------------------------ Mây trắng phiêu đãng trên hư không giống như đang chứng kiến cảnh tượng tuyệt vời phía dưới, bên trong dòng suối Lâm Phong ôm Thu Nguyệt Tâm vào lòng, dựa người lên vách đá ven bờ, quần áo bị sũng nước nên mỗi một tấc da thịt của Thu Nguyệt Tâm nhìn như rất mềm mại, bộ phận đầy ắp của nàng như muốn rớt ra ngoài, khiến tâm trí kẻ khác phải hướng về đó.
Cánh tay Lâm Phong vuốt ve da thịt mềm mại, dần dần đặt lên vị trí đầy ắp trước ngực nàng, dịu dàng nắm chặt, một âm thanh làm say lòng người từ trong miệng Thu Nguyệt Tâm phun ra, làm cho nội tâm Lâm Phong thiêu đốt lên một cỗ dục hỏa, cùng với người đẹp trải qua niềm vui lục dục, Lâm Phong đối chuyện nam nữ hết sức vui mừng và tận tình vào trong đó, hắn không có ràng buộc lục dục mà thoải mái hưởng thụ loại cảm giác vui sướng này. Quần áo từ hai vai Thu Nguyệt Tâm chậm rãi chảy xuống xuống, lộ ra da thịt như mịn như ngọc trắng như tuyết của nàng, dần dần thánh nữ phong cũng ẩn hiện. Lâm Phong tham lam vuốt ve hai toà thánh nữ phong mềm mại của nàng, hắn hôn chậm rãi từ môi xuống cổ sau đó đặt môi lên đỉnh hai ngọn núi đó mút lấy mút để.
- Ưm, a… Thanh âm của nàng vô cùng mê người, thân thể Thu Nguyệt Tâm run rẩy nhè nhẹ, theo động tác của Lâm Phong nàng càng run rẩy mạnh hơn, dần dần một cỗ tình ý được nàng thả ra, lạnh lẽo đến xương.
- Ầm!
Thân thể Lâm Phong đột nhiên lui về phía sau, một đạo chưởng ấn lạnh như băng đem nước hồ đâm thủng, một trận sóng cực kỳ dâng lên khiến dục niệm trong mắt Lâm Phong thanh tỉnh không ít, hắn nhìn khuôn mặt đỏ thắm của Thu Nguyệt Tâm lộ ra tâm ý giãy dụa.
- Lâm Phong, xin lỗi!
Thu Nguyệt Tâm lắc đầu, vẻ hữu tình cùng vô tình trên mặt nàng chen lấn nhau không ngớt, làm cho vẻ đẹp của nàng lộ ra thần sắc thống khổ.
- Không quan hệ!
Lâm Phong chậm rãi đi lên trước, trong con ngươi Thu Nguyệt Tâm hình như vừa có sự băng lãnh lại có vẻ ôn nhu. Lâm Phong cẩn thận đi tới bên người nàng, vươn tay ra giúp nàng kéo quần áo lên bao trùm cặp thánh nữ phong tuyệt mỹ kia, cỗ khí tức băng lãnh trên người nàng mới dần dần tiêu tán một chút.
- Thần thai, thần thai!
Lâm Phong hơi có chút đau đầu, chuyện tình của Thu Nguyệt Tâm nên giải quyết như thế nào đây, hắn biết Thu Nguyệt Tâm hết sức thương hắn, cho nên mới có thể ngăn chặn cỗ tâm ý vô tình đó, không muốn cự tuyệt hắn, thế nhưng... Tất cả không tuỳ ý nàng làm chủ.
- Đi thôi, đi vào trong sơn động đổi một bộ quần áo mới!
Lâm Phong nhẹ nhàng ôm lấy Thu Nguyệt Tâm, hai người lập tức hướng về phía sơn động đi đến, Mộng Tình thấy bọn họ đi tới thì ngẩn người ra, con ngươi u oán nhìn Lâm Phong, làm cho vẻ mặt Lâm Phong trở lên đau khổ. Lúc này Mộng Tình đã thay đổi một bộ quần áo trắng tinh, mái tóc ướt nhẹp buông xuống ở phía sau đầu, khiến nàng đẹp không thể nói, nhìn như tiên tử vậy. Lâm Phong đi tới bên người Mộng Tình đem nàng ôm lại cười nói:
- Mộng Tình, chờ ta thành Hoàng nàng sinh cho ta một đứa bé được không? ? Mộng Tình hơi đập đập vào ngực Lâm Phong, tiên tử cũng có lúc thẹn thùng.
- Được!
Mộng Tình cúi đầu ôn nhu lên tiếng, sắc mặt nàng đỏ bừng, còn Thu Nguyệt Tâm lúng túng đứng đó nhìn hai người Lâm Phong và Mộng Tình, nàng có chút không biết phải làm sao.
- Sớm muộn gì nàng cũng là nữ nhân của ta, còn xấu hổ đứng ở đó làm gì.
Lâm Phong cười nói làm cho sắc mặt Thu Nguyệt Tâm trong nháy mắt đỏ lên, nàng ngượng ngùng chậm rãi đi vào trong góc, đưa lưng về phía Lâm Phong cởi quần áo ra, nhìn mỗi một thốn da thịt đều hoàn mỹ như vậy khiến hai mắt Lâm Phong tỏa ra ánh sáng, tâm thần chấn động không ngớt. Mộng Tình nhéo nhéo Lâm Phong, làm cho Lâm Phong cười run run, tên này ngày càng háo sắc, nhưng bên người nhiều mỹ nữ như vậy thì đó cũng là phản ứng thường tình của con người. Một lát sau Thu Nguyệt Tâm cũng đổi xong quần áo, thân thể nàng khoác lên một bộ quần áo màu lam, vóc người thon dài hoàn mỹ như Cửu Thiên Huyền Nữ khiến nàng vô cùng kiều diễm, nàng xoay người lại trên mặt vẫn mang vẻ đỏ ửng như trước, hung hăng trợn mắt nhìn Lâm Phong một cái.
- Mộng Tình, Nguyệt Tâm, ta mang hai nàng đi tới một chỗ!
Lâm Phong lấy ra trái tim Ngọc Hoàng ném xuống đất, tâm niệm hơi động trái tim mở rộng hóa thành một tòa cung điện, Ngọc Hoàng cung điện vẫn còn hai cánh cửa chưa được mở ra, lấy thực lực của hắn hôm nay có thể khai mở rồi, không biết bên trong có cái gì… không biết có bảo vật gì làm hắn kinh hỉ hay không.
- Đi, chúng ta đi vào!
Lâm Phong nắm Mộng Tình cùng Thu Nguyệt Tâm bước vào bên trong cung điện, mọi người bên trong nhìn thấy Lâm Phong mang đến hai vị mỹ nhân đẹp như tiên tử thì đều cảm thấy kinh ngạc, ngày xưa hắn cũng giống như bọn họ, thậm chí có chút không bằng bọn họ nhưng giờ đây Lâm Phong lại có thể ở bên ngoài hưởng thụ nhân sinh mỹ hảo, thực lực càng ngày càng lớn mạnh, còn bọn họ thì dường như bị vây vĩnh viễn ở chỗ này, cái này để cho bọn họ có một cảm giác bi ai. Bọn họ đã từng là nhân vật tinh anh của các thế lực lớn, còn Lâm Phong chỉ là một đệ tử bình thường của Thiên Trì mà thôi. Lâm Phong không để ý đến đám người ở bên trong, mà ném một mảnh vỡ áo nghĩa vào trong miệng, không ngừng nhai ngấu nghiến, hắn lập tức mang Mộng Tình cùng Thu Nguyệt Tâm đi tới chỗ hai cánh cửa chưa từng được phá vỡ.
- Chờ ta đến oanh mở nó ra.
Lâm Phong buông tay Mộng Tình cùng Nguyệt Tâm ra, hắn đứng tại chỗ rồi đột nhiên đánh ra Sát Lục Ma Quyền huỷ diệt tất cả, một cánh cửa bị nổ bể ra, từng đợt ánh sáng loá mắt nhất thời toả ra.
- Cổ kinh!
Ánh mắt Lâm Phong ngưng lại, phía trên bàn gỗ trong cung điện có đặt một cuốn cổ kinh, nó thả ra khí sắc màu vàng của đất, cuốn kinh này giống như ẩn chứa sức mạnh sâu xa của thổ nguyên tố vậy.
- Đi vào xem.
Ba người bước vào bên trong đi đến chỗ cái bàn gỗ, ngoại trừ cuốn cổ kinh kia ra thì trên vách tường còn khắc một số chữ viết, giống như bút ký khi ngộ đạo của Vũ Hoàng lưu lại cho hậu nhân hắn sử dụng. Lâm Phong rót thần niệm vào trong một tờ kinh thư, nhất thời hắn cảm giác mình như bước chân vào trong đại địa mênh mông, khí tức thổ hoàng không ngừng phiêu động trên không trung giống như một loại khí vậy, tất cả đều tràn đầy lực lượng áo nghĩa, từng đạo phù chú đồng thời in vào trong đầu Lâm Phong. Một lát thần niệm của Lâm Phong cũng rời khỏi đó thấp giọng nói:
- Quả nhiên là một cuốn cổ kinh, mỗi một trang cổ kinh giống như chỉ dẫn người ta hướng về một cái lĩnh vực tu luyện, bộ cổ kinh mà tên Vũ Hoàng này tu luyện chỉ dẫn người ta tu luyện thổ lĩnh vực, vạn vật kinh, chỉ dẫn người ta hướng về phía vạn vật tu luyện, mỗi một trang cổ kinh đều chỉ dẫn một loại đại đạo, một con đường riêng, thảo nào sư tôn bảo ta phải chọn ra con đường của mình.
Đương nhiên Lâm Phong cũng phát hiện, cuốn cổ kinh này bác đại tinh thâm, bao hàm toàn diện. Không có cùng lĩnh vực với tam sinh kinh, đây là một loại cổ kinh hoàn toàn khác lạ, nó chỉ dẫn người ta tu luyện vô cùng kỳ diệu.
- Mộng Tình, Nguyệt Tâm, các nàng cũng xem một chút đi.
Lâm Phong quay lại nói với hai người, cho dù hai nàng không tu luyện cuốn cổ kinh này thì quan ngộ một ít kinh nghiệm của cổ kinh đối với người tu luyện cũng có chỗ tốt rất lớn. Ánh mắt Lâm Phong nhìn về phía vách tường quan sát lưu bút của Ngọc Hoàng, dần dần bị cuốn hút vào trong đó.
- Hoá ra Đoạt thiên môn đoạt lấy lực lượng thiên địa tạo hóa, hòa lực lượng đó xuyên qua thân xác của ta, gột rửa huyết mạch cùng thân thể, làm cho thân thể ta cùng với thiên địa càng thêm phù hợp hơn, giúp cho ta ngộ đạo tốt hơn, hoà hợp với lực lượng thiên địa để cảm ngộ thiên địa đại đạo, gọi là Pháp Tắc, nhưng thật ra nó cũng là một loại lột xác, vận dụng lực lượng thiên địa biến nó thành một phương pháp huyền diệu.
Lâm Phong tự nói trong lòng, Vũ Hoàng có thể có được một phương tiểu thế giới của chính mình do nhờ vào việc lợi dụng lực lượng thiên địa. Ngọc Hoàng lĩnh ngộ lực lượng áo nghĩa của thổ thuộc tính đến mức tận cùng nên nó lột xác thành Pháp Tắc, cả tòa ngọc hoàng cung điện này kỳ thực dựa vào lực lượng Pháp Tắc mà ngưng tụ thành, sở dĩ người có cảnh giới Tôn Vũ vô pháp lay động được nó vì họ chưa chạm đến lực lượng Pháp Tắc, chỉ cần nó gặp phải lực lượng Pháp Tắc công kích là nó sẽ bị phá vỡ.
- Nếu như lực lượng hỏa diễm của mình trở thành lực lượng Pháp Tắc, mình chỉ cần một ý niệm là có thể xuyên thấu lực lượng này qua thiên địa, có thể làm cho thiên địa đều bị thiêu cháy, dưới cơn nóng giận, có thể khiến cho nghìn vạn sinh linh phải bị hủy diệt, đốt cháy thành thị.
Lâm Phong quan sát lưu bút của Ngọc Hoàng khiến trong lòng cũng có chút hiểu biết hơn, thảo nào người ta nói chúng sinh dưới Vũ Hoàng chỉ là con kiến hôi, lực lượng Pháp Tắc thật đáng sợ, Vũ Hoàng nổi giận, sinh linh đồ thán.
- Thế nhưng, nếu như đối phó với tồn tại cùng cấp bậc thì Vũ Hoàng sẽ hội tụ lực lượng Pháp Tắc thành công kích cường đại cùng đối phương va chạm, Pháp Tắc cũng có thần thông công kích thuật, cái này có thể dựa vào chính mình đi ngộ hoặc tu luyện thần thông của tiền nhân!
Lúc này Lâm Phong mới nhớ lại một khắc thời gian lúc Vũ Hoàng cứu Mộng Tình, thân hình hắn khẽ động đã có thể hội tụ lực lượng thiên địa tạo thành vách ngăn bảo vệ Mộng Tình, ngăn trở công kích của đối phương, đó là Vũ Hoàng đang lợi dụng lực lượng thiên địa, bọn họ vận dụng lực lượng thiên địa đã đến một loại trình độ kinh người, không mượn lực lượng thiên địa thì không có khả năng lĩnh ngộ Pháp Tắc, thảo nào sư tôn lại coi trọng lực lượng thiên địa như vậy, dựng lên ảo cảnh kỳ diệu trên cửu trọng thiên. Sau khi áo nghĩa thăng hoa dung nhập vào trong thiên địa thì nó sẽ biến thành Pháp Tắc, phát huy ra uy lực kinh khủng.
- Thập tuyệt thể, đúng là một loại thể chất đáng sợ, nếu như toàn bộ áo nghĩa bí truyền thăng hoa thành Pháp Tắc thì hắn có ít nhất mười cơ hội lĩnh ngộ mười loại lực lượng Pháp Tắc, trong bất kỳ cuộc chiến nào hắn cũng có thể chiếm ưu thế.
Pháp tắc cùng lực lượng áo nghĩa bí truyền có quan hệ chặt chẽ, mình lĩnh ngộ nhiều loại lực lượng sâu xa như vậy mà có thể thăng cấp trở thành lực lượng Pháp Tắc thì mình càng thêm đáng sợ. Nếu lực lượng tử vong bí truyền tấn thăng thành lực lượng Pháp Tắc, chỉ cần một ý niệm là hắn có thể khiến cho hàng tỉ sinh linh hóa thành bạch cốt, khắp thiên địa trở thành tử vong tuyệt địa, toàn bộ đều phải chết, trừ phi lực lượng Pháp Tắc của đối phương không kém gì mình, hắn mới có thể chống lại được, bằng không mình chỉ cần một cái ý niệm trong đầu. Đối với ngộ tính của mình Lâm Phong vẫn rất là tự tin, mặc dù tốc độ tu luyện của hắn không có nhanh như người khác, nhưng ngộ tính của hắn không kém bất kỳ người nào, chỉ cần hắn nguyện ý thì hắn sẽ có thể đạt được rất nhiều loại lực lượng Pháp Tắc, hơn nữa hắn đã trải qua quá trình cải tạo của đoạt thiên môn nên hắn với lực lượng thiên địa càng thêm phù hợp, không chỉ có hắn mà chư vị sư huynh đệ của hắn cũng giống vậy, chân chính lột xác phù hợp với thiên địa, bọn họ có thể chứng đạo nhanh hơn để lĩnh ngộ lực lượng Pháp Tắc của. Lâm Phong đọc xong lưu bút của Ngọc Hoàng thì hắn cũng có sự lý giải nhất định đối với cảnh giới Vũ Hoàng, hắn lập tức xoay người lại nói với Mộng Tình cùng Thu Nguyệt Tâm:
- Cổ kinh có thể làm cho người ta dễ dàng lĩnh ngộ lực lượng Pháp Tắc, chỉ dẫn họ chứng đạo thành Hoàng, không có cổ kinh chỉ dẫn muốn thành Hoàng mà chỉ dựa vào ngộ tính của mình thì khó khăn hơn nhiều lắm.
- Bát Hoang vực có rất nhiều thiên tài nhưng bởi vì điều kiện hạn chế nên bọn họ không phải là người của thế lực Vũ Hoàng, rất nhiều chuyện bọn họ không có tư cách tiếp xúc, càng không cần nói đến việc chứng đạo, bởi vậy mới có câu quyết định ở số phận là có đạo lý!