------------------------ Không biết qua bao lâu, trong phòng nhỏ vẫn lộ ra xuân ý, Liễu Phỉ ngửa mặt nằm ở đó, cảm thấy vừa mệt vừa đau, mà cũng rất khoái lạc, giờ phút này cả người nàng đổ mồ hôi đầm đìa, miệng há to ra để thở, hai ngọn núi đầy đặn trắng như tuyết phập phồng bất định, tràn ngập sức hấp dẫn vô tận.
- Phỉ Phỉ, nàng thật đẹp!
Lâm Phong ngắm nhìn thân thể mềm mại nằm trước mắt, đôi tay không quên nắm bóp cặp tuyết lê trắng nõn nà thẳng đứng trên ngực nàng, thân thể mềm mại của Liễu Phỉ run lên, trên mặt lại hiện lên vẻ ửng đỏ, thẹn đến mức muốn chui xuống đất, chui vào trong ngực Lâm Phong, nhưng những bộ vị nhạy cảm của cái thân thể xinh kia chạy không thoát đôi tay Lâm Phong . Bên ngoài, Hân Diệp cùng tiểu Nhã đã trở về, thấy bốn bề vắng lặng, không khỏi cảm giác trái tim hơi nhảy lên, đã lâu như vậy rồi mà hai người kia vẫn còn. . . Sao
- Tiểu Nhã, chúng ta ngồi đây đi.
Hân Diệp nghĩ đến thời điểm mình ở cùng Lâm Phong, sắc mặt càng đỏ hơn, nàng lôi kéo tiểu Nhã ngồi xuống, tiểu Nhã chớp chớp mắt rồi lập tức khẽ gật đầu, trong nội tâm nghĩ đến ca ca cùng Phỉ Phỉ tỷ như thế nào còn chưa có đi ra, nghĩ đi nghĩ lại thì trên mặt thiếu nữ cũng có một tia đỏ ửng. Hân Diệp nhút nhát e lệ nhìn tiểu Nhã, sau đó lập tức cười nói:
- Hiện tại Tiểu Nhã cũng là thiếu nữ xinh đẹp rồi, có thể tìm một người thương rồi đó!
- Hân Diệp tỷ tỷ, tiểu Nhã không cần đâu.
Tiểu Nhã nghe thấy lời nói của Hân Diệp khuôn mặt nhỏ nhắn càng đỏ hơn, trợn mắt nhìn Hân Diệp.
- Khục khục!
Một tiếng ho nhẹ dọa Hân Diệp cùng tiểu Nhã giật mình, hai người e dè nhìn Lâm Phong cùng Liễu Phỉ đang đi tới, chỉ thấy mái tóc dài của Liễu Phỉ có chút hơi mất trật tự, trên mặt ửng đỏ một chút, cúi đầu không dám nhìn hai nàng. Hân Diệp lộ ra tia cười, Phỉ Phỉ đợi lâu như vậy, rốt cuộc cũng được như ý nguyện rồi.
- Liễu Phỉ tỷ tỷ làm sao vậy, mặt hồng hồng thế!
Tiểu Nhã tiểu tiến lên, cầm tay Liễu Phỉ hỏi.
- Ách.
. . Liễu Phỉ nhìn nha đầu kia một lát rồi chỉ biết im lặng, mặt đỏ đến mức có thể chảy ra nước rồi, loại vấn đề này có thể hỏi sao!
- Phỉ Phỉ tỷ, váy dài của tỷ sao lại bị xé toang ra rồi, khắp nơi đều có vết nhăn nữa!
Ánh mắt rất đơn thuần của Tiểu Nhã nhìn Liễu Phỉ, khiến Liễu Phỉ hận không thể tìm được cái lỗ để chui xuống, nàng đành hung hăng trợn mắt nhìn Lâm Phong.
- Khục khục!
Lâm Phong ho một tiếng, xấu hổ vô cùng, tiểu nha đầu này cần ăn đòn mà!
- Ta thấy tiểu Nhã đã rất xinh đẹp rồi, có lẽ cần tìm cho tiểu Nhã một nam nhân tốt.
Lâm Phong nhéo nhéo gương mặt tiểu Nhã, tiểu Nhã vứt tay Lâm Phong ra, hai tay nàng lập tức ôm lấy cổ Lâm Phong cười đùa tí tửng nói:
- Tiểu Nhã không cần chuyện đó, muội muốn ở cùng một chỗ với các tỷ tỷ và ca ca như trước, ca ca còn đồng ý mang muội đi tìm gia gia nữa đấy!
- Tốt, một năm sau ca ca cũng phải đi đến Thánh thành Trung Châu rồi, đến lúc đó ta sẽ đi qua nhìn một chút, nếu ổn định rồi ta mang tiểu Nhã cùng đi!
Lâm Phong bẹo bẹo gương mặt của tiểu nha đầu cười nói, tiểu Nhã nghe được lời nói của Lâm Phong, con mắt hơi hơi loé lên, nhưng lại lập tức cười nói:
- Ca ca đi nhất định phải cẩn thận một chút, cường giả Thánh thành Trung Châu nhiều như mây.
- Cảm ơn tiểu Nhã nhắc nhở!
Lâm Phong xoa xoa đầu tiểu Nhã, nếu hắn đi đến Thánh thành Trung Châu, đương nhiên phải cẩn thận.
- Ân, muội đón Vô Thương đi chơi đây.
Tiểu Nhã cười hì hì rồi rời đi, Hân Diệp nhìn bóng lưng của nàng cười khổ, tiểu Vô Thương đụng phải tiểu ma nữ lại phải gặp xui xẻo rồi.
- Lâm Phong, đi vào bên trong ôn tuyền tắm một cái đi, trên người của chàng toàn là mùi mồ hôi đây này!
Hân Diệp chớp mắt cười nói.
- Phỉ Phỉ cũng đi cùng luôn đi!
Hân Diệp lại cười trêu Liễu Phỉ.
- Ah.
. . Hân Diệp vừa dứt lời, đã bị Lâm Phong bế lên, hướng về bên trong tuyền thủy đi đến, khiến Hân Diệp oán trách nhìn hắn, gia hỏa này.
- Hân Diệp cũng đi tắm cùng đi.
Lâm Phong cười hì hì nhìn ánh mắt Hân Diệp, khiến ánh mắt nàng lóe lên, lại còn có thể thẹn thùng sao. Ngâm mình trong suối nước, ba người chơi đùa cùng một chỗ, hôm nay Liễu Phỉ cùng Lâm Phong đã có quan hệ phu thê, nên cũng buông lỏng rất nhiều, lá gan lớn hơn rất nhiều.
- Hân Diệp, tại sao không chọn cho Y Tuyết và Vân Hi một nam nhân tốt, bên trong Xích Huyết quân đoàn cũng có một số nhân vật ưu tú đó, nàng nhìn một chút xem có ai thích hợp hay không.
Lâm Phong ôm thân thể Hân Diệp, tay trong nước làm một số chuyện không thành thật.
- Ngươi cho rằng ta không muốn chắc, nói rồi mà các nàng không chịu, còn không phải ngươi sao, Vân Hi là nữ nhân rất đơn thuần, ngươi ôm người ta về, cho Vân Hi sinh mệnh nên nàng thấy mình chịu ơn ngươi, Y Tuyết và chúng ta đã sớm có tình cảm như tỷ muội, tự nhiên cũng không bỏ đi được, ngày bình thường còn nhắc đi nhắc lại thiếu gia đi đâu rồi, nói ngươi mang các nàng từ bên trong đấu giá hội ra ngoài, không để cho nàng làm nô tài.
Hân Diệp ôn nhu nói, khiến ánh mắt Lâm Phong hạ xuống, hắn đương nhiên hiểu tính cách hai cô gái này, Vân Hi tâm tư đơn thuần, còn Y Tuyết lại rất thông minh, nhưng thời điểm hai người ở cùng hắn lại rất trầm mặc, chỉ đứng xa xa nhìn bọn hắn cùng một chỗ, mang trên mặt nụ cười nhàn nhạt, giống như cũng muốn tiến đến nhưng không dám.
- Để cho các nàng thường xuyên ra ngoài một chút, có lẽ sẽ gặp được nam nhân mình ưa thích.
Lâm Phong cười nói, lập tức ôm Hân Diệp nhảy lên bờ. Thay quần áo xong, tiểu Nhã cũng mang theo tiểu Vô Thương đi tới, tiểu Vô Thương phồng miệng lên với Lâm Phong, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra thần sắc ủy khuất, yếu ớt nhìn Lâm Phong hô một tiếng:
- Ca ca!
- PHỐC!
Hân Diệp cùng Liễu Phỉ thấy thần sắc ủy khuất của tiểu Vô Thương, lập tức nở nụ cười. Lâm Phong tiếp nhận Vô Thương từ tay tiểu Nhã, lộ ra thần sắc cưng chìu, đáng tiếc tiểu gia hỏa này còn nhỏ, không chịu nổi thần niệm lực, đợi đến lúc nó bước vào Thiên Vũ cảnh, khi đó mình cũng có thể có thể lấy được Đế Kinh rồi, sau đó cho tiểu Vô Thương tu luyện. Khi còn bé cho tiểu Vô Thương tu luyện một ít công pháp lợi hại, rồi mình lại lưu lại tinh thạch bí truyền cùng với mảnh vỡ bí truyền, hơn nữa trong nhẫn trữ vật cướp đoạt được cũng có rất nhiều tài nguyên phong phú, lưu lại cho cha mẹ, để bọn họ hảo hảo bồi dưỡng Vô Thương, trước kia mình chật vật từng bước một đi đến ngày hôm nay, trải qua vô số gian khổ, còn đệ tử những đại thế lực kia vừa có tiên thiên ưu thế lại có tài nguyên tu luyện khổng lồ, cao cao tại thượng, Lâm Phong đã thấy qua vô số người như vậy rồi, hôm nay hắn đã có đệ đệ nên hắn muốn Vô Thương có được tài nguyên tu luyện tốt nhất, lúc hắn không ở đây hắn sẽ khiến những nhân vật tôn giả như Kiếm Lăng Tiêu chỉ bảo đôi chút, đương nhiên hắn cũng muốn cho Vô Thương tự mình đi lịch lãm rèn luyện, phát triển. Nắm giữ tài nguyên tu luyện tốt cũng không thể đại biểu cho tất cả, con đường võ đạo cuối cùng vẫn phải dựa vào chính mình, hắn cung cấp tài nguyên có thể khiến cho Vô Thương đỡ phải đi đường vòng rất nhiều.
- Y Tuyết, ngươi đi mời phụ mẫu ta tới đây, bảo cả Hàn Man cùng Phá Quân cùng tới luôn, bọn hắn cũng đang ở trong Hoàng cung đó, cùng nhau ăn bữa cơm tối.
Lâm Phong ngẩng đầu nói với Y Tuyết ở sau lưng.
- Vâng, thiếu gia.
Y Tuyết nhẹ gật đầu, lập tức lôi kéo Vân Hi rời đi.
- Chậm một chút!
Lâm Phong cười khổ lắc đầu, hô một tiếng.
- Không có việc gì đâu thiếu gia.
Phía trước truyền đến thanh âm của Y Tuyết, nhưng thân ảnh của hai người rất nhanh biến mất không thấy, qua một đoạn thời gian bọn họ đã mang cha mẹ Lâm Phong cùng với Hàn Man, Phá Quân bên ngoài Hoàng cung mời đến, mọi người rất vui vẻ hòa thuận, không khí phi thường ấm áp. Lâm Phong mang phần nguyên liệt tửu lấy ra, Lâm Phong cùng Hàn Man Phá Quân nhiều năm không gặp, nên uống rất nhiều rượu, ba người cảm giác toàn thân nóng hừng hực, phi thường thống khoái, phụ thân Lâm Hải cũng cao hứng uống mấy chung, nhớ lại đoạn thời gian trước kia ở thành Dương Châu như cái xác không hồn, bị cấm gặp lại Nguyệt Mộng Hà khiến Lâm Phong ngay cả mẫu thân của mình cũng không thể gặp, trong nội tâm hắn vẫn luôn áy náy, giống như có tảng đá lớn đè nặng vậy. Cũng may hôm nay tất cả chuyện đó đều đã qua đi, Lâm Phong đã trở thành nhân vật cường đại ngạo thị thiên địa, lại có mấy vị thê tử hiền lương mỹ mạo, còn hắn và Nguyệt Mộng Hà lại sinh ra Vô Thương, tất cả mọi chuyện đều phát triển theo hướng hoàn mỹ, chỉ khổ cho Lâm Phong phải ở bên ngoài xông pha để cho người làm phụ thân như hắn an bình, Lâm Phong là trụ cột của cái nhà này.
- Tiểu Phong, phụ thân mời con một ly.
Lâm Hải nâng chén lên với Lâm Phong, Lâm Phong cầm lấy chén rượu nâng lên, cười hô:
- Phụ thân.
- Tiểu Phong, con ở bên ngoài trải qua bao nhiêu đau khổ, mặc dù ta làm cha nhưng lại không rõ ràng lắm, tuy nhiên trong lòng ta cũng hiểu rõ để có thể có được thành tựu như ngày hôm nay, con đã vượt qua không biết bao nhiêu núi đao biển máu, phụ thân có câu nói này nhất định phải nói ra, nếu không có chuyện gì, phụ thân không cầu con thật sự có thể đứng đỉnh cao của đại lục này ngạo thị thiên địa, mà chỉ cầu con sống thật tốt!
Bên trong giọng nói của Lâm Hải lộ ra một tầng ý tứ trầm trọng, sau khi Nguyệt Mộng Hà nghe được cũng nâng chén lên, nói:
- Tiểu Phong, đây cũng là tâm nguyện của mẫu thân!
- Ta cũng muốn kính ca ca một chung, ca ca phải tự chăm sóc tốt chính mình đó!
Tiểu Vô Thương cầm chén rượu trên bàn, học theo Lâm Hải giơ lên, thanh âm non nớt khiến câu nói mang theo hào khí nặng nề bị hòa tan đi vài phần, khiến mọi người đều nở nụ cười.
- Nhất định sẽ như vậy!
Lâm Phong nói thật lòng, nhân sinh mỹ diệu như vậy, hắn làm sao chịu buông thả hết thảy, hắn đương nhiên sẽ không chết, nhất định như vậy! Mang rượu trong chén uống một hơi cạn sạch, chỉ có tiểu Vô Thương liếm một ngụm nho nhỏ là lập tức bị sặc đến ho khan, trong mắt nhỏ tràn ra nước mắt, mặt thì hồng hồng mà, nó lại chọc cho mọi người phá lên cười, tiểu gia hỏa này mới hơn hai tuổi, mà đã dám thè lưỡi ra liếm một phần nguyên liệt tửu rồi. Lâm Hải vuốt vuốt đầu tiểu gia hỏa, cười nói:
- Năm đó Tiểu Phong ở thành Dương Châu gian khổ bởi vì cha vô năng khiến nó nhận hết ủy khuất, hôm nay Vô Thương sinh ra lại có một người ca ca như vậy, đủ để tiểu gia hỏa này hảo hảo hưởng thụ rồi.
- Vô Thương nhà chúng ta là phúc tinh!
Nguyệt Mộng Hà ôn nhu cười nói, ánh mắt mọi người đều nhìn xem tiểu gia hỏa kia, chính xác như vậy, hôm nay tiểu Vô Thương chính là một cái chìa khóa vàng xuất sinh rồi, về sau đừng để nha đầu tiểu Nhã kia dạy dỗ thành Hỗn Thế Ma Vương là được, nếu mà như vậy thì Tuyết Nguyệt quốc thậm chí là toàn bộ Tuyết Vực sẽ bị vạ lây. Mọi người vui vẻ hòa thuận, tiệc tối kéo dài hai canh giờ mọi người mới lần lượt ra về, Lâm Hải và Nguyệt Mộng Hà mang theo tiểu Vô Thương rời đi, Hàn Man cùng Phá Quân cũng trở về Vân Hải Tông. Lâm Phong nói với Y Tuyết:
- Y Tuyết, ngươi mang theo kiếm của ta đi tìm Kiếm Lăng Không cùng Kiếm Lăng Tiêu, bảo Kiếm Lăng Không đi đến Hắc Vũ đế quốc, mang một cái tông môn tên Thiên Sát Tông diệt đi, mặt khác, mang kiếm của ta giao cho Kiếm Lăng Tiêu, bảo hắn đi đến bên trên Tuyết Sơn Thiên Trì của Thiên Trì đế quốc ở Càn Vực, nói với phong chủ hôm nay của Thiên Cơ phong Thiên Trì, bảo bọn hắn tổ chức Càn Vực vạn tông đại hội, địa điểm định tại Vô Ưu sơn trang!
- Vâng, thiếu gia!
Y Tuyết cầm lấy Thiên Cơ Kiếm của Lâm Phong rời đi, bên trong con ngươi của Lâm Phong lộ ra một tia mỉm cười, vạn tông đại hội, Vô Ưu sơn trang, nghe cỡ nào quen thuộc, tin tưởng Thiên Trì sẽ làm việc này thật tốt!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT