------------------------ Vũ Hoàng biết Lâm Phong tự nhiên có thể lý giải đạo lý này, với thành tựu hiện tại của hắn nếu như đối phó một tên Thiên Vũ cảnh thì chỉ cần một tiếng gầm đã có thể giết chết đối phương, thế nhưng Vũ Hoàng nắm trong tay lực lượng Pháp Tắc đối với Tôn Vũ mà nói đích thật rất đáng sợ, nếu như Vũ Hoàng sử dụng thần thông Pháp Tắc để công kích thì họ có thể làm trời long đất lở.

- Được rồi, con đường của ngươi còn rất dài, không cần nóng lòng nhất thời, đối với ngươi mà nói, thành Hoàng như việc định trước, ta thấy ngươi ít nhất có thể nắm trong tay vài loại lực lượng Pháp Tắc, hiện tại đi theo ta đi!

Vũ Hoàng vừa cười vừa nói, Lâm Phong khẽ gật đầu sau đó lập tức vẫy tay gọi Mộng Tình cùng Thu Nguyệt Tâm một tiếng, ba người cùng Vũ Hoàng đón gió bay đi. Không bao lâu sau Lâm Phong đã đi tới bên trên sơn mạch bước vào cái tiểu thế giới này, trên đỉnh ngọn núi kia có vào vài đạo thân ảnh quen thuộc đang đứng, Lâm Phong thấy bọn họ liền lộ ra vẻ mỉm cười sau đó bước nhanh về phía trước, hô:

- Lão sư, sư bá, mọi người đều tới đây sao!

Hoá ra mấy người kia là ba vị lão sư trên Thiên Tuyền Phong, Tuyết tôn giả, Hỏa tôn giả và Cuồng Kiếm Nhân, người còn lại là Thiên Cơ Tử, lần trước Lâm Phong trở về cũng đã nói qua cho bọn họ biết Thạch Hoàng và Vũ Hoàng đã thành Hoàng, không nghĩ tới bọn họ lại thực sự tới Bát Hoang.

- Tiểu Phong, Thính sư bá cũng nói về ngươi, hiện tại mấy lão già như chúng ta đã không bằng ngươi rồi!

Tuyết tôn giả vừa cười vừa nói, thế nhưng trên mặt hắn lại có thần sắc kiêu ngạo nhè nhẹ, dù sao thì Lâm Phong cũng là đệ tử của hắn, nó có thể có được thành tựu như ngày hôm nay thì hắn cùng cảm thấy rất vui vẻ, đệ tử siêu việt lão sư mới là đệ tử ưu tú. Lâm Phong nhún vai, lão sư gọi Vũ Hoàng là sư bá, còn hắn lại gọi Vũ Hoàng là sư tôn, chuyện này thật là loạn hết rồi, Vũ Hoàng giao cho mỗi người một vật, nhưng bây giờ họ lại đến cùng nhau nên mấy người thấy xấu hổ.

- Còn giao cho mỗi người một vật tức nói võ đạo không cần câu nệ tiểu tiết.

Vũ Hoàng tựa như nhìn thấu Lâm Phong xấu hổ nên vừa cười vừa nói.

- Lão sư, Thi Vận có khỏe không!

Lâm Phong quay lại hỏi Hỏa tôn giả một tiếng.

- Rất tốt, nó cũng muốn theo ta đi tới đây nhưng ta không cho phép, ba người chúng ta đi tới nơi này cũng thật rất vất vả, đường đi quá xa.

Hỏa tôn giả nở nụ cười nói, đường đi từ Kiền vực kéo dài qua Hoang Hải mới có thể đi tới Bát Hoang, khoảng cách này rất xa, nhìn mấy vin lão sư mệt mỏi như kia là hắn cũng biết rồi.

- Lão sư, thời điểm mọi người đi đường có nguy hiểm gì không?

Lâm Phong nhún vai hỏi, hôm nay Bát Hoang rung chuyển vì Thiên Đài cùng Tề gia và Thiên Long Thần Bảo đã kết thành sinh tử cừu hận, nên họ không có tiện ra cửa.

- Hiện tại không có người nào thấy bọn họ, ta sẽ giúp bọn họ cải tạo một phen, tu luyện thêm một đoạn thời gian nữa, rồi mới lập tức đưa bọn họ rời khỏi Thiên Đài, để cho bọn họ ở trong Bát Hoang vực lịch lãm một phen, không cần vãng lai đến Thiên Đài cũng được, vì dù sao nơi đây cũng không có người nhận ra họ.

Thật ra Vũ Hoàng không có quá để ý chuyện này. Lâm Phong gật đầu, như vậy tự nhiên hay nhất, lão sư cải tạo một phen cho bọn họ, đề thăng thiên phú cho họ sẽ khiến con đường võ đạo của họ sau này thuận lợi hơn rất nhiều.

- Được rồi Lâm Phong, chuyện bên này ngươi không cần để ý tới nữa, thời gian còn lại không nhiều lắm, ngươi đi tu luyện một phen đi, tận lực làm cho thực lực càng mạnh càng tốt, đến lúc đó ta tại nói chuyện với ngươi.

Vũ Hoàng quay lại nói với Lâm Phong, Lâm Phong khẽ gật đầu sau đó cùng mấy lão sư nói một tiếng cáo từ rồi mới mang Mộng Tình cùng Thu Nguyệt Tâm rời đi. Sau một đoạn thời gian dài Lâm Phong lại an tĩnh tu luyện, luyện hóa tuyệt phẩm Thánh khí đại phủ, lĩnh ngộ việc dung hợp lực lượng hàm nghĩa bí truyền, thỉnh thoảng hắn cũng tu luyện Thánh văn lực, bình yên trôi qua hơn hai mươi ngày Vũ Hoàng lại tìm hắn một lần nữa, hắn bảo Hầu Thanh Lâm triệu tập mười một đệ tử thân truyền lại với nhau. Trên đỉnh núi, Vũ Hoàng nhìn mười một đệ tử của mình bằng ánh mắt nghiêm túc, nói rằng:

- Lần này các ngươi sẽ đi tới một cái địa phương, nơi đó là một cái địa phương cực kỳ nguy hiểm, không chỉ có những người các ngươi gặp nguy hiểm mà bản thân chỗ kia cũng vô pháp biết trước được sự tình, không ai biết trước được các ngươi vào đó sẽ gặp phải cái gì, có lẽ đó là kỳ ngộ mà cũng có thể là tử vong.

- Mục đích cuối cùng của chúng Hoàng ước hẹn đây sao!
?? Lâm Phong cảm thấy trong lòng hơi kinh hãi, từ Bát Hoang vực tuyển chọn ra vô số nhân vật yêu nghiệt, trải qua đấu loại tàn khốc cuối cùng chỉ còn lại một trăm người là để đi đến chỗ kia sao, rốt cuộc ở đó có cái gì vì sao nó lại khiến cho chúng Hoàng cùng nhau định ra quy tắc, không tiếc bất cứ giá nào cũng muốn đưa đệ tử của mình vào trong đó.

- Chuyến đi này có thể nói nó liên quan đến tương lai và con đường võ đạo của các ngươi cũng không sai, thậm chí trong đó còn có kỳ ngộ để cho các ngươi thành Hoàng nữa.

Vũ Hoàng trịnh trọng nói, trước mặt của hắn chỉ có mười một đệ tử thân truyền và không có bất kỳ người nào khác ở gần, giống như mục đích của chúng Hoàng ước hẹn không thể để lộ ra ngoài.

- Các ngươi tiến nhập vào chỗ kia thì phải nhớ kỹ một điều, cầm lấy mệnh cách ẩn chứa lực lượng Pháp Tắc của Vũ Hoàng sau đó cố gắng sống sót đi ra, mệnh cách của Vũ Hoàng chính là thứ được tạo thành khi Vũ Hoàng ngưng tụ lực lượng Pháp Tắc của chính mình vào trong đó, nó có thể giúp các ngươi từ Tôn Vũ đỉnh phong bước vào cảnh giới Vũ Hoàng, hơn nữa nó còn có một cái tác dụng khác là chìa khóa thông tới Thánh thành Trung Châu!

Vũ Hoàng trịnh trọng nói ra khiến trong lòng Lâm Phong nhất thời run lên, mệnh cách Vũ Hoàng, tự mình ngưng tụ lực lượng Pháp Tắc tạo thành mệnh cách, hơn nữa nó còn là một cái chìa khoá đi thông Thánh thành Trung Châu. Thánh thành Trung Châu là địa phương như thế nào? Mà phải lấy được mệnh cách Vũ Hoàng mới có thể đi tới! Tiểu Nhã đã từng nói qua nơi đó là một địa phương độc lập, Tiêu lão và mẹ của Mộng Tình cũng từng dặn không có thực lực thì tuyệt đối không được đến đó, xem ra hôm nay vấn đề không chỉ việc ngươi có nguyện ý đi hay không mà ngươi có tư cách để đi đến đó hay không, lấy được mệnh cách của Vũ Hoàng mới coi như lấy được chìa khoá thông tới Thánh thành Trung Châu!

- Sư tôn, Thánh thành Trung Châu là địa phương nào?

Cái nghi vấn này đã tồn tại trong lòng Lâm Phong từ rất lâu rồi, người hắn gặp bên trong thần điện rốt cuộc là từ đâu tới đây? Là từ Thánh thành Trung Châu tới hay sao? Hắn còn nhớ rõ thời điểm hắn từ trong thần ma điện đi ra, địa danh mà mấy người đó nói hắ chưa từng nghe qua. Hơn nữa, mọi người ở trên đại lục này cũng chỉ biết Trung Châu là ở vùng đất ở cực hạn của phương bắc mà thôi, có thật là chỉ cần vượt qua Bát Hoang vực là có thể đi tới đó không? Chưa có ai từng đi qua Bát Hoang vực nên lời đồn này giống như mọi người chỉ nghe nói thôi, chưa từng có ai đi kiểm chứng cả.

- Chờ sau khi các ngươi đi ra ngoài ta sẽ nói cho các ngươi biết, hiện tại chúng ta lên đường thôi!

Vũ Hoàng nghiêm túc đáp lại một tiếng sau đó lập tức phất phất tay một cái, tầng mây xuất hiện, đám người Lâm Phong nhanh chóng bay lên trên tầng mây, tâm niệm Vũ Hoàng vừa động là đoàn người trực tiếp chạy ra khỏi tiểu thế giới, chỉ còn Mộc Trần lưu lại ở đó. Không bao lâu sau khi Vũ Hoàng mang mọi người đi, trong không trung có âm thanh sóng biển truyền đến, thấy vậy Lâm Phong hướng ánh mắt mình nhìn xuống phía dưới, khi nhìn thấy cảnh tượng phía dưới thần sắc của hắn không khỏi ngưng lại, bởi vì lúc này bọn họ dĩ nhiên đã tới gần Hoang Hải.

- Hoang Hải?
? Tầng mây tiếp tục đi vào bên trong Hoang Hải, Lâm Phong nhớ rõ Hoang Hải vốn là nơi có lực lượng của cấm không lĩnh vực, nên nới đây không thể để cho người ta phi hành đến độ cao nhất định thì phải, nhưng lúc này Vũ Hoàng lại không thèm nhìn cái cấm không lĩnh vực này, chắc cấm không lĩnh vực cũng là một loại lực lượng Pháp Tắc nên tầng mây đi vào trong trong nó không bị ảnh hưởng, khí tức Hoang Hải giống như không thể xâm lấn vào mặt trên tầng mây.

- Hoang Hải, đích đến dĩ nhiên là Hoang Hải, không biết cái Hoang Hải này cất dấu bí mật gì!

Đi về phía trước một lúc Lâm Phong liền thấy phía xa xa có một cái điểm đen, theo điểm đen tiến gần, người bên này đột nhiên phát hiện cái điểm đen kia là người Thiên Long Thần Bảo, Thiên Long Hoàn mang theo bốn vị thái tử Thiên Long Thần Bảo đi tới.

- Vũ Hoàng tới thật sớm!

Xa xa lại có một giọng nói truyền đến, mọi người lập tức thấy được thân ảnh của Tề Hoàng.

- Chúng ta có nhiều sư huynh đệ tấn cấp nên tự nhiên muốn tới trước quan sát một chút, nhưng mà toàn bộ người của Tề gia đã bị đấu loại rồi Tề Hoàng tiền bối còn tới đây xem náo nhiệt làm gì.

Hình Chiến châm chọc nói ra, lòng không có một chút sợ hãi nào.

- Vũ Hoàng nói chuyện, đến lượt ngươi chen miệng vao hay sao!

Thần mâu trong mắt Tề Hoàng phóng ra giống như phá vỡ hư không đâm về phía Hình Chiến, tâm niệm Vũ Hoàng hơi động khiến trước người Hình Chiến nhất thời xuất hiện một tấm lá chắn màu thổ hoàng, một tiếng nổ ầm ầm vang lên, tấm chắn bị nổ tung, khí tức màu thổ hoàng bay lượn ở trên hư không.

- Tề Hoàng, ngươi thực sự không chịu nổi rồi?
? Vũ Hoàng lạnh lùng nói.

- Ngươi không giáo dục vãn bối tự nhiên ta muốn giáo huấn một chút, lần này Thiên Đài có mười một người đi ra, không biết còn được một người sống sót hay không?

Tề Hoàng nói một tiếng lạnh như băng, không bao lâu sau trước mắt mọi người xuất hiện một điểm đóng quân, nói đó đã có không ít thế lực đi đến.

- Xem ra ta tới hơi muộn rồi!

Vũ Hoàng nở nụ cười sau đó lập tức hạ xuống, Vũ Hoàng của vấn gia và Thiên Ma Hoàng quay lại khẽ gật đầu với Vũ Hoàng, chào hỏi một tiếng. Thiên Đài cách nơi này gần nhất nên họ mới xuất phát chậm một chút, lục tục một hồi mà nơi đây đã có hai mươi mốt thế lực đến, lúc này bọn họ đang đợi xem Bất Tử Thiên Cung khi nào mới đến?

- Để chư vị chờ lâu rồi.

Lúc này phía xa xa có một thân ảnh phiêu miểu hư huyễn mang theo đoàn người của Bất Tử Thiên Cung đi đến, người này vậy mà là lão cung chủ của Bất Tử Thiên Cung.

- Thần niệm!

Lâm Phong nhìn thấy thân ảnh lão hoàng chủ của Bất Tử Thiên Cung không phải bản thể, buột miệng nói ra.

- Nếu lão Hoàng chủ không tiện tới đây, có thể nói với ta mang người của Bất Tử Thiên Cung tới cũng được mà, ngài hà tất phải tự mình đi đến.

Tề Hoàng nhàn nhạt nói một tiếng, nhưng giọng nói ấy lại làm cho người ta có cảm giác âm u.

- Lão phu còn có thể hoạt động, ta cũng không muốn làm phiền đại giá của Tề Hoàng.

Lão hoàng chủ bình tĩnh nói một tiếng, hôm nay hai mươi hai thế lực đều đã tập trung đầy đủ, nhưng mọi người vẫn không có động giống như còn đang chờ đợi cái gì đó. Qua một đoạn thời gian, phía xa xa lại có rất nhiều thân ảnh đi đến, Lâm Phong thấy trong đám người đó có hai đạo thân ảnh quen thuộc thì đôi mắt hắn đột nhiên cứng lại, hai người đó là Băng hoàng và Tuyết chủ!

- Người của mười hai đế quốc Cửu U cũng đến rồi!

Thần sắc Lâm Phong khẽ run lên, quả nhiên Cửu U và Bát Hoang vực có rất nhiều liên hệ. Thấy những người này hạ xuống thì con ngươi Tề Hoàng hiển nhiên lộ ra một cái tiếu ý, chỉ thấy nhóm thanh niên cấp bậc Tôn Vũ ở trước người Tề Hoàng cách đó không xa quỳ một chân trên đất, quay về phía Tề Hoàng cung kính hô:

- Điện hạ!

- Các đệ tử Tề quốc ta tốt chứ!

Tề Hoàng sảng khoái cười nói, điều này làm cho đầu Lâm Phong có ngắn lại, hắn hết sức kinh ngạc khi nghe mấy chữ, Tề quốc? Điện hạ? Tề Hoàng tiến lên đi tới trước mặt trung niên đứng đầu nhóm người kia khẽ khom người nói:

- Phụ hoàng có mạnh khỏe không!

- Ta rất khỏe, nhưng ngươi là một tên không có tiền đồ, vậy mà không lưu lại được một người nào cho ta!

Trung niên kia hừ lạnh một tiếng có vẻ như rất là tức giận, đôi mắt hắn lập tức nhìn về phía Thiên Đài, một cỗ lực lượng áp bách đáng sợ rơi xuống vị trí của Thiên Đài, làm cho đám người Lâm Phong sinh ra cảm giác hít thở không thông, người này là cha Tề Hoàng! Quốc chủ Tề quốc là cha Tề Hoàng?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play