Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 1369 - cung


...

trướctiếp



- Bất Tử Thiên cung tọa lạc trên Bất Tử sơn mạch, nguy nga rộng lớn phảng phất như một toà Tiên cung trên trời, đứng sừng sững giữa vòm trời, chính là một trong thế lực cực kỳ cổ quái của Bát Hoang Cảnh, ngoại trừ Tề gia, Vấn gia, Tư Không gia, thế lực mấy gia tộc lớn có lẽ Bất Tử Thiên cung là cổ xưa nhất.


Một đại thế lực Vũ Hoàng thường thường là bởi vì một vị Vũ Hoàng sinh ra mà quật khởi, giống như Thiên Đài, Nhân Thạch Hoàng và Vũ Hoàng đều quật khởi Bát Hoang, thế nhưng bọn họ cũng thường thường Nhân Vũ Hoàng rời đi hoặc là đại nạn mà sa sút, không có Vũ Hoàng thế lực Vũ Hoàng dễ dàng gây nên quá nhiều tham lam. Bây giờ, Bất Tử Thiên cung cũng là như thế, từ lâu nghe nói lão cung chủ Bất Tử Thiên cung gặp đại nạn nhưng lão cung chủ phảng phất một mực kìm nén một hơi không chết, hắn một ngày còn chưa chết sẽ không có một người nào động vào Bất Tử Thiên cung, các thế lực Vũ Hoàng khác không để ý điểm ấy nhưng một khi lão Hoàng chủ gặp đại nạn, đối với Bất Tử Thiên cung mà nói thì không biết đây là phúc hay là họa, bởi vậy lão Hoàng chủ hết sức bồi dưỡng Quân Mạc Tích, dốc hết tất cả, hắn muốn cho Quân Mạc Tích quật khởi trong khoảng thời gian ngắn nhất thành Hoàng, không tiếc bất cứ giá nào, như vậy, mới có thể bảo vệ Bất Tử Thiên cung. Thiên cung rộng lớn, trong một khoảng sân không đáng chú ý có một hang cổ ở vách núi, giờ khắc này, trong hang cổ này một bóng người đột nhiên đi ra nhưng hắn vẫn chưa lập tức gây nên sự chú ý của mọi người, có thể thấy được bây giờ Bất Tử Thiên cung tĩnh mịch tới cỡ nào, đương nhiên, bởi vì đây là đang đi về hang cổ hư chiến trường trong Bất Tử Thiên cung bộ bởi vậy, cũng không cần thủ hộ quá mạnh mẽ chỉ là phòng bị có người thâu nhập là được rồi. Lúc này, có hai bóng người lấp loé bay đến, chớp mắt rơi vào trong hang cổ, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng dáng người thanh niên đi ra từ bên trong hang cổ, hắn choàng một bộ áo bào đen, cả người đen kịt, đặc biệt là cặp con ngươi kia hắc ám thâm thúy, tuy tu vi chỉ có Tôn Vũ tầng thứ hai nhưng lại làm cho người ta có một ảo giác sâu không lường được.


- Ngươi là ai mà lại đi ra từ lối ra của Bất Tử Thiên cung của ta!


Một người trong đó quay về phía Lâm Phong quát lạnh một tiếng, một tia khí tức cường thịnh bay thẳng đến người Lâm Phong, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay.


- Vì phó chúng Hoàng ước hẹn nên ta mới bất đắc dĩ mượn đường nối lối ra của Bất Tử Thiên cung dùng một lát, xin thứ lỗi!


Trong giọng nói của Lâm Phong mang theo một phần áy náy, bình tĩnh mở miệng.


- Hừ, ngươi nói mượn liền mượn dùng ư?


Tên còn lại trong giọng nói lộ ra một tia hàn ý, một lực lượng áp bức giáng xuống người Lâm Phong, đi về đường nối hư chiến trường là một thế lực Vũ Hoàng độc nhất, người khác xông vào đường nối thì chính là một loại khiêu khích và không tôn trọng.


- Ta và thiếu cung chủ Quân Mạc Tích của các ngươi có quen biết, nếu như hắn đến thì tất sẽ cho ta mượn dùng!


Lâm Phong lại mở miệng.


- Hả?


Hai người hơi nhướng mày, người này có quen biết với Quân Mạc Tích? Liếc mắt nhìn nhau, trong con ngươi hai người đều lướt qua một vệt sát ý, lập tức xoay người nhìn về phía Lâm Phong nói:


- Tự tiện xông vào Bất Tử Thiên cung, giết xá!


Ầm! Dứt lời, sát ý mênh mông bao phủ Lâm Phong, hai người đồng thời đều lao về phía Lâm Phong, bàn tay to lớn màu vàng óng dường như có thể khiến sắt đá đều nứt đôi. Con ngươi Lâm Phong đột nhiên ngưng lại, phóng thích khí tức ma đạo hắc ám, thân thể đạp xuống mặt đất, thân thể phóng lên trời, hét lớn một tiếng:


- Quân Mạc Tích, ngươi ra đây đi!


Âm thanh cuồn cuộn hóa thành sóng âm đáng sợ, truyền khắp bốn phương tám hướng, dường như muốn lan tràn đến toàn bộ Bất Tử Thiên cung mênh mông, rộng lớn. Vù, vù... Bất Tử Thiên cung vắng lặng đột nhiên có lần lượt từng bóng người bay lên trời, hướng về bên này đạp bước mà đến, thân thể Lâm Phong đứng lơ lửng trên không, ánh mắt nhìn quanh Bất Tử Thiên cung, tiếng rống to này truyền khắp Bất Tử Thiên cung, Quân Mạc Tích và Tiểu Điệp nên có một người ở đây đi.


- Ngươi muốn chết!


Hai người đều nhào về phía Lâm Phong, đã thấy Lâm Phong đạp bước mà ra, bí truyền phong bao phủ thân thể, nhanh như chớp giật, giống như là một trận cuồng phong nhưng mà chỉ chốc lát sau Lâm Phong liền dừng lại, bị rất nhiều người tới chặn.


- Chuyện gì đã xảy ra?


Một vị trung niên mặc cẩm bào quát một tiếng, con mắt lạnh lùng nhìn qua Lâm Phong.


- Người này tự tiện xông vào Bất Tử Thiên cung chúng ta, đi ra từ đường nối hư chiến trường, nói không chừng có thể là gian tế của một thế lực nào đó!


Hai người kia quay về phía trung niên mặc cẩm bào nói.


- Ta tìm Quân Mạc Tích!


Lâm Phong biết nhiều lời cũng chỉ vô ích, bèn tiếp tục nói. Thanh niên cẩm ý quét qua Lâm Phong một chút, lạnh lùng phun ra mấy chữ:


- Xông vào Bất Tử Thiên cung, giết!



- Phải!


Mọi người phóng thích ý lạnh mênh mông.


- Dừng tay!


Một giọng nói vang lên, âm thanh lanh lảnh vang vọng hư không, xa xa một thanh niên tuấn dật bước đến, trường bào màu vàng óng tung bay, một bộ hoa phục, người này chính là Quân Mạc Tích. Ánh mắt Quân Mạc Tích nhìn mọi người chung quanh, cuối cùng con ngươi rơi trên người Lâm Phong, nói:


- Ngươi tìm ta có chuyện gì?


Lâm Phong hơi suy nghĩ, nhất thời trong tay xuất hiện một bình rượu, ném về phía Quân Mạc Tích. Quân Mạc Tích ngẩn người, lập tức mở miệng ấm ra, một tia khí tức quen thuộc bay vào trong miệng, khiến hắn cảm giác tâm thần khẽ run, cảm giác thật quen thuộc. Phốc! Quân Mạc Tích vứt ấm rượu vào hư không, lập tức bầu rượu phá nát, rượu mạnh trong đó từ trên trời rơi xuống không ngừng rót vào trong miệng Quân Mạc Tích, thậm chí rơi cả xuống mặt của hắn, đau rát.


- Rượu ngon, còn nữa không!


Trên mặt Quân Mạc Tích lộ ra nụ cười hào khí, ánh mắt nhìn về phía Lâm Phong, trong con ngươi lộ ra phong mang.


- Có, Long Sơn Đường gia, rất nhiều!


Lâm Phong nở nụ cười, nhất thời tâm niệm cử động nữa, đem mấy bầu rượu ném về Quân Mạc Tích.


- Rượu ngon quan trọng nhất là ở thời gian uống, chỗ rượu này, ta giữ lại trước!


Quân Mạc Tích nghe được lời của Lâm Phong giữa hai lông mày lộ ra ý cười, lời cũng đã nói rõ ràng đến như thế, hắn sao lại không biết người đứng đối diện này là ai chứ, Long Sơn, Long Sơn đế quốc; Đường gia, gia tộc Đường U U! Bát Hoang, đại khái chỉ có hắn và Lâm Phong biết, rượu của Đường gia của Long Sơn đế quốc.


- Có người muốn gặp ta, tại sao không bẩm báo mà ngược lại còn đánh giết hắn!


Con ngươi Quân Mạc Tích phát lạnh, quét về hai người phía sau Lâm Phong, con mắt lạnh lẽo đến thấu xương, hắn hôm nay đã có một phen phong độ vương giả, Bất Tử Minh Vương, không uổng công lão cung chủ Bất Tử Thiên cung dốc hết sức bồi dưỡng, bây giờ tu vi đã bước vào Tôn Vũ tầng thứ tư, khí tức trên người liên tục sinh sôi, mênh mông cường thịnh. Nhưng lão cung chủ muốn khi đại nạn đến bồi dưỡng hắn trở thành một Vũ Hoàng khác sợ là không thể, trừ phi lão cung chủ còn có thể kiên trì mười năm, thậm chí lâu hơn, sinh ra một Vũ Hoàng là chuyện quá khó. Gíup tu vi Quân Mạc Tích tăng lên tới mức như bây giờ, còn phải bảo đảm sẽ không bởi vì cảnh giới quá nhanh mà dẫn tới cảnh giới bất ổn, lão cung chủ e sợ sẽ phải đánh đổi không nhỏ. Hai người kia nghe được lời nói lạnh lùng của Quân Mạc Tích nhất thời trong lòng căng thẳng, nói:


- Người này am hiểu Bất Tử Thiên cung chúng ta nên chúng tôi đương nhiên chấp pháp, chém giết!



- Bọn họ nói không sai, tự tiện xông vào Bất Tử Thiên cung, đáng chém, đặc biệt bây giờ đang là thời kỳ mẫn cảm, người ngoài không được phép bước vào Bất Tử Thiên cung nửa bước!


Vị trung niên cẩm y trường bào lãnh đạm nói một tiếng, âm thanh bình tĩnh.


- Ta không hỏi ngươi!


Con ngươi Quân Mạc Tích sắc bén quét về phía trung niên cẩm y khiến ánh mắt hắn ngưng lại, phảng phất như có từng sợi từng sợi tinh mang lưu chuyển trong con ngươi hắn.


- Quân Mạc Tích, xét về bối phận, ngươi là vị hôn phu của Tiểu Điệp, ngươi cũng nên gọi ta một tiếng thúc phụ, ngươi nói với trưởng bối lời như thế ư!



- Hiện tại, giờ khắc này, ta là thiếu chủ Bất Tử Thiên cung, chú ý ngữ khí nói chuyện của ngươi!


Con mắt Quân Mạc Tích sắc bén, việc đáng làm thì phải làm.


- Vì lẽ đó, bắt đầu từ bây giờ ngươi câm miệng cho ta!


Quân Mạc Tích lạnh lùng nói khiến vẻ mặt trung niên cẩm bào lạnh giá như Đao Phong, nhưng Quân Mạc Tích hồn nhiên không để ý, đi tới trước mặt hai tên cường giả muốn tru diệt Lâm Phong.


- Việc không bẩm báo, tùy ý làm bậy, nhìn thấy ta không khom người, các ngươi không để thiếu cung chủ Bất Tử Thiên cung ta vào mắt cũng chính là không để lão Hoàng chủ vào mắt, đáng chém!


Trong miệng Quân Mạc Tích phun ra một câu lạnh giá, hai chữ "đáng chém" hạ xuống, thân thể người nọ chợt lui, nhưng mà dường như đồng thời thân thể của hắn giống như đông lại, một luồng tâm ý minh hàn xuất hiện lập tức bàn tay tử vong đánh vào trên đầu của hắn, phảng phất như tay Minh Vương, chém! Tên còn lại sắc mặt trắng bệch, thân hình đột nhiên lấp loé lên, muốn bỏ chạy đã thấy hoa phục Quân Mạc Tích tung bay, bước chân đuổi theo, đồng thời tay Minh Vương cũng duỗi ra hướng về phía trước, nhất thời hư không ngưng tụ, khí hàn minh trực tiếp trói thân thể của đối phương lại, đóng băng, truyền ra tiếng răng rắc, thân thể người nọ trực tiếp nổ tung, cường thế loại bỏ.


- Lợi hại!


Lâm Phong thầm nghĩ trong lòng, hai người kia tu vi đều là Tôn Vũ tầng thứ sáu, hơn nữa còn là cường giả Bất Tử Thiên cung nhưng ở trước mặt Quân Mạc Tích, bọn họ thậm chí không nghĩ phải chống lại, có thể thấy được bọn họ đã biết rõ thực lực đáng sợ của Quân Mạc Tích, lão cung chủ sắp gặp đại nạn, hắn hẳn phải biết Bất Tử Thiên cung sẽ rung chuyển, đương nhiên phải để Quân Mạc Tích trong thời gian ngắn nhất có thể có được thực lực cường đại khiến tất cả mọi người kinh sợ.


- Lão cung chủ còn ở đây, hạng người có ý đồ khó lường nếu như bị ta biết được liền lập tức giết xá!


Quân Mạc Tích lạnh lùng nói, bước chân đạp xuống, quay về phía Lâm Phong gật gật đầu. Lâm Phong bước ra đi theo Quân Mạc Tích, để lại trung niên cẩm y với sắc mặt khó coi, Quân Mạc Tích càng ngày càng lợi hại, Bất Tử Minh Vương quả nhiên đáng sợ nhưng bọn hắn sẽ không bỏ qua luôn như vậy, một khi Quân Mạc Tích đắc thế, dòng dõi Tiểu Điệp đem độc chưởng quyền to Bất Tử Thiên cung, di vật của lão gia hoả e là bọn họ một phần cũng không có. Quân Mạc Tích mang theo Lâm Phong một đường đi tới bên ngoài núi Bất Tử, lúc này Quân Mạc Tích mới xoay người, nhìn về phía Lâm Phong, Lâm Phong cũng đồng thời nhìn Quân Mạc Tích, nhìn nhau nở nụ cười, hai người đồng thời hướng về đối phương mạnh mẽ đánh ra một quyền, truyền ra tiếng vang ầm ầm nổ tung, hai người đều cười to, trường bào tung bay phần phật, Quân Mạc Tích một bộ hoa phục, phảng phất như bóng người hạo nhiên trước kia, mà Lâm Phong nhưng là thô bạo lượn lờ, cả người đen kịt.


- Ta liền biết, bọn họ muốn mạng của ngươi không dễ như vậy!


Quân Mạc Tích sang sảng nở nụ cười:


- Gần đây có khỏe không?



- Vẫn ổn, nhưng ngươi ở bên này tựa hồ không ổn lắm!


Lâm Phong đáp lại.


- Ngươi nên đoán được, Bất Tử Thiên cung không phải là một mạch kế thừa, các đại phái hệ trong lúc đó sẽ xảy ra tranh cướp kịch liệt, lão Hoàng chủ một lòng muốn bảo vệ Bất Tử Thiên cung, bởi vậy lực bài chúng nghị để ta thượng vị, nhưng những người khác không muốn như vậy, ý nghĩ của bọn họ là khi sư tôn chết rồi, mò đến chỗ tốt lớn nhất!


Ánh mắt Quân Mạc Tích lạnh lùng, thế gian khó dò nhất chính là lòng người. Lâm Phong gật gật đầu, Viên Phi đã nói từ sớm rằng Bất Tử Thiên cung không yên ổn, bây giờ, chỉ có thể hi vọng lão cung chủ kiên trì thêm một chút thời gian nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp