Thần sắc Chu Thiên Nhược đang bị Lâm Phong chà đạp đã thay đổi trở nên cứng ngắc, hắn vừa nói mỗi một đạo công kích đều do bản thân tự nghĩ ra ư.
Mọi người có thể tưởng tượng được hiện tại Chu Thiên Nhược cảm thấy khó chịu và sỉ nhục đến cỡ nào, hắn vẫn luôn cho rằng tự mình có thể nghĩ ra được công kích cường đại như hoàng kim Thánh khí phá thiên thuật đã tuyệt vời đến tạn cùng nhưng bây giờ Lâm Phong lại nói hắn biết mỗi một đạo công kích đều tự nghĩ ra, trước mặt Lâm Phong, Chu Thiên Nhược hắn chỉ vì thế mà có tư cách kiêu ngạo sao? Tự tin của hắn cùng với sự mạnh mẽ của công kích đã bị chà đạp cùng đả kích nặng nề.
- Giết!
Chu Thiên Nhược phẫn nộ la lớn, trên mặt đất xuất hiện các vết nứt ngày càng to ra, bên trong đó lập tức trào ra luồng khí tức ám sát mạnh mẽ, thân thể Lâm Phong cũng kịp thời bay lên trên cao, đồng thời phóng thích ra kiếm quang ngập trời.
- Có thể dừng lại được rồi!
Ngay khi hai người muốn xông lên lại nghe thấy âm thanh khác lạ, trong khoảnh khắc đó cả hai đều cảm nhận được lực lượng không thể kháng cự đang đè mình xuống khiến cả hai như đứng hình. Lâm Phong đảo mắt sang liền thấy trang chủ Thiên Bích sơn trang đang mỉm cười với hắn:
- Chẳng lẽ các ngươi muốn huỷ diệt sơn trang của ta?
Lâm Phong lại nhìn lướt sang xung quanh, mặt đất sụp đổ, các toà kiến trúc cũng không còn nguyên vẹn, rất nhiều phòng ốc nay đã thành các bãi phế tích, tình huống này khiến hắn thấy có chút xấu hổ:
- Tiền bối chớ trách!
Sau khi nói Lâm Phong thu liễm khí tức lại, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Chu Thiên Nhược một cái, bây giờ tên đó vẫn còn toả ra hoàng kim Thánh khí mãnh liệt, quanh thân còn có áo giáp bao bọc và đôi mắt vẫn ánh lên chí chí chiến đấu mạnh mẽ. Nhưng Lâm Phong cũng không thèm để ý đến hắn mà hoá thành một đạo tàn ảnh, sau đó nhìn lại đã thấy hắn đứng dưới đất. Điều này làm cho sắc mặt Chu Thiên Nhược trông khó coi vô cùng, sự bỏ qua này khiến cho lòng tự tôn của hắn có cảm giác bị miệt thị, Lâm Phong căn bản không hề để hắn vào mắt. Ngay khi Lâm Phong đi đến trước người nãy giờ vẫn bị tử cong chi khí quấn lấy, người đó không tự chủ được mà khẽ run, ánh mắt cũng không dám nhìn lên.
- Ta đã đánh bại hắn, hãy quỳ xuống trước hai vị mỹ nữ mà xin lỗi đi!
Âm thanh bình tĩnh của Lâm Phong lại giống như một tia chớp giáng xuống làm cho tên đó run lên, hắn quỳ xuống, xin lỗi? Chỉ thấy hắn há to miệng, sắc mặt tái nhợt yếu ớt.
- Ngươi dám?
Đôi mắt Chu Thiên Nhược lộ ra hàn quang mãnh liệt bắn về phía Lâm Phong.
- Ngươi còn có tư cách mở miệng?
! Đôi đồng tử đen kịt của Lâm Phong đảo sang chỗ Chu Thiên Nhược , lạnh băng nói.
- Khoan dung độ lượng, nên làm a!
Lúc này truyền đến thanh âm nhàn nhạt của Cổ Lực khiến đôi mắt người kia ánh lên tia hi vọng, Cổ Lực này còn mạnh hơn cả Chu Thiên Nhược, nếu hắn ra mặt thì rất có thể ngăn chặn được Lâm Phong.
- Ta không cho rằng nếu như hắn thắng sẽ bỏ qua cho bằng hữu của ta đâu.
Lâm Phong nhìn Cổ Lực , nói:
- Nếu đã có gan ức hiếp người khác thì phải có gan chịu, người này phải được giác ngộ, ta đây không muốn nói làn thứ ba!
- Hiện tại mau quỳ xuống xin lỗi!
Ánh mắt lạnh lùng của Lâm Phong lại rơi vào người tên kia, tử vong chi khí đã trào ra ngày càng dày đặc bao lấy thân thể tên đó. Đôi mắt Phượng Huyên nhìn chằm chằm bóng lưng Lâm Phong với vẻ cảm kích, hiện tại Lâm Phong làm đang muốn lấy lại tôn nghiêm cho tỷ muội các nàng, vừa rồi hai người bị đám người này chèn ép, khinh bạc, dù chuyện đó không có kết quả gì xấu lắm nhưng vẫn có thể xem như đang miệt thị tôn nghiêm người khác mà bây giờ Lâm Phog lại bức bách người đó như thế cũng do muốn giúp các nàng. Ánh mắt thanh niên kia nhìn sang Cổ Lực nhưng tử vong chi khí lúc đó đã trở nên mạnh mẽ hơn khiến hắn thay đổi sắc mặt, có cảm giác như sắp chết đến nơi, đến giờ phút này hắn hiểu được rằng có cầu cứu cũng vô ích, dù cho Cổ Lực coa ra mặt vì hắn hay Cổ Lực mạnh đến đâu thì cũng không ngăn cản được việc Lâm Phong muốn giết hắn. Đồng tử của Lâm Phong ngày càng đen kịt, nâng chân lên bước về phía Phượng Huyên và Phượng Linh Nhi. Một tiếng vang nhỏ vang lên, ngay sau đó là hình ảnh một đám người quỳ trên mặt đất hướng về Phượng Huyên và Phượng Linh Nhi:
- Lời nói hôm nay của tại hạ không thích đáng, mong hai vị tiểu thư thứ tội!
Phượng Linh Nhi hừ lạnh quét mắt nhìn bọn họ một cái, nàng đối với những người này vốn không hề có hảo cảm gì.
- Cút!
Phượng Huyên lạnh lùng nói, người kia liền ngẩng đầu đứng dậy mà đôi tay nắm chặt, trên người như đang có sát ý quấn quanh chờ bùng phát. “Ông!” Tử vong chi khí lại đập vào hắn khiến cho tên đó sợ hãi quay đầu lại nhìn Lâm Phong, hét:
- Không!
- Ngu mà lì, ngươi đã tự đi tìm đường chết, ta đây thoả mãn ngươi, giết!
Lâm Phong nói một chữ sau cùng thì tử vong trớ chú điên cuồng chạy vào người tên đó khiến thân thể hắn khẽ run, Lâm Phong cũng đưa tay chạm vào hắn làm xuất hiện ngọn lửa màu đen, sau đó tên này liền ngã xuống, thi thể vẫn còn đang cháy lách tách.
- Tên này thật quả quyết!
Mọi người nhìn một màn này đều lộ ra nét mặt kinh hãi, đến cả Phượng Huyên cùng Phượng Linh Nhi cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn nhưng tuyệt đối không cảm thấy thương cảm cho hắn. Bên trong mắt Vân Phi Dương loé lên tia sáng lạ kì, tên gia hoả Lâm Phong này quả nhiên đã thay đổi trở nên càng cứng cỏi hơn trước rồi, hơn nữa lại còn sát phạt quyết đoán như thế. Hoàng kim tháng khí trên người Chu Thiên Nhược được gia tăng đến cực hạn, người kia chính là người của hắn, thế nhưng lại bị Lâm Phong giết chết một cách tàn nhẫn, không lưu tình trước mặt mọi người như vậy. Lâm Phong đương nhiên đã cảm nhận được khí tức của Chu Thiên Nhược nên quay sang nhìn hắn lạnh lùng, nói:
- Ta biết rõ trên người ngươi có Hoàng khí hộ thân nhưng nếu như ngươi lại tiếp tục phóng tia địch ý ra, ta không ngại chiến sinh tử cùng ngươi đâu!
Lâm Phong vừa rồi cũng có giết một phần ý niệm của Chu Thiên Nhược nhưng hắn cũng cảm nhận được rõ ràng trên người đối phương có một lực lượng bảo vệ, lộ ra pháp tắc khí tức rất mạnh mẽ vậy nên Lâm Phong muốn giết chết tên này cũng khá khó khăn, hơn nữa bên đó còn có Cổ Lực mạnh mẽ hơn cả Chu Thiên Nhược, hai người này tại Thánh hành Trung Châu hẳn rất có thân phận không tầm thường, nếu không thì tên sứ giả kia cũng sẽ không ngồi cùng bàn với họ, hơn nữa nhóm người này đều do bọn họ cầm đầu. Nếu như giết không chết sẽ có thể gây nguy hểm cho mình, nên Lâm Phong hắn không thể mạo hiểm nhưng nếu Chu Thiên Nhược muốn chiến thì hắn không ngại. Quả nhiên sau khi Chu Thiên Nhược nghe được lời Lâm Phong thì cứng đơ, trên người hắn quả thật có hoàng kim Thánh khí hộ thể nhưng hắn cũng không có cách nào để khởi động nó, cái này chỉ khi sinh mệnh hắn bị nguy hiểm mới xuất hiện, đây hẳn là để cho hắn không thể mượn lực lượng hoàng kim.
- Lâm Phong!
Lúc này bên ngoài hành lang có một âm thanh phát ra đã thu hút sự chú ý của Lâm Phong, sau đó sắc mặt liền biến đổi vui vẻ hơn:
- Nhược Tà, Kình Thiên, sao hai người lại đến đây?
- Lâm Phong, đại sư huynh để ta đến thông báo cho ngươi rằng thời gian ước định và địa điểm đều bị thay đổi, mọi thứ dời sang một tháng sau ở Tây Hoang, Thiên Long sơn mạch!
Nhược Tà truyền âm cho Lâm Phong khiến nó bắn ra mọi tia sáng hoang mang, địa điểm lại là Thiên Long sơn mạch. Tây Hoang chỉ có hai thế lực Vũ Hoàng, đầu tiên là Lạc Thiên Các và Thiên Long Thần Bảo. Thiên Long sơn mạch giáp với Thiên Long Thần Bảo, có thể nói ngay bên trong, khoảng cách này gần ngay gang tấc, không thể không nói sự lựa chọn này hoàn toàn có dụng ý. Ánh mắt Nhược Tà trong lúc lơ đễnh nhìn về phía Phượng Huyên cùng Phượng Linh Nhi một cái rồi lộ ra thần sắc khác thường, lại truyền âm tiếp:
- Lâm Phong, Bát Hoang Cảnh hiện nay rung chuyển vô cùng, Thí Hoàng đồng minh đã không còn che giấu kế hoạch của bọn chúng nữa, các Vũ Hoàng đều bị ám sát, đến Vũ Hoàng của Tê Phượng Sơn cũng không còn, mà địa chỉ của chúng ra cũng bị theo dõi!
- Vũ Hoàng Tê Phượng Sơn đã chết rồi sao!
Ánh mắt Lâm Phong bùng nổ hàn quang, lại thêm một vị Vũ Hoàng ra đi, hắn nên sớm nghĩ đến việc Thí Hoàng đồng minh sau khi thất bại ở Tề gia khi đó sẽ không buông tha dễ dàng như vậy được, một khi bọn họ phát động kế hoạch sẽ có thể khiến thiên địa rung chuyển. Ngày đó Tê Phượng Sơn Vũ hoàng không nên trở về nhưng hắn không yên lòng nên đã quay lại và không may lại gặp nạn, nhưng Tê Phượng Sơn Vũ Hoàng cũng đã có tính trước mà giao Phượng Huyên cùng Phượng Linh Nhi gửi cho Vũ Hoàng, điều này cho thấy ông có lẽ đã phòng bọn chúng từ trước. Lâm Phong không nhìn hai tỷ muội họ, loại tin tức này hắn cũng không biết nên thông báo như thế nào. Sau khi Nhược Tà và Mạc Kình Thiên thông báo xong thì quay ra nhìn mọi người một cái, khi ánh mắt rơi xuống trang chủ Thiên Bích sơn trang cả hai đều cúi người:
- Tiền bối đích thị là sơn trang trang chủ rồi, sư tôn Vũ Hoàng của chúng ta hướng hai vị trang chủ vấn an!
- Thay ta vấn an sư tôn các ngươi!
Trang chủ cười gật đầu. Dứt lời hai người nhìn sang Lâm Phong gật đầu mọit cái rồi nhấc chân bay lên trời cao.
- Xem ra Thiên Cảnh thành không hề an toàn nên đại sư huynh mới cố ý phái Nhược Tà và Kình Thiên tới thông báo cho ta!
Lâm Phong thầm nghĩ, ánh mắt loé lên, trong một tháng hắn đang bận tu luyện dưới tám mặt Thiên Bích đã lĩnh ngộ được hiệy quả to lớn, hiện tại cũng nên trở về Bát Hoang Cảnh, Thánh thành Trung Châu cũng đã mở ra, hơn nữa còn có Thí Hoàng đồng minh càn quét, Bát Hoang Cảnh gió tanh mưa máu a.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT