Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 1416 - Cười hỏi ông trời


...

trướctiếp


------------------------ - Đoạt thiên môn, cái bảo vật đoạt thiên địa tạo hoá này rốt cuộc là tồn tại cấp bậc gì, sư tôn có thể có được nó đúng là đại vận khí mà, thiên phú của con người cũng có thể cải tạo.

Tất cả đệ tử thân truyền nhìn thấy một màn trước mắt thì trong lòng cảm thấy kinh hãi, cái Đoạt Thiên môn này thật lợi hại, có thể tạo ra lực lượng đoạt thiên địa tạo hoá để rèn luyện thân thể con người, cải tạo huyết mạch, cường hóa võ hồn, hơn nữa nó còn có thể rèn luyện linh hồn, đem toàn bộ thân thể gột rửa một phen, hoàn thành một lần lột xác. Những đệ tử thân truyền kia thiên phú vốn có cũng không nhược, nhưng họ đã trải qua sụ rèn luyện của Đoạt Thiên môn nên bọn họ phát hiện mình càng trở lên bất phàm, thân thể và huyết mạch cùng thiên địa càng thêm phù hợp, võ hồn cũng càng lúc càng cường đại hơn, bọn họ dám khẳng định không có một tôn tử nào của Vũ Hoàng có thể có võ hồn giống như bọn họ, những người kia tuyệt đối không mạnh hơn bọn họ, hoặc nói cách khác cho dù họ không có truyền thừa mạnh mẽ, Đoạt Thiên môn này vẫn có thể bù đắp như trước. Hơn nữa sư tôn cũng từng nói qua, bọn họ không biết cái bảo vật này cấp bậc gì, cũng vô pháp nắm nó trong tay, nếu có thể nắm giữ lực lượng của cái Đoạt Thiên môn này trong tay thì tác dụng của nó sẽ càng thêm đáng sợ hay không? Lúc này Yêu Long trên người Lâm Phong vẫn tiếp tục hét lên giận dữ, ngân dực mở ra, ánh sáng màu bạc toả ra chói mắt không gì sánh được, búa lớn màu vàng giống như muốn đánh mở thiên địa, từ không trung thả xuống lực lượng bá đạo vô tận. Lúc này, Đoạt Thiên môn càng thêm chói ánh, vô số chùm sáng từ trên vòm trời bị dẫn xuống, lần tấy lễ cuối cùng này giống như một bước quan trọng nhất, tẩy rửa linh hồn của con người, hoàn thành việc cải tạo thiên phú, làm cho người ta có một màn lột xác tốt nhất. Đoạt thiên môn cướp đoạt lực lượng thiên địa tạo hóa, biến thành vố số tia sáng xuyên qua thân thể Lâm Phong, giờ khắc này Lâm Phong rõ ràng cảm nhận được linh hồn của mình đang rung động, thiên thư võ hồn ở trong người cũng toả ra quang mang đáng sợ.

- Ông!

Vào lúc này, một luồng ánh sáng mờ dài nghìn vạn trượng nhảy thẳng vào trong vân tiêu, Đoạt Thiên Môn đoạt lấy lực lượng thiên địa tạo hóa nghịch thiên mà lên, nhưng lại bị luồng ánh sáng mờ kinh khủng kia xua tan, khiến nó vô pháp xuyên qua thân thể Lâm Phong, không thể tiến vào trong linh hồn hắn.

- Hả?

Thần sắc đám người Vũ Hoàng khẽ run lên, kinh hãi nhìn một màn trước mắt, tại sao lại có thể như vậy, cả Đoạt Thiên Môn đều chiến động phát sinh ra âm thanh ầm ầm, lực lượng của ánh sáng bảy màu bị xua tan vô pháp xuyên qua thân thể Lâm Phong, nên nó cũng không thể xuyên qua linh hồn của Lâm Phong.

- Chuyện gì xảy ra vậy!

Ánh mắt mọi người cứng đờ lại, trong lúc bất chợt trên người Lâm Phong hiện lên một luồng ánh sáng mờ xua tan lực lượng đoạt thiên địa tạo hoá, không cho nó cải tạo thân thể Lâm Phong, loại dị tượng này chưa từng phát sinh qua trên người những người khác, hơn nữa dị bảo cũng không ngừng rung động.

- Thu!

Mộc trần thấy dị bảo phát ra âm thanh ông ông không ngừng thì thấp giọng quát lên, bàn tay Vũ Hoàng khẽ run lên khiến Đoạt Thiên Môn từ trên người Lâm Phong đi ra trở lại trong tay Vũ Hoàng. Lúc này, Lâm Phong cũng đột nhiên mở mắt, gương mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, tại sao có thể như vậy? Vừa rồi lực lượng đoạt thiên địa tạo hoá tới rèn luyện thiên thư võ hồn của hắn, tại thời điểm lực lượng đó đang gột rửa linh hồn hắn thì thiên thư võ hồn lại thả ra ánh sáng màu ngọc mờ mờ, mỗi một trang võ hồn đều phản kháng lại, xua tan cỗ lực lượng kia đi, không cho nó cải tạo võ hồn.

- Lâm Phong, không sao chứ?
? Thân hình Vũ Hoàng lóe lên đi tới trước người Lâm Phong hỏi một tiếng, không biết ánh sáng bảy màu kia đã xảy ra chuyện gì.

- Răng rắc!

Hai tay Lâm Phong nắm chặt, bên trong quyền đầu tràn đầy lực lượng vô tận, mỗi một cái lỗ chân lông đều rất thư thái giống như cùng thiên địa càng thêm phù hợp, hết sức thoải mái, không có bất cứ vấn đề gì.

- Không có việc gì, hơn nữa con còn cảm thấy rất tốt!

Lâm Phong quay lại cười nói với Vũ Hoàng, Vũ Hoàng nhìn thoáng qua Lâm Phong lúc này đang trở lên trong suốt thì khẽ gật đầu, thật không giống như có chuyện gì xảy ra, lẽ nào chuyện này cùng với thể chất đặc thù có liên quan? Lực lượng đoạt thiên địa tạo hoá cũng không thể cái tạo thể chất đó. Vũ Hoàng không có hỏi thêm gì nhiều, vì loại thể chất mạnh mẽ này trong chư thiên thế giới chỉ thuộc về tồn tại trong truyền thuyết, trong lòng hắn tồn tại sự kính nể, và cũng có một tia nghi vấn, không biết hắn có tính sai hay không, nhưng nếu như hắn không có tính sai thì loại dị tượng này cũng bình thường, hắn không cần phải miệt mài tìm hiểu, hơn nữa lấy thiên phú của Lâm Phong cùng với ý chí võ đạo cường đại của hắn cho dù không triệt để cải tạo thì hắn cũng không thua bất kỳ người nào.

- Mấy ngày này các ngươi tự tìm hiểu hoặc tu luyện một phen đi, hoặc buông lỏng mình một chút cũng được, không cần rời khỏi cái tiểu thế giới này, Tề Hoàng và Thiên Long Hoàng có thể sẽ không bỏ qua cho các ngươi, nhất là Lâm Phong ngươi phải chú ý hơn, thời điểm đến ta lại tới tìm các ngươi!

Vũ Hoàng nói một tiếng sau đó thân hình lập tức biến mất, giống như hoà vào trong hư không, nơi này là tiểu thế giới của Vũ Hoàng nên quy tắc sẽ do Vũ Hoàng đặt ra.

- Thời điểm tới ta lại tìm ngươi?

Lâm Phong thấp giọng lẩm bẩm, chỉ thấy Mộc Trần mỉm cười nói:

- Lâm Phong, chúng Hoàng ước hẹn còn chưa có kết thúc đâu!

- Còn không kết thúc?
? Trong lòng hắn khẽ run lên, rốt cuộc thì mục đích cuối cùng của chúng Hoàng ước hẹn là gì, một trăm người mới tấn cấp sẽ gặp những chuyện gì?

- Lâm Phong, cảm giác được cải tạo thế nào?

Các sư huynh đệ đi tới cười hỏi Lâm Phong.

- Cảm giác rất tốt, lực lượng trở lên cường đại hơn rất nhiều, thân thể càng thêm hoàn mỹ, cùng phiến thiên địa này càng thêm phù hợp, võ hồn cũng lợi hại hơn!

Lâm Phong nói ra cảm giác trong lòng, hắn không có nói dối vì đây là sự thực, hắn cách cải tạo triệt để chỉ có một bước cuối cùng, bị thân thể hắn bị bài xích làm cho hắn có chút phiền muộn, thế nhưng Lâm Phong cũng không suy nghĩ nhiều nữa, tuy rằng ngoại lực cường đại nhưng hắn vẫn thích dựa vào chính mình hơn, nhất định hắn sẽ đạp phá được chư thiên, sẽ không thua bất kỳ người nào, hắn không phải là từng bước đi tới như vậy sao!

- Càng mạnh càng tốt, hôm nay đối thủ của chúng ta đã trở lên rất nhiều rồi, tuy Tề gia, Thiên Long Thần Bảo, Tư Không gia bị chết không ít người nhưng bọn chúng vẫn có rất nhiều cường giả, nhất là Tề Gia và Tư Không gia, nội tình của bọn họ quá sâu nên chúng ta vô pháp biết được.

Mộ Bi có chút lãnh tính trầm ngâm nói rằng:

- Còn nữa, bây giờ cảnh giới của Lâm Phong cũng không tính cao nên ngươi cần mau chóng đề thăng, Tề Hoàng và Thiên Long Hoàng nhìn thấy ngươi sợ rằng sẽ xé rách mặt mũi đi đối phó ngươi đó.

- Đệ biết rồi!

Lâm Phong gật đầu, đây là một cái vấn đề nghiêm túc, Tề gia bị hắn giết không ít người, hơn nữa hắn còn tru diệt mấy đứa con của Thiên Long Hoàng, nếu như bên ngoài mà bị đối phương gặp phải, bọn họ nhất định sẽ vứt bỏ thể diện Vũ Hoàng mà không tiếc bất cứ giá nào tiêu diệt hắn.

- Vũ Hoàng!

Lâm Phong nắm chặt hai tay lại, ánh mắt trở lên lợi hại rất nhiều, con đường thành Hoàng khó khăn trắc chở tuyệt đối không dễ dàng chút nào, hôm nay hắn phải tìm ra con đường của chính mình để một ngày kia khí phách lăng thiên chứng đạo thành Hoàng, nhưng quá trình này sẽ không ngắn chút nào. Cường giả dưới Vũ Hoàng cũng chỉ là con kiến hôi, ranh giới của Vũ Hoàng cùng không phải Vũ Hoàng là một cái ranh giới to lớn, trong đó cất chứa sự chênh lệch hết sức đáng sợ.

- Sư đệ, đệ muội chúng ta sẽ không đã quấy rầy các ngươi nữa, ngươi hảo hảo bồi tiếp đệ muội đi dạo một vòng tiểu thế giới của sư tôn đi, quá ít ngày bên nhau có khi lại điên cuồng đó!

Hình Chiến cười nói sảng khoái, các sư huynh đệ đều phân ra thân hinh loé lên rời đi, Lâm Phong nhún vai, có một đám sư huynh đệ như vậy ngược lại cũng không tệ chút nào, hắn sẽ không cảm thấy chiến đấu một mình mà mệt mỏi nữa.

- Đi, chúng ta đi thưởng thức một chút cảnh đẹp của thế giới này!

Lâm Phong nắm tay Mộng Tình cùng Thu Nguyệt Tâm bay lên không, đứng trên mây quan sát cái tiểu thế giới này. Nơi này và ngoại giới khá giống nhau, có thôn xóm, có khói bếp, núi non, hồ nước, thành trì, đương nhiên nơi đây cũng không thể không liên quan đến võ đạo, nếu sư tôn muốn phát triển tiểu thế giới này, tự nhiên người muốn cho tiểu thế giới cường thịnh phồn vinh. Một ngày nào đó trên mảnh đất mênh mông này sẽ có một con tuấn mã màu trắng rong ruổi ở đó, bên trên tuấn mã là một thanh niên tuấn giật ôm mỹ nhân trong ngực, tiêu sái không gì sánh được.

- Lâm Phong, còn nhớ lần đầu tiên chúng ta cưỡi ngựa không?

Mộng Tình ngồi trước mặt Lâm Phong, hai tay hắn vòng qua eo ôm lấy nàng, trên tay vẫn cầm dây cương, Thu Nguyệt Tâm ngồi sau Lâm Phong tựa đầu lên lưng của hắn.

- Đương nhiên nhớ kỹ, lúc ấy có người còn khóc lóc đòi ta kể chuyện xưa nữa!

Trên mặt Lâm Phong lộ ra một nụ cười sáng lạn, hắn nhớ mang máng lúc mới gặp Mộng Tình, hai người cũng cưỡi trên tuấn mã là ca khắp nơi, Mộng Tình không thích dừng lại mà muốn vừa đi vừa bắn hắn kể lại chuyện kiếp trước cho nàng nghe, nàng nghe rất là thích thú.

- Rõ ràng ngươi tự nguyện mà!

Mộng Tình cười nói vui vẻ, tóc đen bay lượn làm lòng người say đắm.

- Phải không, làm sao ta không nhớ rõ nhỉ!

Lâm Phong tỏ ra ngốc ngốc cười nói, Mộng Tình ngước đôi mắt đẹp của mình lên lập tức quay đầu lại nhìn Lâm Phong nói:

- Trước đây ngươi còn ôm ta hát đó, ngươi xem, hiện tại ngươi có mỹ nhân trong ngực rồi thì ngươi phải hát một bài nữa cho ta và Nguyệt Tâm nghe!

- Ngạch… Lâm Phong sửng sốt một chút, không cần ác như vậy chứ.

- Ta cũng tán thành!

Thu Nguyệt tâm cười nói.

- Được rồi, các nàng đừng cười nữa.

Lâm Phong cười cười sau đó lập tức cất cao giọng ca: “ Bệnh nhẹ địch xuy, vũ mất trật tự, say rượu quyền như điện, gió nổi mây phun, móng ngựa phi tiễn, giang hồ ân oán triền miên." "Nghìn vạn lần Lý Phong Vân gào thét, xem phai nhạt phách ngạn kinh đào, đàm tiếu gian, bình triều dâng đao nan vào vỏ, nhất giang xuân thủy an ủi tịch liêu, nghìn vạn lần Lý Phong Vân gào thét, nhiệm tuế nguyệt giặt trắng chinh bào, rơi đi tương tư dày vò hồng nhan Dịch lão, nhất giang thu Nguyệt ai biết hiểu!" "Nghìn vạn lần Lý Phong Vân gào thét, nhiệm tuế nguyệt giặt trắng chinh bào, rơi đi tương tư dày vò hồng nhan Dịch lão, nhất giang thu Nguyệt ai biết hiểu!" Mộng Tình thì thào nói nhỏ, đôi mắt đẹp cười yếu ớt, đạo: "Hát tuy rằng khó nghe ta, nhưng coi như có chút ý cảnh!" Kỳ thực lúc này Mộng Tình cũng đang thầm nghĩ trong lòng, thật không biết tên này học được ở đâu mà biết “vạn dặm phong vân gào thét, nhiệm tuế nguyệt nhiễm trắng chinh bào, hào hùng vạn trượng, phải trúng tên non sông; Hồng nhan Dịch lão, nhất giang thu Nguyệt ai biết hiểu, lại thích tựa đối hồng nhan quyến luyến” Thu Nguyệt Tâm ôm Lâm Phong chặt hơn chút nữa, giống như lo lắng Lâm Phong lại đột nhiên bay đi mất, hành động này làm cho Lâm Phong cảm thấy trong lòng càng thêm ấm áp, chân đạp yên ngựa, rong ruổi giữa thiên địa. Ba ngày sau, dưới một cái sơn mạch có thác nước phi thẳng từ trên trời hạ xuống, Lâm Phong ngồi đả tọa dưới thác nước, tùy ý để nước chảy xuống rửa sạch thân thể của hắn, còn hắn thì nhắm mắt lại, an tĩnh cảm ngộ cỗ lực lượng đang đánh vào người mình. Mộng Tình và Thu Nguyệt Tâm chơi đùa trong đầm nước phía trước, thỉnh thoảng lại nhìn về phía Lâm Phong, giống như phá lệ hưởng thụ sự yên lặng này. Lâm Phong mở mắt ra, đôi mắt hướng về phía trước nhìn tới, khiến thác nước nhất thời bị mở ra, Lâm Phong đứng ở chỗ đó nhìn mỹ nhân dưới nước khiến tim hắn không khỏi đập thình thịch. Lâm Phong nhảy vào trong đầm nước ôm lấy thân thể Mộng Tình, chọc cho Mộng Tình phải kinh hô một tiếng, nàng hung hăng liếc mắt nhìn Lâm Phong một.

- Ta tắm xong rồi!

Mộng Tình đẩy Lâm Phong ra, thân thể lập tức bay lên hướng về cái sơn động bên cạnh thác nước đi đến, nhìn thân thể mềm mại hoàn mỹ như ẩn như hiện của nàng khiến trong lòng Lâm Phong động đậy, hắn lập tức nhìn về phía Thu Nguyệt Tâm. Thu Nguyệt tâm thấy đôi mắt của Lâm Phong nhìn tơi thì ánh mắt nàng hơi có ý né tránh, thậm chí khuôn mặt nàng cung bắt đầu đỏ lên, nàng lập tức cảm thấy Lâm Phong đang đi tới bên người nàng, hai tay từ trong nước đem nàng ôm lấy, làm cho thân thể nàng cứng đờ lại, tim đập rộn lên.

- Nguyệt Tâm!

Lâm Phong hô nhỏ một tiếng, Thu Nguyệt Tâm ngẩng đầu nhìn Lâm Phong, trong đôi mắt đẹp có ánh sáng lóe lên.

- Nàng thật đẹp!

Lâm Phong nhân cơ hội này hôn xuống, làm cho Thu Nguyệt Tâm hơi kháng cự, nhưng rất nhanh nàng liền buông tha việc chống cự, nhiệt tình đáp lại Lâm Phong.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp