------------------------ Người Tề viêm đang nắm tay nắm chính là một trong tứ đại mỹ nữ của Bát Hoang cảnh.

- Không ngờ Tề gia lại có quan hệ với Thiên Khung Tiên Khuyết!

Khi mọi người thấy tân nương chính là Tuyết Bích Dao, ai cũng ngỡ ngàn! Mà khi Lâm Phong thấy tân nương là Tuyết Bích Dao, trong lòng hắn có chút khó chịu. Mặc dù Tuyết Bích Dao cùng với hắn đã làm chút chuyện sai lầm, nhưng hai người cũng coi như có quen biết một hồi. Nhờ nàng ta đưa Tạo Hóa Thánh đan, Mộng Tình mới khôi phục hình người. Mà Tề Viêm lại là địch nhân của hắn, nên khi thấy hai người bọn họ đi cùng một chỗ, Lâm Phong thấy không thoải mái. Nếu đây là lựa chọn của Tuyết Bích Dao, Lâm Phong cũng không có tư cách can thiệp. Mà Tề Viêm lại là con trai của Đông Hoàng, em trai Tề hoàng, thiên tài trong đám thanh niên của Cửu U thập nhị quốc. Nên Tuyết Bích Dao kết hôn cùng hắn, cũng không phải chuyện gì khó hiểu.

- Không nghĩ tới Thiên Khung Tiên khuyết lại cũng như Thiên Long Thần Bảo.

Quả làm cho mọi người thất vọng! Khi Vũ Hoàng nhìn thấy Tuyết Bích Dao lạnh lùng nói. Thân phận hai người này thực sự quá đặc thù, một người là con trai của Đông hoàng, một người là Thánh nữ Thiên Khung Tiên Khuyết, sau lưng của bọn họ đều là Vũ Hoàng thế lực, mà khi những thế lực này liên minh lại với nhau, không chỉ có Lâm Phong nghĩ như vậy, mà đám người Bát Hoang cảnh cũng nghĩ như vậy. Mà trong đám người tới dự, cũng có rất nhiều người ái mộ Tuyết Bích Dao, nên khi thấy tình cảnh này, bọn họ không khỏi lộ ra vẻ thất vọng. Tuyết Bích Dao, một trong tứ đại mỹ nữ của Bát Hoang cảnh, lại có tiên linh thể, cộng thêm sắc đẹp như tiên nữ, có không ít người thầm mến nàng.

- Cái tên Tề Viêm này và Tuyết Bích Dao hình như không hề có có tình cảm nha.

Khi Hầu Thanh Lâm nghe được lời của Vũ Hoàng thì cau mày, nhàn nhạt nói một tiếng.

- Ánh mắt của nàng không đúng!

Vào lúc này, Lâm Phong đang hơi nhíu lại, nhìn chằm chằm Tuyết Bích Dao. Hôm nay chính hôn lễ của Tuyết Bích Dao và Tề viêm, nếu hai người yêu nhau, Tuyết Bích Dao hẳn phải rất vui vẻ mới đúng. Nhưng đôi mắt Tuyết Bích Dao vào lúc này vô cùng lạnh nhạt, mà ẩn trong cái vẻ lạnh lùng đó, là một chút mê man. Khi Tề Viêm dắt tay nàng về phía trước, nàng mới có nhấc chân lên, mà trong cặp mắt xinh đẹp kia cũng thiếu vài phần linh khí.

- Quả có chút không bình thường!

Khi nhìn thấy biểu hiện Tuyết Bích Dao, Thiên Si cũng thấp giọng nói. Thiên Si tu phật, nên có thể dùng phật nhãn nhìn thấu nhân tâm, không chỉ có hắn, mà những người đang ngồi ở đây cũng đều là cường giả. Sao bọn họ lại nhìn không ra thần sắc dị thường của Tuyết Bích Dao, chỉ cần đã từng gặp Tuyết Bích Dao, có thể cảm thấy nàng không được bình thường.

- E rằng nàng cũng thân bất do kỷ, không phải cam tâm tình nguyện lấy Tề Viêm!

Vũ hoàng lãnh đạm nói một tiếng.

- Đa tạ chư vị Vũ Hoàng cùng các bằng hữu đã đến chúc phúc.

Tề Viêm và Bích Dao mau kính chư vị quan khách một chén đi. Khi hai người Tề viêm bước đến trung tâm hôn trường, Đông Hoàng mỉm cười nói một tiếng.

- Vâng, phụ hoàng!

Tề viêm khẽ gật đầu, sau đó lập tức mang Tuyết Bích Dao đi đến bàn của sứ giả đại nhân, cười nói:

- Sứ giả đại nhân có thể đến Tề quốc tham gia hôn lễ của vãn bối, là một chuyện khiến Tề viêm cảm thấy vô cùng vinh quang, vãn bối mời sứ giả đại nhân một chén!

- Tiểu tử ngươi không cần khách khí, tân nương rất xinh đẹp, hết sức xứng đôi với ngươi!

Sứ giả đại nhân tươi cười, có chút khách khí nói.

- Xin Sứ giả đại nhân cứ tư nhiên như ở nhà, nếu Tề viêm chiêu đãi không chu toàn, cũng mong ngài thứ tội!

Tề viêm khách khí nói một tiếng, cau đó mời rượu mấy vị khác thanh niên cùng bàn với sứ giả đại nhân. Khi Tề Viêm mời rượu, mấy người này không đứng dậy đáp lễ Tề Viêm, mà còn liên lục nhìn chằm chằm Tuyết Bích Dao, làm cho Tề Viêm rất không thích. Tề viêm thủy hết sức bình tĩnh đi tới mời rượu từng bàn rượu một, có vài người nể mặt mũi Tề viêm, nên đứng dậy uống rượu. Mà cũng có vài người thủy chung bình tĩnh ngồi đó, tùy ý nâng chén. Hết thảy biểu hiện của họ đều được Đông Hoàng nhìn thấy, nhưng Đông Hoàng vẫn tỏ ra không có gì. Nhưng đôi mắt của Đông Hoàng vẫn chú ý Tề viêm. Khi Tề Viêm đi tới bản của Vũ Hoàng, hắn cười lạnh một tiếng, lập tức muốn từ đi lướt qua. Hắn không định mời rượu bàn này, dù sao thì quan hệ của Tề quốc và Thiên Đài đã đến tình trạng ngươi sống ta chết. Nên Tề Viêm không cần phải nể mặt Vũ Hoàng làm gì. Mà khi đôi mắt xinh đẹp của Tuyết Bích Dao nhìn thấy Lâm Phong, nàng hơi nhíu nhíu mày, tựa hồ đang suy tư điều gì đó. Nhưng nàng lập tức đi theo Tề Viêm.

- Chờ một chút!

Khi hai người đó sắp đi đến bàn khách, nghe Lâm Phong hô to một tiếng, khiến cho Tề viêm và Tuyết Bích Dao lập tức dừng bước, xoay người nhìn về phía Lâm Phong. Khi thấy hai người đó nhìn mình, Lâm Phong đứng lên, nhìn chằm chằm Tuyết Bích Dao. Lúc này nàng đã trang điểm vô cùng xinh đẹp, mà cái áo cưới càng làm tôn thêm vẻ đẹp của nàng, khiến cho nàng giống như một tiên nữ giáng trần vậy. Vào lúc này, chân mày của Tuyết Bích Dao càng nhíu chặc hơn, nhìn chằm chằm Lâm Phong!

- Tuyết tiên tử, nàng không nhận ra ta sao?

Lâm Phong hỏi Tuyết Bích Dao một tiếng.

- Chúng ta đi thôi!

Khi thấy như thế, Tề viêm lôi kéo Tuyết Bích Dao đi chỗ khác. Thế như, Tuyết Bích Dao lại không đi theo Tề Viêm, nàng vẫn nhìn về phía Lâm Phong.

- Tề viêm!

Khi thấy Tề Viêm cố găn lôi kéo Tuyết Bích Dao, Lâm Phong hô to một tiếng để Tề viêm xoay người lại, lạnh lùng nhìn Lâm Phong, nói:

- Lâm Phong, hôm nay là hôn lễ của ta, ngươi phải tỏ ra tôn trọng ta một ít chứ.

Nếu không, cũng không có ai giữ được ngươi đâu.

- Ta chỉ hỏi Tuyết tiên tử mấy câu mà thôi, Tề viêm ngươi làm gì mà khẩn trương như vậy!

Lâm Phong cười lạnh một tiếng. Giờ phút này, hắn càng thêm khẳng định suy đoán của Vũ Hoàng. Hình như Tuyết Bích Dao đã xảy ra chuyện thật.

- Tuyết tiên tử, ta và nàng có thể từng có quan hệ xác thịt, nàng có còn nhớ không?

Lâm Phong to gan, mở miệng nói, làm cho cả người Tề viêm cứng đờ, lạnh lùng nói.

- Lâm Phong, nếu ngươi dám bất kính đối với thê tử ta, đừng trách ta không khách khí!

- Nếu như ngươi muốn đánh với ta một trận, ta rất chiều ngươi.

Lâm Phong vẫn lạnh lùng như cũ, nhìn Tuyết Bích Dao:

- Bích Dao, hai người chúng ta đã từng thề non hẹn biển, tại sao hôm nay, ngươi lại quên!

Khi mọi người nghe được mấy lời Lâm Phong, khóe miệng họ hơi co quắp hạ. Không ngờ người này lại có quan hệ như vậy cùng Tuyết Bích Dao? Mà cách đó không xa, cũng có một cô gái tuyệt mỹ, u oán nhìn chằm chằm Lâm Phong. Cô giá đó chính là Y Nhân Lệ.

- Ngươi là ai?

Tuyết Bích Dao cuối cùng cũng mở miệng, vào lúc này nàng đang vô cùng nghi hoặc, người này là ai, mà lại nói cùng nàng cùng hắn có quan hệ xác thịt, lại còn thề non hẹn biển. Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?

- Ông!

Khi Tuyết Bích Dao còn đang suy nghĩ, lại có một luồng khí thế như biển đánh về phía Lâm Phong. Sau đó mọi người thấy Tề hoàng giẫm chận lao tới, như Vũ Hoàng lại nở một nụ cười điềm đạm, đi tới trước người Lâm Phong, cười nói:

- Tề hoàng không cần nổi giận, Tề viêm không mời rượu ta, nên Lâm Phong mới hờn giận, cùng chư vị đùa một chút mà thôi!

- Vui đùa mà thôi!

Lâm Phong nhún vai, sau đó lập tức ngồi xuống, nhẹ nhàng uống rượu, lẩm bẩm:

- Trước khi đi vào Vận Mệnh thành, ta đã từng đánh một trận với Tuyết tiên tử ở ngoài Vận Mệnh thành.

Chuyện này có vô số người nhìn thấy. Sau chuyện đó ta và Tuyết tiên tử cũng đã từng gắn bó keo sơn. Mà hôm nay Tuyết tiên tử lại không nhận ra Lâm Phong ta, chằng lẽ ký ức của nàng lại kém như vậy! Khi mọi người nghe được mấy lời của Lâm Phong, họ bắt đầu lâm vào suy tư.

- Vũ Hoàng cường giả có vô số thủ đoạn kỳ lạ, nên chuyện dùng thần niệm phong ấn ký ức của một người cũng không có gì kỳ quái?

Lâm Phong, con còn phải học hỏi rất nhiều! Vũ hoàng tiếp lời Lâm Phong, bình tĩnh nói.

- Bích Dao, chúng ta đi mau thôi!

Tề viêm nắm tay Tuyết Bích Dao tay hướng phía trước đi, nhưng Tuyết Bích Dao không có thuận theo hắn, vẫn đứng đó, không hề động. Nàng đang nhìn Lâm Phong và Vũ hoàng.

- Sư tôn, có cách nào để có thể cải biến ý nghĩ của một cá nhân không ?

- Rất đơn giản, chỉ cần phong ấn ký ức, rồi lại lợi dụng ảo thuật để tạo ra một ký ức khác, có thể làm cho đối phương hình thành ảo giác, quên hết tất cả trước kia, tùy ý bị người ta bài bố.

Ngoại trừ Vũ Hoàng ra tay, đan dược cũng có thể có tác dụng nhất định! Vũ hoàng tiếp tục nói.

- Vũ hoàng, ngươi nói hơi nhiều rồi đây!

Khi thấy Vũ hoàng đang đị nói tiếp, Tề hoàng lãnh đạm nói một tiếng.

- Đã quấy rầy đến Tề hoàng sao?

Vũ hoàng liên ngẩng đầu, mờ mịt nhìn Tề hoàng. Nhưng trên mặt lại nở một nụ cười yếu ớt.

- Tự nhiên không rồi!

Tề hoàng lập tức phủ nhận, nếu hắn thừa nhận, không phải tự mình đánh mình mặt sao!

- Bích Dao, nàng làm sao vậy?

Tề viêm ôn nhu hỏi Tuyết Bích Dao, nhưng hắn chỉ thấy Tuyết Bích Dao vẫn nhìn Lâm Phong cùng Vũ hoàng như trước.

- Sư tôn, nếu có người bị phong ấn ký ức, người có thể phát hiện ra và hóa giải nó không?

Lâm Phong hỏi một tiếng.

- Phát hiện ra thì chưa phải vấn đề gì khó.

Còn có hóa giả được hay không? Thì phải xem tu vi của người thi pháp như thế nào? Khi nghe Vũ hoàng nói, Tuyết Bích Dao tránh tay Tề viêm, đi về hướng Vũ hoàng, hiến Tề viêm cứng đờ, sau đó hắn tiến lên phía trước nói:

- Bích Dao, nàng không thể nghe hồ ngôn loạn ngữ của bọn họ!

- Ta chỉ cho Vũ Hoàng nhìn xem thử ký ức của ta có bị người khác phong ấn hay không mà thôi.

Dù không đúng sự thật, ta cũng sẽ không bị tổn thương gì? Những điều Tuyết Bích Dao nói với Tề viêm, làm cho hắn không thể nào phản bác!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play