Lâm Phong cũng không rời đi cùng với Nhược Tà và Kình Thiên, còn khoảng một tháng nữa mới đến hẹn, hai người họ hẳn cũng đi làm chuyện của mình rồi, có vẻ như sẽ đi lịch lãm để rèn luyện.

Hiện nay mười hai đệ tử thân truyền của Thiên Đài cũng đã phát triển đến trình độ nhất định, chỉ cần không gặp phải người quá mức cường đại thì sẽ không có chuyện gì, ngoại trừ mọt số yêu nghiệt ở Bát Hoang Cửu U ra, những người còn lại bọn họ đều không sợ.


- Ta cũng nên rời đi thôi.


Trong tâm Lâm Phong tự nhủ sau đó nhìn về phía Vân Phi Dương, nói:


- Phi Dương, hiện nay Quân Mạc Tích là thiếu cung chủ Bất Tử Thiên Cung rồi, hiện tại thật đáng tiếc chúng ta gặp nhau vội vàng, nếu như gặp tại Bát Hoang thì nhất định sẽ uống rượu với nhau một phen, tiếp theo ngươi có dự tính gì không?



- Giống ngươi!


Vân Phi Dương cười nói, bên trong ánh mắt Lâm Phong cũng loé lên tia sáng, hai người nhìn nhau cười hồi lâu. Lâm Phong giơ tay ra, hàn quang loé lên rồi sau đó trên tay hắn đã xuất hiện mấy bình rượu phần nguyên ném sang Vân Phi Dương, nói:


- Đây là rượu mạnh nhất, tặng cho ngươi xem như nhân ngày huynh đệ gặp lại, hẹn ngày khác gặp nhau tại Thánh thành Trung Châu!



- Nhất định!


Vân Phi Dương vẫn với bộ dạng anh tuấn yêu nghiệt mà cười rộ lên, thật chói mắt, nếu như hắn, Quân Mạc Tích và Lâm Phong cùng xuất hiện tại đây thì với vẻ anh tuấn cực phẩm của họ đã khiến cho chúng nữ nhân ngây dại.


- Ta đi trước!


Lâm Phong gật đầu rồi quay sang chắp tay cung kính với trang chủ:


- Tiền bối, Lâm Phong xin cáo từ!



- Ân, bảo trọng!


Trang chủ vẫn khách khí như cũ, ông đối với mọi người đều như vậy cả, Lâm Phong bước đến trước mặt Phượng Huyên và Phượng Lunh Nhi, tâm niệm vừa động cự kiếm đã xuất hiện, ba người bước lên nó rồi bay vút vào mây, trong giây lát đã không còn thấy bóng dáng, họ rời đi mà không bị ai ngăn trở, đến cả hoàng kim Thánh khí quanh người Chu Thiên Nhược cũng dần thu liễm lại, đôi mắt hắn chỉ nhìn chằm chằm phương hướng Lâm Phong rời đi với luồng sát ý băng hàn cực mạnh. Hắn đến nơi này rèn luyện nhưng tuyệt không ngờ đến lại bị nhục nhã như ngày hôm nay, nếu như không có hoàng khí hộ thể thì chỉ sợ hắn đã bị Lâm Phong giết rồi, Chu Thiên Nhược đã nhìn ratên gia hoả điên cuồng này hoàn toàn can đảm để giết hắn, với cái tính quyết đoán như vậy thì tên đó sẽ không để lại mối uy hiếp cho mình, người bị hắn giết ban nãy là một ví dụ rất tốt.


- Nếu có cơ hội phải giết được hắn!


Ánh mắt Chu Thiên Nhược loé lên tia sắc bén, tự nhủ trong lòng. Bắc Yên Vân nhìn theo hướng Lâm Phong biến mất mà trong lòng có một cảm xúc không rõ, sự xuất hiện của hắn đã khiến cho nàng bị đả kích nặng nề, bên trong Thiên Bích sơn trang ẩn giấu không ít cường giả nên những người bên ngoài dù có mạnh mẽ cũng phải tỏ ra cung kính, người của sơn trang ỷ vào thiên phú cường đại của mình mà không để người khác vào mắt, cũng giống như vừa rồi đối với Lâm Phong vậy, nhưng cũng có lẽ vì ẩn giấu mà nàng đến nay vẫn chưa nhìn thấy tên yêu nghiệt nào từ bên ngoài đến mà lại lợi hại và tự phụ như tên đó, từ đó họ nhận ra bên ngoài cũng có người tài. Phía xa xa, cự kiếm đang bay giữa tầng mây chở Lâm Phong cùng hai vị mỹ nhân, hắn nhìn bọn họ, Phượg Linh Nhi chớp đôi mắt dễ thương nhìn chằm chằm Lâm Phong, Phượng Huyên ngồi bên cạnh cũng mỉm cười. Tâm tình của các nàng tựa hồ không tệ, chuyện này khiến cho nội tâm hắn bồn chồn, khoảng thời gian trước khi cùng các nàng và Tê Phượng Vũ Hoàng ở chung thì bọn họ đã có cảm tình rất sâu, mối quan hệ của họ như gia gia và cháu gái mà không chỉ dừng lại như thầy trò, các nàng còn từng nói qua ngày nào đó cường đại sẽ báo đáp sư tôn nhưng hôm nay sư tôn đã chết mà hai người lại không biết, Lâm Phong không biết nên mở miệng như thế nào.


- Cứ vậy đi, thuận theo tự nhiên.


Lâm Phong nghĩ thầm, nhìn hai người đang cười vui vẻ mà hắn lại đau lòng thay, cuối cùng quyết định không nói. Cự kiếm đang bay theo hướng đến Thiên Vấn đế quốc, về Bát Hoang Cảnh thì đương nhiên phải mượn thông đạo nhanh nhất rồi. ….. Ba ngày sau, địa vực phía nam Bát Hoang Cảnh, Lâm Phong có vẻ như đã đến đây, hắn nhớ rõ lần trước trực tiếp xuất hiện ở Thiên Khung Tiên Khuyết cụ thể là bên trong khuê phòng của Tuyết Bích Dao, khi đó hắn còn tạo ra kinh động không hề nhỏ. Còn lần này, hắn lại xuất hiện trên núi Hoả Diễm Sơn. Khi ở thông đạo, Phượng Linh Nhi và Phượng Huyên lại muốn đến Tê Phượng Sơn nhưng Tê Phượng Vũ Hoàng đã bị Thí Hoàng Đồng Minh giết, hiện tại cũng không biết Tê Phượng Sơn thế nào nên đương nhiên Lâm Phong đã ngăn cản, đến cuối còn mang tình hình thực tế nói ra, nhưng không ngờ bọn họ kiên cường hơn Lâm Phong nghĩ, bọn họ nghe xong cũng chỉ cười một cái rồi thôi, Phượng Linh Nhi vốn hay nói cũng trầm mặc. Lâm Phong đề nghị thông qua Hoả Diễm Sơn để đến Nam hoang, rồi từ đó dò xét về tin tức của Tê Phượng Sơn, các nàng cũng không cự tuyệt lời đề nghị này, đương nhiên họ hiểu rõ ý tốt của Lâm Phong, đối với chiếu cố của Lâm Phong các nàng rất cảm kích. Hoả Diễm Sơn ngày xưa do Viêm Hoàng làm chủ nhưng Viêm Hoàng đã chết tại Tề quốc, khi đó ông cũng đã nhắn cho Phó Hắc giải tán nó, sau đó Thủ Hộ Chi Phụ đã hạ lệnh rằng bất kì thế lực của Vũ Hoàng nào cũng không thể đánh chủ ý đến các thế lực của Vũ Hoàng đã chết chứ nếu không thì không biết Phó Hắc phải xử lí Hoả Diễm Sơn thế nào khi bị để ý đến. Cường giả thủ hộ tại thông đạo của Hoả Diễm Sơn sau khi nghe tên Lâm Phong cũng không ngăn trở hắn mà để hắn tuỳ ý bước vào, từng phần của cung điện đều như được tắm trong lửa, khắp sơn mạch đỏ bừng.


- Người vẫn còn nhưng có chút tiêu điều!


Đám Lâm Phong bay lên cao ngắm nhìn dòng người đi đi lại lại trong cung điện, nhìn vào thần sắc của bọn họ có thể thấy được sự không yên lòng, tinh thần có chút tàn lụi. Viêm Hoàng đã bỏ mình, Hoả Diễm Sơn gặp nguy nan, thủ hộ chi Phụ chỉ có thể bảo vệ hắn nó nhất thời mà không thể bảo vệ cả đời, không có tân Hoàng xuất hiện, Hoả Diễm Sơn sớm muộn gì cũng bị Bát Hoang xoá tên, hơn nữa vài thời loạn thế như hiện nay thì dù có Vũ Hoàng toạ trấn cũng không nhất định an ổn, Tê Phượng Sơn chính là một ví dụ điển hình.


- Không biết gia hoả Phó Hắc kia thế nào rồi!


Lâm Phong thầm nghĩ, lần trước được lửa của Viêm Hoàng chảy vào nên hoả diễm bí truyền của hắn đã trải qua pháp tắc tẩy lễ mà bước vào tầng tám trở nên cường thịnh hơn, đây cũng coi như chịu ân của Viêm Hoàng nên không tránh khỏi có tia đồng tình với Hoả Diễm Sơn. “Phanh, phanh…” Từng sợi hoả diễm bạo phát, ánh mắt Lâm Phong nhìn về phía bắc của Hoả Diễm Sơn liền thấy từng ánh lửa xông thẳng lên trời giống như ngọn núi lửa đang phun trào, nham thạch nóng chảy cuồn cuộn thiêu đốt bâu trời khiến nó trở thành màu đỏ như máu.


- Chẳng lẽ có người tu luyện không thành nên mới gây ra động tĩnh lớn vậy?


Lâm Phong thàn nghĩ, luồng hoả diễm kia thật sự có thể đốt cháy bầu trời, khắp sơn mạch lúc này đều là lửa, đây chính là Hoả Diễm Sơn chân chính. Nhìn một lát rồi Lâm Phong thu hồi ánh mắt nhìn về phía Phượng Huyên cùng Phượng Linh Nhi, nói:


- Chúng ta đi thôi!


Mục đích chuyến đi này của bọn họ là tìm hiểu tình hình hiện nay ở Tê Phượng Sơn. Phượng Huyên cùng Phượng Linh Nhi nghe thế gật đầu, ba thân ảnh bay nhanh đi hướng về phía tầng mây đỏ kia, cự kiếm bay với tốc đọ rất nhanh, chỉ chốc lát bọn họ đã đi được trăm dặm, ra khỏi phạm vi Hoả Diễm Sơn. “Ầm ầm!” Âm thanh thiên địa rung chuyển dữ dội, tâm thần của cả ba có chút rung động, người ở các nơi trong phạm vi ngàn dặm đều không nhịn được mà run rẩy, giờ khắc này sự rung chuyển như đang tấu lên một khúc nhạc. Bọn Lâm Phong nhìn sang phía xa của Hoả Diễm Sơn thì thấy luồng hoả diễm kia đã thật sự xuyên qua cả trời, trên vòm trời xuất hiện một khe hở mà ánh sáng đỏ chói không ngừng chiếu xuống, bao trùm cả sơn mạch bằng hào quang rực rỡ đó, Hoả Diễm Sơn đã được đốt sáng. Bây giờ không chỉ có Lâm Phong mà tất cả mọi người ở Hoả Diễm Sơn đều ngẩng đầu lên nhìn về sơn mạch mà run rẩy, thậm chí còn có vài người đã lộ ra sự điên cuồng trong mắt. Nam hoang rộng lớn mênh mông nhưng lúc này lại có vô số người đừn đó nhìn về phương xa và cả khe hở trên bầu trời. Thiên Khung Thiên Khuyết, Đan Hoàng đứng trên tiên vũ nhìn về hướng Hoả Diễm Sơn với đôi mắt lạnh nhạt nhưng sâu bên trong lại chứa đầy sự lạnh lùng.


- Là ai?


Đan Hoàng hỏi vào không trung, không thể nào là Phó Hắc, hắn cũng không thể nhanh được như vậy, thiên phú đó còn kém xa. Bên ngoài Hoả Diễm Sơn, Lâm Phong lần thứ hai nhìn thấy cảnh này, lần đầu là khi tìm ra bảo vật trong Tam Sinh Kinh, bây giờ là hoả diễm, nói vậy cũng không đúng, không hẳn do lửa đâm thủng trời mà bên trên bầu trời có luồng lực kì diệu xuyên thấu xuống Hoả Diễm Sơn, đây chính là pháp tắc lực lượng, hoả diễm! Dù cho Lâm Phog chỉ mới nhìn thấy được chuyện kì diệu thế này lần đầu nhưng cũng hiểu rõ việc có người thành hoàng giống việc, hắn và Đan Hoàng sinh ta với ý nghĩ tương đồng rồi dần bước chân vào cảnh giới vũ Hoàng! Đa số chúng hoàng đã chết, Viêm Hoàng cũng không tránh khỏi thế mà trong Hoả Diễm Sơn lại có người bước lên vũ Hoàng. Vô số thân ảnh đều hướng về phía Hoả Diễm Sơn mà đến, tốc đọ mọi người đều nhanh nhưng nhanh nhất phải nói đến Thiên Khung Thương Tuyết, học không có bay mà trực tiếp bước vào thông đạo để đi đường tắt đến đây với tốc độ nhanh nhất.


- Chúng ta đi xem thử!


Lâm Phong mở miệng nói quay lại nhìn Phượng Huyên và Phượng Linh Nhi,sau đó cả ba cùng bước đến muốn xem xem rốt cuộc ai đã thành Hoàng! Không lâu sau tin tức đã truyền đến các nơi khác trong Bát Hoang Cảnh, các thế lực Vũ hoàng khác cũng cử người từ những nơi khác nhau đến Hoả Diễm Sơn thông qua các thông đạo ngắn nhất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play