- Đông Hoàng tốt xấu gì cũng là Vũ Hoàng thế hệ trước, vậy mà lại đi ức hiếp hậu bối?
- Nếu biết là ta tiền bối, còn dám nói với ta như vậy!
Đông Hoàng lạnh lùng quét mắt liếc nhìn Vũ Hoàng giống như không để Vũ Hoàng vào mắt, hắn quay sang nói với thanh niên bên cạnh:
- Nhớ kỹ, ta không muốn nhìn thấy những người này sống sót đi ra!
- Vâng, bệ hạ!
Thanh niên kia quay lại khom người với Đông Hoàng, chỉ có một người bình tĩnh đứng đó, thời điểm hắn thấy Tề Hoàng cũng không quỳ một chân trên đất, chỉ bình tĩnh đứng đó nhìn Tề Hoàng, khí chất phi phàm, ánh mắt lạnh lùng của hắn quét nhìn đám người Thiên Đài một chút, ánh mắt của hắn lập tức dừng lại trên người Hầu Thanh Lâm, bởi vì chỉ có Hầu Thanh Lâm mới có thể để cho hắn có chút hứng thú.
- Đội hình Đông Hoàng mang tới thật mạnh, vừa tròn mười năm người, đều là các nhân vật tinh anh.
Đám người Thiên Đài nhíu mạy, hai mươi hai thế lực Vũ Hoàng của Bát Hoang vực bọn họ phải chia nhau một trăm danh ngạch, nên trận chiến cuối cùng ngoại trừ Thiên Đài, nhân số các khác thế lực khác chỉ đếm được trên đầu ngón tay, một vị Vũ Hoàng chỉ mang theo vài người đến đây, Cửu U thập nhị quốc cũng có một trăm danh ngạch, nhưng bởi vì ít thế lực hơn nên nhân số trong mỗi một cái thể lực nhiều hơn một chút, Đông Hoàng mang tới nhiều người như vậy nên lời nói vừa rồi của Tề Hoàng lớn lối như thế.
- Vấn gia, Tư Không gia, Thiên Lôi âm tự, giống như có quan hệ với Cửu U thập nhị quốc thì phải?
Lâm Phong nhìn lướt qua những người khác, Vấn gia và Tư Không gia bên kia giống như cùng hai cỗ thế lực khác dung hợp làm một, đây chính là nội tình của tam đại gia tộc Vũ Hoàng bọn họ sao! Ngoại trừ Kỷ gia ra, Thiên Lôi âm tự và Thiên Ma điện cũng có liên hệ với Cửu U thập nhị quốc vì trước đây Không Minh và Tiêu Vũ cũng từng xuất hiện bên trong thần điện.
- Nữ nhi của ta, làm sao lại không đến bên cạnh mẫu thân vậy!
Phương hướng Băng Tuyết đế quốc, Tuyết chủ hô một tiếng với Y Nhân Lệ, nhưng nàng chỉ cười đáp.
- Y Nhân ở bên cạnh sư tôn cũng giống như nhau mà!
- Con gái, con còn không có nói cho mẫu thân biết hoàng huynh của con cùng với Mộc Phong đang ở đâu đấy, họ đều chết hết rồi sao, còn chuyện trong thần điện nữa, con cũng không có nói cho mẫu thân của con một chút không?
Tuy rằng Tuyết chủ mỉm cười nhưng giọng nói lại có chút kỳ quái.
- Mộc phong?
Nghe thấy Tuyết chủ nói vậy thì ánh mắt đám người Bát Hoang vực cứng lại, cái tên này thực sự đã khắc quá sâu trong đầu bọn họ rồi, bởi vì Mộc Phong là Lâm Phong. Y Nhân Lệ và Lâm Phong có quan hệ gì? Nàng vậy mà lại là con gái của một vị Vũ Hoàng trong Cửu U thập nhị quốc, điều này quả thật làm cho rất nhiều người chấn động.
- Mẫu thân, những điều người muốn biết con đều không thể nói cho người biết, xin lỗi mẫu thân.
Y Nhân Lệ cười nói.
- Tốt lắm, đúng là con gái tốt của ta.
Tuyết chủ lãnh đạm nở nụ cười, sau đó lập tức quay người sang bên cạnh nói:
- Lúc tiến nhập vào bên trong, các ngươi phải chiêu đãi nữ nhi của ta thật tốt đấy!
- Vâng, tuyết chủ!
Nhất phương cường giả của Băng Tuyết thần điện lạnh lùng đáp lại, những người này đều nhân vật cấp Tôn chủ, còn những người không phải Tôn chủ đã bị Lâm Phong chém sạch sẽ khi tiến vào bên trong thần điện rồi. Người của Bát Hoang vực và Cửu U thập nhị quốc người đều đã tới, thế nhưng bọn họ vẫn đứng tại chỗ như trước, giống như đang đợi người nào đó vậy, chuyện này làm cho không ít thanh niên cảm thấy nghi hoặc, chẳng lẽ họ còn muốn đợi người nào sao?
- Ha ha, để cho chư quân đợi lâu rồi!
Lúc này phương xa có một giọng nói truyền đến, chỉ thấy một đạo thân ảnh phá vỡ vòm trời, từ trên không trung nhanh chóng đi đến, thân thể người này khoác áo bào trắng, khí chất phi phàm, nụ cười trên mặt toát lên vẻ ấm áp, làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái.
- Làm phiền sứ giả đại nhân rồi!
Chúng Hoàng tỏ ra khách khí nói, họ rất tôn kính người mặc áo bào trắng này, điều này làm cho nghi vấn trong lòng đám người kia càng sâu thêm, sứ giả đại nhân là ai vậy?
- Được rồi, để ta đến tìm vị trí một chút đã!
Sứ giả vừa cười vừa nói, con ngươi của hắn lập tức biến thành vẻ đáng sợ, ánh mắt hắn dường như muốn đâm rách hư vô, xuyên thấu không gian, nhìn về phía cấm không Pháp Tắc được hạ xuống hoang hải, cặp con ngươi kia xuyên thấu hoang hải làm cho cấm không lĩnh vực kịch liệt ba động.
- Thực lực thật đáng sợ!
Ánh mắt mọi người run lên khi thấy một ánh mắt của vị sứ giả đại nhân này cũng đủ phá vỡ lực lượng Pháp Tắc, làm cho cả hoang hải bạo động, cuồng loạn lên, nước trong hoang hải giống như hóa thành một vòng xoáy đáng sợ, gió lốc thổi trên biển hình thành vòi rồng hướng phía tứ phía càn quét đi, duy chỉ có chỗ đoàn người đứng là không có chuyện gì xảy ra, trong hoang hải đột nhiên xuất hiện một cái cổng thật lớn.
- Chư quân phải nhớ kỹ đường đi, đừng có đi sai vị trí đấy, hiện tại chúng ta đi xuống thôi!
Sứ giả đại nhân giậm chân một cái vào hư không sau đó đi vào trong hoang hải.
- Đi, tất cả chúng ta cùng đi xuống thôi!
Chúng Hoàng bao bọc toàn bộ người của mình hướng về phía dưới đi xuống, thâm nhập vào bên trong hoang hải, truyền thuyết kể rằng bên trong hoang hải là một cái chiến trường thượng cổ. Trong bóng tối đậm đặc của hoang hải, đi xuống một bước giống như chìm vào mấy vạn mét trong lòng đất vậy, bên trong dĩ nhiên xuất hiện một phương không gian độc lập, nước của hoang hải vô pháp chảy vào trong này, lúc này đoàn người đang đứng trên một mảnh đất bằng, trước mặt của bọn họ xuất hiện một cái quan tài hắc ám lạnh như băng, cái quan tài này không có nắp nên nhìn nó giống như một cánh cửa thì đúng hơn, trên thân quan tài có khắc rất nhiều hoa văn lạ.
- Phong ấn!
Ánh mắt Lâm Phong cứng đờ, giống như đang nhớ lại cái phong ấn đáng sợ xuất hiện ở Tuyết Nguyệt quốc, hoang hải thâm uyên này giống như cũng tồn tại một cái phong ấn cực kỳ cường hãn, phong ấn hóa thành quan tài, không biết phong ấn tồn tại dạng nào.
- Một trăm người này so với những người trước đây giống như ưu tú hơn rất nhiều thì phải, tốt lắm, quy củ vẫn như cũ, các ngươi tự giới thiệu một chút về địa phương các ngươi sắp sửa bước vào đi, bên trong chiến trường thời kỳ thượng cổ có nhiều Vũ Hoàng phải chôn xương nơi đây, vô số cường giả tử vong, chỉ có người bên dưới Vũ Hoàng cảnh mới có thể đặt chân vào trong đó, bên trong có cái gì không ai biết, nhưng bên trong nhất định sẽ có mệnh cách của Vũ Hoàng, các ngươi đạt được mệnh cách thì có thể giao cho ta, ta sẽ ban tặng cho các ngươi quyền lực thông hành Thánh Thành Trung Châu.
Sứ giả bình tĩnh nói ra những lời đó làm cho ánh mắt mọi người nhất thời ngưng lại, dụng tâm người này thật đen tối, mệnh cách Vũ Hoàng do họ tự ngưng đọng lực lượng Pháp Tắc của mình mới tạo thành, nên nó có thể làm cho người ta có cơ hội lĩnh ngộ lực lượng Pháp Tắc, dễ dàng chứng đạo thành Hoàng hơn, vậy mà hắn lại muốn mọi người giao mệnh cách Vũ Hoàng cho hắn, để đổi lấy quyền lực đi thông tới Thánh thành Trung Châu, người này quá đen tối, chẳng lẽ muốn tới Thánh thành Trung Châu thì nhất định phải đi qua hắn sao?
- Hiểu rõ!
Thế nhưng vẫn có rất nhiều người gật đầu như trước, có lẽ mọi người muốn vào cái chiến trường cổ này còn phải dựa vào sứ giả đại nhân.
- Nghe đồn hoang hải là do chiến trường thượng cổ biến thành, xem ra tin đồn này có thể là thật, vì trong hoang hải vẫn còn một mảnh đất là trung tâm chiến trường, nơi đây là nơi chôn cất của rất nhiều Vũ Hoàng, họ phong ấn cả vùng biển mênh mông này và cái vùng đất trung tâm chiến trường kia lại, có lẽ trong đó phong ấn tồn tại rất cường đại!
Trong đầu Lâm Phong không tự chủ được nhớ lại Phong Ma đại Đế, nghe đồn hắn là đệ nhất nhân sử dụng phong ấn thuật, có thể phong ấn cả thần ma.
- Được rồi, bây giờ ta sẽ đi cởi phong ấn ra, bên trong có thể gặp được cái gì, phải dựa vào tạo hoá của các ngươi rồi!
Sứ giả vừa cười vừa nói, sau đó lập tức đưa tay đặt lên văn lộ trên phong ấn, nhất thời, một luồng ánh sáng loá mắt sáng lên, cả đám văn lộ giống như sống lại, phóng xuất ra ánh sáng chói loá.
- Ông!
Một cổ lực lượng đáng sợ từ trong cánh cửa thẩm thấu ra, trong hư không xuất hiện một cánh cửa khác từ trên cánh cửa đá kia chiếu xạ ra, dừng lại trước mặt mọi người.
- Được rồi, mau vào đi!
Sứ giả quay lại nói với mọi người, trong mấy khoảnh khắc sau đó từng đạo từng đạo thân ảnh lóe lên, bay về phía cánh cửa xuất hiện trong hư không mà đi vào, tốc độ đều thật nhanh, chuẩn trong nháy mắt liền có hơn trăm nhân tiến vào.
- Chúng ta cũng đi vào thôi!
Hầu Thanh Lâm quay về phía mọi người nói một tiếng, thân hình hắn lập tức lóe lên dẫn đầu xông vào bên trong cánh cửa kia, các đệ tử khác của Thiên Đài cũng lần lượt vọt vào, một khắc sau bọn họ đặt chân vào bên trong một mảnh không gian khác. Khi Lâm Phong vừa bước vào bên trong cánh cửa này, đôi mắt hắn đột nhiên run lên.
- Địa phương nào đây?
Lâm Phong nhìn một màn trước mắt âm thầm nói ra, nơi đây một mảnh không gian hắc ám, không có mặt trời và mặt trăng, không gian đều hết sức hôn ám, trước mặt hắn có rất nhiều cổ thụ, bộ rễ sần sùi bám xung quanh gốc cây, để lộ ra khí tức cô quạnh.
- Xuỳ xuỳ!
Một tiếng vang nhỏ truyền ra, rất nhiều người cảm thấy trong lòng khẽ run lên, ánh mắt bọn họ lập tức nhìn về phía phát ra âm thanh vừa nãy, chỉ thấy tại đó có một con quạ đen đang đậu ở bên trên một cái cây, con quạ đen này rất to lớn toàn thân đen kịt một màu, nó đậu ở đó rất an tĩnh, nếu như vừa nãy không có một đạo âm thanh phát sinh, mọi người sẽ không thể phát hiện ra nó.
- Nơi đây vậy mà có sinh mệnh tồn tại!
Trong lòng mọi người cảm thấy kinh ngạc, phía trước cách đó không xa hình như còn có một gian nhà gỗ, nơi đó giống như có người ở lại thì phải, những ảo cảnh nơi này làm cho người ta có một loại cảm giác rất âm trầm.
- Cây khô, cổ thụ, quạ đen!
Lâm Phong thì thào nói nhỏ.
- Thứ quỷ gì đây? ?! Có người bay lên trời đánh ra một quyền về phía con quạ đen kia. Việc này làm ánh mắt lũ quạ đen đang an tĩnh kia đột nhiên mở ra, trong con ngươi của chúng lộ ra tà quang đáng sợ, chúng nó nhìn chằm chằm vào thân ảnh đang bay lên trời.
- A… Người nọ đột nhiên hét thảm một tiếng, thân thể của hắn lập tức bị ăn mòn dần dần, trên người toát ra khói đen, chỉ mất vài giây thời gian hắn đã hóa thành hư vô.
- Đông, đông… Đoàn người thấy một màn như vậy, đột nhiên cảm giác trong lòng căng thẳng hẳn lên, họ quên mất chuyện cần làm khi vào đây, mỗi một người đều an tĩnh ngốc tại chỗ đó.
Cũng may là lũ quạ đen kia không có động tĩnh gì nữa, chúng trên cổ thụ dang cánh một chút rồi sau đó liền tiếp tục an tĩnh sống ở đó, giống như không biết sự tồn tại của đám người kia vậy.
- Lực lượng Pháp Tắc!
Nội tâm Lâm Phong kịch liệt ba động, một đám quạ đen tà ác bất tử, trên người chúng vậy mà ẩn chứa lực lượng Pháp Tắc tà ác, trong nháy mắt làm cho một vị cường giả Tôn Vũ tầng năm chết thảm. Chiến trường thượng cổ là nơi chôn cất rất nhiều Vũ Hoàng, vô số cường giả bị chôn vùi nơi đây, chuyện này không phải giả, chẳng ai có thể biết đại đế có từng bỏ mạng ở đây hay không, Lâm Phong đã từng gặp được một số tiểu thế giới tại hoang hải, trong đó có tàn hồn bất diệt còn sống sót từ thời kỳ thượng cổ, bọn họ nói trước kia có rất nhiều hạ vị Hoàng bị một quyền xuyên thủng tiểu thế giới giết chết, nơi đó mới chỉ là một bộ phận của chiến trường, đây mới là trung tâm của chiến trường, từ đó có thể thấy được nơi này có bao nhiêu sự kinh người.
- Ngay cả mấy con quạ đen cũng ẩn chứa lực lượng Pháp Tắc, vậy thì nơi đây có mệnh cách Vũ Hoàng cũng tất nhiên!
Lâm Phong nghĩ thầm trong lòng, lúc này mọi người lại nghe thấy một đạo âm thanh bì bõm vang lên, cánh cửa của căn phòng nhỏ phía trước đột nhiên mở ra khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy kinh dị, hô hấp của họ như bị đình trệ lại!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT