------------------------ Hôm nay Vân Hải Tông có thể gọi tân Vân Hải Tông, trưởng lão chân chính ở đây cũng không nhiều lắm, chỉ có một số người ngày xưa Lâm Phong cứu được trong hoàng thành, còn lại đều là một số võ giả trong Xích Huyết quân đoàn mà thôi, những người này đều là lực lượng nòng cốt của Vân Hải Tông, vị Lỗ trưởng lão này về sau mới gia nhập Vân Hải Tông, nên trở thành trưởng lão ngoại môn.
Khi thấy hai vị thanh niên có khí chất phi phàm đứng đó, ánh mắt bọn hắn đều ngưng lại, chỉ cần tuỳ ý liếc nhìn hai người trước mắt này, có thể cảm nhận được bọn hắn bất thường, có lẽ tuổi của bọn hắn cũng không nhất định lớn hơn so với những đệ tử đang lịch luyện bên trong Phong Vân hạp cốc, nhưng bên trong con ngươi trong suốt của họ lại lộ ra vẻ thương hải tang điền, giống như đã trải qua rất nhiều rất nhiều chuyện, nhất là thanh niên tuấn tú ngồi ở kia, mặc dù hắn không có đẹp trai như người đứng phía sau, nhưng lộ ra vài phần phiêu nhiên hơn. Lâm Phong ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thoáng qua hai người kia, hai vị trưởng lão này đều là cao giai Huyền Vũ, có chút không tệ, nếu như trước đây, loại cường giả cấp bậc này đã là sức mạnh đỉnh phong của Vân Hải Tông. Hai vị trưởng lão kia thấy Lâm Phong nhìn họ, cảm thấy toàn thân như bị nhìn thấu triệt, giống như hoàn toàn trần truồng đứng trước mặt đối phương, không có nửa điểm bí mật, loại này cảm giác khiến trái tim bọn hắn nhảy lên tieng nhịp, cường giả thật đáng sợ.
- Hắn là.
. . Lỗ trưởng lão đột nhiên nghĩ đến pho tượng đã từng thấy bên ngoài thành Dương Châu, đồng tử không khỏi co rút lại, thân thể bắt đầu chuyển động, giọng run run hỏi.
- Ngài là, Lâm.
. . Phong!
- Lâm Phong!
Một vị khác trưởng lão nghe được hai chữ này, cảm thấy toàn thân khẽ run lên, ánh mắt khiếp sợ nhìn chằm chằm vào thanh niên trước mắt, cường giả có thể trảm sát Tôn giả trong truyền thuyết một cách dễ dàng đây sao? Lâm Phong mỉm cười gật đầu, nội tâm hai vị trưởng lão run lên, hô hấp giống như có chút dồn dập, một nhân vật trong truyền thuyết đứng trước mặt bọn họ, nếu nói không khẩn trương là chuyện không thể nào, tuy rằng Lâm Phong trẻ hơn bọn hắn rất nhiều, nhưng song phương đứng trên độ cao hoàn toàn bất đồng, tại Tuyết Nguyệt quốc, Lâm Phong là nhân vật truyền kỳ.
- Lâm Phong tông chủ!
Hai người trịnh trọng cúi đầu đối với Lâm Phong, tỏ vẻ tôn kính, tuy tông chủ Vân Hải Tông hôm nay thực sự không phải Lâm Phong, nhưng ngày xưa do Lâm Phong trùng kiến Vân Hải Tông, bọn họ gọi hắn một tiếng tông chủ, sẽ không có ai nói bọn hắn.
- Chúng đệ tử, Lâm Phong tông chủ quay về thăm các ngươi này!
Lỗ trưởng lão xoay người, giơ hai tay lên, nói với đám đệ tử trong Phong Vân hạp cốc một tiếng, giống như việc Lâm Phong trở về thăm bọn hắn là một loại vinh quang vô thượng. Lâm Phong thấy Lỗ trưởng lão làm vậy sửng sốt một chút rồi cũng lập tức thoải mái, yên bình mỉm cười, hắn đứng chỗ này cũng không có cảm thấy có cái gì không đúng, nhưng trong mắt đối phương lại hoàn toàn không giống, việc này giống như lúc trước hắn ở Huyền Vũ cảnh, Linh Vũ cảnh nhìn thấy một vị Tôn giả, đây tuyệt đối là nhân vật trong truyền thuyết, cao cao tại thượng, huống hồ hắn đối với Vân Hải Tông, Tuyết Nguyệt quốc có ý nghĩa vượt qua đám Tôn giả bình thường.
- Lâm Phong!
- Lâm Phong tông chủ!
Bên trong Phong Vân hạp cốc xuất hiện một đoạn thời gian yên tĩnh ngắn ngủi, bất kể đệ tử đang chạy nhanh đến hay đang chiến đấu, tại thời khắc này đều yên tĩnh xuống, ánh mắt nhìn về phía Lâm Phong, nhìn thanh niên ngồi bên trên Phong Vân hạp cốc,. . . Lâm Phong tông chủ đây sao?
- Nghe nói Lâm Phong tông chủ có thể giết chết Tôn rất dễ dàng!
- Hơn nữa, Lâm Phong tông chủ còn có một quân đoàn rất đáng sợ, bách chiến bách thắng, coi như Tôn giả đứng đầu, cũng muốn thần phục trước mặt Lâm Phong tông chủ.
- Đồn đãi Lâm Phong tông chủ còn có một chuôi thần kiếm, bách chiến bách thắng, đánh đâu thắng đó.
Thời điểm này trong nội tâm mọi người hiện lên vô số đạo ý niệm, những chuyện kia đều thuộc về Lâm Phong trong truyền thuyết, trải qua chuyện Tuyết Nguyệt quốc lần trước, người dân Tuyết Nguyệt quốc đã không còn vô tri nữa rồi, bọn hắn biết rõ rất nhiều sự tình trước kia không biết, nói thí dụ như, phía trên Tôn giả, còn có Vũ Hoàng cao cao tại thượng, phía trên Vũ Hoàng có Đại Đế. Tại Tuyết Nguyệt quốc, truyền thuyết nói về Lâm Phong có quá nhiều, mười lăm tuổi bái nhập môn hạ Vân Hải Tông, dùng ba năm thời gian danh chấn thiên hạ, diệt hoàng thất Tuyết Nguyệt, làm quân vương Tuyết Nguyệt quốc, hiện nay vương thất Tuyết Nguyệt đã đổi tên thành họ Lâm, rất nhiều thanh niên đã từng lấy Lâm Phong làm mục tiêu phấn đấu, giờ phút này họ nhìn thấy cái thân ảnh phiêu dật, trong đôi mắt chỉ có sự kích động và cuồng nhiệt.
- Lâm Phong tông chủ!
Không biết người phương nào dẫn đầu hô lớn một tiếng, lập tức từng đạo thân ảnh cuồn cuộn mà ra, trong hạp cốc tiếng gọi này vang vọng khắp nơi, đến cuối cùng, bốn chữ Lâm Phong tông chủ hóa thành thanh âm đáng sợ, cuốn bay Vân Hải, vô số người đang bế quan tu luyện tại sơn mạch phụ cận nghe thấy danh tự này đều ngẩn người ra, im lặng lắng nghe âm thanh tràn đầy nhiệt huyết xé rách vòm trời kia, thân hình bọn hắn lập tức lóe lên, điên cuồng hướng về phía bên này chạy đến, giống như ý thức được cái gì. Đám người kia kêu tên Lâm Phong tông chủ, khiến thanh âm vang vọng cả thiên địa, bao trùm Vân Hải sơn mạch cùng với những địa phương xung quanh, như vậy chỉ có một khả năng, Lâm Phong tông chủ đã trở về!
- Tiếng quát thật trang nghiêm!
Vấn Ngạo Tuyết im im lặng lặng đứng sau lưng Lâm Phong, tâm trí bình tĩnh của hắn cũng có một cỗ nhiệt huyết, có lẽ bị đám người kia đồng hoá, nhìn những gương mặt còn một chút non nớt lộ ra nhiệt huyết sôi sục, trong ánh mắt hắn lộ ra vẻ tươi cười nhè nhẹ, có lẽ chính Lâm Phong cũng không ngờ tới, sự xuất hiện của hắn, lại khiến những người này điên cuồng như vậy Lâm Phong hoàn toàn không ngờ tới sự việc sẽ như vậy, hắn liếc nhìn lại ánh mắt những thanh niên trong Phong Vân hạp cốc, tất cả đều là vẻ cuồng nhiệt sục sôi, những gương mặt trẻ tuổi non nớt kia, khiến hắn như thấy lại chính mình ngày xưa, thiếu niên rút kiếm, máu nhuộm trường bào, chém ra phiến thiên không này. Thân hình Lâm Phong chậm rãi đứng lên, trong đôi mắt bình tĩnh lộ ra một nụ cười, áo bào trắng theo gió mà động, tóc dài cùng gió tung bay, rất nhiều nữ đệ tử lộ ra vẻ si mê, vì đây là nhân vật truyền kỳ của Tuyết Nguyệt quốc, hơn nữa Lâm Phong còn rất anh tuấn nữa.
- Phong ca!
Lúc này, một đạo thanh âm cuồn cuộn truyền đến, giống như sét đánh, thanh âm rất lớn lộ ra vẻ kích động. Ánh mắt Lâm Phong chuyển qua, đôi mắt của hắn vốn đang trì trệ, lập tức trở lên trong veo, trong ánh mắt lộ ra một nụ cười thoải mái.
- Phong ca, thật là Phong ca!
Hai đạo thân ảnh khẽ run lên, chạy đến chỗ Lâm Phong. Lâm Phong đột nhiên đi tới, mang hai đạo thân ảnh kia ôm lấy, song quyền đánh lên trên lưng của bọn hắn:
- Hàn Man, Phá Quân, hai người các ngươi rốt cuộc cũng chịu trở về!
- Chúng ta vừa trở về nghe nói ngươi đã rời đi, Lâm thúc để cho ta trùng kiến Vân Hải sơn mạch, ta đương nhiên toàn lực mà làm, cùng bộ hạ cũ của Phong ca chiêu mộ ngày xưa cố gắng, dùng thời gian ba năm xây dựng mới có Vân Hải Tông hôm nay!
Hàn Man cùng Phá Quân không mang mặt nạ trên mặt nữa, nô ấn cũng đã được xóa, bây giờ trong hoàng thất có rất nhiều Tôn giả, nên chút chuyện ấy tự nhiên không khó.
- Làm không tệ!
Lâm Phong lại đấm cho hai người một người một quyền, hoá ra sau khi hắn rời đi, Hàn Man và Phá Quân đã trở về và trùng kiến lại Vân Hải sơn mạch, nên nó mới có thịnh cảnh như ngày hôm nay, xem như giải quyết xong một việc trong tâm hắn. Lúc này, xung quanh Vân Hải sơn mạch xuất hiện rất nhiều thân ảnh, họ nghe được âm thanh vang vọng kia, nên tất cả đều lập tức chạy đến, đến nơi họ liền thấy được thân ảnh Lâm Phong, bên trong con ngươi lộ ra thần sắc kích động, Lâm Phong tông chủ thật sự đã trở về.
- Hàn Man tông chủ, Phá Quân đại trưởng lão cùng Lâm Phong tông chủ là huynh đệ, bọn họ đều gọi Lâm Phong tông chủ là Phong ca, rất tôn trọng Lâm Phong tông chủ!
Bên trong con ngươi mọi người lộ ra một tia tiếu ý, thấy tình cảm của ba người, bọn hắn cũng sinh ra ý thân thiết, nhiều năm về sau, bọn hắn có thể giống như Lâm Phong tông chủ hay không, trở thành tuyệt thế cường giả, còn những bằng hữu ngày xưa có thể gọi một tiếng huynh đệ.
- Cái này nên làm, Lâm thúc nói cho ta biết ngươi để lại một khoản tài phú cực lớn, hi vọng có người trùng kiến lại Vân Hải, nếu như ta đã trở về, đương nhiên phải hoàn thành tâm nguyện của Phong ca ngươi!
Hàn Man nhếch miệng cười nói, sau đó hướng về phía mọi người, cất cao giọng nói:
- Phong ca, ngươi nhìn xem, hôm nay các huynh đệ Vân Hải tông, phải là rất phấn chấn và mạnh mẽ hơn!
- Ừm!
Lâm Phong lần lượt nhìn xem từng gương mặt tràn ngập phấn chấn, gật đầu cười nói.
- Các huynh đệ Vân Hải Tông, nói cho Lâm Phong tông chủ biết các ngươi ở đâu!
Hàn Man gào thét quát lên.
- Vân Hải Tông!
Sóng âm khủng bố xé rách vòm trời, khiến đám yêu thú trong sơn mạch bị kinh động, vạn người cùng hét lên, cho dù võ tu bình thường, thanh âm hội tụ vào một chỗ vẫn giống núi sông gầm thét, làm rung động lòng người.
- Phong ca, nếu như đã trở về, hãy lưu lại cho Vân Hải Tông một chút kỷ niệm đi, dù sao đây cũng là Vân Hải Tông của ngươi!
Ánh mắt Hàn Man trở lên nóng bỏng, nhìn Lâm Phong cười nói.
- Kỷ niệm?
Lâm Phong cười khổ nói nhỏ.
- Có thể đề mấy chữ.
Phá Quân nhắc nhở.
- Tốt!
Lâm Phong nhẹ gật đầu, bước chân lập tức đạp mạnh xuống đất, hạ mình xuống Phong Vân hạp cốc, mặt hướng lên trên vách núi. Mọi người đều nhìn vào thân ảnh của Lâm Phong, trong mắt lộ ra vẻ chờ mong.
- Ông.
. . Mọi người chỉ thấy Lâm Phong dùng ngón tay xẹt qua trong hư không, hư không giống như bị cắt đứt, xuất hiện một vết quét ngang, nằm trong hư không, giống như một chuôi tuyệt thế lợi kiếm, tràn ngập khí tức đáng sợ. Khắc chữ trong hư không! Trong nội tâm mọi người cảm thấy kinh hãi, chuyện này phải có cảnh giới cùng thực lực bực nào mới có thể làm được. Lại một đạo phá thiên kiếm ý bùng nổ, trong hư không lại lần nữa xuất hiện kiếm ý vắt ngang, kiếm ý ngập trời khiến rất nhiều kiếm tu run lên, mặc dù Lâm Phong tông chủ chỉ để lại mấy chữ, nhưng đối với bọn họ mà nói, chúng đều là bảo bối chí cao vô thượng.
- Lâm Phong tông chủ, khắc chữ Vân!
Ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm hư không, kiếm khí xông lên mây xanh, di động khắp trong thiên địa, một dòng chữ nằm vắt ngang trong hư không, không bao giờ tán đi. Chữ thứ hai, tự nhiên là chữ Hải, thời điểm chữ Tông hình thành trong nháy mắt, bên trên vòm trời Vân Hải Tông có ba chữ di động, giống như tồn tại từ thời cổ kim, lộ ra khí thế sắc bén tuyệt thế, kiếm khí bao phủ thiên địa.
- Đi!
Lâm Phong nói nhỏ một tiếng, ba chữ Vân Hải Tông lập tức phiêu động, khắc sâu vào vách đá bên trong hạp cốc, ba chữ kia dường như có kiếm ý kinh khủng và lực lượng không gian ba động bên trong, có ý cảnh bất hủ tồn tại.
- Vân.
. . Hải. . . Tông! Mọi người thì thào nói nhỏ, từ đây trở đi bên trên vách núi Phong Vân hạp cốc có một cái biểu tượng của Vân Hải Tông, nơi đây cũng sắp trở thành thánh địa tu luyện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT