- - Hoàng huynh của ngươi vẫn cái tính khí kia, tuy nhiên ngươi cũng hiểu rõ hắn rất yêu thích ngươi, Y Nhân, phụ hoàng cho rằng ngươi nên cân nhắc một phen!


Băng Hoàng bình tĩnh nói với Y Nhân Lệ, giống như một vị trưởng bối, không ai có thể nhìn ra trong đôi mắt thâm thúy kia rốt cuộclà đang suy nghĩ cái gì.


- Phụ hoàng, Y Nhân nhớ kỹ.


Y Nhân Lệ yên tĩnh đáp lại một tiếng xong đứng lên xin té.


- Phụ hoàng, mẫu hậu, nếu như không có chuyện gì, Y Nhân xin cáo lui!



- Hừm, đi thôi, Y Nhân, cố gắng tu luyện, tranh thủ trước khi bước vào thần điện thực lực tăng lên một bậc, cứ như vậy, cơ hội đạt được truyền thừa càng lớn hơn rất nhiều, minh ước của đế quốc trăm ngày nữa, cũng có thể cùng thiên tài mười hai quốc giao phong một chút.


Tuyết chủ cười nói.


- Y Nhân ghi khắc lời nói của mẫu thân!


Y Nhân Lệ khẽ khom người, sau đó ôm cánh tay Lâm Phong ra khỏi đại điện Lâm Phong đương nhiên tình nguyện, bầu không khí bên trong tòa đại điện này không thoải mái chút nào, song phương câu tâm đấu giác, khiến hắn cảm thấy đặc biệt ngột ngạt, cho dù tuyết chủ và Y Nhân Lệ cũng thấy thiếu cái gì đó. Xuyên qua cung điện cùng hành lang uốn lượn, Lâm Phong và Y Nhân Lệ đi ra khỏi cung điện Vũ Hoàng mênh mông hùng vĩ này, lại thấy trước mặt có một nhóm nữ tử đang đi về phía này. Những cô gái này từng người từng người mắt ngọc mày ngài, mắt như thu thủy, da thịt như tuyết tựa như chỉ một ngón tay đã có thể đâm rách, băng cơ ngọc cốt, tựa hồ cũng phi thường bất phàm.


- Y Nhân tỷ tỷ trở về rồi!



- Nghe nói Y Nhân tỷ tỷ đi tới Bát Hoang Cảnh luôn khỏe chứ ạ.


Chúng nữ tử giữa hai lông mày mang theo ý cười nhàn nhạt, tựa hồ đặc biệt quen thuộc.


- Cũng còn tốt!


Y Nhân Lệ yên tĩnh đáp lại một tiếng.


- Đây chính là nam nhân của Y Nhân tỷ tỷ sao, tựa hồ cũng không có cái gì đặc biệt, tỷ tỷ mặc dù chuẩn bị tiến vào thần điện, chí ít cũng nên tìm một nam nhân xuất sắc hơn mình mới đúng.



- Muội muội nói rất đúng, mẫu hậu lẽ nào cũng không quản ư?


Những cô gái này ngươi một lời ta một lời, càng mang theo ý vị trào phúng trong đó, điều này làm Lâm Phong cau mày, quan hệ vì sao lại loạn như thế, các nàng gọi tuyết chủ cũng là mẫu hậu.


- Ta nghe được có đồn đại, ở Bát Hoang Cảnh có một nơi uế loạn tên là lục dục Tiên cung, thánh nữ nơi đó có tên giống như tỷ tỷ, sẽ không phải Y Nhân tỷ tỷ chớ?



- Làm sao có thể, nếu như theo lời của tỷ tỷ, người kia chẳng phải ai cũng có thể lấy làm chồng sao, không biết đã chơi đùa bao nhiêu nam nhân rồi?


Một nữ tử nói, ánh mắt cười cười nhìn Y Nhân Lệ.


- Chúng ta đi thôi!


Y Nhân Lệ tựa như hồn nhiên không thèm để ý đoàn người nói gì, ôm cánh tay Lâm Phong tiếp tục đi về phía trước, bất quá những cô gái kia tựa hồ cũng không tính buông tha, có vài người đứng trước mặt Lâm Phong, cười nói:


- Tỷ tỷ, sao không giới thiệu nam nhân phía sau ngươi cho bọn tỷ muội nhận thức một chút!



- Nữ nhân của Băng Tuyết đế quốc đều ồn ào như thế?


Lâm Phong nhìn Y Nhân Lệ thấp giọng hỏi.


- Khẩu khí thật là lớn!


Tiếng nói Lâm Phong hạ xuống, ngay lập tức cảm thấy hơi lạnh phả vào mặt, trong thiên địa phảng phất như trong khoảnh khắc hóa thành Băng Thiên Tuyết Địa, một vị nữ tử trước người Lâm Phong trong nháy mắt không còn nụ cười, mặt lạnh như sương, phảng phất như cả người đều là băng tuyết. Những nữ nhân khác cũng dồn dập tách ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn về bên này, chuyển biến bất ngờ thế này làm Lâm Phong bừng tỉnh, xem ra những nữ nhân này đang hết sức chọc giận hắn, chỉ muốn tìm một lý do để ra tay với hắn mà thôi, một lý do tùy ý, cũng đủ rồi, ví dụ như câu nói vừa rồi của hắn.


- Ta là người có thực lực yếu nhất trong chúng tỷ muội, nhưng lại không thể chịu đựng Y Nhân tỷ tỷ tùy ý tìm một người đàn ông, nếu như ngươi vô dụng như vậy, nên nhanh chóng cút khỏi Băng Tuyết đế quốc đi.


Nữ nhân này thanh âm lạnh giá như băng, tựa hồ muốn đuổi hắn ra khỏi Băng Tuyết đế quốc. Y Nhân Lệ cười nhạt, cánh tay đang kéo Lâm Phong hơi buông ra, cười duyên truyền âm nói:


- Nam nhân của ta, cứ thoải mái nổi giận đu, cho dù ngươi có làm ra chuyện gì, ta làm cùng với người!


Trong con ngươi Lâm Phong lướt qua một đạo ma ý đen kịt, cô gái trước mắt có tu vi Tôn Vũ tầng một, hàm nghĩa sức mạnh cũng không yếu, hẳn là tầng ba.


- Ầm!


Lâm Phong đạp mạnh xuống đất, ma khí cuồn cuộn chuyển động, bay lên trời, người đàn ông nhỏ bé dịu ngoan vào lúc này đột nhiên biến thành một Ma tôn khủng bố. Trong chớp mắt khi nữ nhân trước mặt chạm tới đôi mắt hắc ám của Lâm Phong, chỉ cảm thấy ánh mắt đột nhiên run lên, băng tuyết ý cảnh kiêu ngạo phảng phất tan rã trong nháy mắt, tựa như có từng vị Ma vương xuyên thấu qua đôi mắt của nàng không ngừng trùng kích ý chí của nàng, muốn đánh tan nàng.


- Ngồi xuống!


Lâm Phong phun ra hai chữ, bước chân lần nữa đạp xuống, ầm ầm nổ vang rung động bên trong con ngươi của đối phương, Ma vương ngập trời cầm trường mâu trong tay đâm vào trong mắt đối phương, phốc đông một tiếng, cô gái kia không tự chủ được ngã ngồi trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.


- Đi thôi!


Lâm Phong thu lại ma ý khôn cùng trong mắt, bình tĩnh nói một tiếng, Y Nhân Lệ cười yếu ớt tiến lên, tay ngọc kéo cánh tay của Lâm Phong, hai người bước ngang qua nữ nhân đang ngồi trên mặt đất kia.


- Chuyện gì xảy ra?


Những nữ tử còn lại đi tới gần nữ tử đang ngã ngồi, vừa nãy các nàng cũng bị ma ý khủng bố mà Lâm Phong tỏa ra trong phút chốc làm chấn động, bất quá lại không hiểu vì sao nữ tử lại vì một câu nói của đối phương mà ngồi xuống.


- Ma, ma nhãn thật kinh khủng!


Cô gái kia tự lẩm bẩm nói nhỏ, cả người ướt đẫm mồ hôi, mới vừa rồi thời khắc bị đôi ma nhãn của Lâm Phong nhìn chằm chằm, nàng cảm thấy rất lạnh. Trở lại bên trong cung điện của Y Nhân Lệ, Lâm Phong nhìn về phía Y Nhân Lệ, hỏi một tiếng:


- Tuyết chủ, có phải mẫu thân thân sinh của cô không?



- Ngươi đoán xem!


Y Nhân Lệ cười nhìn Lâm Phong.


- Băng Hoàng có đông đảo dòng dõi ta tin tưởng, bởi vì hắn có thể dễ dàng có được rất nhiều nữ nhân, nhưng những người phụ nữ đó đều gọi tuyết chủ là mẫu hậu, hơn nữa, hẳn còn có người khác, nếu nói các nàng đều là tuyết chủ thân sinh, ta cũng không thể nào tin được.


Lâm Phong nói.


- Thật đáng tiếc, ngươi đoán sai rồi, tuyết chủ, là mẫu thân thân sinh của ta, chính xác trăm phần trăm!


Y Nhân Lệ vẫn cười như trước, bất quá Lâm Phong lại cảm thấy nụ cười của nàng không được tự nhiên, sau đó, hai tay Y Nhân Lệ ôm lấy cổ Lâm Phong, bờ môi nóng ấm sát qua vành tai Lâm Phong, thấp giọng nói:


- Bà là một yêu tinh!



- Bà là một yêu tinh?


Lâm Phong nghe thấy tiếng nói trong màng tai chỉ cảm thấy trong lòng hơi rung động, vì sao Y Nhân Lệ lại nói tuyết chủ như vậy.


- Ta dẫn ngươi đi đến một địa phương khác để giải sầu, nữ nhân của ngươi chán ghét nơi này!


Y Nhân Lệ lôi kéo cánh tay Lâm Phong bay lên trời, tiếp tục đi lên phía trên, hướng bên phải của Lâm Phong, có thần điện băng tuyết cao vút trong mắt, đây cũng không phải phần cuối, một đầu khác của thần điện băng tuyết, còn có sông băng mênh mông, hơn nữa sóng gợn chập trùng, sơn mạch sông băng chân chính. Y Nhân Lệ không hề đến nhìn thần điện băng tuyết mà bay thẳng đến sông băng không có giới hạn ở phía xa xa, vượt qua khoảng cách không biết bao xa, thân hình Y Nhân Lệ mới đáp xuống trên mặt đất, thả Lâm Phong ra chạy về phía trước, đi tới chỗ có một băng liên tinh khiết mới dừng lại. Y Nhân Lệ ngoái đầu lại nở nụ cười, bên trong thế giới băng tuyết, dung nhan kia làm sụp đổ hết mọi phồn hoa của thế gian, nụ cười Y Nhân Lệ thời khắc này không hề mang theo một chút mị hoặc nào, chỉ có vẻ thuần khiết kia.


- Nam nhân của ta, có thể vì ta hái một đóa Băng Liên không?


Lâm Phong đi lên phía trước, ngồi xổm xuống, hái băng liên xuống, đưa cho Y Nhân Lệ:


- Y Nhân tiên tử của lục dục Tiên cung, cũng giống như một tiểu nữ nhân bình thường ư?


Y Nhân Lệ tiếp nhận băng liên, trong con ngươi xinh đẹp lộ ra tia sáng kỳ dị, cười nói:


- Ở Băng Tuyết đế quốc, có rất nhiều sông băng, khi còn bé ta thích chạy trốn bên trong sông băng, hái băng liên, cha của ta, một nam nhân bình thường sẽ yên tĩnh đi theo bên cạnh ta, yên lặng bảo vệ ta, mãi đến tận sau này, yêu tinh kia xuất hiện trong thế giới của ta!



- Tuyết chủ?


Lâm Phong hơi sững lại.


- Đúng, tuyết chủ, ngươi thấy vẻ đẹp tuyệt diễm của bà, chắc rõ ràng mị lực của bà.


Y Nhân Lệ vẫn mỉm cười như trước, chậm rãi nói:


- Nàng là một yêu tinh chân chính, hơn nữa còn ưu tú như vậy, có thể làm cho quá nhiều nam nhân vì nàng mà điên cuồng, thậm chí, vì nàng mà chết!



- Vì nàng, cha ta đợi tám năm, mà bà, chỉ làm bạn với phụ thân ta tám ngày, lại còn buộc cha của ta tự sát , ngươi nói, bà có phải yêu tinh hay không?


Y Nhân Lệ bình tĩnh nói, nhưng trái tim Lâm Phong lại cảm thấy chấn động, nói như vậy, những phụ nữ đều là nữ nhi ruột thịt của tuyết chủ?


- Ngươi đoán không lầm, những nữ nhân kia, đều là nữ nhi ruột thịt của tuyết chủ, hơn nữa, các nàng hẳn có cảnh ngộ giống ta, đối với yêu tinh kia mà nói, nam nhân, chỉ là công cụ của nàng.


Y Nhân Lệ cười cười nói ra chuyện xưa kinh tâm động phách này


- Ở Cửu Tiêu đại lục, Thánh Thành Trung Châu ta không biết, nhưng Bát Hoang Cảnh hay Cửu U thập nhị quốc, hoặc nhân vật lịch sử phủ đầy bụi, trong có rất ít nữ tử đạt thành tựu chí tôn, cũng không phải bởi vì thiên phú của nữ nhân không bằng nam nhân, chỉ bởi vì nữ nhân nhẵn nhụi, mẫn cảm, tâm nữ nhân không có cứng cỏi như nam nhân, tàn nhẫn như vậy, phàm là người có thể trở thành nữ hoàng, nhất định là người đủ tàn nhẫn, tuyết chủ, không thể nghi ngờ chính là người như vậy, tất cả mọi thứ đều không có cách nào ảnh hưởng tới võ đạo chi tâm của nàng, dù nam nhân của nàng, hay con gái của nàng.



- Vì lẽ đó ngươi mới tới Bát Hoang Cảnh, trở thành thánh nữ của lục dục Tiên cung!


Lâm Phong nhìn Y Nhân Lệ.


- Lẽ nào, ngươi cũng muốn giống như tuyết chủ, sa đọa trong lục dục, sau đó giết hết những nam nhân từng có quan hệ với ngươi?



- Không, ta làm sao có khả năng sẽ giống như yêu tinh kia, ta làm sao cam lòng giết nam nhân của ta.


Hai tay Y Nhân Lệ ôm lấy Lâm Phong, mị nhãn như tơ, cười yếu ớt nói:


- Người mà ta muốn giết chỉ có một, chính là yêu tinh kia, bất quá nếu muốn giết nàng, chẳng phải dễ dàng, nam nhân của ta, ngươi nhất định phải giúp ta!



- Vì lẽ đó ngươi nhất định phải tiến vào thần điện băng tuyết!


Lâm Phong thấp giọng nói.


- Đúng, nhất định!


Y Nhân Lệ không thể ngần ngại gật đầu.


- Ở Băng Tuyết đế quốc có truyền thuyết xa xưa, khi nam nhân vì nữ nhân hái băng liên trong sông băng, nó mang ý nghĩa phải bảo hộ cho nàng, ta không cầu ngươi mãi mãi bảo vệ ta, chỉ cầu một trăm ngày này mà thôi, đáp ứng đi, nam nhân của ta!


Y Nhân Lệ mị nhãn như nước, thân thể dần dần dán vào trên người Lâm Phong, dục hàm nghĩa phóng thích, làm dục vọng trong thân thể Lâm Phong dần dần bốc lên!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play