Ánh mắt của mọi người quét nhìn mảnh không gian mênh mông này, thân hình chúng Thủ Vọng giả lóe lên, trở về vị trí cũ sau lưng Thủ Vọng chi phụ, khí tức sớm đã thu liễm toàn bộ.
- Chư vị, dã tâm Thí Hoàng Đồng Minh lần này mọi người chắc hẳn đều thấy được, bọn hắn muốn chiếm đoạt Bát Hoang cảnh cùng Cửu U thập nhị quốc.
Thủ Vọng chi phụ liếc mắt nhìn mọi người chung quanh, chậm rãi nói:
- Hôm nay, năm vị Vũ Hoàng bất hạnh gặp nạn, trong đó có bốn đại thế lực Nhân Dục Thiên Đường, Lạc Thiên Các, Huyễn Thế Thiên Cung, Hỏa Diệm Sơn, không có Vũ Hoàng thủ hộ, ta biết rõ trong các ngươi có không ít người lòng dạ khó lường, nhưng ta ở chỗ này cảnh cáo chư vị, nếu như có người ra tay đối phó với những thế lực này, coi như là người của Thí Hoàng Đồng Minh, nhất định sẽ bị Bát Hoang và Cửu U cùng nhau chinh phạt, bọn họ, như trước có thể tồn tại bên trong Bát Hoang cảnh, phàm là cường giả Vũ Hoàng, không thể ra tay đối phó.
Mọi người nghe thấy lời nói của Thủ Vọng chi phụ, thần sắc có chút ngưng tụ, hậu bối bốn vị Vũ Hoàng kia mang tới lộ ra vẻ cảm kích, có lời nói của Thủ Vọng chi phụ, có thể bảo hộ bọn họ trong lúc nhất thời, tuy nhiên bọn họ vẫn phải nhanh chóng bước vào Vũ Hoàng cảnh mới được, nếu không sẽ dần dần xuống dốc, đi về hướng suy yếu, thẳng đến khi bị người khác chiếm đoạt.
- Còn có, mấy vị Vũ Hoàng của Tê Phượng Sơn và Lôi Hoàng Đảo cũng bị trọng thương, cần tĩnh tâm dưỡng thương, bất luận Vũ Hoàng nào cũng không được quấy nhiễu, nếu không cũng coi như người của Thí Hoàng Đồng Minh.
Thủ Vọng chi phụ tiếp tục mở miệng, thanh âm lạnh buốt, mục đích của Thí Hoàng Đồng Minh là nuốt hết Bát Hoang Cửu U, mang tất cả các thế lực một mẻ hốt gọn, chỉ cần giết chết những Vũ Hoàng kia, thiên địa này sẽ thuộc về bọn họ rồi.
- Hôm nay Bát Hoang Cửu U đều đã rơi vào nguy cảnh, Thí Hoàng Đồng Minh đã quyết tâm toàn lực ra tay, kế tiếp chắc chắn sẽ có một đoạn tai ương hủy diệt, hi vọng chư Hoàng buông mọi thành kiến, hợp tác chế ngự kẻ thù bên ngoài, cáo từ.
Thủ Vọng chi phụ dứt lời, thân ảnh lóe lên rời đi, mà chúng Thủ Vọng giả cũng đều cùng phía sau hắn, rời khỏi mảnh thiên địa này.
- Liên minh Thủ Vọng giả là một cổ thế lực tồn tại rất lâu trước kia, trước đây Thí Hoàng Đồng Minh có dã tâm rất lớn, muốn nuốt chửng mảnh thiên địa này, chúng Hoàng không thể không liên hợp lại, lập tổ chức liên minh Thủ Vọng giả, đại đại tương truyền, cùng đối kháng với Thí Hoàng Đồng Minh, cho tới bây giờ đã không biết bao nhiêu năm, hôm nay, dã tâm Thí Hoàng Đồng Minh lại một lần nữa khuếch trương, lần này, có thể sẽ gặp phải tai ương.
Bên cạnh Lâm Phong, lão nhân thanh âm yếu ớt, sau khi chúng Hoàng rời đi, thân thể thẳng tắp kia có chút còng xuống, ho khan một tiếng, dùng tay che, nhưng mà Lâm Phong cũng rất nhạy bén thấy được một tia đỏ sắc.
- Tiền bối, trên người của ngươi có thương tích, lại còn thủ hộ vãn bối, ân này không dám quên!
Lâm Phong cảm kích nói, lão nhân kia đương nhiên chính là lão nhân quét rác của Kiếm Các, hắn sớm đã biết lão nhân là một vị Vũ Hoàng cường đại, còn là ai, có phải Vô Thiên Kiếm Hoàng hay không, đều không trọng yếu, hắn hiện tại chỉ là một vị Vũ Hoàng bị trọng thương mà thôi. Lão nhân lắc đầu, cười nói:
- Ngày xưa ta đã từng nhận sự che chở của Thủ Vọng chi phụ, hôm nay tới đây, ngược lại cũng không phải bởi vì ngươi.
Lâm Phong khẽ gật đầu, xem ra lão nhân năm đó đã nhìn thấy Thí Hoàng Đồng Minh và liên minh Thủ Vọng giả, mà lão nhân, cũng đã nhận được sự thủ hộ của Thủ Vọng chi phụ.
- Ta đi trước!
Lão nhân nói một tiếng, sau đó quay người, bồng bềnh bay trên hư không, chỉ trong giây lát đã hoàn toàn biến mất tại nơi đây. Sau đó vài người đều rời đi, nhưng hôn lễ này hiển nhiên đã không còn bất kỳ ý nghĩa gì, đây là đại hôn của Tề Viêm và Tuyết Bích Dao, mà hôm nay, Tề Viêm đã chết, bị người ám sát, còn có thể đại hôn thế nào nữa. Trong đôi mắt đẹp của Tuyết Bích Dao lộ ra thần sắc mờ mịt, hôm nay là ngày đại hôn của nàng, nhưng mà, Tề Viêm sắp trở thành chồng nàng lại bị người ta giết chết, mà nàng lại không có cảm thấy đau lòng chút nào, tựa như đối phương cùng nàng chỉ là người dưng, cho dù nàng đã mất đi ký ức, vậy cũng phải có phản ứng bản năng mới đúng, nhưng Tề Viêm chết, nàng không cảm giác được tâm tình của mình dao động, điều này làm cho đầu của Tuyết Bích Dao hơi loạn lên, nàng nên tin ai đây?
- Oanh!
Nhưng vào lúc này, có một cỗ sát khi kinh khủng đột nhiên hạ xuống mảnh thiên địa này, một đạo thân ảnh đạp lên hư không mà đến, khí tức trên người vô cùng cường đại.
- Khí tức Trung Vị Hoàng!
Mọi người thần sắc ngưng tụ, nhìn thấy một thân ảnh đang đi tới, chỉ thấy hắn đi đến trước mặt Tư Không Vũ Hoàng, nhìn thấy Tư Không Vũ Hoàng hoàn toàn thay đổi, đầu văng tung tóe, bị người giết chết, hồn phi phách tán, ngay cả cơ hội trọng sinh cũng sẽ không có.
- Cường giả Trung Vị Hoàng của Tư Không gia đến!
Đám người thầm nghĩ trong lòng, không thể nghi ngờ, người này nhất định là Trung Vị Hoàng của Tư Không gia.
- Sát thủ Thí Hoàng Đồng Minh, tựa hồ cố ý muốn nhằm vào Tư Không gia và Tề gia của ta, sau khi giết chết Tư Không Lăng, lại muốn giết Tề Hoàng con ta, còn tru sát Tề Viêm.
Đông Hoàng thanh âm lạnh lùng, trong lúc đó, con ngươi sắc bén của hắn đã rơi vào trên người Vấn Hoàng:
- Lúc người Thí Hoàng Đồng Minh giết chết Tư Không Lăng, Vấn Hoàng lại ngăn cản người khác đến cứu viện, rốt cuộc có ý gì?
- Ngươi muốn nói Vấn gia ta có quan hệ với Thí Hoàng Đồng Minh sao?
Vấn Hoàng cười lạnh nhìn Đông Hoàng, nói:
- Ngược lại Đông Hoàng ngươi kia, không nên quên, tiệc rượu lần này do Đông Hoàng tổ chức, chư Hoàng tại trên tiệc rượu trúng độc, lại bị Thí Hoàng Đồng Minh một mẻ hốt gọn, nếu không phải cha ta cản chân Trung Vị Hoàng kia, chỉ sợ còn có Vũ Hoàng phải bỏ mạng, chỉ cần có đầu óc một chút hiểu rõ, hiềm nghi của Tề gia, lớn hơn Vấn gia ta nha.
- Tề Viêm con ta bị Thí Hoàng Đồng Minh giết chết!
Đông Hoàng gầm lên một tiếng.
- Cái này cũng không thể trừ Tề gia khỏi danh sách có khả năng tham dự.
Vấn Hoàng vẫn lạnh nhạt nói.
- Hừ!
Đông Hoàng hừ lạnh một tiếng, sắc mặt khó coi, nói:
- Hôm nay tiệc rượu dừng ở đây, chư vị nên rời đi thôi.
Ngày đại hôn, đã theo việc vui hóa thành tang sự, Đông Hoàng giờ phút này có xúc động muốn giết người, nhưng chỉ có thể nhịn lấy, ánh mắt của hắn đảo qua Vấn Hoàng cùng với đám người Vũ Hoàng Lâm Phong, ánh mắt rất lạnh.
- Chư Hoàng tại tiệc rượu của Tề quốc ngươi trúng độc, hôm nay một câu chư vị nên rời đi thì tan ra hết thảy, hơn nữa còn giống như rất không tình nguyện, mặt mũi thật tốt!
Vấn Hoàng cười lạnh, ánh mắt nhìn về phía Tuyết Bích Dao nói:
- Tuyết Bích Dao, mặt mũi của Tề gia ngươi cũng thấy đấy, ta và Vũ Hoàng có ý kiến giống nhau, ngươi bị người ở đây lừa gạt, cũng may hôm nay người bắt nạt ngươi đã chết, hôm nay, ngươi vẫn nên rời khỏi nơi này thì tốt hơn, chớ để tự lầm!
"
- Oanh!
Khí tức trên người Đông Hoàng cuồn cuộn phóng ra ngoài, vô cùng cường thịnh.
- Đông Hoàng khí thế Trung Vị Hoàng của ngươi ở đâu!
Vấn Hoàng hét lớn một tiếng, toàn bộ ánh mắt của đám người đều nhìn chằm chằm Đông Hoàng, làm thần sắc Đông Hoàng cứng đờ, thu liễm khí tức, lạnh như băng nói:
- Ngươi khinh người quá đáng, con ta đã chết tại trong tay sát thủ của Thí Hoàng Đồng Minh, ngươi lại còn làm nhục như thế, người chết ngươi cũng không buông tha!
- Ân oán của ngươi ta Bát Hoang đều biết, ta vũ nhục người chết thì như thế nào, ta hiện tại liền đứng ở Tề quốc của ngươi, muốn giết ta, có thể động thủ ngay bây giờ!
Vấn Hoàng tiếp tục chọc giận Đông Hoàng, giống như đang cố ý gây chuyện. Thần sắc Đông Hoàng lạnh đến cực hạn, cuối cùng cũng không có động thủ, tay chỉ vào Vấn Hoàng lạnh như băng nói:
- Cút khỏi Tề quốc của ta!
- Đừng quên chính ngươi mời chư Hoàng tới, hôm nay chuyện chư Hoàng bị trúng độc chưa sáng tỏ, ngươi lại muốn ta cút, thật tức cười.
Vấn Hoàng cười lạnh, lại lần nữa nói với Tuyết Bích Dao:
- Tuyết Bích Dao, ngươi mặc dù đánh mất ký ức, nhưng năng lực phán đoán vẫn còn, sư tôn ngươi đã phụ thuộc vào Tề gia, cho ngươi trở thành vật hi sinh, còn quan hệ của ngươi và Lâm Phong phải chăng không chịu nổi giống như sư tôn của ngươi nói, rất đơn giản, chỉ cần ngươi đến Bát Hoang cảnh đi hỏi thăm một chút sẽ biết được, sư tôn của ngươi ngăn không được miệng của tất cả mọi người.
Thần sắc Tuyết Bích Dao đọng lại, hoàn toàn chính xác, nàng chỉ cần đến Bát Hoang tìm hiểu một phen đã có thể biết được mọi thứ.
- Bích Dao, ngươi tin tưởng bọn họ hay tin tưởng vi sư.
Đan Hoàng râu dài phiêu động, đạm mạc nói ra. Tuyết Bích Dao chần chờ một lát, cuối cùng vẫn lắc đầu:
- Sư tôn, Bích Dao bất hiếu, muốn yên tĩnh một mình một thời gian ngắn, ta đi đây!
Dứt lời, thân hình Tuyết Bích Dao lóe lên, cứ như vậy phiêu nhiên rời khỏi, một màn này khiến cho thần sắc Đan Hoàng cứng ngắc, có chút khó chịu liếc Vấn Hoàng một cái.
- Chư vị, Đông Hoàng có lẽ còn muốn xử lý hậu sự, chúng ta không cần tiếp tục quấy rầy, đều rời đi thôi, hiệu lực độc tố này đang dần dần biến mất, hẳn có tính thời hiệu, thật cũng không làm phiền Đông Hoàng, đương nhiên, chúng ta cũng không trông cậy được vào hắn, ta đi trước một bước!
Vấn Hoàng cao giọng nói, sau đó ra hiệu với Vũ Hoàng.
- Thiên Ma Hoàng, Lục Dục Vũ Hoàng, Tê Phượng Hoàng, chư vị ở cùng một chỗ như thế nào?
Ánh mắt Vũ Hoàng nhìn về phía mấy vị Vũ Hoàng khác, nói với bọn hắn một tiếng.
- Rất vui lòng.
Thiên Ma Hoàng mỉm cười, Lục Dục Vũ Hoàng đương nhiên cũng sẽ không cự tuyệt, Tê Phượng Vũ Hoàng bị thương, vốn không tiện, có bọn người Vũ Hoàng đi cùng một chỗ, đương nhiên không còn gì tốt hơn.
- Chúng ta đi.
Vũ Hoàng nói với bọn người Lâm Phong một tiếng, sau đó phất phất tay, một hàng người ngự không mà đi, ngay lập tức biến mất khỏi mảnh không gian này, không hề lưu luyến. Những chư Hoàng khác cũng lần lượt rời đi, hoặc kết bạn mà đi, hoặc đơn độc tự rời đi, tóm lại, đều nhao nhao rời khỏi. Qua rất lâu, sứ giả đại nhân cũng cùng những người tới từ Trung Châu rời khỏi, mảnh không gian mênh mông kia, bàn bàn tiệc rượu vẫn còn đó, tiếng vang răng rắc truyền tới, là thanh âm Đông Hoàng nắm chặt hai tay, tại bên cạnh hắn, Trung Vị Hoàng của Tư Không gia tộc vẫn còn đó, còn có Tề Hoàng.
- Ông!
Đột nhiên trong lúc đó, một đạo thân ảnh từ trên trời giáng xuống, người này tướng mạo cơ hồ đồng dạng với Đông Hoàng, không cách nào nhìn ra đầu mối.
- Đây rốt cuộc chuyện gì xảy ra?
Đôi mắt Vũ Hoàng Tư Không gia tộc bạo xuất sát khí, nhìn chằm chằm thân ảnh vừa xuất hiện kia, sắc mặt khó coi.
- Có hai người không tìm được!
Thân ảnh vừa đến lạnh như băng nói, sắc mặt cũng cực kỳ khó coi.
- Người giết con ta cùng với Tề Viêm?
Thần sắc Vũ Hoàng Tư Không gia phát lạnh, sát ý phun ra nuốt vào. Đối phương nhẹ gật đầu, hai quyền nắm chặt cũng không ngừng có tiếng vang răng rắc truyền ra.
- Buồn cười, hai vị nhân vật cấp bậc Tôn chủ biến thành hai vị Vũ Hoàng, ngươi vậy mà lại không biết!
Thần sắc Tư Không Vũ Hoàng rất lạnh.
- Ngươi có lẽ hiểu rõ, ngay thời điểm ta phát hiện, ngươi cũng phát hiện, nhưng lúc đó chúng ta đã không có khả năng ngăn cản mọi chuyện đã xảy ra, chẳng lẽ ta ra lệnh cho bọn họ không cho phép động vào Tề Viêm, cho phép giết người của Tư Không gia à?
Cường giả Trung Vị Hoàng kia lạnh như băng nói, Tư Không Vũ Hoàng không nói gì, chỉ có hừ lạnh một cái!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT