------------------------ Sau khi lưu lại bút tích thân hình Lâm Phong lóe lên trở lại phía trên hạp cốc, ánh mắt của mọi người cũng đắm chìm vào trong ba chữ to khắc trên vách núi đá kia, Vân Hải Tông, bất khuất không tiêu tan, lộ ra ý cảnh mãi mãi lưu truyền, luồng kiếm ý trong đó vĩnh viễn tồn tại, khiến cho rất nhiều người bắt đầu sinh ra một cỗ xúc động, tu kiếm, phải tập tu kiếm thuật.

Vũ Hồn của Lâm Phong tông chủ cũng không phải Kiếm, nhưng hôm nay cây bút của hắn cũng là kiếm, đã từng có thời gian hắn quật khởi ở Tuyết Nguyệt, cũng là một người một kiếm.

- Có cái vách đá này, kiếm thuật của ta sẽ càng có thể tiến thêm một bước, ba chữ kia so với kiếm pháp lợi hại đều có giá trị hơn, đây đúng là Thánh địa tu kiếm.

Trong nội tâm rất nhiều kiếm tu trở lên kích động, luồng kiếm ý không tiêu tan kia trường tồn ở nơi này. Lâm Phong nhìn ánh mắt hậu bối Vân Hải Tông toát ra vẻ nóng bỏng, nội tâm thở dài một hơi, đáng tiếc Bắc lão Không lão cùng với Nam Cung tông chủ không nhìn thấy thịnh cảnh của Vân Hải Tông ngày hôm nay, nếu không họ sẽ cảm thấy rất vui mừng.

- Chúng ta đi thôi!

Lâm Phong truyền âm cho đám người Hàn Man một tiếng, thân thể của hắn lập tức bay đi như một trận gió, mang theo Hàn Man cùng Phá Quân biến mất ngay tại chỗ, khi mọi người kịp phản ứng, họ chỉ còn thấy xa xa có một đạo quang ảnh, thân ảnh Lâm Phong tông chủ dĩ nhiên biến mất không thấy gì nữa.

- Thật nhanh, đây mới thật sự là tốc độ, những thân pháp võ kỹ giới thiệu là Phù Quang Lược Ảnh ở trước mắt Lâm Phong tông chủ không có cách nào xưng thân pháp, tốc độ này quá kinh khủng!

Mọi người thấy thân ảnh Lâm Phong biến mất trong nội tâm thở dài, họ có loại cảm giác buồn bã như mất cái gì đó, Lâm Phong là truyền kỳ của Vân Hải Tông bọn họ, là của Tuyết Nguyệt quốc.

- Lâm Phong tông chủ nhất định sẽ trở về nhìn chúng ta đấy!

Có một số thiếu nữ cảm thấy nội tâm sa sút, có chút thương cảm, các nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới nhân vật truyền kỳ của Tuyết Nguyệt lại trẻ tuổi như thế, tiêu sái tuấn tú phiêu dật, giống như vương tử, cùng người trong mộng của họ giống nhau, nhất là khi hắn khắc chữ, cỗ khí chất vô pháp vô thiên, kiếm tại tay, thương thiên đều có thể phá, đây mới thật sự là anh hùng chân chính! Lúc này Lâm Phong đã đi tới phía trên đại địa mênh mông, nhìn cái tiểu thế giới bị trận pháp vây lại, Lâm Phong lộ ra một tia vui vẻ, gia hỏa Viêm Đế này bày trận thực sự không cần nói nhiều, quả nhiên rất đáng sợ.

- Hàn Man, ta cũng không biết từ chỗ nào mới có thể đi vào, ngươi dẫn đường cho ta với!

Lâm Phong truyền âm với Hàn Man bên cạnh, hơn ba năm chưa về, không biết phụ thân xử lý đại trận này như thế nào.

- Được, Lâm thúc dựa theo ý của ngươi, mang thành Dương Châu xem như lối vào của trận pháp, bên ngoài nhìn vào Lâm thúc vẫn trong thành Dương Châu như cũ, nhưng trên thực tế thành Dương Châu đã cùng tiểu thế giới nối thành một mảnh, Lâm thúc có thể tới lui tự nhiên, chỉ có người thân nhất mới có thể bước vào.

Hàn Man mở miệng truyền âm một tiếng, nói xong không nhịn được được nhìn thoáng qua Vấn Ngạo Tuyết. Dù sao cái tiểu thế này ban đầu cũng bị Viêm Đế chiếm cứ, chỉ có người thân nhất của Lâm gia mới biết rõ nó thuộc về hoàng thất Tuyết Nguyệt quốc.

- Lâm Phong, ta muốn đến hoàng thành ngày trước đi dạo, hơn nữa trận pháp của Vấn gia ta cũng bố trí trong đó, ngay bên trong Thiên Nhất học viện, ngươi xử lý xong sự tình thì tới Thiên Nhất học viện tìm ta, chúng ta sẽ cùng nhau về Bát Hoang.

Vấn Ngạo Tuyết nói với Lâm Phong, Lâm Phong khẽ gật đầu, nói:

- Ngạo Tuyết, làm phiền ngươi rồi!

- Ngươi không đối với ta quá lạnh nhạt là được, giúp ta hỏi thăm Hân Diệp một câu!

Vấn Ngạo Tuyết quay người mà đi, phất phất tay, lộ ra vẻ đặc biệt tiêu sái. Lâm Phong tiễn Vấn Ngạo Tuyết rời đi, rồi cũng lập tức tế ra cự kiếm, ba người hướng về phía thành Dương Châu bay đi, tốc độ nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi, không bao lâu sau, Lâm Phong đi tới thành Dương Châu, hôm nay thành Dương Châu đã được trận pháp bao vây bên trong, một phiến thịnh cảnh, bóng người mênh mông, so sánh với ngày trước cường giả nhiều như mây.

- Phong ca, ta đã từng không dám tưởng tượng, thành Dương Châu sẽ có thời điểm phồn hoa như vậy!

Hàn Man nhếch miệng cười nói, nhiều năm như vậy không thấy, hắn và Phá Quân đã đều khóa nhập Thiên Vũ cảnh, nhưng trong thành Dương Châu, Thiên Vũ đã cũng không tính phượng mao lân giác, thường xuyên có thể nhìn thấy Thiên Vũ, Tôn giả mới hiếm thấy.

- Hôm nay thực lực Tuyết Nguyệt quốc vượt xa hạ phẩm đế quốc, nếu bàn về thực lực cao tầng, Tuyết Vực là nơi có nhiều cao thủ nhất, kể cả những người trước đây có thực lực trung bình qua vài năm tu luyện, cũng đủ để xưng hùng tại Tuyết Vực!

Phá Quân nhẹ giọng nói ra, thành Dương Châu hôm nay không thiếu cường giả cấp bậc Tôn vũ, Tôn giả đi đến bất kỳ chỗ nào ở Tuyết Vực, đều là nhân vật đứng trên chóp đỉnh.

- Ví dụ như thành Dương Châu chẳng hạn, thực lực trung bình của nó đã vượt qua bất kỳ một tòa thành trì nào của Tuyết Vực rồi!

Lâm Phong trải thần niệm ra, cảm thụ cỗ khí tức phồn hoa này, trong nội tâm cảm thấy vui mừng, trong thành Dương Châu hôm nay, có thể tùy ý nhìn thấy Huyền Vũ, Thiên Vũ lúc nào cũng có thể gặp được, loại địa phương như Tuyết Vực đã được coi là rất cường thịnh, thành Dương Châu cường đại, hắn tự nhiên rất vui mừng. Không bao lâu sau, ba người Lâm Phong đi tới hoàng cung, thân ảnh Lâm Phong trực tiếp biến mất không thấy gì nữa, như gió lóe lên tiến vào trong hoàng cung, không có phát ra động tĩnh quá lớn, lần này trở về Lâm Phong muốn yên tĩnh một chút, dù sao thì rất nhanh hắn cũng rời đi, gặp thân nhân của mình là đủ. Trong hoàng cung có một cái đình viện yên tĩnh và ưu nhã, mặc dù Nguyệt Mộng Hà đã qua tuổi bốn mươi, nhưng bởi vì thực lực cường đại nên không có lộ ra nửa điểm già yếu, bộ dạng đệ nhất mỹ nhân thùy mị vẫn còn, tuy nhiên bây giờ nàng lại mang theo vài phần đoan trang nhã ý, giờ phút này nàng đang ngồi trong đình viện, trên mặt lộ ra ánh sáng từ mẫu, phía trước cách Nguyệt Mộng Hà không xa, có một đứa bé hơn hai tuổi đang chơi đùa tại đó.

- Vô Thương, đến đây.

Lâm Hải đứng một chỗ khác, cười nói với đứa bé. Đứa bé này mặt mập phì, nhếch miệng cười, nhìn nhìn Nguyệt Mộng Hà, rồi lại nhìn Lâm Hải một chút, lộ ra vẻ đặc biệt đáng yêu.

- Mẫu thân!

Đứa nhỏ kia rốt cục vẫn đi tới phía Nguyệt Mộng Hà, khiến Lâm Hải tỏ ra đau khổ, còn trên mặt Nguyệt Mộng Hà lại hiện lên vẻ tức cười, rồi bế đứa bé lên.

- Vô Thương nghe lời, chờ con trưởng thành, con cũng sẽ giống như ca ca của con, trở thành anh hùng!

Nguyệt Mộng Hà nhéo nhéo cái mũi của đứa bé, ôn nhu cười nói.

- Ca ca, tại sao ca ca mãi không trở về thăm Vô Thương vậy!

Đứa bé khéo léo nói ra, người trong thế giới võ đạo bởi vì nuốt thiên địa nguyên khí nên dù còn nhỏ đã thông minh hơn người, lâm Vô Thương hôm nay cũng đã hơn hai tuổi, nó đối với chút chuyện ngoại giới đã có hơi hiểu rồi.

- Ông!

Đúng lúc này trong thiên địa nổi lên một trận cuồng phong, ánh mắt Nguyệt Mộng Hà lập tức run lên, bên cạnh nàng đột nhiên nhiều hơn một đạo thân ảnh, khi thấy đạo thân ảnh này trong nháy mắt, đôi mắt nàng như ngưng lại dưới, những đường cong trên khuôn mặt thay đổi càng thêm nhu hòa. Lâm Phong nhìn đứa bé trước mắt mình, đứa bé cũng nhìn hắn, hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ.

- Ca.

. . Ca! Đứa nhỏ thì thào một tiếng, giống như đang lầm bầm lầu bầu cái gì đó, con mắt lập tức hướng về phía Nguyệt Mộng Hà nhìn lại, tựa hồ như hỏi thăm.

- Vô Thương thật thông minh!

Nguyệt Mộng Hà nhìn thấy đứa bé tự mình gọi ca ca, ánh mắt hắn không biết làm sao tự dưng hơi đỏ lên, giống như có một loại cảm giác khó hiểu.

- Cho ca ca ôm một cái!

Lâm Phong nghe được đứa bé yếu ớt hô lên hai chữ ca ca, trong lòng cũng có cảm giác rất xúc động, như có một dòng nước ấm nhè nhẹ chảy qua. Nguyệt Mộng Hà mang lâm Vô Thương đưa cho Lâm Phong, thấy hai huynh đệ lần đầu gặp mặt, Nguyệt Mộng Hà cảm giác con mắt ngày càng ướt át.

- Vô Thương!

Lâm Phong xoa xoa đầu đứa bé, không nghĩ tới hơn ba năm không trở về, mình đã nhiều hơn một vị đệ đệ, chuyện này đúng là một niềm vui bất ngờ, thế nhưng như vậy cũng tốt, mình thường xuyên không ở bên cha mẹ, có Vô Thương bên cạnh như vậy nó cũng có thể làm bạn với cha mẹ, có lẽ đây cũng là nguyên nhân cha mẹ sinh hạ Vô Thương, người trong võ đạo sinh con cũng không dễ dàng.

- Ca ca!

Lâm Vô Thương lại hô lên một tiếng, nhưng lần này thanh âm lớn một chút, giống như càng thêm tự nhiên hơn, nói xong nó lại nhếch miệng cười cười, lộ ra vẻ đáng yêu vô cùng.

- Ngoan, Lâm Phong ta lại có đệ đệ rồi!

Lâm Phong vui sướng nở nụ cười, lập tức nhìn cha mẹ của mình nói:

- Phụ thân, mẫu thân, cám ơn hai người!

- Đứa nhỏ ngốc, con cảm ơn chúng ta làm gì!

Nguyệt Mộng Hà lau sạch nước mắt, trợn mắt nhìn Lâm Phong.

- Cám ơn hai người đã sinh cho con một vị đệ đệ ngoan như vậy!

Lâm Phong cười ha ha nói ra, dùng hai tay bế Vô Thương lên, lớn tiếng nói:

- Đệ đệ Lâm Vô Thương của ta, nhất định sẽ trở thành nhân vật đỉnh thiên lập địa trong tương lai.

- Hi hi…!

Lâm Vô Thương cười ngây ngô, trong đầu ẩn ẩn nhớ rõ, ca ca muốn hắn trở thành nhân vật đỉnh thiên lập địa.

- Đúng rồi Vô Thương, đệ đã hơn hai tuổi rồi mà ca ca mới trở về nhìn đệ, ca ca xin lỗi đệ nhé, ca ca sẽ đưa cho đệ một kiện lễ vật xem như quà gặp mặt!

Lâm Phong lộ ra thần sắc đặc biệt cao hứng, thấy bộ dáng của hắn Nguyệt Mộng Hà cùng Lâm Hải nhìn nhau, gia hỏa này lại có chút không bình thường rồi, nhưng trong lòng bọn họ lại rất là ấm áp. Lâm Phong mang Lâm Vô Thương đặt trên mặt đất, sau đó từ trên người lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật, tâm niệm vừa động, trên mặt đất lập tức xuất hiện một số vật đặc biệt, chỉ trong khoảnh khắc, từng đạo ánh sáng rực rỡ toả ra xông thẳng về phía vòm trời, từng sợi lực lượng pháp tắc kinh khủng lan tràn ra, khiến Nguyệt Mộng Hà và Lâm Hải bên cạnh có một loại cảm giác hít thở không thông, loại bảo vật gì vậy, thật đáng sợ! Trên mặt đất, có chín miếng mệnh cách, có năm miếng do hắn lấy được, bốn miếng còn lại đoạt từ người khác, tổng cộng có chín miếng. Phía trên Vòm trời, xuất hiện một phiến đại địa bao la mờ mịt, một cây cổ thụ xanh biếc, hỏa diễm đốt trời xanh, chín đạo quang thúc lộng lẫy toả ra trên vòm trời, giờ khắc này tất cả dân chúng của Tuyết Nguyệt quốc đều ngẩng đầu, hướng về phía hoàng thất của Tuyết Nguyệt nhìn lại, cảnh tượng đó thật sự làm rung động lòng người.

- Lâm Phong!

Nguyệt Mộng Hà thấy dị tượng phía trên vòm trời, thì biết rõ đây là bảo vật kinh khủng, không khỏi hô lên một tiếng. Lâm Phong ôm Lâm Vô Thương vào trong ngực, cười nói:

- Vô Thương, đệ nhìn đi, rồi dựa vào cảm giác, xem đệ muốn chọn tảng đá nào, ca ca tặng cho đệ!

Vô Thương vẫn còn ngây thơ, nên Lâm Phong mới bảo nó dựa vào cảm giác lựa chọn, có lẽ như vậy mới thích hợp với nó nhất, tuy Vô Thương mang theo một khỏa mệnh cách bên người, nhưng bây giờ nó vẫn chưa cảm thụ được một chút lực lượng pháp tắc nào, sau này tu luyện nó mới dần cảm thụ được chỗ tốt to lớn của mệnh cách.

- Ca ca, đệ muốn cái kia!

Lâm Vô Thương chỉ vào khỏa mệnh cách có lực lượng đại địa nói ra!

- Tốt, vậy ca sẽ đưa viên đá này cho Vô Thương nhé!

Lâm Phong cười cười, thu khoả mệnh cách kia thu lại đặt trên bàn tay nhỏ bé của Vô Thương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play