Bàn tay Viêm Hoàng run lên tựa như muốn xé toạc không gian để rời đi nhưng lúc này lại có một lực lượng dao động từ hư không, trong không gian dần xuất hiện một khe nứt, điều này làm cho sắc mặt Viêm Hoàng rất khó coi và thân thể cũng ngày càng hư ảo hơn.
- Cảm giác các ngươi lại chậm vậy sao?
Lúc này, vị vừa tấn công Viêm Hoàng lạnh lùng nói, không gian đã tập trung nhiều người nên giờ muốn thoát đi là điều không thể.
- Đáng tiếc, đan dược tốt như vậy mà lại không có ai dùng, nếu đã thế, lão phu sẽ giữ lại a!
Thanh âm khàn khàn của lão nhân vừa dứt liền bước lên phía trước, các bóng đen xung quanh mọi người đều động, bọn họ dần tiến về mọi người mang theo một cỗ khí tức áp bách khiến người khác hít thở không nổi. Vị vừa tấn công Viêm Hoàng lại giơ lên chưởng ấn một lần nữa, trên nó lộ ra lực lượng cổ xưa nhưng vô cùng kinh khủng đánh về phía Viêm Hoàng. Viêm Hoàng giơ tay lên, liệt diễm như muốn xuyên thấu tất cả bay đến đánh vào thổ ấn nhưng không hề hấn gì, thổ ấn vẫn tiếp tục giáng xuống với uy áp kinh khủng. Lâm Phong ngẩng đầu nhìn, mọi người dường như đã bị cái thổ ấn này bao phủ, nó không giống như nhất phương cổ ấn mà lại mang theo khí thế hủy thiên diệt địa chiếu xuống bầu trời. Những Vũ Hoàng canh giữ chặt chẽ trước người Lâm Phong bước nhanh lên trước một bước, không gian xung quanh bị rung động, bọn Lâm Phong sau đó phát hiện bản thân như đang đứng trong một dãy ngọn núi cao, những Vũ Hoàng kia đã đứng sừng sững bao quanh bọn họ, thời điểm cổ ấn kia rơi xuống, không ngừng tỏa ra khí thế mãnh liệt nhưng chỉ dừng lại trước những ngọn núi kia mà không ảnh hưởng đến bọn Lâm Phong chút nào.
- Sư tôn!
Bên ngoài truyền đến âm thanh kêu gào thống khổ của của Phó Hắc, Viêm Hoàng bây giờ đã bị pháp tắc công kích tổn thương nặng nề, bản thân hắn vốn đã bị trúng độc từ trước nên khi đối mặt với một vị Vũ Hoàng am hiểu phắp tắc hệ thổ thì không có khả năng chiến thắng, thân ảnh của hắn lại bị đánh dần biến mất. Ngoại trừ việc này, những cường giả khác trong nhóm Thí Hoàng đồng minh chọn mục tiêu sát phạt đầu tiên đều là Vũ Hoàng vừa bị đánh lén khi nãy. Trong đó có một người rất đáng sợ, vừa ra tay đã trực tiếp giết chết rất nhiều Vũ Hoàng, vị Vũ Hoàng của Lạc Thiên Các là vị đầu tiên ngã xuống.
- Vũ Hoàng, chết!
Mọi người nhìn thấy ánh sáng của pháp tắc công kích không ngừng sáng lên, trong lòng không ngừng run rẩy, thân thể cũng không nhịn được khẽ run, lúc này đã không còn là sự náo loạn của các đệ tử nữa mà là trận truy giết Hoàng thật sự, lúc Vũ Hoàng tử vong cũng là lúc pháp tắc thiên địa thoát ra ngoài hóa thành những luồng sáng chói mắt.
- Ngoại trừ Trung vị Hoàng, còn có tám vị Hạ vị Hoàng và hơn mười Tôn Vũ đỉnh phong!
Ánh mắt Vũ Hoàng quét mắt qua đoàn người trên không trung, lời nói khiến cho đám Lâm Phong đều bị dọa, đội hình như vậy khiến cho người khác cảm thấy hít thở không thông! Nhưng đúng lúc này, một ánh sáng lóa mắt phóng đến nơi các Vũ Hoàng, ánh mắt Trung vị Hoàng kia đang nhìnvề phía đám người Lâm Phong, một ánh mắt này thôi đã khiến cho thân thể bọn họ không ngừng run rẩy, bọn họ đã nhìn thấy được sát ý lóe lên trong ánh mắt đáng sợ đó mà còn có nụ cười như ẩn như hiện. “Ông!” Bước chân vị cường giả đạp xuống đất, thân thể hắn hóa thành một luồng sáng thẳng hướng về phía Vũ Hoàng. Vũ Hoàng bước một bước chân lên, thiên địa như bị chấn động, Vũ Hoàng và năm vị khác đột nhiên biến mất tại chỗ như chưa từng có mặt tại nơi này. Giây phút bọn họ biến mất, những sợi tơ vàng kim xuất hiện, thân ảnh Trung vị Hoàng kia cũng biến mất nhưng rất nhanh đã xuất hiện lại.
- Trốn ở nơi nào?
Người đó nhìn xuống đất cảm nhận sự rung động xung quanh, bước chân hắn vẫn không ngừng lại, đất đá văng tung tóe, xuất hiện ngàn vạn vết nứt, những người trong phạm vi của nó đều bị xé rách, tất cả đều chết. “Ầm!” Bên ngoài, bốn vị Vũ Hoàng che chở cho đám Lâm Phong đã xuất hiện, vị kia lạnh lùng cười một tiếng rồi bước nhanh đế phía bọn họ nhưng đúng lúc này lại có một cỗ sát khí bao phủ lấy hắn, khiến cho thân thể hắn cứng đờ, bước chân kia cũng không cách nào mà hạ xuống được!
- Nếu đã đến rồi thì ra đi, không cần phải lén lút như thế!
Vị Trung vị Hoàng kia phát ra một câu lạnh băng, hắn đổi sang tư thế đứng chắp tay, toàn thân bộc phát ra lực lượng mạnh mẽ, cả người dường như đắm chìm trong những sợi tơ màu vàng. Một tiếng “Ông” nhẹ nhàng truyền đến, một hào quang sáng chói xuất hiện, hào quang này như một hỏa diễm nóng bỏng vậy, nó dường như đang đốt cháy không gian xung quanh, dần dần xuất hiện một thanh kiếm đang xuyên thấu hư không.
- Hừ!
Vị kia hừ lạnh một tiếng, trên không trung hiện ra một cái lao tù khóa kín kiếm quang, rồi lấy lực lượng mạnh mẽ tấn công đạo kiếm quang đó, rất nhanh nó đã biến mất. Đối phương vẫn không hiện thân nhưng chỉ có sát ý ngày càng lớn tập trung quanh người hắn, gây ra một cảm giác như đang dần dần tích tụ để ra sát chiêu. Thân ảnh của đám người Vũ Hoàng xuất hiện cách đó không xa trong đó có Lâm Phong, hắn nhìn thấy vị kia đứng bất động nơi đó mà không khỏi suy nghĩ, rốt cuộc ai mới là sát thủ, người đó cư nhiên có thể khóa lại một vị có thực lực mạnh mẽ như Trung vị Hoàng, có thể làm cho tên đó không dám động. Ngay lúc đó, lại có thêm một cố pháp tắc lực lượng mênh mông bay lên trời, chỉ với ánh mắt thường cũng biết được đó là huyễn pháp tắc lực lượng, điều đó chứng minh Vũ Hoàng của Huyễn Thế Thiên Cung đã chết!
- Vị Vũ Hoàng thứ hai rồi!
Sau khi cảm nhận được cỗ pháp tắc lực lượng cường hãn này, tâm mọi người không còn yên tĩnh nữa, là Vũ Hoàng đó, những nhân vật đỉnh cao của Bát Hoang Cảnh và Cửu U thập nhị quốc lần lượt ra đi.
- Đông Hoàng tiền bối, ngươi là Trung vị Hoàng, dù cho có bị độc tố tấn công cũng vẫn sẽ còn sức để chiến đấu, chỉ cần có ưu thế này thì có thể hạ được đám Hạ vị Hoàng kia rồi, hôm nay ngươi là chủ nhà đấy, chẳng lẽ ngươi muốn nhìn tất cả Vũ Hoàng ở đây đều chết?
Lúc này Vũ Hoàng ngẩng đầu chất vấn Đông Hoàng. Nghe được lời Vũ Hoàng, có không ít ánh mắt hướng nhìn Đông Hoàng, thậm chí có người còn để lộ một vẻ mặt khẩn cầu.
- Xin lỗi, ta không thể xuất thủ được, ta còn không thể bảo vệ được Tề Viêm con ta!
Đông Hoàng mở miệng đáp, kiên quyết mà cự tuyệt lời nói của Vũ Hoàng. Trên bầu trời có một ánh mắt mang theo sát ý hướng về Đông Hoàng khiến cho ông ta khẽ cứng người, lập tức có một tên sát thủ cầm trường kiếm trên tay chậm rãi bay đến phía Tề Viêm. “Xuy…” Một kiếm đưa lên, thiên địa biến sắc, sắc mặt Đông Hoàng và Tề Hoàng đều thay đổi, trong đôi măt lóe lên những tia giận dữ nhìn chằm chằm vào người kia, quát lên một tiếng đầy phẫn nộ:
- Ngươi dám!
Câu trả lời cho bọn họ là một tia kiếm phá tan hư không, pháp tắc lực lượng hư không bùng ra muốn nhốt bọn họ lại trong đó.
- Tránh mau!
Đông Hoàng điều động pháp tắc lực lượng bao phủ hắn và Tề Viêm bên trong, nhưng kiếm vẫn đâm được vào màn sáng hắn tạo ra, trên đó xuất hiện một vết rách. “Ầm ầm!” Trên bầu trời có một tia công kích giáng xuống, một thanh cự kiếm xé rách màn sáng, sau đó cường giả kia chém về phía Tề Viêm một nhát. Sắc mặt Tề Viêm tái nhợt, thân thể hắn muốn tránh né nhưng đã bị khóa kín, đối mặt với hắn hiện tại là cường giả cấp Vũ Hoàng, người có thể giết một thế lực, ngay khi pháp tắc lực lượng tụ lại người hắn, thân thể hắn đã không cách nào cử động được nữa.
- Cút ngay!
Tề Hoàng rít lên một tiếng, bàn tay ông xuất hiện lực lượng mạnh mẽ màu vàng kim tấn công về phía hư không.
- Tề Hoàng sao lại giống như chưa từng bị ảnh hưởng bởi độc tố nhỉ?
Lúc này thanh âm Vũ Hoàng đột ngột truyền đến khiến cho động tác của Tề Hoàng hơi chậm lại, trong ánh mắt hắn hiện lên một đạo hàn quang khó thấy được, nhưng trong nháy mắt hắn dừng lại đó, nhát kiếm kia đã đến được chỗ Tề Viêm, chỉ với những giây ngắn ngủi cũng có thể quyết định số phận của một người, tốc độ này cũng quá kinh khủng. Sắc mặt Đông Hoàng đại biến, thân ảnh ông đột nhiên biến mất tại chỗ đó rồi lại xuất hiện trên bầu trời, hắn muốn chặn sự công kích của đối phương vào Tiêu Viêm nhưng ngay khắc đó lại có thêm một kiếm khác đến.
- Đông Hoàng sao lại thành Hạ vị Hoàng rồi, dù có bị trúng độc cũng không đến mức vận dụng pháp tắc lực lượng sẽ bị suy yếu chứ?
Vũ Hoàng lại lên tiếng lần nữa, trong lòng Đông Hoàng khẽ run lên, thân thể cứng rắn va chạm với kiếm kia bị rơi xuống, trong lúc đó hắn thấy lại thêm một thanh kiếm sắc bén đang hướng về phía yết hầu Tề Viêm.
- Giết chết Tề Viêm sao?
Thấy thanh kiếm kia hướng đến yết hầu Tề Viêm mà chém xuống, mọi người sửng sốt vô cùng, bọn họ đến giờ vẫn chưa gỡ bỏ lòng hoài nghi với Đông Hoàng nhưng bây giờ Tề Viêm cũng bị chết trong tay sát thủ, vậy rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Lẽ nào chuyện này thực sự không liên quan đến Tề gia? “Xuy xuy…” Lực lượng kinh khủng xẹt ngang qua, thân thể Tề Viêm ngay tức khắc bị phân thành nhiều phần, ánh mắt Đông Hoàng và Tề Hoàng vẫn sững sờ nhìn từng giây phút Tề Viêm bị xé rách, trong đôi mắt họ dần hiện lên hỏa diễm nhưng đầy lạnh giá! Ngay khi Tề Viêm chết, hai tên sát thủ cũng biến mất, sau đó có hai cỗ sức mạnh sát phạt cường hãn quét sang bên trái, đoàn người đột nhiên trở nên hỗ loạn, đùa sao, sức mạnh của hai vị Vũ Hoàng khi nổi cơn thịnh nộ đấy, nếu còn ở lại, không biết bản thân sẽ trở nên biến dạng không. Bên phía bầu trời khác lại tràn ngập pháp tắc lực lượng, một vị Vũ Hoàng đã bỏ mình, người đó là Vũ Hoàng của Nhân Dục Thiên Đường. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi đã có ba vị cường giả Vũ Hoàng chết, còn Tề Viêm cũng đã không còn. Viêm Hoàng cũng gần như lâm vào đường cùng, thân ảnh mờ ảo dần dần biến mất, Phó Hắc chỉ có thể nhìn một cách bất lực, hắn không thể tiến lên giúp đỡ được cái gì, đối phương là Vũ Hoàng, người có thể giết hắn chỉ với một chiêu. Trung vị Hoàng vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, đôi mắt ngày càng lạnh lẽo, sát ý đã dâng lên ngập trời, nhưng cỗ khí tức muốn sát phạt hắn cũng không kém hơn bao nhiêu, thậm chí đã có đám mây sét ngay trên đầu hắn, chỉ cần hắn khẽ động đậy, nó sẽ tung sát chiêu, đó cũng là lí do mà hắn đến giờ vẫn còn đứng yên!
- Giết mấy người bọn họ!
Ngón tay Trung vị Hoàng chỉ về phía nhóm Lâm Phong và Vũ Hoàng với sát ý mãnh liệt, trong nhất thời có mấy đạo bóng đen lóe lên rồi hướng về phía bọn Lâm Phong mang theo cỗ sát ý khiến bọn bọn họ hít thở không thông!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT