Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 1452 - Phản Sát


...

trướctiếp


------------------------ - Thật lâu không nhìn thấy thủ vọng giả rồi!

Lâm Phong thì thào nói nhỏ, tại khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc vừa rồi, rất có thể Vấn Thiên Ca sẽ bị hai người kia liên thủ giết chết, thủ vọng giả đã bắn ra thủ vọng tiễn, một mũi tên xuyên phá hư không, xuyên thấu qua thân thể của đối phương, đóng đinh đối phương trong không trung.

- Thủ vọng giả của Vấn Thiên Ca đây sao?
? Lâm Phong ngày càng hiếu kỳ đối với những người gọi là thủ vọng giả này, người kia một mực thủ hộ bên người Vấn Thiên Ca, mà không có bị ai phát hiện, mà hình như chính hắn cũng có một vị thủ vọng giả thì phải, chẳng lẽ người này cũng một mực đi theo hắn, ẩn nấp bên cạnh hắn? Nếu thật như vậy, năng lực ẩn giấu của thủ vọng giả không khỏi quá mức đáng sợ rồi.

- Không chỉ có thủ vọng giả, mà những sát thủ kia cũng giống như vậy, một mực chờ đợi bên ngoài Vấn gia, ám sát kiểu này thật sự quá chuyên nghiệp!

Trong lòng Lâm Phong cẩn trọng hơn vài phần, xa xa âm thanh phá không xé gió cuồn cuộn truyền đến, người tới rõ ràng là Vấn lão thái gia cùng với một ít cường giả Vấn gia, họ nhìn thấy sát thủ bị giết chết thì ánh mắt trở lên lạnh như băng, trên người lộ ra từng sợi khí tức sát phạt.

- Thật càn rỡ!

Vấn lão thái gia gầm lên một tiếng, râu dài bay múa, nơi này là Vấn gia của hắn, gia tộc Vũ Hoàng, vậy mà có người dám chờ trước cửa ám sát hậu bối kiệt xuất của Vấn gia hắn, chuyện này quả thực quá nhục nhã, bọn chúng suýt nữa thành công ám sát Vấn Thiên Ca, giết chết Vấn Thiên Ca rồi. Trên người Vấn Thiên Ca toát ra mồ hôi lạnh, thực lực của đối phương không mạnh mẽ lắm, chỉ có một kích tất sát kia quá mức lộng lẫy.

- Xem chỗ đó!

Lúc này một vị cường giả Vấn gia chỉ về hướng vòm trời hô lên, chỉ thấy trên hư không, có một chữ màu vàng sáng chói hiện lên, đó là một chữ “SÁT” vô cùng to lớn, bên trong chữ “SÁT” to lớn này còn lộ ra khí tức sát phạt vô cùng mãnh liệt, khắc trên hư không, giờ khắc này những người xung quanh đều ngẩng đầu nhìn về phía đó, Thí Hoàng Đồng Minh thật to gan vậy mà đến tân cửa Vấn gia lưu lại một chữ SÁT. Vấn lão thái gia huy động ống tay áo một cái, lực lượng sát phạt bí truyền lập tức hóa thành một đạo sát kiếm sáng rực rỡ, đánh vào phía trên chữ SÁT kia, sát khí bạo liệt, chữ SÁT lập tức vỡ ra, chậm rãi tiêu tán trong không trung, nhưng nó vẫn khiến người Vấn gia cảm thấy lo lắng, sắc mặt vô cùng khó coi, có lẽ về sau Vấn Thiên Ca và Vấn Ngạo Tuyết sẽ thường xuyên gặp phải tập sát khủng bố như này.

- Lão thái gia, ba tên sát thủ kia tới đây, không ôm ý định còn sống quay về, tên nào cũng có ý niệm hẳn phải chết.

Lúc này, có một người thấp giọng nói với Vấn lão thái gia, ánh mắt lão thái gia lộ ra vẻ lạnh lẽo, cả người lão đã không còn thần thái dễ thân cận nữa mà thay vào đó là khí tức uy nghiêm của cường giả, khí tức cường đại sôi sục, giống như một đầu mãnh thú đang tức giận vậy.

- Hoàn toàn chính xác, bọn hắn chọn ám sát ở cửa Vấn gia đã mang ý niệm nhất định phải chết!

Trong lòng Lâm Phong cũng hiểu rõ chuyện này, thời điểm sát thủ xuất hiện, kỳ thật vận mệnh của bọn hắn đã được chú định chết là cái chắc, bởi vậy mục đích duy nhất của bọn hắn là ám sát thành công, tính mạng của mình không quan trọng nữa.

- Đa tạ bằng hữu tương trợ, ngày khác ta sẽ cảm tạ thủ vọng chủ sau!

Vấn lão thái gia khẽ gật đầu với thủ vọng giả.

- Nên như thế!

Thủ vọng giả dùng giọng trầm thấp khàn khàn nói ra, cái mũ rộng vành hơi hướng về phía trước nghiêng xuống, giống như gật đầu với Vấn lão thái gia, sau đó bước chân rời đi, không bao lâu sau biến mất không thấy gì nữa, Lâm Phong nhìn bóng lưng của người kia trong lòng lộ ra một tia nghi hoặc, hắn thực sự rời đi sao?

- Người đứng đầu thủ vọng giả!

Lâm Phong thầm nghĩ trong lòng, vẫn còn một nhân vật như vậy sao? Thủ vọng giả là tồn tại như thế nào, mà thủ vọng chi chủ lại là người nào, một vị Vũ Hoàng khác của Bát Hoang? Ẩn giấu sau màn che, không người nào biết được?

- Lão thái gia, thủ vọng chi chủ là người nào?

Lâm Phong hỏi Vấn lão thái gia một tiếng, không biết lão thái gia có biết hay không.

- Ta cũng không biết thủ vọng chi chủ là ai!

Vấn lão thái gia nhìn về phía Lâm Phong trả lời, ánh mắt của lão đã không còn sự băng hàn nữa, mà thay vào đó là một nụ cười thản nhiên:

- Tuy nhiên thủ vọng chi chủ bồi dưỡng thủ vọng giả, để chống lại Thí Hoàng Đồng Minh, đời đời tương truyền, có lẽ thủ vọng chi chủ nhiều đời truyền thừa xuống, nhưng cũng có thể từ đầu đến cuối thủ vọng chi chủ chỉ có một người!

- Rất thần bí.

Lâm Phong nghe Vấn lão thái gia nói như vậy thì có kết luận, không có ai biết thủ vọng chi chủ là ai, có thể từ đầu tới cuối là một người, lại có thể là nhiều đời truyền thừa.

- Đúng, rất thần bí, có lẽ thủ vọng chi chủ là một vị Vũ Hoàng bí ẩn của Bát Hoang vực, hoặc bản thân hắn là một nhân vật trong thế lực Vũ Hoàng, không người nào biết được sự thật, mọi chuyện đều có thể xảy ra.

Vấn lão thái gia lên tiếng lần nữa, điều hắn biết so với người bình thường nhiều hơn rất nhiều. Cho tới nay Bát Hoang vực đều lưu truyền truyền thuyết về thủ vọng giả, bọn họ thủ hộ những người có tư cách trở thành Vũ Hoàng, thậm chí bọn họ còn có thể cùng một chỗ chứng đạo với người kia; cũng có lời đồn đãi nói bọn họ và Thí Hoàng Đồng Minh là kẻ địch trời sinh, thề bất lưỡng lập; nhưng người biết rõ chân tướng cũng không nhiều, mà lời trong miệng Vấn lão thái gia nói ra tự nhiên có sức thuyết phục hơn với thuyết pháp lưu truyền ở Bát Hoang. Tóm lại, chuyện này càng ngày càng khó bề phân biệt, đối với đại đa số người, bọn hắn mãi mãi không biết được đáp án chân chính, cũng chỉ có thể một mực tin theo những lời đồn đãi lưu truyền bên ngoài, cho dù nhân vật như Vấn lão thái gia cũng không có cách nào biết được nội tình, từ đó có thể thấy được vị kia thần bí đến trình độ nào. Lâm Phong khẽ gật đầu, không muốn hỏi nhiều nữa, hắn lại chắp tay với Vấn lão thái gia lần nữa:

- Lão thái gia, Lâm Phong cáo từ!

- Lâm Phong, Thí Hoàng Đồng Minh đã bắt đầu giết chóc, không bằng lưu lại Vấn gia một đoạn thời gian đi.

Vấn lão thái gia mở miệng nói ra, Lâm Phong tuyệt đối là mục tiêu của Thí Hoàng Đồng Minh, vừa rồi đối phương phái ra hai người tập sát Vấn Thiên Ca một người tập sát Lâm Phong, bởi vì khi bọn chúng xuất thủ đã đoán ra được tập sát Vấn Thiên Ca sẽ dễ đắc thủ hơn, đó là lý do người kia quyết đoán buông tha cho Lâm Phong và Vấn Ngạo Tuyết, giết về phía Vấn Thiên Ca, nhưng không thể nghi ngờ ba người bọn họ đều là mục tiêu của Thí Hoàng Đồng Minh, bọn hắn đều là người bước ra từ cổ chiến trường.

- Sớm muộn gì cũng phải đối mặt, không cần gì phải né tránh cả.

Lâm Phong cười nói ra:

- Lão thái gia, chư vị, cáo từ!

Lâm Phong dứt lời, liền quay người tiêu sái mà đi, Vấn lão thái gia nhìn bóng lưng Lâm Phong, bên trong con ngươi vẫn y nguyên mang theo vẻ mỉm cười, nói:

- Lâm Phong rất tự tin!

- Đúng là hắn có tư cách tự tin, thời điểm trong cổ chiến trường, Kim Sí Điểu Đại Bằng có Hoàng khí Linh Vũ cũng bị hắn truy sát, không làm gì được hắn.

Vấn Thiên Ca nói nhỏ một tiếng, Kim Sí Đại Bằng có thêm hoàng khí Linh Vũ nên sức chiến đấu rất đáng sợ, tốc độ, công kích, phòng ngự, đều cường thịnh đến cực điểm, nhưng vẫn bị trớ chú của Lâm Phong khắc chế gắt gao, suýt chút nữa bị Lâm Phong và Hầu Thanh Lâm giết chết, thời điểm chạy ra ngoài cổ chiến trường cũng trở nên hấp hối, sinh cơ bị cướp đoạt gần hết. Sau khi Lâm Phong rời khỏi Vấn liền tế ra cự kiếm, hắn không có hướng về phương hướng Bát Hoang bay đi, mà mục tiêu lúc này đây lại là một toà thành khác trong tứ đại cổ thành của Trung Hoang, Kiếm thành. Lâm Phong dự định đi đến Kiếm thành một lần, thăm lão nhân trong Mộ Kiếm, lúc trước Vô Thiên Kiếm phá không rời đi, không biết có quay về Mộ Kiếm hay không. Bên trong tầng mây tiếng kiếm khiếu vang lên cuồn cuộn, cự kiếm phá không tạo ra thanh âm như sấm chớp nghe rất chói tai, tốc độ quá là nhanh, đâm phá không khí tạo ra lôi âm cuồn cuộn. Lúc này, tầng mây xung quanh có tốc độ thật đáng sợ, giống như đang đi theo Lâm Phong vậy, thậm chí chúng còn ẩn ẩn hóa thành hình người, một màn này khiến cho lông mày Lâm Phong có chút nhíu lại, con ngươi bên trong mắt lập tức lộ ra hàn quang, thật đúng là có người truy sát mà đến, xem ra thời điểm bọn hắn ám sát Vấn Thiên Ca đã bày ra không ít tai mắt tại Thiên Hư cổ thành, cái tổ chức Thí Hoàng Đồng Minh này giống như một cái tổ chức rất là đáng sợ vậy.

- Muốn đuổi theo!

Lâm Phong cười lạnh, sau đó cưỡi cự kiếm điên cuồng đi về phía trước, sử dụng tốc độ nhanh nhất, người kia bị bỏ lại bên trong tầng mây, ngay lập tức bị Lâm Phong cắt đuôi. Có hai đám mây hình người hóa thành bóng người, hiển hiện trong hư không, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm về phía cự kiếm biến mất, vậy mà chúng để mất dấu.

- Ai!

Lúc này, một người trong đó có cảm giác lông toàn thân dựng ngược lên, thân thể muốn bước ra thoát khỏi chỗ này, hắn chỉ kịp nghe thấy một đạo âm thanh Xùy~~ truyền ra, thì một chuôi lợi kiếm rực rỡ đã trực tiếp phá vỡ đầu người kia, mang hắn sống sờ sờ đóng đinh ở đằng kia. Tên còn lại thấy một màn như vậy đôi mắt cứng đờ lại, thân thể trong lúc đó nhảy tránh ra, nhìn chằm chằm vào thanh lợi kiếm phá vỡ yết hầu đồng bạn của hắn bay ra, chỉ thấy chuôi kiếm kia toả ra ánh sáng chói mắt rực rỡ, giống như trong nó có rất nhiều loại lực lượng bí truyền đang di động vậy.

- Là ai!

Một tên sát thủ khác quát lên, sát ý trên người hắn điên cuồng tràn ra.

- Các ngươi không phải sát thủ ư, làm sao lại bị người khác săn giết mà người ta ở đâu cũng không biết vậy!

Một đạo thanh âm lạnh buốt từ trong miệng người kia vang lên bên tai hắn, khiến tâm thần của hắn run lên, hắn muốn thoát đi, nhưng một đôi đại thủ đen kịt kinh khủng nhanh như chớp, nắm cổ họng của hắn, giữ hắn trong hư không.

- Lâm Phong!

Sắc mặt người kia trở lên nhợt nhạt, nhìn chằm chằm vào thân ảnh đột nhiên xuất hiện kia, vốn bọn hắn theo dõi Lâm Phong, thấy hắn cưỡi cự kiếm phá không mà đi, mà sao bây giờ hắn lại vô thanh vô tức xuất hiện ở nơi đây.

- Xem ra các ngươi ngoại trừ giết người, những phương diện khác thực không được tốt lắm, rất dễ dàng bị săn giết.

Lâm Phong cười lạnh nói:

- Nói cho ta biết, Thí Hoàng Đồng Minh là tổ chức như thế nào!

Lâm Phong vừa nói xong, đồng tử trong mắt cũng thay đổi thành màu đen kịt, ánh mắt đâm vào đồng tử đối phương, nhìn đáng sợ đến cực điểm, hắn như muốn phá diệt ý chí của đối phương vậy.

- Oanh!

Lâm Phong chỉ cảm giác con mắt của mình rất đau xót, giống như ya chí đâm vào trong công kích mãnh liệt của đối phương vậy, điều này làm cho con ngươi đen nhánh của hắn càng thêm băng hàn lên, hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào đối phương, có người lưu lại một tia thần niệm lực lượng trong thức hải đối phương.

- Ha ha, ta không giỏi lắm, nên ta chỉ là sát thủ bình thường mà thôi, thất sát còn có người mạnh hơn ta rất nhiều, bọn hắn sẽ lấy mạng của ngươi, Lâm Phong, ngươi hẳn phải chết!

Người kia điên cuồng cười một tiếng, sau đó một tiếng động nhỏ vang lên, thần niệm của hắn giống như bị phá vỡ, bị trực tiếp xóa đi, rồi lắn ra chết.

- Thì ra như vậy, những người này nếu như thất bại, không thể không chết, có một đạo thần niệm giết chóc một mực tồn tại bên trong thần niệm của bọn hắn!

Ánh mắt Lâm Phong trở lên lạnh buốt, văng thi thể trong tay ra ngoài, cự kiếm phá không trở về, Lâm Phong bước lên cự kiếm, tiếp tục đi về phía trước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp