đúng ở đây là Viêm Đế yếu hơn Tề Hoàng không chỉ một chút nhưng bây giờ lại có thể nhờ vào đồ văn đỏ rực mà tăng lực lượng cho mình khiến cho biển lửa có thể đốt trụi cả không gian khiến cho Tề Hoàng dù đã trốn vào hư không vẫn nằm trong sự công kích của ngọn lửa.


- Hoá ra các Hoàng này lại yếu ớt trước mặt tên đó như vậy!


Lâm Phong thầm run, một mảng lớn không gian đã bị lửa đốt mất rồi. Ánh sáng trên người Tề Hoàng cũng bị ăn mòn, thân thể hắn dần bị lửa bao lấy. Lực lượng huyết mang đang chuẩn bị dâng trào, trong thân thể Tề Hoàng xuất hiện một đồ phổ cường thịnh làm pháp tắc lực lượng lan tràn ra ngoài, đồ phổ đưa hắn thoát ra khỏi phạm vi công kích của biển lửa, Tề Hoàng đã đứng nơi xa xôi mà nhìn chằm chằn Viêm Đế. Viêm Đế bước một bước nhỏ về phía trước, ngọn lửa đã dần tàn, trong không gian xuất hiện cơn gió lốc mạnh mẽ nhưng bây giờ mọi gười chỉ lo nhìn Viêm Đế, bọn họ đang cảm thấy kiêng kị tên này, hắn thật sự không thuần thục cách khống chế lực lượng này không? Những vũ Hoàng ở đây không ai dám so pháp tắc lực lượng ta với ngươi xem ai mạnh hơn đâu, dù cho lực lượng đó có không mạnh mẽ thì sức khống chế cũng đã bù đắp tất cả.


- Ngươi đứng đây làm gì, bổn Đế chỉ muốn luyện tay một chút, nếu không ngươi nghĩ ta không giết được ngươi sao?


Viêm Đế trêu tức làm choTề Hoàng cũng câm nín.


- Ta luyện tập với ngươi!


Đột nhiên ngay lúc đó nổi lên một cơn lốc xé rách hư không, Bằng Hoàng đã hoá thành một sợi kim sắc xông về Viêm Đế, tốc độ nhanh đến mức không ai có thể nhìn thấy.


- Con tạp mao điều này, bổn Đế thành toàn cho ngươi!


Viêm Đế quát lạnh nột tiếng rồi liên tục bước ra thi triển hàng loạt bộ pháp, hư không lập tức trở nên điên cuồng, vô số ngọn lửa bay về phía Bằng Hoàng nhưng hắn la lên tồi vươn cánh ra chém, đồng thời đôi cánh còn lại không ngừng chém về phía Viêm Đế, so đao kiếm thì không gì có thể vượt qua được thứ được đúc thành từ kim thuần tuý, pháp tắc vàng kim kết hợp với gió làm bùng nổ luồng pháp tắc lực lượng cường đại có thể chém giết tất cả mọi thứ. Điều khiến mọi gười tung động là Viêm Đế không những không tránh khỏi sự công kích mà còn đạp lên đồ văn để bay về phía đôi cánh khổng lồ kia, nhìn gần thấy hắn rất nhỏ bé, cảm giác như đôi cánh đó có thể chụp chết hắn ngay lập tức vậy. Đồ phổ hoả diễm khắc trong lòng bàn tay Viêm Đế, nắm đấm của hắn đánh về phía trước một cấch bình tĩnh, dù cho đôi cánh đó có được đúc từ vàng nhưng đồ văn vẫn có thể đánh vào được. “Đông!” Trái tin mọi người nhảy lên theo âm thanh phát ra sau đó họ thấy được thân thể Viêm Đế bay ra ngoài, nháy mắt đã bị lùi về sau vài vạn mét nhưng Bằng Hoàng lúc này cũng hét lên một tiếng điên loạn, mọi người liền thấy được nơi Viêm đế đánh vào thì lông vũ đã bị mất, chỉ còn lại một đống thịt nhầy nhụa mơ hồ cùng với máy vàng kim chảy không ngừng thậm chí còn lan tràn cả pháp tắc chi lực ra, tình cảnh khiến ai nhìn thấy cũng giật mình.


- Người có phòng ngự mạnh nhất ở Bát Hoang nay đã bị phá rồi!


Mọi người thầm nghĩ, Bằng Hoàng vốn luôn được xưng là vũ Hoàng có tốc độ nhanh nhất và phòng ngự mạnh nhất trong Bát Hoang Cảnh, còn về đô cánh thì nó rất kiên cố cùng cứng cáp nhưng bây giờ lại bị phá vỡ, máu tươi chảy ra không ngừng, điều này cho thấy sức công phá của Viêm Đế lớn vô cùng. Đương nhiên chỉ có Bằng Hoàng mới biết được đôi cánh của mình bị phá vỡ như thế nào, cái công kích của Viêm Đế không phải nhằm vào đôi cánh của hắn mà là đem pháp tắc lực lượng dung nhập vào bên trong nó nhằm ăn mòn từ trong ra phá tan phòng ngự của hắn.


- Phòng ngự của con chim ngươi cũng tạm được, vậy mà chỉ nướng chín một miếng thịt thôi!


Viêm Đế thấp giọng nói nhưng hiện tại cũng không có ai đam chê cười hắn nữa, tên đạo sĩ khốn kiếp này dù bất cần đời nhưng thực lực của hắn lại không phải dạng vừa. Đến cả Bằng Hoàng cũng không thể trấn áp hắn thì những vũ Hoàng đang ở đây càng không thể nào, xem ra mối thù ngày xưa bị hãm hại ở Tuyết Nguyệt quốc hôn nay khôh thể báo rồi.


- Viêm Hoàng bỏ mình, điều này đối cới Bát Hoang Cảnh mà nói chính là một tai nạn, mà đối với Hoả Diễm Sơn thì càng đau lòng hơn, vì vậy hôm nay trong Hoả Diễm Sơn lại có một vị vũ Hoàng tấn thăng, chuyện này là một tin tốt, nhất là trong tình trạng Bát Hoang Cảnh đang lâm nguy, chư vị không bằng hãy buông tha ân oán vì đại cuôc chung!


Vũ Hoàng mở miệng nói, thực lực Viêm Đế mạnh mẽ nên có thể thử lôi kéo cùng chiến đấu.


- Không sai, ngày xưa ta có quan hệ với vị đạo hữu này mà bây giờ hắn đã thành Hoàng rồi, việc ngày trước cúng chỉ là chuyện nhỏ, không bằng chúng ta biến thù thành bạn!


Vấn Hoàng phụ hoạ.


- Hừ, nếu như hắn không phải là người của Thí Hoàng Đồng Minh thì sao lại phải khống chế Hoả Diễm Sơn này chứ.


Tề Hoàng hừ lạnh một tiếng, hắn vẫn không ưa nổi Viêm Đế.


- Dù ngươi là người Tề gia cũng là người của Thí Hoàng Đồng Minh thì hắn cũng không thể như thế!


Lâm Phog cười lạnh bắn ánh nhìn sắc bén về phía Tề Hoàng và ông ta cũng làm lại vậy.


- Tiểu hỗn đản, chuyện của bổn Đế ngươi cũng không nên xen vào!


Viên Đế trừng Lâm Phong, hắn vẫn chưa luyện tay đủ a.


- Này lão bất tử, ngươi cũng không nên quá không an phận chứ!


Lâm Phong nhìn chằm chằm Viêm Đế, hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ không hề có ý nhượng bộ.


- Lâm Phong, các ngươi quen nhau sao?


Vũ Hoàng nhìn Lâm Phong hỏi.


- Sư tôn, người tính ra cũng có quen đấy!


Lâm Phong cười hì hì, Vũ Hoàng hẳn không nghĩ tới tên gia hoả này chính là Cùng Kì đi theo hắn bên trong Cửu Trọng Thiên a.


- Tiểu hỗn đản, ngươi dám nói thử xem!


Viêm Đế quát to một tiếng, trừng lớn mắt. Hành động này khiến cho Vũ Hoàng cảm thấy mình hồ đồ rồi, sau đó Lâm Phong quét sang Viêm Đế một ánh mắt, tên này còn sợ mất mặt sao.


- Người này là nguỵ Đế yêu thích sử dụng ngôn từ khoa trương, tự xưng bổn Đế là bằng hữu tốt của ta, cùng ta đến Bát Hoang Cảnh.


Lâm Phong không chọc Viêm Đế nữa, lời giải thích khiến cho Vũ Hoàng cười hài lòng, hắn chỉ cần nhìn bọn họ đối thoại đã biết giao tình giữa họ không đơn giản, nếu đã vậy thì càng không thể động đến Viêm Đế rồi.


- Hoá ra là bằng hữu, Viêm Hoàng của Hoả Diễm Sơn đã bỏ mình vậy thì không bằng các hạ ở lại đây làm chấp chưởng đi, thế nào?


Viêm Đế trừng Lâm Phong một cái, tên này lại dám nói hắn khoe khoang.


- Bổn Đế đang có ý đó, từ nay về sau ta là chủ nơi này, đám gia hoả mắt để trên đầu như các ngươi nếu còn không đi khỏi đây, bổn Đế không ngại đến nhà các ngươi chơi đâu nhé!


Âm thanh bình tĩnh của Viêm Đế không hề che giấu chút ý uy hiếp nào, câu nói khiến cho thần sắc chúng Hoàng ngưng động, Hoả Diễm Sơn không phải địa bàn của hắn mà hắn cũng chỉ tiếp nhận nên hắn sẽ không quan tâm dến nó, vậy thì nếu hiện tại họ mà gây hấn với hắn, thiệt hại chỉ có họ. Nhưng người của Hoả Diễm Sơn rất hi vọng Viêm Đế lưu lại, có nột vị Vũ Hoàng đứng đầu vẫn tốt hơn bây giờ, ít nhất Hoả Diễm Sơn không có nguy cơ bị xoá tên sau này, hơn nữa người này cũng dùng lửa để tu luyện và còn xưng Viêm Đế giống cả tên Viêm Hoàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play