------------------------ Lâm Phong cùng lão nhân hàn huyên một chút thời gian, luận võ, luận kiếm, lão nhân dạy cho Lâm Phong rất nhiều thứ, nhưng khi Lâm Phong hỏi lão nhân về thương thế của lão thì đối phương vẫn cười và lắc đầu như cũ.
Đương nhiên Lâm Phong sẽ không đi hỏi cái gì, đợi đến lúc không còn chuyện gì nữa, hắn mới cáo từ.
- Cần Vô Thiên Kiếm không?
Tròng mắt lão nhân híp lại tạo thành một khe hở cười nhìn Lâm Phong và hỏi, Vô Thiên Kiếm xoay quanh trên đỉnh đầu Lâm Phong, kêu boong boong không ngừng, giống như rất muốn đi theo Lâm Phong. Lâm Phong lại vươn tay ra một lần nữa, Vô Thiên Kiếm rơi vào trong lòng bàn tay của hắn, Lâm Phong mỉm cười vuốt ve thân kiếm, nói:
- Tiểu gia hỏa, ngươi đi theo ta rất nhiều ngày rồi, bảo vệ ta không ít lần, sau này ngươi vẫn nên bên cạnh tiền bối đi, cho tiền bối bớt cô đơn.
- Ông!
Kiếm khiếu từng cơn, lập tức bay ra khỏi bàn tay của Lâm Phong, xoay quanh trên người lão nhân.
- Thật không muốn?
Lão nhân lại cười hỏi Lâm Phong lần nữa:
- Vô Thiên Kiếm mạnh mẽ hơn Hoàng khí bình thường rất nhiều, chỉ cần ngươi dùng một ý niệm trong đầu, nó có thể tự động giết địch!
Chuyện ấy Lâm Phong tự nhiên hiểu rõ, Vô Thiên Kiếm nắm giữ linh trí, có thể tự động công kích giống như con người vậy, chỉ cần hắn và kiếm có liên hệ tốt là được, nhưng ánh mắt Lâm Phong vẫn trong vắt như cũ, cười lắc đầu:
- Tiền bối, người cũng nói vãn bối phải đi con đường của chính mình, Vô Thiên Kiếm cũng không phải kiếm thuộc về vãn bối, vãn bối làm sao có thể ỷ lại vào nó, nếu như vậy thì để nó ở bên làm bạn với tiền bối đi, cáo từ!
Lâm Phong dứt lời liền khom người đối với lão nhân, tỏ vẻ tôn kính với ông ta, sau đó lập tức bước chân ra khỏi kiếm mộ, phá không mà đi. Thấy Lâm Phong rời đi, lão nhân lộ ra ý tán thưởng, thời điểm Lâm Phong tới, kỳ thật hắn cho rằng Lâm Phong tới để lấy kiếm, nếu như vậy cũng không có gì đáng trách, dù sao tác dụng của Vô Thiên Kiếm cũng rất lớn, nhưng cuối cùng Lâm Phong không lấy, mà chỉ đến thăm hắn mà thôi, điều này làm cho lão nhân càng thưởng thức Lâm Phong hơn, một thanh niên rất ưu tú, hắn nhất định đi tới một bước kia. Sau khi Lâm Phong rời đi, Vô Thiên Kiếm rít gào không ngừng, khắp kiếm mộ bùng nổ lên ánh sáng rực rỡ, khiến đám người Kiếm Các ghé mắt nhìn, quả nhiên Vô Thiên Kiếm có tình cảm sâu nặng đối với thiếu chủ, thiếu chủ không hổ vì kiếm mà sinh. . . . Trên bầu trời Thiên Đài, sấm và gió cuồn cuộn, kiếm khí nộ khiếu, không ít người ngẩng đầu lên thấy được Lâm Phong ngự kiếm trở về, trực tiếp tiến vào bên trong cửu trọng thiên. Giống như nghe được động tĩnh gì đó, hai bóng hình xinh đẹp bên trong cung điện trên cửu trọng thiên đều bước ra, cả hai đều xinh đẹp như tiên nữ phiêu nhiên xuất trần, Lâm Phong mỗi tay ôm lấy một nữ, dán đầu của các nàng trên mặt mình, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng, mặc dù hắn không rời đi quá lâu, nhưng vẫn có chút tưởng niệm như cũ.
- Mọi người trong nhà đều khỏe chứ!
Mộng Tình ngẩng đầu, đôi mắt dễ thương y hệt tiên nữ cười nhìn Lâm Phong, sau đó thấp giọng hỏi.
- Khoẻ, tất cả đều rất khoẻ, tất cả kẻ thù ngày trước đây đều bị ta trảm sát, vì nàng và những thân nhân bằng hữu khác báo thù, mấy đại thế lực Càn Vực đều bị dẹp yên, Vân Hải Tông Tuyết Nguyệt quốc được trùng kiến và phục hưng, thành Dương Châu và hoàng thất đều bình yên, tất cả đều bình an!
Lâm Phong cười nói, trong nhà đều bình yên nên hắn bên ngoài cũng rất an tâm, Mộng Tình nghe được lời nói của Lâm Phong, trên mặt cũng lộ ra một nụ cười sáng lạn.
- Lâm Phong, lúc nào ngươi mới cho ta trở về!
Thu Nguyệt Tâm u oán nhìn Lâm Phong khiến Lâm Phong mỉm cười:
- Đợi ta thành Hoàng, ta sẽ để tất cả mọi người đoàn tụ.
Kỳ thật trong nội tâm Lâm Phong có một chút sợ hãi khi để Thu Nguyệt Tâm và Hân Diệp gặp nhau, không biết hai người hoàn toàn giống nhau gặp nhau sẽ phát sinh ra chuyện gì. Khoảng thời gian tiếp theo cũng rất yên bình, Lâm Phong trên cửu trọng thiên tu luyện, trong huyễn trận cùng chính mình đối kháng không ngừng, cảm ngộ thiên địa đại thế, Lâm Phong trải qua đoạt thiên chi môn cải tạo thân thể nên thân thể càng thêm hoà hợp với thiên địa, hắn phát hiện ra bản thân lĩnh ngộ thiên địa đại thế càng thêm nhanh chóng, một tháng sau, Lâm Phong không cần dùng bất luận lực lượng thần thông bí truyền gì, cũng có thể trực tiếp tụ thiên địa đại thế tiêu diệt ảo ảnh có thể điều động lực lượng gấp mười lần một cách đơn giản. Ngoại trừ đối chiến, Lâm Phong còn ở dưới văn lộ trong cung điện tu luyện, an tĩnh cảm ngộ, tâm vô tạp niệm. Ba tháng sau, bên trong huyễn trận có hai thân ảnh Lâm Phong đang điên cuồng chiến đấu, lực lượng hư không xung quanh hội tụ thành phong bạo khủng bố, không ngừng oanh kích lấy nhau, khiến toàn bộ hư không rung động, giống như cửu trọng thiên bị chấn động sắp sụp xuống vậy, ảo ảnh Lâm Phong này có thể tụ tập lực lượng đại thế gấp trăm lần, đương nhiên Lâm Phong chỉ dựa vào việc tụ thiên địa lực vẫn không cách nào có thể chiến thắng đối phương, nhưng hắn vẫn mượn lực lượng thần thông cùng ảo ảnh chống lại, không ngừng tôi luyện bản thân, cả người lạc vào cảnh giới kỳ lạ, cảm thụ đối phương biết tụ đại thế, bản thân hắn đối với khả năng tụ tập thiên địa đại thế cũng càng ngày càng hung mãnh hơn, sau mỗi ngày chiến đấu, hắn đối với việc mượn lực lượng thần thông để chiến đấu đều giảm đi một chút, để duy trì sự cân đối này. Lúc này, Lâm Phong đã chiến đấu xong, miệng thở hổn hển từ trong huyễn trận đi ra, chỉ thấy một đạo thân ảnh đứng đối diện nhìn hắn mỉm cười.
- Đại sư huynh!
Lâm Phong thấy Mộc Trần tới đây, mỉm cười hô một tiếng, chỉ thấy Mộc Trần nhìn Lâm Phong gật đầu:
- Lâm Phong, hôm nay ngươi tụ tập thiên địa đại thế càng ngày càng đáng sợ rồi, dựa theo tiến độ này không cần hai năm, ngươi có thể phá cái ảo ảnh tụ thiên địa đại gấp trăm lần bản thân rồi.
- Hai năm thời gian, quá lâu, hơn nữa mới chỉ gấp trăm lần đại thế mà thôi!
Lâm Phong cảm thấy không bằng lòng, nhưng loại năng lực tụ thiên địa đại thế này phải từ từ tiến dần, không tính dưới điều kiện đặc biệt đốn ngộ, còn lại muốn vượt qua rất khó.
- Đại sư huynh, muốn tiến nhập cảnh giới Vũ Hoàng, cần phải tụ được lực lượng thiên địa đại thế mạnh như thế nào!
Lâm Phong hỏi Mộc Trần.
- Huyễn trận tầng ba, cũng có nghĩa một nghìn lần đại thế, có lẽ ngươi đã thử qua uy lực của ảo ảnh có thể tụ nghìn lần thiên địa đại thế, cảm giác như thế nào!
Mộc Trần cười nói, Lâm Phong nghe xong lời Mộc Trần nói thì lập tức lộ ra một nụ cười khổ, lắc đầu nói:
- Nghìn lần đại thế quá cường đại, giống như một ý niệm cả thiên địa đều hưởng ứng, cho dù ta đã dùng thử tất cả lực lượng cũng không cách nào chống lại!
- Thành hoàng, thật khó!
Nội tâm Lâm Phong thầm nghĩ đến, tụ nghìn lần đại thế và lực lượng pháp tắc, khó trách người đời nói một bước lên trời thành Vũ Hoàng cùng với đám người phía dưới là con sâu cái kiến, có điều chuyện này cần thời rất dài, không phải sự tình sớm chiều.
- Đương nhiên, nếu không phải như thế sao Bát Hoang lại có ít Vũ Hoàng như vậy, hơn nữa bọn họ đều là dùng thời gian chồng chất đi ra, từng bước một lĩnh ngộ, từng bước một bước vào hoàng vị, ngươi không nên nhìn thấy rất nhiều người bước vào Tôn Vũ tầng chín, nắm giữ chiến lực cực hạn mà cho rằng họ sắp bước vào cảnh giới Vũ Hoàng, bọn hắn cách cảnh giới Vũ Hoàng một khoảng cách cực lớn, cực hạn bí truyền chỉ mới tiếp cận pháp tắc mà thôi, bọn hắn có thể tụ được lực lượng gấp bao nhiêu lần thiên địa đại thế?
Có lẽ còn không bằng ngươi, bọn hắn chỉ có thể mang toàn bộ tâm trí đặt trong việc lĩnh ngộ cực hạn bí truyền đạt được chiến lực cực hạn, sau đó bọn hắn mới có thể bình tâm đi lĩnh ngộ lực lượng đại thế. Mộc Trần cười nói ra, khiến nội tâm Lâm Phong hơi có chút giật mình. Hắn vẫn cho rằng vô địch Tôn chủ nắm giữ cực hạn bí truyền đã là cường giả rất gần với Vũ Hoàng rồi, nhưng qua lời Mộc Trần nói hắn mới phát hiện chuyện không phải như thế, có khả năng chính giữa cái này còn có một cái khe rộng đáng sợ, một cường giả có khả năng khống chế cực hạn không gian bí truyền, có thể mang người lưu đày, đã có thể gọi vô địch Tôn chủ rồi, nhưng nếu hắn chỉ lực lượng gấp mấy chục lần đại thế thì khoảng cách tới Vũ Hoàng còn rất xa! Muốn thành Hoàng dễ như vậy sao!
- Mộc Trần sư huynh được xưng vô địch Tôn giả, huynh ấy phải có lực lượng bí truyền cực hạn, nhưng không biết huynh ấy đối với việc lĩnh ngộ thiên địa đại thế mạnh bao nhiêu!
Nội tâm Lâm Phong thầm nghĩ đến sau đó nói nhỏ:
- Tụ tập lực lượng gấp nghìn lần đại thế sẽ có cảm giác thế nào? ?
- Ha ha, chờ ngươi đến đó một bước sẽ biết, ta nghe lão sư nói, đến mức nghìn lần xúc giác của ngươi sẽ phát sinh ra một loại biến hoá về chất, hiện tại ngươi điều động thiên địa đại thế có cảm giác chúng đang nghe lời ngươi nói không, lúc này ngươi đang mượn lực lượng thiên địa, nhưng đợi đến lúc ngươi đạt được nghìn lần tụ thế, cơ thể ngươi sẽ sinh ra biến hoá về chất, không phải thiên địa đại thế nghe lời ngươi lời nói, mà ngươi đã là một phần trong đó, chúng là tay chân của ngươi, ngươi chỉ huy bọn hắn giống như chỉ huy tay chân, chỉ có đạt tới mức này ngươi mới có thể cảm ngộ đến lực lượng pháp tắc, từ trong thiên địa dẫn vào thân thể của mình, biến nó trở thành lực lượng pháp tắc thuộc về ngươi.
- Nói một cách khác, nếu như không có tụ tập được nghìn lần đại thế, cho dù ngươi có cảm giác được đã chạm đến đến lực lượng pháp tắc, ngươi cũng không cách nào làm cho nó quán trú vào trong thân thể ngươi, tại thời điểm chiến đấu ngươi không có cách nào dùng một ý niệm điều động được lực lượng pháp tắc, pháp tắc cùng lực lượng thiên địa tồn tại song song!
Mộc Trần kiên nhẫn giải thích cho Lâm Phong nghe, đây là triết lý hành hoàng, trước kia Lâm Phong còn mơ hồ, nhưng bây giờ Lâm Phong đã đến loại cảnh giới này rồi, hắn phải biết làm như thế nào để thành Hoàng. Lâm Phong đã sống hai đời, nên sức hiểu biết của hắn tự nhiên không có vấn đề, tuy chuyện này rất huyền diệu, nhưng hắn vẫn có thể hiểu được, lực lượng pháp tắc vốn là một loại lực lượng huyền diệu vô cùng, tồn tại trong vô hình, thiên địa là vật dẫn của nó, bất kỳ lực lượng nào đều phải nhờ vào thiên địa linh khí mà sinh ra, hắn muốn dùng lực lượng pháp tắc thì đầu tiên phải khiến cái vật dẫn này nghe hắn lời nói, yêu cầu lĩnh ngộ nghìn lần đại thế, khiến thiên địa giống như tay chân của mình, có thể tùy ý chỉ huy.
- Đi, Lâm Phong chúng ta đi thiên ngoại thiên đi, sư tôn đang giảng đạo cho mấy vị sư huynh của ngươi, cùng đi nghe một chút.
Mộc Trần thấy ánh mắt Lâm Phong trong vắt, biết rõ đối phương đang lý giải lời nói của mình, Lâm Phong gật đầu, hai người phá không đi vào bên trong tiểu thế giới. Vũ Hoàng cùng chư vị sư huynh của hắn đang đàm đạo, trong lời nói có vài phần diễn giải ý cảnh.
- Lâm Phong, tới rồi à!
Vũ Hoàng thấy Lâm Phong và Mộc Trần đi tới thì mỉm cười nói, thời điểm trước mặt các để tử thân truyền sư tôn đều rất hiền hoà, không có tư thế uy nghiêm của Vũ Hoàng, mà chỉ giống như một trưởng bối mà thôi.
- Sư tôn!
Lâm Phong mỉm cười gật đầu với Vũ Hoàng cùng chư vị sư huynh, hắn cùng Mộc Trần đi đến bên cạnh các vị sư huynh đệ ngồi xuống, cảm giác rất tiêu sái và không bị trói buộc.
- Nhìn ngươi tu luyện cố gắng như vậy, ta không đành lòng quấy rầy, xem ra Đại sư huynh của ngươi vẫn không nhịn được gọi ngươi tới!
Vũ Hoàng cười nói, khiến cho Lâm Phong có chút cảm động, hoá ra sư tôn một mực chú ý tới hắn, cố ý không quấy rầy hắn trong đoạn thời gian này!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT