Giờ phút này thủ chưởng Lâm Phong được bao phủ bởi ma diễm đen kịt, giống như ngày xưa hắn đào Ngọc Hoàng trái tim vậy, ma hỏa có thể luyện hóa hết thảy, tiếng răng rắc truyền ra, bàn tay của hắn phá vỡ lớp vỏ cổ thụ, xuyên thẳng vào vị trí cất giấu mệnh cách.
- Ông!
Một cỗ lực lượng mênh mông hạ xuống, Lâm Phong lấy mệnh cách kia ra, lập tức thu nó vào nhẫn trữ vật, lực lượng không gian chấn động, thân thể hắn biến mất tại chỗ.
- Xùy~~, Xùy~~.
. . Đôi cánh kim sắc sáng chói từ trên trời chém xuống giống như một dải thiên hà đổ xuống, chém nát hết thảy, Lâm Phong thở dài một hơi, trên người toát ra mồ hôi lạnh, mấy tên kia đều nắm giữ Hoàng khí thật lợi hại, may mà trên người hắn đồ tốt cũng không ít, chẳng hạn như Ngọc Hoàng cung cùng rất nhiều tuyệt phẩm Thánh khí, bằng không chuyện cướp đoạt mệnh cách không có phần của hắn. Hơn nữa, cái mệnh cách mà khô lâu chỉ dẫn hắn tới tựa hộ như tương đối dễ dàng lấy được, cái mệnh cách ẩn trên thân thể hoạt tử nhân cùng với mệnh cách của mỹ nhân kia mới khó đoạt được nhất, bộ khô lâu này thật thần bí, nó giống như vô cùng hiểu rõ mảnh không gian này vậy, nếu người bình thường đi qua cánh rừng này, tuyệt sẽ không phát hiện ra nơi đây có ẩn giấu mệnh cách.
- Giết!
Toàn thân Đại Bằng Kim Sí tràn ngập sát ý, đôi cánh kim sắc chém về phía Lâm Phong, toàn bộ thân thể cao lớn giống như một chuôi lợi kiếm đâm thẳng về hướng Lâm Phong.
- Tử vong chú!
Lâm Phong cầm quyền trượng trong tay, quát lên một câu lạnh như băng, lực lượng tử vong chú lập tức lan tràn về phía đối phương, hai cánh Đại Bằng Kim Sí Điểu mang chính mình bao bọc lại, tử khí lan tràn khắp nơi, hắn tựa hồ như quên mất việc chém Lâm Phong. Nhục thể và tốc độ của hắn đều rất mạnh mẽ, nhất là đôi cánh cấp bậc Hoàng khí kia, dưới tình huống này nó càng để lộ ra sự đáng sợ, nhưng dù sao cảnh giới của hắn vẫn còn hạn chế, tuy rằng bản thân thần điểu, tính mạng rất cường đại, nhưng hắn vẫn như trước không chịu nổi lực lượng tử vong chú, nếu hắn không bảo vệ tốt chính mình, hắn sẽ bị chú thuật giết chết. Lâm Phong bước ra một bước, nhanh như chớp, trong tay nâng lên cái cung điện mênh mông kia, từ trên trời đập xuống. Một tiếng nổ mạnh ầm ầm truyền ra, thân hình khổng lồ của Đại Bằng Kim Sí Điểu bị hung hăng nện xuống đất, thân hình kim sắc cắt đứt đại địa, rơi vào lòng đất.
- Chết đi, chết đi, chết!
Tay trái Lâm Phong cầm quyền trượng, tử vong chi ý bên trong con ngươi hắn điên cuồng bùng nổ, giống như muốn giết chết Đại Bằng Kim Sí.
- Ah.
. . Xuy xuy! Đại Bằng Kim Sí điên cuồng nộ khiếu, đôi cánh càn quét hư không, đại địa bị hắn cắt đứt khiến đất đá tung bay bụi mù, thân thể hắn phóng lên trời, chỉ một cái nháy mắt đã xuất hiện bên ngoài vạn mét, lúc hai cánh mở ra, trên người hắn lại bị tử khí bám lấy, con ngươi kim sắc lạnh như băng nhìn chằm chằm Lâm Phong một cách yêu dị, lực lượng tử vong ở chỗ nào cũng có, thật sự có thể giết chết hắn, cho dù hắn có Hoàng khí cũng không hữu dụng, lực lượng này cùng với pháp tắc của tên hoạt tử nhân kia cùng một loại, hắn chỉ có cách mang chính mình bao bọc lại mới có thể chống cự lại loại lực lượng này, nếu như không có người khác phối hợp với hắn, hắn không giết được hoạt tử nhân.
- Con chim thối kia, không phải ngươi rất hung hăng càn quấy sao, ta tại chỗ này chờ ngươi đến giết ta nè!
Lâm Phong châm chọc nói ra một câu, tựa hồ như cố ý chọc giận Đại Bằng Kim Sí, Bằng Ma gào to một tiếng, vô tận kim mang lập tức hướng về phía Lâm Phong ám sát qua, thủ chưởng của Lâm Phong vươn về trước, cung điện lập tức tái hiện, Bằng Ma căn bản không làm gì được Lâm Phong.
- Ê a.
Thân thể Bằng Ma nhảy vào cửu thiên, quan sát Lâm Phong, bướng bỉnh nói:
- Lâm Phong, Bằng Ma ta nhất định sẽ trảm được ngươi!
- Không có cái Hoàng khí kia, ngươi ở trước mặt ta cùng quạ đen không có gì khác nhau, muốn giết cứ giết, muốn hành hạ cứ hành hạ, nhưng giờ ngươi có tư cách gì mà ở đó rêu rao, cút đi!
Lâm Phong ngẩng đầu lên nói với Bằng Ma, trong giọng nói lộ ra ý miệt thị, làm Bằng Ma tức giận đến mức nộ khiếu một tiếng, sau đó thân thể lập tức xoay quanh trong hư không, sát ý vô tận rải đầy thiên địa, hắn cuồn cuộn rời đi, biến mất vô tung vô ảnh, tốc độ nhanh đến mức rợn cả người. Nhìn Bằng Ma rời đi xong, Lâm Phong lại dùng ma nhãn quét nhìn những người khác trong hư không, trong lúc đó bước chân hắn cũng hướng về vị trí một vị Tôn Vũ tầng bảy đi tới, gầm lên một tiếng:
- Tử vong chú!
Âm thanh vừa hạ xuống thì lực lượng tử vong cũng tràn ra, nó giống như từ trong hư vô hàng lân trên người đối phương vậy, trong nháy mắt tử khí đã mang đối phương bao phủ lại, sinh mệnh dần dần bị khô cạn giống như sắp chết.
- Chết, chết, chết!
Lâm Phong liên tục hét lên ba tiếng, thân thể người nọ không thể tiếp tục chống đỡ được nữa, tuy hắn có tu vi Tôn chủ nhưng sinh mệnh lực không có sôi sục mạnh mẽ giống như Đại Bằng, hắn cũng không có Hoàng khí để ngăn cản tử khí, đối mặt với tử vong chua thuật và quyền trượng nguyền rủa của Lâm Phong, hắn chỉ có con đường chết. Thời điểm Lâm Phong tiếp tục nhìn về phía những người khác trong hư không, những người đó lập tức bỏ chạy, rời xa Lâm Phong, gia hỏa này là ôn thần, có thể khiến lực lượng tử vong hàng lâm trong nháy mắt, đoạt tính mệnh người khác, lực lượng tử vong thật đáng sợ, bọn hắn đã từng thỉnh giáo qua khi trốn bên kia cùng hoạt tử nhân. Gia hỏa này, vậy mà tu luyện lực lượng tử vong bí truyền tới mức cường đại như thế, làm địch nhân với loại người này, thật sự quá nguy hiểm. Lâm Phong nhìn lướt qua những thân ảnh đang rời đi kia, hắn cũng không có ý định đuổi theo, giết một người để doạ trăm người như đã đủ, hắn chỉ cần đưa bọn chúng xua đuổi cút khỏi đây, hắn không muốn người ta ngấp nghé mệnh cách trên người của hắn, đương nhiên hắn phải xua đuổi bọn chúng rời đi, không cút thì giết, triệt để đoạn tuyệt ý niệm cướp đoạt của bọn hắn. Thấy trong hư không không còn thân ảnh nào khác, thân thể Lâm Phong liền lóe lên xuất hiện bên cạnh bộ khô lâu, trong ánh mắt hắn lộ ra thần sắc nghi hoặc nồng nặc, người nào tồn tại ở sau lưng chỉ dẫn hắn, hơn nữa còn mượn nhờ một bộ xương khô chỉ dẫn nữa.
- Ô ô!
Khô lâu đối với Lâm Phong phát ra thanh âm nghẹn ngào nức nở, sau đó chậm rãi xoay người, mặt hướng về một cái phương hướng khác, tựa hồ như muốn dẫn hắn đi tới một chỗ khác. Tâm niệm Lâm Phong vừa động, cự kiếm xuất hiện, khô lâu quả nhiên bước lên cự kiếm, chỉ dẫn Lâm Phong đi về phía trước.
- Hắn lại thật sự biết rõ địa phương nào có mệnh cách, để chỉ dẫn ta đi tới đó sao? ? Trong lòng Lâm Phong cảm thấy rung động, xung quanh không gian thần bí này chỗ nào cũng lộ ra vẻ quỷ dị, trong lúc bất chợt lại xuất hiện một nhân vật khống chế khô lâu, chỉ dẫn hắn đi tìm kiếm mệnh cách, vừa rồi hắn đã lấy được một khỏa mệnh cách nên hiển nhiên đối phương đối với cái chiến trường thượng cổ này phi thường quen thuộc. Nếu như bộ khô lâu này dẫn hắn đi tìm mệnh cách, hắn đương nhiên không khách khí, mệnh cách ẩn chứa lực lượng pháp tắc chính là chí bảo, nhất là đối với cường giả bị vây ở Tôn Vũ tầng chín, nếu như bọn họ biết rõ ở trong này có rất nhiều mệnh cách, chắc chắn họ sẽ dùng mệnh đi đổi, hơn nữa nó còn là chìa khoá thông đi Thánh thành Trung Châu, làm gì có ai ngại mình có nhiều mệnh cách đâu. Lâm Phong lấy cự kiếm mang theo khô lâu ngự không mà đi, xuyên thẳng qua không trung của cái chiến trường cổ này, thế giới tàn bại phía dưới không có tung tích của bất kỳ cái bảo vật hay Hoàng khí nào, dù sao bọn hắn cũng không phải nhóm người đầu tiên tiến vào đây, loại bảo vật quá chói mắt như Hoàng khí sẽ dễ dàng bị người ta phát hiện cướp đi, còn mệnh cách thì phi thường thần bí, nó ẩn chứa lực lượng pháp tắc nên nó có thể thai nghén ra sinh mệnh, ví dụ như hoạt tử nhân, mỹ nhân kia và cả thụ yêu chẳng hạn. Lần này khô lâu mang hắn đến một địa phương rất lạ không biết nơi nào, có lẽ nơi đây cũng sẽ thai nghén ra sinh mệnh, ngăn cản hắn đoạt lấy mệnh cách. Lúc này, khô lâu mang theo Lâm Phong đi đến địa phương giống với bên ngoài Vân Hải sơn mạch, hơn nữa nó còn chỉ dẫn Lâm Phong bước vào trong cánh rừng rậm kia, cánh rừng rậm này là vị trí Hắc Phong lĩnh. Lâm Phong một mực trầm mặc ngự kiếm mà đi, không nói gì, trên thực tế hắn cũng không có cách nào cùng khô lâu nói chuyện cả, hai người không ngừng xâm nhập vào bên trong cánh rừng rậm này, đột nhiên khô lâu phát ra một hồi âm thanh ô ô, Lâm Phong thấy vậy ngừng lại, cự kiếm lơ lửng trong không trung.
- Ô ô!
Thân thể khô lâu phiêu động, đi đến bên cạnh một cây đại thụ, khiến Lâm Phong ngẩn người, lại là cổ thụ sao? Cây cổ thụ này không giống như cái cây vừa nãy, nó không có lực lượng sinh mệnh, mà chỉ là một cây cây khô, tĩnh mịch không có sinh mệnh, nhìn như thế nào cũng không giống nơi có ẩn chứa mệnh cách.
- Ngươi xác định nơi này có mệnh cách?
Lâm Phong khỏi khô lâu một tiếng, chỉ thấy khô lâu không ngừng gật đầu.
- Tốt, ngươi tránh ra!
Lâm Phong mở miệng nói ra, trong tay hắn lại dâng lên một cỗ ma hoả, khô lâu bay sang một bên, ma hỏa của Lâm Phong lập tức hàng lâm trên cái cây cổ thụ to lớn, ánh mắt Lâm Phong dần dần trở lên cứng ngắc, dưới sự thiêu đốt của ma hỏa cái cây kia dần trở lên vô hình, cây cổ thụ này vẫn hoàn hảo đứng tại chỗ đó, không có bị đốt hủy.
- Hư ảo!
Ánh mắt Lâm Phong cứng đờ lại, hư huyễn pháp tắc sao? Không đúng, đây không phải huyễn cảnh, mà là chân thật, cái này cho hắn một loại quen thuộc cảm giác!
- Đúng là Chỉ Xích Thiên Nhai rồi, không sai, cảm giác Chỉ Xích Thiên Nhai!
Ánh mắt Lâm Phong run lên, đây là lực lượng hư không, cái cây cổ thụ này cùng với chỗ hắn đứng không phải một cái không gian đồng nhất, ma hỏa không có cách nào thiêu cháy nó, hắn giống như đã tiếp cận đối phương nhưng lại hết lần này tới lần khác không có cách nào tới gần, bởi vì hai người không trong một phiến không gian, đúng là lực lượng hư không rồi.
- Lực lượng hư không pháp tắc sao, cái cây cổ thụ này có càn khôn!
Ma hỏa trong tay Lâm Phong biến mất, bước chân hắn lập tức hướng về phía cổ thụ bước đến, hắn vươn tay ra quả nhiên tay của hắn không hề đụng tới cái gì, cái cây cổ thụ này chỉ là hình ảnh hư vô thôi, bởi vì trên nó có lực lượng pháp tắc ẩn chứa.
- Mệnh cách ở nơi nào, làm sao ta có thể bắt được nó?
Lâm Phong thì thào nói nhỏ, hư không pháp tắc?, nghĩ vậy nên trên người của hắn bắt đầu tràn ra lực lượng không gian bí truyền, lực lượng hư không, cùng lúc đó phía trên cổ thụ giống như có một cỗ lực lượng phù hợp chỉ dẫn hắn vậy, cảm giác này phi thường quen thuộc. Bước chân Lâm Phong hướng về phía trước bước ra, hắn vậy mà trực tiếp bước chân vào bên trong cổ thụ, biến mất không thấy gì nữa, cứ như vậy tiêu thất bên trong hư không. Khô lâu thấy thân ảnh Lâm Phong biến mất, bên trong hai con ngươi yêu dị hình như có một tia cảm tình của con người vậy, âm thanh ô ô giống như đang cười vang lên, thân thể của hắn cuốn lấy trường bào chậm rãi phiêu đãng rời đi, đi về phương xa, không tiếp tục để ý tới việc Lâm Phong tiến nhập vào bên trong cổ thụ nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT