------------------------ Ba người yên lặng hưởng thụ thời khắc quý báu này, Lâm Hải và Nguyệt Mộng Hà mang theo tiểu Vô Thương cũng đến, thấy Lâm Phong cùng Hân Diệp, Liễu Phỉ ở cùng nhau trò chuyện, hai người đều vui vẻ.
- Hân Diệp tỷ tỷ.
Vô Thương đi tới bên người Hân Diệp, vì Hân Diệp luôn luôn ôn hòa, còn nha đầu tiểu Nhã kia lại thích trêu chọc Vô Thương, mỗi lần như vậy Hân Diệp đều thay Vô Thương giải vây, bởi vậy Vô Thương đặc biệt ưa thích Hân Diệp.
- Đồ đần, ca ca đã trở về rồi, ngươi phải gọi Hân Diệp là chị dâu mới đúng.
Tiểu Nhã cười hì hì nói.
- Chị dâu nghe không hay, để Vô Thương gọi tỷ tỷ nghe thân thiết hơn.
Hân Diệp xoa xoa cái đầu nhỏ của Vô Thương, Nguyệt Mộng Hà thấy cả nhà ở cùng một chỗ có cảm giác thật ấm áp, nàng rất hưởng thụ sự khoái hoạt này. Nguyệt Mộng Hà đi đến bên người Lâm Phong, thấp giọng hỏi:
- Tại sao không mang Mộng Tình cùng trở về, Mộng Tình tốt chứ?
Nguyệt Mộng Hà vô cùng ưa thích Mộng Tình, nữ tử giống như tiên nữ kia là nữ nhân đầu tiên Lâm Phong thích, khéo hiểu lòng người, hơn nữa mọi chuyện đều nghĩ thay Lâm Phong, thậm chí nàng vì bảo hộ người nhà bọn họ mà bị đánh trở về nguyên hình, thiếu chút nữa vạn kiếp bất phục, nàng đương nhiên hi vọng Lâm Phong cùng Mộng Tình bên ngoài gặp được chuyện tốt.
- Mẫu thân, vài ngày tới con lại phải đi, nên không có mang Mộng Tình cùng trở về.
Lâm Phong thấp giọng nói, nghe được lời con nói trong đôi mắt Nguyệt Mộng Hà lộ ra một chút mất mát, Hân Diệp cũng nhịn không được nhéo nhéo Lâm Phong, ở có vài ngày ư! Lâm Phong cười khổ, hôm nay thế cục ở Bát Hoang biến hóa thất thường, hắn không có khả năng một mực co đầu rút cổ trong Tuyết Nguyệt quốc mãi được.
- Mẫu thân, người yên tâm, hôm nay con đã là cường giả Tôn Vũ tầng sáu rồi, không bao lâu nữa liền bước vào cảnh giới Vũ Hoàng, đến lúc đó con sẽ có được tiểu thế giới thuộc về mình, con sẽ mang theo tất cả mọi người bên mình.
Lâm Phong lo cho an nguy của mọi người như thế nên Nguyệt Mộng Hà chỉ có thể gật đầu:
- Ở bên ngoài nên chú ý an toàn một chút, chăm sóc Mộng Tình cho tốt, bằng không ta sẽ không bỏ qua cho con đâu!
- Mẫu thân yên tâm!
Lâm Phong ôm Nguyệt Mộng Hà cười cười.
- Ca ca, Hân Diệp tỷ tỷ nói Mộng Tình tỷ tỷ xinh đẹp nhất, lúc nào ca mới mang Mộng Tình tỷ tỷ về cho Vô Thương nhìn một chút!
Con mắt tiểu Vô Thương lóe lên, chăm chú nhìn Lâm Phong, chọc cho mọi người đều nở nụ cười:
- Đợi đệ lớn hơn chút, ta cho đệ nhìn thấy Mộng Tình tỷ tỷ.
- Được, ca ca nhớ giữ lời đó!
Tiểu Vô Thương cười hì hì nói.
- Vô Thương thật đáng yêu, nếu như ta cũng có một đứa bé như này thì tốt rồi.
Hân Diệp cười nói ra, Lâm Phong sờ lên mặt Hân Diệp, cười nói:
- Đừng nóng vội, chờ ta bước vào Vũ Hoàng cảnh, nắm giữ huyết mạch tốt hơn, lúc đó các nàng mỗi một người sinh cho ta một tiểu bảo bối.
- Ai muốn sinh cho ngươi một đống!
Hân Diệp cắn cắn môi ngượng ngùng một cái, còn khuôn mặt Liễu Phỉ so với Hân Diệp còn đỏ hơn, mặc dù hôm nay Lâm Phong đã cho nàng danh phận, nhưng nàng vẫn chưa chính thức trở thành nữ nhân của Lâm Phong, nghe nói như thế, nàng tự nhiên cảm thấy ngượng ngùng là phải. Lâm Phong nhìn Liễu Phỉ chỉ khoác trên người một bộ váy màu đỏ hồng mỏng, lộ ra vóc người nóng bỏng, da thịt trắng noãn cùng với bộ váy đỏ rực rất tương xứng, nha đầu kia một mực trầm mặc không nói nhiều, chắc nàng chưa có hoàn toàn thích ứng, điều này làm cho tâm trí Lâm Phong có chút dị động, hắn biết rõ có chuyện này bởi vì tâm lý của nàng chưa thông, nàng chưa có hoàn toàn trở thành nữ nhân của hắn, nên lộ ra vẻ trầm mặc.
- Những năm gần đây nàng đã quen thuộc cuộc sống ở đây chưa?
Lâm Phong đi đến bên người Liễu Phỉ, ôm lấy cái eo thon của nàng khiến thân thể Liễu Phỉ có chút run run, trên mặt càng ngày càng đỏ ửng.
- Có Hân Diệp cùng phụ thân và mẫu thân ở cùng, làm gì có cái gì không quen.
Nha đầu Liễu Phỉ kia đã sớm không còn vẻ nóng nảy như ngày xưa nữa, hôm nay nàng đã thay đổi thành dịu dàng và ngoan ngoãn hơn rất nhiều, nàng cúi đầu nhẹ giọng nói ra.
- Thành thói quen tốt rồi, vừa mới mang nàng biến thành của riêng, đã để nàng ở Tuyết Nguyệt quốc rồi, thật uỷ khuất cho nàng.
Lâm Phong nói nhỏ một tiếng.
- Nói cái gì đó!
Liễu Phỉ u oán nhìn Lâm Phong, trên mặt nàng lập tức lộ ra một nụ cười vui vẻ, đầu nàng gối lên đầu vai Lâm Phong, mặt nàng hiện lên vẻ đặc biệt yên tĩnh.
- Phụ thân, mẫu thân, con đáp ứng mang Vô Thương đi ra bên ngoài chơi một chút, nên chúng ta đi ra ngoài chơi đi!
Hân Diệp nhìn Lâm Phong cùng Liễu Phỉ bằng nhất nhãn, trên mặt lộ ra một tia ôn nhu tươi cười, sau đó nói với Nguyệt Mộng Hà và Lâm Hải.
- Được đó.
Nguyệt Mộng Hà biết rõ tâm tư của nha đầu Hân Diệp kia, nên lập tức lôi kéo Lâm Hải rời khỏi nơi đây.
- Ta cũng muốn đi cùng Hân Diệp tỷ tỷ dẫn Vô Thương đi chơi!
Tiểu Nhã cười hì hì nói, sau đó nhìn Vô Thương bằng nhất nhãn, khiến tiểu gia hỏa kia phải tranh thủ thời gian trốn đi, khuôn mặt tỏ vẻ khổ sở, tiểu Nhã tỷ tỷ đúng là tiểu ma nữ mà! Nghe thấy lời mọi người nói sắc mặt Liễu Phỉ càng lúc càng đỏ hơn, sắc mặt giống như màu của chiếc váy dài mặc trên người, những chuyện này. . .
- Hân Diệp!
Liễu Phỉ tỏ vẻ nhút nhát e lệ gọi một tiếng, ánh mắt lóe lên nhưng sâu trong đôi mắt lại giống như có ý chờ mong, nàng đối với chuyện mình một mực có danh nhưng không có phần, rất khúc mắc a! Hân Diệp cười cười với Liễu Phỉ, sau đó nháy mắt ra dấu với Y Tuyết và Vân Hi cách đó không xa, hai nữ một mực ở chỗ này cùng Hân Diệp sống chung, nên thấy ánh mắt Hân Diệp, các nàng lập tức hiểu ý ngay, hai nàng cũng đi ra bên ngoài, chỗ phong cảnh xanh biếc đẹp đẽ này giống như trong nháy mắt trở nên yên tĩnh rất nhiều, nơi đây chỉ còn sót lại Lâm Phong và Liễu Phỉ mà thôi. Không gian yên tĩnh im ắng, nhưng thỉnh thoảng vẫn có tiếng tim đập, Liễu Phỉ mang đầu mình chôn trong ngực Lâm Phong, thẹn thùng vô cùng.
- Ở dưới khung cảnh này, có mỹ nhân làm bạn, hình như phải làm chút gì đó!
Lâm Phong cảm nhận được sự khẩn trương của Liễu Phỉ, cười nhẹ nói ra.
- Không muốn!
Giọng nói của Liễu Phỉ nhỏ bé yếu ớt như muỗi, bàn tay nhỏ bé nắm thật chặt, thầm mắng nha đầu Hân Diệp kia, vậy mà tạo ra tình huống này làm nàng vô cùng xấu hổ.
- Thật sự không muốn ư?
Bàn tay Lâm Phong nâng cằm Liễu Phỉ lên, để lộ ra đôi má trắng trẻo, hắn nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng một lúc, trong con ngươi mang theo vẻ tươi cười khác thường. Liễu Phỉ làm bộ đáng thương nhìn Lâm Phong, trong nội tâm thầm mắng, chẳng lẽ gia hỏa này muốn tự mình động thủ hay sao, chẳng lẽ nàng phải nói ra cái chuyện ấy ư, chuyện này làm sao mà nói ra được. Thấy bộ dạng cười như không phải cười của Lâm Phong, Liễu Phỉ liền lấy đập vào ngực Lâm Phong, miệng không quên chửi nhỏ:
- Ngươi là tên khốn khiếp!
- Ha ha!
Lâm Phong cười cười, rồi lập tức cầm lấy tay Liễu Phỉ, thân thể hơi dùng lực khiến Liễu Phỉ nằm ngửa trên người của mình, nhìn Liễu Phỉ nói:
- Rất lâu trước kia chẳng phải ta đã khốn khiếp qua rồi sao!
Vừa nói, Lâm Phong vừa hôn lên gò má Liễu Phỉ, hai tay đặt trên vai Liễu Phỉ nhẹ nhàng mang váy của nàng chậm rãi cởi ra. Tay Liễu Phỉ có chút cứng ngắc tại không trung, giống như nửa muốn buông nửa không muốn buông, tim đập không ngừng, nàng cảm thấy cái váy dài của mình theo thời gian dần trôi qua cũng từ trên hai vai tụt xuống, còn miệng Lâm Phong thì hôn lên môi của nàng, thậm chí một cái ma trảo của hắn còn theo cái khe kia theo chậm rãi tiến vào trong váy, không ngừng thăm dò về phía ngọc nữ phong của nàng.
- Ân ah!
Khi tay Lâm Phong trèo lên vùng đất đầy đặn của Liễu Phỉ, rồi dịu dàng nắm chặt lấy nó, Liễu Phỉ có cảm giác cả người giống như bị điện giật vậy, thân thể nàng mềm nhũn xuống.
- Đồ khốn khiếp!
Liễu Phỉ cảm nhận được tay của Lâm Phong không ngừng xoa bóp trên ngọc nữ phong của nàng, nàng càng mắc cỡ không ngừng, hai tay vô lực rủ xuống, hô hấp trở lên vô cùng dồn dập, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy xuân ý, hai con mắt hơi khép hờ, loại cảm giác này khiến người ta như mất hồn, nàng dứt khoát không muốn làm gì nữa, chỉ an tĩnh hưởng thụ lấy cảm giác này, tùy ý để Lâm Phong hành xử. Lúc này hỏa diễm trong lòng Lâm Phong đã bị đốt lên, hắn đã hưởng thụ qua lục dục, nên đối với chuyện nam nữ cũng có chút phóng túng, theo ý mà làm, tình cảm đong đầy dục niệm sinh ra, sao không thỏa thích hưởng thụ phần mỹ vị này. Lâm Phong khẽ ngẩng đầu nhìn vẻ hưởng thụ của Liễu Phỉ thì dục niệm càng lớn hơn, hỏa diễm càng đậm đặc hơn, môi của hắn theo cái cổ trắng nõn như thiên nga của nàng một đường hôn xuống, cánh tay leo lên ngọc nữ phong mang cái váy dài cùng với tất cả quần áo bên trong đều cởi xuống, trong khoảnh khắc một đôi tuyết lê đầy đặn trắng như tuyết hoàn toàn lõa lồ trong không khí, trên đó còn có hai chấm đỏ kiều diễm đẹp đến mức khiến cho người ta hít thở không thông. Lâm Phong nhìn thấy đôi tuyết lê trắng tinh và đầy đặn kia, trong con ngươi như thiêu đốt lên một đoàn hỏa diễm, đúng như hắn phỏng đoán, dáng người Liễu Phỉ càng thêm đầy đặn nóng bỏng, hai ngọn núi cũng đặc biệt đầy đặn, tràn ngập mỹ cảm. Đầu Lâm Phong hơi rúc về phía trước, thăm dò cặp tuyết lê đầy đặn đang bày ra ở đó, thỏa thích hưởng thụ lấy phần cảm giác này.
- Ân ah.
. . Hai tay Liễu Phỉ ôm chặt lấy đầu Lâm Phong, nàng cảm giác toàn thân đã không còn nửa điểm lực lượng, giống như sắp hư thoát vậy, nhưng lại có loại cảm giác dục tiên dục tử, loại cảm giác này quá kỳ diệu.
- Ah.
. . Liễu Phỉ đột nhiên kinh hô một tiếng, nàng mở mắt ra thì thấy Lâm Phong đã mang nàng bế lên, Liễu Phỉ nhìn xem gia hỏa này định là gì, hắn một bên ôm nàng bước đi, một bên hưởng thụ lấy ngọc nữ phong của nàng, gia hỏa này thật sự quá háo sắc mà. Rất nhanh, Lâm Phong đã ôm Liễu Phỉ đi vào trong phòng, mang nàng đặt trên chiếc giường mềm mại, nhìn Lâm Phong tiếp tục mang cái váy dài cởi ra, đầu Liễu Phỉ hoàn toàn chôn vào trong chăn, không dám nhìn tới.
- Phỉ Phỉ, ta sẽ cho nàng trở thành nữ nhân của ta!
Lâm Phong khẽ cắn lỗ tai Liễu Phỉ, nâng thân thể nàng lên, Liễu Phỉ bịt hai con mắt của mình lại, không dám nhìn ánh mắt của Lâm Phong, nàng cảm thấy Lâm Phong đang trên người của nàng làm chuyện gì đó, thân thể của hắn mang hai chân của nàng hơi tách ra. Một cỗ cảm giác đau đớn đánh úp lại, khiến Liễu Phỉ phát ra một đạo thanh âm làm say lòng người, rất đau, nhưng trong lòng lại cảm thấy hạnh phúc, cảm giác của thân thể nàng lúc này vô cùng phong phú, rốt cục hôm nay nàng cũng trở thành nữ nhân của Lâm Phong rồi, không chỉ trên danh phận, mà từ đầu tới chân nàng đều thuộc về Lâm Phong.
- Lâm Phong, hôm nay ta thuộc về ngươi!
Liễu Phỉ mở to mắt, nhu tình như nước, lớn mật nhìn Lâm Phong. Thấy gương mặt làm say lòng người kia, hai tay Lâm Phong đang nắm chặt địa phương đầy đặn, bắt đầu rong ruổi khắp nơi trên thân thể vô cùng hấp dẫn nóng bỏng này, trong phòng tràn ngập xuân quang, cả hai đều đổ mồ hôi đầm đìa, thở hồng hộc, linh hồn cùng thể xác kết hợp, hạnh phúc cùng mồ hôi và máu hoà cùng một chỗ, tấu lên khúc nhạc hoàn mỹ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT