------------------------ Tuyết Bích Dao từng bị tổn thương, nên đã mất trí nhớ.
Nàng chỉ còn nhớ rõ sư tôn và thân phận thánh nữ của Thiên Khung Tiên Khuyết, còn những ký ức trước kia lại rất mơ hồ. Nàng cũng có chút ấn tượng với Tề Viêm, mà hình như Tề Viêm không phải người yêu nàng. Sư tôn đã nói cho nàng biết, nàng từng bị trọng thương, nên mới mất di một ít ký ức, nhưng nàng lại ẩn ẩn cảm giác, mình nhận ra Lâm Phong. Nếu như nàng không có mất trí nhớ, tại sao trong trí nhớ của nàng lại có ấn tượng với hắn. Nên khi nàng nghe đoạn đối thoại của Lâm Phong cùng Vũ Hoàng, thì trong lòng rất nghi hoặc. Nàng muốn nhờ Vũ Hoàng kiểm tra một chút, có thật trí nhớ của nàng bị người ta phong ấn! Khi nghe những lời của Tuyết Bích Dao, thần sắc Tề Viêm trở nên cứng ngắc, sau đó hắn lạnh lùng lắc đầu với Tuyết Bích Dao, nói:
- Bích Dao!
- Cứ để hắn xem một chút đi!
Vào đúng lúc này, lại có âm thanh của một vị lão giả vang lên. Khi nhìn thấy người nọ, thần sắc Tuyết Bích Dao đọng lại, hô một tiếng:
- Sư tôn!
- - Bích Dao, nếu con đã muốn, cứ làm theo ý con đi!
Mặc dù đồng ý, như trong giọng nói của lão giả vẫn mang theo vài phần lạnh lùng, giống như rất không vui.
- Sư tôn!
Khi nghe vậy, Tuyết Bích Dạo khom người đối với lão giả kia. Sau đó, nàng lập tức nhìn về phía Vũ Hoàng, nói:
- Mời tiền bối, kiểm tra giúp ta một chút!
- Được.
Vũ Hoàng nhìn lướt qua Đan Hoàng Thiên Khung Tiên Khuyết. Sau đó dùng thần niệm lực chui vào mi tâm Tuyết Bích Dao. Một lát sau, khi thần niệm của Vũ Hoàng lui ra, ông ấy chau mày, phảng phất như gặp phải một chuyện kỳ lạ.
- Vũ Hoàng, đệ tử Tuyết Bích Dao của ta, có bị người khác phong ấn ký ức không?
Khi thấy Vũ Hoàng chau mày, Đan Hoàng lạnh lùng hỏi một tiếng. Vũ Hoàng nhíu mày, khẽ lắc đầu:
- Không có!
- Không có!
Khi nghe câu trả lời của Vũ Hoàng, thần sắc mọi người cứng đờ. Họ cũng vô cùng nghi hoặc, nếu Tuyết Bích Dao không có bị phong ấn ký ức, tại sao nàng lại mất ký ức.
- Hừ!
Khi nghe câu trả lời của Vũ Hoàng, Đan Hoàng cũng hừ lạnh một tiếng:
- Ta hỏi lại ngươi, đệ tử của ta có từng bị người ta cố ý xóa ký ức không?
Vũ Hoàng vẫn lắc đầu. Không có là không có, nếu đổi một người khác đến điều tra, cũng sẽ cho ra kết quả như vậy. Chuyện bị phong ấn ký ức không thể giấu diếm được, ký ức Tuyết Bích Dao vẫn rất hoàn hảo, không có tổn thương!
- Lại không thấy bị phong ấn, mà cũng không có bị tổn thương sao?
Khi nghĩ tới đó, Lâm Phong vô cùng nghi hoặc. Rốt cục Tuyết Bích Dao đã bị làm sao, mà nàng lại muốn gả cho Tề Viêm.
- Sư tôn, con xin lỗi!
Sau khi dứt lời, Tuyết Bích Dao khom người đối với Đan Hoàng. Vào lúc này, trong đôi mắt của nàng đầy áy náy, hành động mới vừa rồi của nàng đã khiến sự tôn của nàng vô cùng thấy vọng. Nên khi nghe được trí nhớ của nàng chưa từng bị tổn thương, nàng lập tức cảm thấy áy náy, chỉ vì mấy câu nói mà nàng lại hoài nghi sư tôn của mình.
- Bích Dao, sư tôn không trách ngươi, thứ khó đoán nhất trên thế gian chính là lòng người, sau này con không được dễ dàng tin người nữa nghe chưa.
Cái tên Lâm Phong đang đứng trước con, nói con đã cùng hắn có quan hệ xác thịt cũng không có sai? Như hắn chỉ là đồ háo sắc, thấy mỹ mạo của con, nên muốn mưu đồ bất chính đối với con. May nhờ sư huynh cứu, nên con mới không bị cái tên tặc tử đó vũ nhục. Vì chuyện này, nên con mới đánh với hắn một trận ở Vận Mệnh thành. Mà hôm nay, hắn lại còn muốn lừa gạt con, thật sự rất bại hoại! Khi nghe những lời Đan Hoàng nói với Tuyết Bích Dao, Vũ Hoàng hừ lạnh một tiếng. Sau đó Đan Hoàng tiếp tục nói.
- Vũ Hoàng, đệ tử cũng ngươi có thiên phú là rất tốt, nhưng nhân phẩm lại làm cho người ta phỉ nhổ.
Ta đã không truy cứu những việc Lâm Phong làm với Bích Dao, mà các ngươi lại còn châm ngòi ly gián ta và Bích Dao. Ta thấy ngươi nên quản giáo lại hắn đi.
- Ta quản giáo đệ tử như thế nào, cũng không nhọc đến Đan Hoàng lo!
Vũ Hoàng lạnh lùng nói một tiếng, mà khi Tuyết Bích Dao nghe được lời của Đan Hoàng, trong mắt nàng lộ ra một đạo hàn quang, lạnh lùng nhìn thẳng Lâm Phong.
- Ta không ngờ, ngươi lại là loại người như vậy!
- Mặc dù giữa chúng ta có chút hiểu lầm, nhưng cũng không đến mức như sư tôn nàng nói.
Nếu ta nói sư tôn ngươi cố ý nói xấu ta, ngươi cũng sẽ không tin tưởng! Lâm Phong bình tĩnh đáp, Vũ Hoàng không thể kiểm tra ra ký ức của Tuyết Bích Dao có vấn đề. Khiến cho hắn hết đường chối cãi. Sau chuyện hôm nay, Tuyết Bích Dao nhất định sẽ tin tưởng Đan Hoàng.
- Ngươi còn muốn vu oan cho sư tôn ta sao?
Khi nghe Lâm Phong nói, Tuyết Bích Dao lấy tiên liên ra. Đạp mạnh bước chân, dùng tiên liên đánh về phía Lâm Phong, Lâm Phong cấp tốc né tránh. Sau khi hắn đã bay lên không tránh đi, có một tiếng ầm vang vang lên, cái bàn rượu của Vũ Hoàng đã bị tiên liên đánh cho nát bấy! Mà Tiên liên vẫn không ngừng lại, nó vẫn bám theo Lâm Phong. Trong chớp mắt, nó hóa thành một bông hoa sen khổng lồ, khiến cho cả vùng hư không bị phong tỏa. Vào lúc này, Lâm Phong chỉ cảm giác không gian đã bị ngưng kết, thân thể của hắn cũng đang bị vô số dây leo quấn mà!
- Thật lợi hại, Tuyết Bích Dao so với lúc trước, mạnh mẽ lớn hơn không ít.
Hình như nàng ấy đã lột xác thêm một lần nữa! Khi Lâm Phong đang bị giam cầm, Tuyết Bích Dao bay lên không, trên không trung lập tức xuất hiện một phiến tiên linh thổ, mà phía sau nàng cũng có một tuyệt mỹ tiên nữ xuất hiện. Khiến cho nàng phảng phất như Cửu Thiên Huyền Nữ hạ phàm, bễ nghễ chúng sinh.
- Thể chất tiến hóa hay lột xác?
Khi nhìn thấy cảnh đó, ánh mắt các vị Vũ Hoàng nhìn chằm chằm Tuyết Bích Dao trong hư không. Tiên linh thể của Tuyết Bích Dao hình như đã được tiến hóa, trở nên mạnh hơn không ít.
- Trận chiến lần trước giữa nàng và ta, nàng cũng đã sử dụng tiên linh thổ.
Nàng hãy cẩn thận suy nghĩ một chút! Vào lúc này, Lâm Phong vẫn nhìn Tuyết Bích Dao, mở miệng nói. Khi hắn vừa dứt lời, có một phiến ma thổ sinh ra, ma cấm lĩnh vực cũng bắt đầu được phóng thích. Tiên quang cùng ma quang lượn lờ cùng một chỗ, vô cùng giống tình cảnh ở Vận Mệnh thành.
- Ngươi cho rằng ta sẽ còn tin tưởng ngươi sao?
Vừa dứt lời, bên trong tiên quang của Tuyết Bích Dao lộ ra một luồng sát ý, nàng gầm lên một tiếng:
- Tiên trảm!
Trong Tiên linh thổ lập tức có từng tia sáng rực rỡ bắn về hướng Lâm Phong.
- Ông!
Khi những tia sáng kia sắp bắn trúng Lâm Phong, bên người Lâm Phong có một luồng kiếm khí cuồn cuộn xuất hiện. Khiến cho trên người hăn lập tức hiển hiện một cái kiếm mạc, bao lấy thân thể của hắn. Ánh mặt hắn vẫn nhìn chằm chằm Tuyết Bích Dao, bình tĩnh nói.
- Nàng suy nghĩ kỹ một chút đi!
Giọng nói cuồn cuộn của Lâm Phong mang theo lực lượng của ma chú, nên khi nó lọt vào tai Tuyết Bích Dao, khiến cho nàng cho chấn động đến mức thân thể có chút run rẩy. Nhưng Tiên quang trên người nàng lại càng lúc càng lớn, khiến cho khí tức của nàng cường thêm đáng sợ.
- Thật đẹp.
Khó trách Tề Viêm lại chọn Tuyết Bích Dao làm vợ. Chẳng lẽ trên người Tuyết Bích Dao vẫn có cái gì đó đang bị che giấu. Thánh tiên khí cực kỳ hiếm thấy tại Bát Hoang cảnh, chỉ có Tuyết Bích Dao và vị thê tử giống như tiên nữ của Lâm Phong có Thánh tiên khí mà thôi. Vào lúc này, tất cả mọi người đều ẩn ẩn cảm thấy một tia bất thường. Tuyết Bích Dao rõ ràng đã mất đi ký ức, nhưng vì sao khi Vũ Hoàng kiểm tra, lại không phát hiện nàng bị phong ấn và bất kỳ tổn thương nào. Phải biết cường giả võ đạo có tinh thần vô cùng mạnh mẽ, nên sẽ không bởi vì một chút kích thích mà bị mất trí nhớ. Vào lúc này, dưới chân Lâm Phong đột nhiên xuất hiên một đóa hoa sen sáng chói. Đóa hoa sen kia lập tức mở ra, muốn kéo Lâm Phong vào bên trong. Nhưng Lâm Phong vẫn bình tĩnh nói.
- Nếu như nàng đã cho là ta là địch nhân, ta chiều nàng!
Vừa dứt lời, Lâm Phong hung hăng chà đạp tiên liên, dưới chân hắn phảng phất như có vô số đạo kiếm khí xuất hiện. Chúng làm cho đóa hoa sen đó xuất hiện vô số khe hở, sau đó nát bấy.
- Chú!
Khi Lâm Phong hô tỏ một lần nữa, trớ chú lực đáng sợ ăn mòn hộ thể tiên quang của Tuyết Bích Dao. Sau đó một cỗ kiếm khí cuồng bá nộ khiếu, khiến cho vô số lực lượng thiên địa dung nhập vào trong người Lâm Phong. Lâm Phong hô to một tiếng.
- Cút!
Vừa dứt lời, Lâm Phong đấm ra một quyền, ma mang lập tức xuyên thấu hư không, khiến hộ thể tiên quang của Tuyết Bích Dao nổ tung, khiến Tuyết Bích Dao cũng điên cuồng lui lại, phun ra một ngụm máu tươi. Khi thấy cảnh đó, rất nhiều người đều khẽ run.
- Cái gia hỏa này thật nhẫn tâm, nói đánh liền đánh!
Vào lúc này, sắc mặt Tuyết Bích Dao vô cùng tái nhợt, lên tục ho khan. Khi thấy Lâm Phong bước chân đi đến, khí thế cuốn cuộn khủng bố của hắn chèn ép nàng. Thì trong đôi mắt dễ thương của nàng xuất hiện một tia hàn khí, khiến cho người ta cảm thấy lạnh thấy xương.
- Dù nàng mất trí nhớ, cũng không nên ngu xuẩn như vậy chứ.
Nàng cũng có năng lực phán đoán và lựa chọn mà. Ta khuyên nàng một câu, nếu nàng gả cho Tề Viêm, nàng chắc chắn sẽ hối hận! Thanh âm lạnh lùng của Lâm Phong giống như những mũi kiến đâm vào trong nội tâm Tuyết Bích Dao. Khiến cho nàng bỡ ngỡ.
- Lâm Phong, ngươi đừng quá làm càn, trong hôn lễ của ta, mà ngươi lại dám ra tay với thê tử của ta, ngươi coi Tề quốc ta là cái gì?
Khi thấy Tuyết Bích Dao bị thương, Tề Viêm lạnh lùng quát. Sau đó có rất nhiều binh sĩ cuồn cuộn bay lên không trung, lao thẳng tới chỗ Lâm Phong.
- Thị phi đúng sai, chư vị đã tận mắt nhìn thấy, Tuyết Bích Dao công kích ta trước, nhưng ta vẫn hạ thủ lưu tình.
Lâm Phong ta mặc dù không phải người tốt, nhưng ít ra cũng rất bộc trực. Nếu như các ngươi lấy chủ áp khách, ta sẽ không có nửa điểm lưu thủ!
- Rốt cuộc ai đang gạt ta!
Khi nhìn thấy hết thẩy những chuyện đang diễn ra, Tuyết Bích Dao lại dao độngm, đặc biệt khi nàng nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Lâm Phong, nàng cảm thấy đau đớn. Mặc dù, nàng rất tin tưởng sư tôn, nhưng trong lòng nàng có một chút lung lay. Rốt cục ai đang lừa gạt nàng? Trí nhớ của nàng đã bị làm sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT