Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 1492 - Viêm Đế thành hoàng


...

trướctiếp

Trên bầu trời Hoả Diễm Sơn có luồng pháp tắc chi lực đỏ thẫm cuồn cuộn chảy vào bên trong sơn mạch, đã có rất nhiều người đến đứng xung quanh khu này.


- Phó Hắc sư huynh dường như tu luyện bên trong nơi này, không lẽ hắn chính là người đột phá?


Nội tâm mọi người rung động nhưng chuyện này không có khả năng mấy, khoảng chắc của Phó Hắc sư huynh đến vị trí Vũ Hoàng vẫn còn rất dài nên không thể nhanh như vậy đã bước đến được nhưng ngoại trừ Phó Hắc ra thì không lẽ là vị sư huynh còn lại của Hoả Diễm Sơn thành công?


- Chẳng lẽ Viêm Liệt sư huynh?


Trong lòng mọi người chợt nghĩ đến cái tên này, Viêm Liệt sư huynh đã ở đỉnh phong của Tôn Vũ nên có thể nói là người có khoảng cách gần Vũ Hoàng nhất, nhưng dù vậy cũng không thể nhanh như thế chứ.


- Không đúng, Viêm Liệt sư huynh ở kia!


Lúc này có không ít người nhìn thấy một người mặc trường bào đỏ đứng ở phía xa xa, người đó chính là Viêm Liệt vậy nên người đang thành hoàng không thể nào là hắn. “Ông!” Một âm thanh chấn động vang dội, từ hư không dần dần hiện ra một thân ảnh, không ai khác chính là Đan Hoàng, ông trực tiếp thể hiện ta pháp tắc lực lượng và điều này khiến cho mọi người tức giận, hiện nay Hoả Diễm Sơn không có Vũ Hoàng nên ông ta cũng không để bọn họ vào mắt, điều này cũng không thể tránh được.


- Không biết vị nào tấn cấp thành công, kính xin được gặp mặt.


Đan Hoàng cao giọng, thanh âm này có sức công phá mạnh mẽ, làm cả hoả diễm cũng không ngừng lăn lộn, đám người nhìn thấy một màn này đã trở nên tức giận đến tột cùng, người ta đang trong quá trình quan trọng để thành hoàng mà Đan Hoàng lại cứ mở miệng quấy rầy, hắn đã quá phận lắm rồi. Những người bên dưới không hề đáp lại, ngay lúc hắn muốn mở miệng thêm gì đó đã bị Lâm Phong gọi lại.


- Đan Hoàng tiền bối.


Đan Hoàng đảo mắt qua Lâm Phong, hỏi:


- Chuyện gì?


Trong buổi tiệc rượu ở Tề quốc, vì chuyện của Tuyết Bích Dao mà Lâm Phong và Đan Hoàng đã đụng độ nhau, Đan Hoàng có vẻ giống Đông Hoàng, cả hai đều cấu kết với Tề Hoàng làm việc xấu, điều này đến cả Tuyết Bích Dao suýt nữa đã bị gả cho Tề Viêm cũng nhìn ra được.


- Đan Hoàng tiền bối, người đó đang trong quá trình thành Hoàng nên nếu như ngài muốn gặp thì hãy đợi một lát.


Ánh mắt Lâm Phong nhìn thẳng vào Đan Hoàng, miệng nở nụ cười bình tĩnh nói ra. Bên trong đôi mắt Đan Hoàng loé lên tialạnh lẽo, ngay lập tức luồng khí tức cường đại đã giáng xuống người Lâm Phong nhằm chèn ép hắn:


- Lại dám yêu cầu ta, ngươi có thân phận gì?


Uy áp mạnh mẽ khiến Lâm Phong chảy mồ hôi không ngừng.


- Ta không dám nói gì tiền bối nhưng hiện tại tình hình Bát Hoang rất loạn nên có người thành Hoàng thì đó là chuyện vui, chúng ta đều cùng phe chống lại Thí Hoàng Đồng Minh, nếu như làm kinh động đến người đang thành Hoàng đó thì việc này cũng giống như đang trợ giúp cho kẻ thù, chắc tiền bối cũng không có ý định như vậy a?


Tuy Lâm Phong bị uy áp mạnh mẽ chèn ép nhưng sắc mặt hắn vẫn như trước không đổi.


- Hừ, có người thành Hoàng đương nhiên bản Hoàng cũng rất cao hứng, chỉ vì nhất thời kích động nên có chút không kiềm được.


Đan Hoàng lạnh nhạt nói:


- Trong trường hợp đó mà ngươi với thân phận, thân làm hậu bối lại dám chất vấn bổn Hoàng ta, ta còn chưa tìm ngươi tính sổ đâu.


Vừa nói dứt câu uy áp đã tăng mạnh đến mức Lâm Phong không thở nổi.


- Ha ha, Đan Hoàng, ngươi thân là vũ hoàng lại ra tay với đệ tử của ta, vậy ta có nên tìm ngươi tính sổ hay không đây.


Một thanh âm đạm mạc truyền đến, lại có thêm một người xuất hiện, khi nhìn thấy thân ảnh đó Lâm Phong không nhịn được vui mừng hô:


- Sư tôn!



- Có người bước vào Hoàng vị mà Đan Hoàng không biết tốt xấu lại mở miệng quấy rầy, thân làm vũ Hoàng sao lại có cái sơ sẩy như vậy chứ, Đan Hoàng ngươi không phải đang giúp Thí Hoàng Đồng Minh chứ?


Thêm một bóng người nữa xuất hiện, Thiên Ma Hoàng vừa đến liền phóng thích khí tức của mình chèn ép Đan Hoàng.


- Nhất thời kích động cũng không làm ra loại hành động đó, lí do của Đan Hoàng ngươi không khỏi có chút buồn cười.


Có thêm một thanh âm khác phát ra, Vấn Hoàng đã đến, ba vị hình thành thế tam giác vây Đan Hoàng bên trong, bị ba vị vũ Hoàng chèn ép cùng lúc khiến sắc mặt Đan Hoàng trở nên khó coi vô cùng. Thiên Khung Tiên Khuyết nhìn thấy Đan Hoàng bị như vậy thì đơ ra, chuyện này là thế nào đây!


- Chư vị đây đang gán tội cho ta sao?


Tại sao lại cùng chèn ép ta, ta đã nói rằng ta không phải đồng loã của Thí Hoàng Đồng Minh! Ánh mắt Đan Hoàng sắc bén đảo qua ba người.


- Chúng ta chỉ đang suy nghĩ mà thôi, đương nhiên điều đó cũng không thể trở thành tội của ngươi, nhưng lần sau nếu ngươi lại bắt nạt đệ tử ta thì đừng trách hai Hoàng Thiên Đài chúng ta sa bằng Thiên Khung Tiên Khuyết của ngươi!


Vũ Hoàng dùng giọng nói lạnh băng uy hiếp khiến lòng mọi người run rẩy, Vũ Hoàng hôm nay thật bá đạo, những người thành Hoàng không có một ai ôn hoà cả, bọn họ đã đạp lên biết bao nhiêu hài cốt mới đến được đây thì sao lại để người khác ức hiếp chứ. Hơn nữa Thiên Đài còn có đến hai vị, một khi bọn họ liều mạng thì vua cũng thua cả thằng liều, chọc tới Thiên Đài thì diệt Thiên Khung Tiên Khuyết cũng là chuyện bình thường.


- Tốt, rất tốt!


Đan Hoàng phát ra âm thanh lạnh lẽo, trên người đang ẩn lửa giận, bị Vũ Hoàng uy hiếp như thế thì sao có thể không giận được. Vũ Hoàng không thèm nhìn đến Đan Hoàng mà bước chân đến trước mặt Lâm Phong, nhìn Phượng Huyên cùng Phượng Linh Nhi:


- Sư tôn các ngươi đã giao các ngươi cho ta rồi, Tê Phượng Sơn không nhất định phải về nữa, về sau cứ đi theo ta đi.


Ánh mắt Phượng Linh Nhi loé lên như muốn nói điều gì đó nhưng lại nghe thấy Phượng Huyên nói trước:


- Ta và Linh Nhi cảm tạ tiền bối!


Nàng và Phượng Linh Nhu vốn muốn quay về xem Tê Phượng Sơn một chút nhưng nếu Vũ Hoàng đã mở miệng thì cứ theo vậy đi, nàng rất rõ hiện tại bọn họ đang trong tình cảnh gì, Vũ Hoàng đã nguyện ý chiếu cố đã pàm bọn họ rất cảm kích nên đã giành nói trước, nàng sẽ không để cho muội muội bỏ qua cơ hội này. Mười hai vị đệ tử chân truyền của Thiên Đài đều là yêu nghiệt, tuy thiên phú của Linh Nhi có thể xem kém hơn mọi người ở đó nhưng nếu được đích thân Vũ Hoàng dạy dỗ thì qua vào năm cũng có thể xem như yêu nghiệt.


- Không cần quá đau buồn, tĩnh tâm tu luyện thật tốt, đợi đến thời cơ thích hợp ròi báo thù cho sư tôn của các ngươi.


Vũ Hoàng bình tĩnh nói giúp cho hai người bọ họ đã nghĩ thông suốt. Ngày càng có nhiều người xuất hiện, tất cả đều là cường giả, Tề Hoàng, Thiên Long Hoàng, Tiêu Dao Vũ Hoàng cũng đến, Tề Hoàng và Thiên Long Hoàng đứng chung một chỗ dù thiếu đi Tư Không Vũ Hoàng nhưng có thêm Đan Hoàng, vẫn giữ cục diện tam hoàng liên thủ mạnh mẽ. Lâm Phong thấy Vũ Hoàng đồng ý dạy bảo hai người đó mà cao hứng thay, sau khi cười cười nhìn Phượng Huyên thì hắn quay sang phía chân trời kia, rốt cuộc vùng trời này ẩn chứa cái gì mà lại có pháp tắc chi lực xuất hiện? Luồng pháp tắc chi lực kia ngày càng mỏng dần mà tại địa phương sâu bên trong Hoả Diễm Sơn lại đang dâng lên trở nên đáng sợ hơn, mọi người nhìn một màn này không nhịn được mà kích động, rất nhanh sẽ có tân hoàng xuất hiện, dù không biết là ai nhưng rất lâu rồi nơi đây chưa hề xuất hiện tân hoàng. Lỗ hổng trên vòm trời dần khép lại, pháp tắc chi lực cũng theo đó mà tiêu tán dù vậy Hoả Diễm Sơn vẫn quay cuòing không ngơi nghỉ chú nào. Lúc này bên trong ngọn lửa đỏ rực truyền ra từng sợi hắc ám, nói đúng hơn là đỏ đen.


- Ân?


Ánh mắt mọi người dừng ở đó, đây rõ ràng không phải lửa của người ở Hoả Diễm Sơn, vị tân vũ Hoàng này là người ngoài, điểm này ai cũng nhìn ra được. Ánh mắt Lâm Phong khoá chặt nơi đó, sau một hồi suy nghĩ thì trong đôi mắt hắn loé lên sự vui vẻ , có vẻ như người này giống như người hắn nghĩ, hắn cứ luôn nói sao tên gia hoả khốn kiếp này lại biến mất lâu như vậy, hoá ra là đang trốn ở Hoả Diễm Sơn nuốt lửa!


- Tên này thành Hoàng sẽ khiến người ta thấy choáng a!


Lâm Phong khẽ cười thầm, hoả diễm cuồn cuộn cũng đã giảm độ sôi sục, giữa biển lửa xuất hiện một khe hở màu đen, sau đó mọi người nhìn thấy một thân ảnh đang ngồi khoanh chân tại nơi sâu nhất, phía dưới hắn còn có một đoá hoa sen đen tuyền! Người này mặc áo bào đen với phong thái tựa tiên làm cho không ít người nhìn vào mà ngưỡng mộ, vị này đã đắc đạo thành Hoàng rồi!


- Phó Hắc cũng ở đó!


Mọi người đã thấy một thanh niên ngồi bên cạnh vị đạo sĩ, phía dưới hắn cũng có một đoá sen như vậy, hình ảnh này khiến người ta cảm thấy có chút hân thiết. Ngay khi mọi người đang thầm ngưỡng mộ đã thấy vị đạo sĩ kia mở mắt nhìn xung quanh, trong giây phút đó cái cốt cách thiên tiên đã biến mất hoàn toàn, chỉ thấy tên đó híp mắt lại lộ ta vẻ giảo hoạt, hoàn toàn không có nửa điểm liên hệ với phong thái khi nãy. Không ít Vũ Hoàng trên hư không lộ ra khí tức cường đại đánh về phía biển lửa bên dưới, chuyện này làm không ít người tự hỏi bọn họ muốn làm gì? Bằng Hoàng, Tề Hoàng, Tiêu Dao Vũ hoàng, Thiên Long Hoàng…và vài vị khác đều lộ ra lãnh ý rõ ràng khiến cho Vấn Hoàng cũng sửng sốt, sau đó ông quay xuống nhìn người kia rồi la lên:


- Chính là tên khốn này!


Lâm Phong nghe được thanh âm lạnh băng này mà lau mồ hôi tronng tâm, đồng thời còn quăng tia mặc niệm cho tên gia hoả phía dưới, ai bảo khi đó ở Tuyết Nguyệt quốc lão bất tử ngươi dám lừa tám vị Vũ Hoàng, dù đã có vài người chết rồi nhưng cũng có không ít những người bị hại khác ở đây, đây chính là điều sẽ xảy ra kho họ nhìn rõ mặt của đạo sĩ.


- Tên nào vừa rồi không có mắt dám quấy rầy bổn Đế thành Hoàng?


Điều khiến mọi người khó tin là đối mặt với sự chèn ép của chúng Hoàng hắn vẫn không hề hấn gì mà còn tự xưng bổn Đế! Sắc mặt Đan Hoàng trở nên khó coi, tên gia hoả này mở miệng đều nói những lời khó nghe vậy thì chính hắn rồi!


- Khẩu khí thật lớn, chỉ mới làm tân Hoàng mà đã dám xưng Đế!


Đan Hoàng cười lạnh.


- Tên khốn kiếp, chuyện ở Tuyết Nguyệt ngươi còn nhớ không?


Đôi mắt Bằng Hoàng đã hoá vàng, xuyên hư không mà đến thẳng vị trí của Viêm Đế mang theo sự lạnh lẽo tận cùng, lúc còn ở Tuyết Nguyệt và bị phong ấn trói buộc rồi lại bị ma khúc thâm nhập đã làm cho người hắn có một ít tính khí tàn bạo, về sau đã bị thiên khing đại thủ ném ra ngoài mất hết cả thể diện, những thứ hiện tại đều do tên này ban tặng.


- Lừa gạt chúng ta để hiến tế mở ra phong ấn, chuyện này cũng phải khen ngươi có can đảm!


Khí tức trên người Tề Hoàng lạnh buốt, ánh mắt lạnh không kém, tên này sau khi gây nghiệp đã lập tức đi trốn, không nghĩ đến hoá ra hắn ở bên trong Hoả Diễm Sơn tu luyện để rồi thành hoàng!


- Đạo sĩ thúi, ngươi rốt cuộc cũng xuất hiện.


Thiên Long Hoàng quát. Nghe được âm thanh của chư Hoàng mọi người liền hiểu ra tên này rót cuộc đã làm gì bọn họ, trong lòng thâm lau mồ hôi, hoá ra là truyền thuyết hãm hại chúng hoàng của hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp