Sắc mặt đám người cực khó coi, những người này đều là Vũ Hoàng, nhưng điều mọi người không ngờ, Vũ Hoàng lại bỏ mình dễ dàng như vậy, lúc này không ai cảm thấy vui cả, cảm xúc bi thảm đã dần bao trùm không gian. Hơn nữa, Vũ Hoàng đã không còn bị đánh lén nữa, mà bị tấn công trực diện.
- Ba cường giả Vũ Hoàng!
Sắc mặt đám Vũ Hoàng cứng ngắc, ba người đang hướng đến bên này đều là ba vị Vũ Hoàng, loại đội hình thế này thật đáng sợ, hơn nữa cũng chỉ có hai vị hiện thân, còn một người thì biến mất, tùy thời cũng có thể xuất hiện đánh chết bọn họ. Tổng cộng có năm vị Vũ Hoàng chuẩn bị tiêu diệt bọn họ, còn hai vị Vũ Hoàng khác đang hướng đến nơi của Tư Không Vũ Hoàng, một vị còn lại thì đang chiến đấu với Viêm Hoàng, tuy thực lực Viêm Hoàng rất mạnh nhưng ông lại cảm thấy ngày càng vô lực, có thể bị đối phương hủy diệt bất cứ lúc nào.
- Thật không nghĩ tới Viêm Hoàng ta sẽ ra đi như thế này!
Trong đôi mắt Viêm Hoàng lộ ra sự phẫn nộ, hôm nay hắn hiển nhiên khó thoát khỏi cái chết, các chư Hoàng khác lúc này đều chỉ bo bo giữ mình, hoặc có thể nói bọn họ cũng không dám động thủ, một khi bị trúng độc, tất cả đều suy yếu, không còn cảm giác mọi việc đều nằm trong tầm kiểm soát của mình nữa nên suy nghĩ hiện tại của mọi người là làm sao để rời khỏi nơi này. Dù rất nhiều Vũ Hoàng đã nghe theo mệnh lệnh Trung vị Hoàng đi đối phó Vũ Hoàng rồi nhưng trong lòng ai biết được một khi bọn họ xuất thủ, những người này sẽ liên thủ đối phó với ai trong bọn họ không, huống hồ gì Trung vị Hoàng cũng chưa xuất thủ! Người đang âm thầm ra tay rốt cuộc là cường giả phương nào! “Ầm!” Ngay khi bước chân đối phương dẫm xuống đất, thân ảnh Vũ Hoàng lập tức biến mất, thậm chí còn làm cho cả bọn Lâm Phong biến mất theo, các Vũ Hoàng am hiểu pháp tắc lực lượng hệ thổ, khi đứng trên đất đương nhiên sẽ có ưu thế hơn. “Xuy xuy…” Đất đá bị nghiền nát, một vị Vũ Hoàng lấy hư không kiếm chém xuống khiến cho mặt đất xuất hiện vô số khe nứt nhỏ, mặt đất cứng rắn nhưng trước mặt Vũ Hoàng cũng chỉ có thế, nền đất dần dần hóa thành từng vách đá cao. Thân ảnh ba vị Vũ Hoàng kia đã biến mất không thấy bóng dáng, bọn họ đã xông vào bên trong.
- Sụp đổ!
Khi các Vũ Hoàng xuất hiện lần nữa, trên người bọn họ đã khoác thêm một lớp áp giáp màu đất, bọn Lâm Phong cũng không khác gì, Vũ Hoàng đã dùng pháp tắc lực lượng để lấy đất đá tạo thành áo giáp cho bọn họ, nếu không họ đã không chịu nổi một nhát kiếm của đối phương.
- Huyễn!
Đột nhiên, một thanh âm phát ra, lực lượng huyễn pháp tắc dần bao phủ hư không, Lâm Phong phát hiện bản thân bình và những người khác đều bị vây lại trong một không gian độc lập, nhưng trong mắt người khác, bọn họ chỉ bị một bức tường vô hình ngăn cản lại thôi.
- Hai người các ngươi đi đối phó với Vũ Hoàng, ta đi giết những người khác!
Một giọng nói truyền đến, có hai vị hướng đến vị trí Vũ Hoàng, người nói chuyện lại hướng đến nơi bốn người Lâm Phong đang đứng. “Xuy…” Lúc này, một cỗ pháp tắc mang theo sát ý xẹt ngang qua người hắn khiến cước bộ của hắn dần chậm lại rồi đứng yên nơi đó.
- Động thủ!
Trung vị Hoàng thấy vậy quát lên một tiếng, vị Vũ Hoàng kia chỉ dừng lại trong chốc lát rồi bước tiếp. “Ông!” Một cỗ khí thế nhất thời áp lên người Lâm Phong, khiến hắn chỉ cảm thấy cả người căng thẳng, khó mà hít thở được, tuy hắn đã đạt Tôn Vũ tầng sáu đỉnh phong nhưng một khi chân chính mà đối mặt với Vũ Hoàng, vẫn cảm nhận được mình quá nhỏ bé, đây chính là sự chênh lệch về cảnh giới, Vũ Hoàng không phải không gì không làm được, bọn họ rồi cũng sẽ chết nhưng đó là khi đối mặt với cường giả mạnh hơn mình, còn khi gặp Tôn Vũ, bọn họ chính là người nắm giữ lực lượng tuyệt đối, tính mạng bọn họ bị đối phương nắm trong tay, Lâm Phong lúc này đang có cảm giác bị nắm thóp đó. Người nọ vươn bàn tay ra rồi bỗng nhiên nắm chặt lại làm cho Lâm Phong cảm thấy như bị chế trụ bởi pháp tắc lực lượng.
- Sát!
Một đạo sát ý mạnh mẽ phát ra từ người kia khiến Lâm Phong cảm thấy mình không thể hít thở nổi, sắc mặt hắn dần tái nhợt, đối mặt với pháp tắc lực lượng của Vũ Hoàng, hắn không hề có bất cứ khả năng nào để chống đỡ, sức mạnh quá tuyệt đối.
- Không….
Trên người Lâm Phong tỏa ra kiếm ý ngập trời, trong đó có xen lẫn cả ma khí, hắn sao có thể lại bị giết chết như thế được chứ, ma khí cũng theo ý nghĩ mà ngày càng nồng đậm, ngay khi pháp tắc lực lượng muốn ngũ mã phanh thấy hắn, lại có một đạo kiếm ý xé rách hư không lao đến, khi đó Lâm Phong cảm thấy sự áp bách đã bị chặt đứt, nói chính xác hơn là nó bị kiếm ý vừa đến chém đứt.
- Người nào!
Trong mắt vị Vũ Hoàng muốn giết Lâm Phong lóe lên một tia lạnh lẽo, rốt cuộc ai đã chặt đứt pháp tắc lực lượng của hắn. Phía xa xa có một lực lượng mạnh mẽ khiến người khác khó lòng hít thở nổi đang dần kéo đến, là kiếm khí, nó giống như từ xa xưa mà đến, càng ngày càng đáng sợ. “Đông!” Tiếng bước chân thanh thúy rất nhỏ lập tức nhảy vào trong tim mọi người, chỉ một bước nhỏ đã có thể cộng hưởng với thiên địa.
- Lại có vị cường giả đến?
Trong lòng mọi người chợt run lên, cỗ hơi thở này thật khiến cho người khác bị rung động mà, ánh mắt mỗi người không tự chủ được mà hướng về phương hướng kia. “Đông!” Lại một tiếng vang nhỏ, ngay lối lên cầu thanh có một thân ảnh chầm chậm xuất hiện, đó là một lão nhân già nua trên mặt có nhiều nếp nhăn, ngoài ra còn có rất nhiều dấu vết tháng năm hằn lên đó nhưng đôi mắt của ông lại tràn đầy khí khái oai phong, ông chậm rãi đi về phía Hoàng cung với một bộ dáng như đi dạo.
- Thật mạnh mẽ!
Mọi người không khỏi sợ hãi, vị Vũ Hoàng muốn đánh chết Lâm Phong vừa rồi khi thấy ông lão này thì đơ ra, ánh mắt cứng lại, đối phương đã cản trở hắn giết Lâm Phong, tên đó đã có cường giả kinh khủng như thế này bảo hộ, hôm nay hắn không thể giết được rồi. Ánh mắt Trung vị Hoàng cũng ngây ra, sắc mặt cũng không được tốt lắm!
- Là hắn!
Thần sắc Tề Hoàng biến đổi thất thường, hắn nhìn chằm chằm vào lão nhân đang tiến đến ngày càng gần, mặc dù đối phương già nua nhưng lưng vẫn thẳng tắp, râu dài phiêu động, hắn đã từng thấy qua lão nhân này khi ở Kiếm các!
- Việc này có quan hệ với các hạ sao?
Lúc này người ngồi trên ngai vàng lại hỏi ông lão.
- Các ngươi chơi đùa quá trớn rồi!
Lão nhân thấp giọng nói, tựa hồ như đang ám chỉ điều gì, Ánh mắt Trung vị Hoàng càng âm trầm lợi hại hơn, nhưng lúc này cỗ khí thế sát phạt vẫn còn đang tập trung trên người hắn khiến hắn không thể nào lộn xộn được, đối mặt với đối thủ bậc này dù hắn có dùng toàn lực để ứng phó cũng không nắm chắc phần thắng. “Ông!” Trong hư không lại có thêm một, khí tức cường thịnh vô cùng, sát ý tràn ngập thiên địa khiến không gian xung quanh trở nên đáng sợ đến cực điểm.
- Trung vị Hoàng!
Thần sắc của mọi người khẽ ngưng trọng, có thêm một Trung vị Hoàng nữa đã đến, khi hắn đảo mắt qua mọi người thì ai nấy đều cảm thấy toàn thân lạnh cóng.
- Đồng bạn của ta, thanh lí bọn họ thì thế nào!
Vị Trung vị Hoàng đang bị khóa lại cười nói một cách lãnh đạm với người vừa đến.
- Tốt thôi!
Thanh âm trầm khàn phát ra từ miệng vị kia, sát ý càng nồng đậm hơn nhưng đúng lúc này lại có âm hưởng không ngừng vang lên, một đạo thân ảnh hiện ra từ hư không, những người này đột nhiên xuất hiện, hơn nữa mỗi người đều mặc đấu lạp giống nhau nên cũng không thể nhìn rõ mặt.
- Các ngươi quá nóng lòng rồi.
Âm thanh phát ra từ người mặc đấu lạp dài nhất, nó dường như che gần hết mặt hắn.
- Thủ hộ giả sao, mười tám người!
Thần sắc mọi người cứng đờ, tại sao lại xuất hiện đến mười tám người cơ chứ, hơn nữa khí tức bọn họ đều rất cường đại. Lâm Phong khẽ sửng sốt, trong đôi mắt lập tức hiện lên nét cười, thầm nghĩ:
- Xem ra suy nghĩ của ta quá đơn giản rồi, chỉ cần mặc lên trang phục đó thì bất kì ai cũng có thể trở thành thủ hộ giả, thủ hộ giả đâu có hạn định nhân số chứ!
Thần sắc nhóm người Thí Hoàng đồng minh cũng không khác bao nhiêu, bọn họ đều ngây ra, ánh mắt đều nhuốm đầy hàn ý.
- Thủ hộgiả!
Trung vị Hoàng vừa xuất hiện nhìn về phía người đứng đầu của đoàn người mang đấu lạp, thấp giọng nói:
- Xem ra các ngươi đã chuẩn bị đầy đủ rồi!
- Không chuẩn bị đầy đủ, làm sao có thể đối phó các ngươi được!
Vị Thủ hộ giả kia nhàn nhạt đáp lại, sau đó giơ tay lên, trong tay các vị Thủ hộ giả còn lại đều xuất hiện cung tên lóa mắt, chúng đồng loạt chĩa đến các cường giả Thí Hoàng đồng minh. Đối phương không đáp lại, ánh mắt của Trung vị Hoàng rơi xuống người của lão nhân già nua khi nãy, ngoại trừ ông ta ra, những người ở đây đều sẽ đấu một đối một, duy chỉ có ông ta dư ra, đây chắc chắn không phải chuyện tốt.
- Mong các hạ không nên tham dự vào!
Người nọ quay sang nói với lão nhân.
- Ta đến chỉ để bảo hộ vài người mà thôi, còn ân oán giữa các ngươi thì không liên quan đến ta!
Lão nhân nói một cách bình tĩnh, ông có thể nhìn thấu được mọi chuyện.
- Thế thì phải cảm ơn các hạ rồi!
Người kia thở nhẹ ra rồi lại quay sang nhìn về phía nhóm người Thủ hộ giả:
- Vũ Hoàng bên phe ta dường như nhiều hơn thì phải!
- Ngươi thật sự cho rằng Vũ Hoàng Bát Hoang Cảnh và Cửu U thập nhị quốc để mặc cho các ngươi làm càng?
Vị Thủ hộ giả đứng đầu nói chuyện một cách bình thản, vừa dứt lời người Thủ hộ giả và Thí Hoàng đồng minh bắt đầu đụng độ nhau. “Rống…” Một âm thanh rống giận vang khắp đất trời, trên bầu trời xuất hiện một thân ảnh, đó là hóa thân to lớn của Đại Viên Hoàng – vượn yêu, thân thể đen kịt mà cứng cáp như sắt thép, tay cầm thanh trượng đen to lớn, ném thanh trượng sang một vị của Thí Hoàng đồng minh tạo nên âm thanh rung động, thân thể người nọ muốn tránh nhưng căn bản không kịp, cuối cùng từ một người sống lại bị đập một phát chết tươi.
- Các ngươi còn không ra tay à, đến lúc đó có chết thì đừng trách!
Đôi mắt to lớn của Đại Viên Hoàng quét sang mọi người, đi kèm là âm thanh to lớn khiến cho mọi người bừng tỉnh. Không ít cường giả Vũ Hoàng bắt đầu giải phóng lực lượng cường đại của mình, có Thủ hộ giả và các cường giả khác tương trợ, đám người Thí Hoàng đồng minh cũng không dễ gì mà săn giết bọn họ được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT