Một tiếng thở dài giống như tiếng thở của u linh từ trong phòng bay ra, làm cho những người có mặt trong mảnh không gian này có cảm giác lông tóc dựng ngược lên, cái âm thanh âm u này tràn đầy tử khí giống như lời từ trong miệng một người chết nói ra. Trong căn phòng nhỏ u ám kia có một đạo thân ảnh chậm rãi đi ra, khi mọi người nhìn thấy thân ảnh đó thì tất cả đều cảm thấy miệng khô lưỡi khô, hít thở không thông, đó còn là người sao? Một cái đầu bị chém mất một bên, cánh tay trái chỉ còn lại xương trắng, cả người toàn một màu đen kịt, cặp mắt kia cũng chỉ có màu đen và sự hắc ám bên trong.
- Một người đã chết mới đúng!
Thần sắc đoàn người cứng ngắc lại, lông tóc cả người dựng ngược lên, người này không nên sống trên đời mới đúng, cả người hắn đều có tử khí vô tận giống như một người đã chết không biết bao nhiêu năm rồi, nhưng lại ương ngạnh xuất hiện trước mặt mọi người.
- Trăm năm vừa trôi qua hay sao mà lại có nhiều người đi vào đây với ta như vậy!
Giọng nói từ căn nhà gỗ kia tiếp tục truyền đến, những người bước vào mảnh không gian này vẫn không có hành động gì, không người nào dám phát ra âm thanh, ngay cả mấy con quạ đen kia cũng ẩn chứa lực lượng Pháp Tắc, người chết này hẳn càng đáng sợ hơn, từ trên người của hắn người ta dễ dàng cảm thụ được tử khí đáng sợ.
- Cực hạn của sinh là tử; cực tử cũng có thể hoá thành sinh, tử khí của người này cũng cường đại đến mức ngưng tụ thành lực lượng lực lượng Pháp Tắc rồi, cho nên hắn có sinh mệnh.
Lâm Phong ngầm suy luận trong lòng về người kia, cái này nhất định là lực lượng tử vong đạt đến một loại trình độ cực hạn, nó cũng có thể sản sinh ra lực lượng sinh mệnh, hoặc nói trắng ra là cái xác này đã sớm chết nhưng bị lực lượng tử vong làm sống lại, những con quạ đen kia cũng như vậy.
- Như vậy, trên thân người chết này cũng có thể có mệnh cách của Vũ Hoàng sao, hơn nữa nó còn là tử vong mệnh cách!
Lâm Phong âm thầm nghĩ trong lòng, hắn không nghĩ tới chuyện chạy trốn, mà nghĩ tới việc có nên chiến đấu sinh tử để lấy được tử vong mệnh cách hay không, thế nhưng rất nhanh hắn liền ý thức được, trước mặt tồn tại như vậy có giữ được mạng sống hay không cũng là vấn đề, càng không nói đến việc lấy mệnh cách.
- Tại sao lại không nói lời nào, tùy ý nói một chút đi, người nào đến chơi cờ với ta đi.
Cái xác kia đi tới chỗ bàn cờ phía trước nhà ngồi xuống, giống như đang thực sự ở đây chơi cờ vậy, hơn nữa quân cờ đôi bên đều có người ngồi xuống, người này đang tự cùng mình chơi cờ.
- Tiền bối, vãn bối còn có việc trong người xin cáo từ trước.
Lúc này, có một người lấy can đảm quay lại hơi khom người nói với cái xác kia, sau đó thân hình hắn lập tức bay lên trời, muốn rời khỏi nơi làm cho người ta hít thở không thông này.
- Cái này không đúng… Giọng nói khàn khàn của cái xác chết kia vang lên, ánh mắt hắn đột nhiên nhìn về phía người nọ, một cỗ lực lượng tử vong nhất thời xuyên qua thân thể của người kia, chỉ trong nháy mắt thân thể người kia trở nên đen kịt, tử khí xâm chiếm thân thể hắn, hắn lập tức rơi xuống dưới, chết.
- Chỉ cần một ánh mắt đã có thể làm cho người ta chết đi, nơi này là cái địa phương quỷ quái gì vậy!
Trong lòng mọi người âm thầm co quắp một trận, đối mặt với loại cục diện này ai còn dám lộn xộn?
- Làm sao lại đi vội vã như vậy, ta cô đơn một trăm năm nên ta chỉ muốn tìm người trò chuyện một lúc mà thôi, đợi ta hết buồn chán tự nhiên sẽ cho các ngươi đi, ta cũng không phải ma đầu, giết các ngươi đối với ta không có lợi.
Giọng nói của cái xác chết kia vẫn có vẻ trầm thấp khàn khàn như trước, tịch mịch trăm năm, thấy người tới nên hắn mới nói chuyện, hắn đích xác không cần phải giết người.
- Nếu không có người nào chịu theo ta vậy thì tự ta tới chọn, nữ oa kia nhìn rất khả ái có vẻ là thiên tài, ngươi qua đây một chút.
Ánh mắt của cái xác kia rơi trên người Y Nhân Lệ, làm cho sắc mặt Y Nhân hơi cứng đờ lại, tình hình như thế làm cho đôi môi chưa bao giờ thiếu nụ cười của nàng cũng không thể bật cười.
- Tiền bối, ta cũng không thích chơi cờ nhưng ta tiếp tiền bối có được không!
Lúc này, Lâm Phong nhảy ra đứng nói chuyện làm cho thần sắc mọi người run lên, người này thật không sợ chết hay sao. Ánh mắt Y Nhân Lệ cũng cứng đờ ra, nhưng nàng lại nghe được cái xác kia cười nói:
- Hảo, hảo, đến đây, ngươi đi theo ta cũng được!
Lâm Phong đi lên trước ngồi vào vị trí đối diện cái xác kia, cách đánh cờ ở đây cùng thế giới bên ngoài dĩ nhiên lại giống nhau, trải qua không biết bao nhiêu năm vậy mà hai thế giới vẫn có chút giống nhau, lẽ nào thời kỳ thượng cổ cuộc vẫn bảo tồn cho tới bây giờ?
- Được rồi, các ngươi đều ở chung quanh hoạt động một chút đi, nhớ kỹ, không được rời khỏi khu vực này quá trăm dặm, cũng không nên trêu chọc mấy con chim kia!
Xác chết dùng giọng nói khàn khàn nói với mọi người. Đoàn người rốt cục cũng dần dần tiếp thu cục diện lúc này bọn họ gặp phải, một cái xác chết cô đơn một trăm năm trăm muốn giữ bọn họ ở lại chỗ này bồi tiếp hắn. Lâm Phong cầm quân cờ lên, tận lực khắc chế mình để duy trì sự bình tĩnh, quay lại nói với cái xác kia:
- Tiền bối, ở đây rốt cuộc là địa phương nào, vì sao lại liên hệ cùng với ngoại giới thành một dạng.
- Nơi này là Cửu U vực và cũng là nơi bạo phát chiến tranh, tất cả người tham chiến đều chết hết, về phần ngươi nói nơi này thông với bên ngoài, tại sao lại như vậy?
Cái xác chết kia kinh ngạc nhìn Lâm Phong, chỗ trống trong con ngươi của hắn không có bất kỳ cảm tình nào, vì đó là con ngươi của người chết.
- Ngươi tới từ đâu?
Cái xác quay lại hỏi Lâm Phong.
- Ta đến từ Bát Hoang vực, gia hương của ta là Tuyết Nguyệt quốc, tiền bối đã nghe nói qua chưa?
Lâm Phong hỏi dò, cho dù không có tin tức gì đúng như mong muốn.
- Tuyết Nguyệt, Tuyết Nguyệt!
Cái xác chết kia thì thào nói nhỏ, rồi đột nhiên nhìn chằm chằm Lâm Phong nói:
- Đó không phải là quê hương của Phong Ma hay sao, ngươi dĩ nhiên cũng đến từ Tuyết Nguyệt!
- Phong Ma!
Thần sắc Lâm Phong run lên, Phong Ma ư, đến tận bây giờ hắn mới nghe nói qua một chút về Phong Ma, người này chính là Phong Ma đại đế, quê hương của Phong Ma vậy mà là Tuyết Nguyệt!
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Thần sắc Lâm Phong cứng ngắc lại, thế giới thượng cổ thật sự có Tuyết Nguyệt quốc tồn tại hay sao, hơn nữa nó còn là quê hương của Phong Ma đại đế?
- Không đúng, cái chiến trường này không phải bị Phong Ma phong ấn sao, ngươi từ ngoại giới đến, làm sao lại đến từ Tuyết Nguyệt được. .. Sai, nhất định sai ở đâu đó rồi. Cái xác kia lắc lắc đầu giống như ký ức của hắn là một mảnh hỗn loạn vậy, tiềm thức mơ hồ của hắn cảm thấy Tuyết Nguyệt quốc chắc chắn là nơi Phong Ma ra đời.
- Tiền bối, Phong Ma, à là Phong Ma đại đế, Tuyết Nguyệt quốc thật sự là nhà của hắn sao?
Lâm Phong hỏi một tiếng, nếu như Tuyết Nguyệt đúng là quê hương của Phong Ma đại đế thì hình ảnh Cửu U ma đế hiện thân lúc trước trục xuất Vũ Hoàng khỏi Tuyết Nguyệt, không cho bọn họ được đặt chân vào nửa bước là... Phong Ma đại đế sao!
- Câm miệng!
Cái xác kia đột nhiên quay qua quát một tiếng về phía Lâm Phong, tử khí đáng sợ nhất thời xuyên qua thân thể hắn, một tiếng động ầm ầm vang lên, thân thể Lâm Phong hung hăng đập xuống đất.
- Lâm Phong!
Sư huynh đệ của Lâm Phong và Y Nhân Lệ đột nhiên cả kinh, muốn tiến lên.
- Đừng tới đây!
Lâm Phong quát to một tiếng, sau đó lập tức ngồi xếp bằng xuống, cả người hắn có tử khí lượn lờ, nhưng dần dần bị hắn nuốt hết vào trong cơ thể đồng hóa chúng.
- Ngươi cũng tu luyện tử khí!
Cái xác kia hiếu kỳ nhìn Lâm Phong, hắn cũng không muốn giết Lâm Phong, vừa rồi đầu hỗn loạn, bị Lâm Phong hỏi nhiều nên nhất thời sinh ra bạo loạn, nếu hắn muốn giết chết Lâm Phong, đến mười Lâm Phong cũng đã chết rồi.
- Đúng vậy tiền bối, ta tu luyện tử vong áo nghĩa.
Lâm Phong không dám nổi giận, hắn phải sống nữa, hơn nữa phải sống rất tốt.
- Vậy hoàn cảnh trong đây hết sức thích hợp cho ngươi tu luyện đấy.
Cái xác kia dùng giọng khàn khàn nói ra, Lâm Phong mỉm cười gật đầu nói:
- Đúng vậy!
Tử khí dần dần bị đồng hóa, Lâm Phong lại tới vị trí đối diện cái xác kia ngồi xuống, tên kia thấy vậy cười nói:
- Ngươi gan lớn hơn bọn hắn nhiều.
- Chuyện gì đến sẽ đến, có muốn tránh cũng không được!
Lâm Phong vừa cười vừa chơi cờ với cái xác kia, hắn cũng không hỏi thêm gì nhiều nữa, có thể hắn không dám hỏi vì ký ức của cái xác chết kia tựa hồ có chút bất ổn, nói không chừng bản thân tên kia chính là một hỗn hợp thể. Sau một đoạn thời gian có hai người muốn chạy trốn, nhưng trong bị cái xác này giết chết trong nháy mắt, những người khác thấy thế nên bắt đầu an phận xuống dưới, chỉ dám hoạt động trong khu vực này, Lâm Phong chơi cờ cùng cái xác kia thỉnh thoảng sẽ cười lên vài tiếng, hắn cũng sẽ bên trong khu vực chu vi trăm dặm này đi lại, nơi này tử khí quá mãnh liệt, còn có rất nhiều thi cốt nữa, nơi đây giống như địa phương mai táng người vậy. Lúc này, Lâm Phong cũng ngồi khoanh chân ở một chỗ rất hắc ám, cảm ngộ khí tức tử vong nồng nặc trong khu vực đó, hư ảnh tử vong ma tướng trên người hắn như ẩn như hiện, đúng như cái xác kia nói nơi này rất thích hợp cho việc tu luyện áo nghĩa tử vong.
- Đi ra không được, không có cơ hội a!
Lúc này Như Tà và Mạc Kình Thiên đều đi tới bên người Lâm Phong, ba người truyền âm trao đổi với nhau.
- Không biết tên kia định giữ chúng ta ở lại đây bao lâu, bên ngoài khu vực trăm dặm này rốt cuộc là địa phương nào!
Mạc Kình Thiên có vài phần phiền muộn, bọn họ vừa tiến vào đã bị một cái xác chết đáng sợ ràng buộc, chỉ có thể mặc cho đối phương tuỳ ý sắp đặt, không biết phải ngây ngốc ở cái địa phương quỷ quái này bao lâu nữa. Lúc này, có rất nhiều âm thanh lạnh lẽo từ phía bên ngoài phóng tới khiến Lâm Phong hướng ánh mắt của mình nhìn lại, chỉ thấy Đông Hoàng mang tới một đám người con ngươi băng lãnh nhìn về phía bên này, ánh mắt của họ lộ ra sát ý rất nặng. Không chỉ có bọn họ tới, mà Lâm Phong còn thấy được bốn đầu bằng điểu của Yêu Hoàng Điện cũng tới, kim sí đại bàng Bằng Ma đứng chính giữa đội hình, con ngươi màu vàng nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, đôi mắt yêu dị kia dường như muốn nuốt trọn hắn, trên người Lâm Phong có một cổ kinh nên hắn nhất định phải lấy được. Lâm Phong quét mắt liếc những người này một chút nhưng hắn cũng không có để ý đến họ quá nhiều, vì hôm nay hắn phải nghĩ cách làm sao rời đi nơi này trước đã, nhưng hắn cũng phát hiện một chuyện lạ, có nhiều nhân vật quan trọng của các thế lực đi chung một chỗ, tựa hồ như đang mưu đồ chuyện bí mật nào đó thì phải. Lúc này Hầu Thanh Lâm cũng đã đi tới, hắn quay lại truyền âm cho mấy người Lâm Phong biết:
- Chúng ta nhất định phải cẩn thận một chút, có một số người nhất định sẽ cầm Hoàng khí tiến vào đây, chúng Hoàng ước hẹn trong chiến đấu không cho phép dùng các loại Thánh khí, nhưng đến nơi này thì không còn bất luận cái hạn chế gì nữa, lúc này bọn họ có thể đang mưu đồ liên thủ đối phó cái xác chết kia đó.
Lâm Phong gật đầu, sau đó truyền âm nói:
- Đông Hoàng cha Tề Hoàng là trung vị Vũ hoàng nên người của hắn nhất định sẽ có Hoàng khí trong tay, nếu không có cái xác chết kia có lẽ bọn họ sẽ dùng nó đi đối phó chúng ta!
- Ừ, trong lòng phải chuẩn bị cho tốt, lúc nào cũng bảo trì cảnh giác!
Hầu Thanh Lâm rất rõ ràng, hôm nay không có ai xuất thủ chiến đấu bởi vì họ không muốn bại lộ thủ đoạn của mình, cái xác chết đã ngưng tụ thành lực lượng Pháp Tắc tương đương với một vị cường giả Vũ Hoàng am hiểu Pháp Tắc tử vong, cho dù hắn đã chết, chiến lực của hắn vẫn vô cùng đáng sợ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT