Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 1457 - Lại Đến Kiếm Mộ


...

trướctiếp


------------------------ Tâm trí đệ tam sát lộp bộp run lên một tiếng, bây giờ hắn đã không còn vẻ tiêu sái như lúc đến nữa, hắn đứng đằng xa nhìn Lâm Phong chậm rãi đi xuyên qua cái thân thể kia, vẻ mặt lộ ra chút cứng ngắc.

Đệ tứ sát chết, hơn nữa còn chôn vùi vào đó chín tên sát thủ, lần ám sát này đã thất bại hoàn toàn, tung ra nhiều sát thủ như vậy chỉ để giết một người, vậy mà còn thất bại. Hai con mắt của Lâm Phong nhìn về phía hắn, con ngươi bên trong lộ ra hàn mang xuyên thấu hư không, kiếm ý như muốn phá diệt trời xanh.

- Ông!

Thân thể đệ tam sát lui về phía sau, theo thời gian dần dần trôi qua thân ảnh của hắn cũng chui vào hư vô biến mất trước mặt Lâm Phong, chỉ lưu lại mấy đám mây đang phiêu động, Lâm Phong không có đuổi theo, đệ tam sát và đệ tứ sát không giống nhau, hắn cường đại hơn nhiều lắm, tốc độ cũng cực kỳ đáng sợ, cho dù hắn có thể đánh bại đối phương, nhưng muốn giết chết đối phương lại không phải chuyện dễ.

- Đệ tam sát đã như vậy, đệ nhất sát và đệ nhị sát sẽ mạnh bao nhiêu nữa!

Nội tâm Lâm Phong thầm nghĩ đến đệ nhất sát, có lẽ đó sẽ là cường giả đạt đến cực hạn, người nắm giữ Thí Hoàng Đồng Minh là người phương nào, sao lại dùng loại cường giả cấp độ này săn giết hắn, sau lần thất bại này, phong ba tiếp theo sẽ càng mãnh liệt hơn.

- Rống!

Cuồng ma nộ khiếu một tiếng, thân thể trở về vị trí cũ, hóa thành một đạo hư ảnh, ma khí ngập trời tiến vào trong thân thể Lâm Phong, một lần nữa hóa thành hư vô, cùng Lâm Phong dung hợp lại một chỗ, giống như trong cơ thể Lâm Phong ẩn chứa một tôn ma đầu vậy. Tâm niệm vừa động, Lâm Phong lại lấy ra Ngọc Hoàng tâm, truyền âm cho thủ vọng giả, rất nhanh thủ vọng giả đã từ trong đó đi ra, hắn nhìn lướt qua xung quanh, rồi lập tức gật đầu đối với Lâm Phong, sau đó thân thể phiêu nhiên rời đi.

- Đợi một chút!

Lâm Phong hô to một tiếng, khiến thủ vọng giả đứng lại trong hư không.

- Có thể nhìn khuôn mặt thật của ngươi một chút được không!

Lâm Phong mở miệng hỏi một tiếng, nhưng hắn thấy thủ vọng giả khẽ lắc đầu, thanh âm khàn khàn lại lần nữa vang lên:

- Cáo từ!

Dứt lời, thân thể của hắn dần dần biến mất trong hư không giống như chưa từng xuất hiện qua vậy, loại năng lực này gần giống với thủ đoạn của sát thủ Thí Hoàng Đồng Minh, thậm chí năng lực che giấu của thủ vọng giả còn mạnh mẽ hơn, hơn nữa bọn hắn còn nắm giữ khả năng kỳ lạ phát hiện năng lực ẩn nấp của sát thủ Thí Hoàng Đồng Minh.

- Có lẽ, Thí Hoàng Đồng Minh là nguyên nhân thủ vọng giả sinh ra, cỗ thế lực chuyên nhằm vào bọn hắn!

Lâm Phong nhìn thân ảnh biến mất không thấy kia, trong nội tâm thầm nghĩ đến. Thu hồi ánh mắt, Lâm Phong đi thẳng đến Kiếm Các. Lâm Phong còn chưa đến, cường giả Kiếm Các đã tự mình ra nghênh đón, tin tức chiến đấu đã truyền đến Kiếm Các, bởi vậy Kiếm Mộ tự mình mang cường giả ra đón Lâm Phong, thấy Lâm Phong bình yên, bọn hắn cũng yên lòng, trong nội tâm càng cảm thấy kinh hãi về sự phát triển của thiếu chủ, quá kinh khủng, chỉ vài năm ngắn ngủi trôi qua hắn đã có khuynh hướng đứng trên Tôn Vũ đỉnh phong, nếu cứ theo cái đà này, không đến mười năm nữa, chỉ sợ dưới Vũ Hoàng, Lâm Phong có thể xưng hùng. Sau khi bước vào Kiếm Các, Lâm Phong trực tiếp đi đến chỗ kiếm mộ mà hắn hạ lệnh phong tỏa, không có ai nghi hoặc cái gì cả, ngày xưa Vô Thiên Kiếm phá không trở về, cũng dẫn phát qua một tràng chấn động, chẳng qua hiện nay nó đã bình thường lại, Vô Thiên Kiếm trở về kiếm mộ, rất nhanh đã bình tĩnh lại, Kiếm Các cho người thủ hộ xung quanh khu vực kiếm mộ. Lâm Phong bước vào bên trong kiếm mộ, lão nhân vẫn còn đó, an tĩnh cầm cái chổi, quét dọn tro bụi bên trong kiếm mộ, trên người lão không có nửa điểm khí tức, thỉnh thoảng lại có một hai tiếng ho khan truyền ra, do tuổi già sức yếu.

- Ông, ông.

. . Một cỗ khí tức vô thiên lập tức tràn ra, kiếm khiếu không ngừng, đột nhiên Vô Thiên Kiếm phía trên kiếm mộ phát ra tiếng kiếm minh, vang vọng toàn bộ kiếm mộ. Cường giả Kiếm Các nghe thấy Vô Thiên Kiếm rít gào, ánh mắt đều bắn ra kiếm quang, nhìn về phía kiếm mộ, thiếu chủ trở về, Vô Thiên Kiếm lại phát ra âm thanh vui mừng.

- Ông!

Vô Thiên Kiếm phá vỡ vách tường mà ra, xoay xung quanh thân thể Lâm Phong, tiếng kiếm minh ngân vang không ngừng. Lâm Phong mỉm cười vươn tay ra, Vô Thiên Kiếm lượn ở trên bàn tay hắn rồi dừng lại, sau đó rơi vào trong lòng bàn tay của hắn, tuy nhiên nó vẫn không ngừng rung động như trước, giống như thể hiện sự vui mừng vậy.

- Tiểu gia hỏa này giống như rất thân cận ngươi thì phải!

Lão nhân cầm cái chổi vẫn đứng đó nhìn Lâm Phong cười nói:

- Khí tức sôi sục, huyết mạch tràn đầy sinh cơ, tu vi Tôn Vũ tầng sáu, chiến lực bây giờ của ngươi mạnh như thế nào?

- Giết Tôn Vũ tầng chín bình thường không thành vấn đề.

Lâm Phong mỉm cười nói, lấy thực lực của hắn hôm nay giết Tôn Vũ tầng chín bình thường đơn giản như đang giỡn.

- Ừm, những người đạt đến cảnh giới Tôn Vũ tầng chín đều là những người có tài, họ đi tới một bước này đã chứng minh được thiên phú của họ, ngươi nói giết họ không phải vấn đề quá lớn, có thể thấy được chiến lực của ngươi không tầm thường, cho ta xem kiếm của ngươi như thế nào rồi!

Lão nhân nhẹ giọng cười nói, tâm niệm Lâm Phong vừa động triệu hoán ra Thiên Cơ Kiếm, hào quang sáng chói toả ra khắp nơi, các loại kiếm mang rực rỡ phun ra nuốt vào không nghỉ, âm thanh của gió, tiếng sấm cuồn cuộn, không gian duệ khiếu vân...vân.... . .

- Không sai, chỉ ân cần săn sóc vẫn chưa đủ, nếu không thanh kiếm này có thể một mình đánh chết cường giả Tôn Vũ cao giai.

Lão nhân thản nhiên nói, Lâm Phong thu hồi kiếm lại, hắn không có sợ hãi thán phục trước ánh mắt tinh tường của lão nhân, hắn đã sớm ý thức được lão nhân là người bất phàm.

- Tiền bối, không lâu trước đây ta có bước vào bên trong một cái cổ chiến trường, hình như chỗ đó có Vô Thiên Kiếm ý của Vô Thiên Kiếm Hoàng thì phải.

Trong ánh mắt Lâm Phong giống như lộ ra một vòng thâm ý, nhìn lão nhân trước mắt.

- Cổ chiến trường trong Hoang Hải ấy ư, vạn năm qua những nhân vật kiệt xuất chân chính của Bát Hoang và những cường giả nổi danh khắp thiên hạ kia đều giống như các ngươi, đã từng bước vào cái cổ chiến trường này, đương nhiên năm ngàn năm trước Vô Thiên Kiếm Hoàng cũng bước vào trong đó, chuyện này không có cái gì kỳ quái cả.

Lão nhân cười cười nói, điều này làm cho Lâm Phong hiểu rõ, từ năm ngàn năm trước, thậm chí những niên đại xa hơn, cũng đã có sự kiện chúng Hoàng ước hẹn, để cường giả bước vào cổ chiến trường dưới Hoang Hải cướp lấy mệnh cách, dùng để tự mình chứng đạo, hoặc mang ra giao dịch.

- Ngươi có bắt được mệnh cách hay không!

Vô Thiên Kiếm Hoàng hỏi Lâm Phong.

- Có.

Lâm Phong gật đầu, lấy ra một khỏa đại địa mệnh cách, hào quang màu vàng đất toả sáng trong không trung, lực lượng đại địa pháp tắc tràn ngập ra ngoài.

- Ta lấy được mấy khỏa mệnh cách!

- Đợi thời điểm ngươi có thể hợp nhất với thiên địa, thời điểm ngươi chứng đạo, ngươi có thể đánh mệnh cách vào trong thức hải, mượn lực lượng mệnh cách đi cảm ngộ và dẫn động lực lượng pháp tắc thiên địa, biến nó thành lực lượng pháp tắc thuộc về chính ngươi, như vậy cơ hội chứng đạo của ngươi có thể tăng lên ba phần.

Lão nhân cười nói khiến nội tâm Lâm Phong khẽ nhúc nhích, ba phần cơ hội chứng đạo, tỉ lệ thật khủng khiếp, bởi vậy có thể thấy được mệnh cách trân quý đến cỡ nào, coi như một người chỉ có ba phần cơ hội bước vào Vũ Hoàng, nhưng nhờ vào mệnh cách tỉ lệ này có thể trong máy tăng đến hơn một nửa.

- Đương nhiên, nếu như ngươi có thể không cần mệnh cách trợ giúp, hoàn toàn bằng vào thiên phú của bản thân dẫn dắt lực lượng pháp tắc thiên địa nhập thể sẽ tốt hơn, toàn bộ lực lượng đó đều do ngươi ngộ ra, nên sự khống chế của ngươi đối với pháp tắc càng thuận buồm xuôi gió hơn, phát huy ra uy lực cũng lớn hơn một chút.

Lão nhân mang cái chổi để dưới đất, ngồi xuống.

- Thì ra như vậy, người có thiên phú tốt vẫn luôn chiếm cứ ưu thế!

Lâm Phong nghe xong lời của lão nhân trong lòng sáng tỏ ra rất nhiều, nếu như hắn bằng vào bản thân lĩnh ngộ ra lực lượng pháp tắc thổ thuộc tính sẽ lợi hại hơn so với việc mượn nhờ mệnh cách đại địa lĩnh ngộ, năng lực khống chế pháp tắc càng mạnh mẽ, công kích phòng ngự đều muốn nhỉnh hơn một chút, nhưng thành Hoàng là một bước lên trời nên nó sẽ rất khó, tất cả mọi người đều biết dựa vào bản thân bước vào Hoàng vị rất khó, vì vậy rất nhiều người mượn nhờ mệnh cách.

- Thí Hoàng Đồng Minh tìm tới ngươi à?

Lão nhân và Lâm Phong cũng ngồi trên mặt đất, tuy lão nhân trong kiếm mộ quét dọn nhưng hình như chuyện gì lão cũng biết vậy.

- Vâng, trên đường tới đây bị Thí Hoàng Đồng Minh chặn giết, tiền bối, bọn hắn là người phương nào?

Lâm Phong hỏi một tiếng, không biết lão nhân có biết Thí Hoàng Đồng Minh.

- Thế lực của bọn hắn có lẽ sẽ vượt quá tưởng tượng của các ngươi, trong thời gian một năm này có lẽ ngươi sẽ gặp rất nhiều nguy cơ, nhưng ta tin tưởng ngươi nhất định có thể phá vỡ sương mù đi ra, đối với vô số thiên tài mà nói chuyện này là tai nạn, nhưng ta hi vọng chuyện này đối với ngươi mà nói sẽ trở thành một loại rèn luyện, lúc trước ta cũng từ cái này đi tới, trải qua nhiều rồi mới có thể phát triển càng nhanh, ngàn năm trước không phải có một người tên Ma Hoàng, lấy tư thái hoành tảo đi ra khỏi sương mù ấy ư, ta hi vọng ngươi cũng sẽ là nhân vật như vậy, chỉ khi ngươi trở thành một vị Vũ Hoàng của Bát Hoang vực, ngươi mới có thể biết rõ thiên địa này rộng lớn như thế nào.

Trong ánh mắt lão nhân lộ ra một tia vui vẻ khó có được, bên trong con ngươi như có hồi ức mờ nhạt, lời hắn nói không thể nghi ngờ đã khơi dậy nhiệt huyết trong nội tâm Lâm Phong, không chỉ hắn muốn vượt qua, lão nhân, Ma Hoàng, mà còn muốn vượt qua tất cả, thành công bước ra ngoài!

- Đi ra ngoài, mới biết được thiên rộng lớn như thế nào!

Trong đôi mắt Lâm Phong có phong mang lưu chuyển, trong lòng của hắn có một cái ý nghĩ rất can đảm, mỗi một lần nghĩ đến, hắn đều không nhịn được sự rung động trong lòng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp