Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 1332 - Lâm Phong sa đọa


...

trướctiếp



- - Ngươi cũng như thế, một yêu tinh chính hiệu!


Bên trong thế giới băng tuyết, Lâm Phong cảm nhận được thân thể mềm mại kia đang kề sát thân thể mình, đồng thời phải chịu sự ăn mòn của dục hàm nghĩa, thân thể hắn ngày càng hừng hực. Vóc người Y Nhân Lệ tươi đẹp cao gầy, hơi nhón chân lên, đã chạm được môi Lâm Phong, mềm nhẹ hôn xuống, hơi thở càng ngày càng gấp, phảng phất như có một cỗ dục vọng xâm nhập vào trong cơ thể Lâm Phong.


- Ta không giống thế, cho dù ta là một yêu tinh, cũng là một yêu tinh sạch sẽ, nam nhân của ta, người đàn ông đầu tiên trong cuộc sống của ta, cũng sẽ là người cuối cùng, ngươi sẽ chiếm lấy ta hoàn mỹ nhất.


Làn gió thơm rót vào hơi thở của Lâm Phong, hắn có thể cảm nhận được cỗ hơi thở thuộc về ngọc nữ độc nhất.


- Tê.


. . Âm thanh y phục bị xé rách vang lên, sau đó chỉ thấy áo khoác Lâm Phong đã bị xé rách, hóa thành từng mảnh từng mảnh vải, cuồng loạn bay lượn trong không trung, bao vây thân thể hai người bên trong, phảng phất như một đóa Băng Liên tinh khiết. Trên người Y Nhân Lệ chỉ còn dư lại nội y, da thịt tinh khiết không có một chút tỳ vết, tựa như băng tuyết, băng cơ ngọc cốt, mà tay của nàng lại hơi dùng sức, ngay lập tức âm thanh xé rách không ngừng vang lên, y phục của Lâm Phong bị xé nát tan, chỉ còn dư lại áo giáp thánh khí hòa vào da thịt.


- Nam nhân của ta, ngươi có thể cởi y phục của Y Nhân không?


Thanh âm Y Nhân Lệ tựa như muốn hòa tan thân thể Lâm Phong, nàng cầm lấy tay hắn, đặt trên làn da như băng tuyết của mình, làn da có chút lạnh, vô cùng bóng loáng.


- Ngươi xác định sẽ không hối hận?


Đôi mắt Lâm Phong dần dần bốc lên một luồng hỏa diễm.


- Một trăm ngày này, tất cả của Y Nhân, đều thuộc về chàng, hơn nữa, một trăm ngày sau, ngươi sẽ không có một chút gánh nặng nào.


Y Nhân Lệ xấu hổ đưa tình, ẩn chứa ý xuân, cuối cùng quần áo hơi hạ xuống, nơi cao ngất tuyết trắng kia lại mê người như thế.


- Ngươi so với tuyết chủ, còn lẳng lơ hơn!


Đôi mắt Lâm Phong như muốn phun ra lửa, dục vọng điên cuồng bắt đầu rừng rực cháy, nhẹ nhàng rút đi quần áo cuối cùng của Y Nhân Lệ, tựa như sợ quấy nhiễu cơ thể như băng tuyết kia. Đập vào mắt hắn, cơ thể hoàn mỹ không tỳ vết như ngọc nữ, Lâm Phong rót vào da thịt, áo giáp thánh khí biến mất, thân thể hai người thuận thế ngã xuống bên trên quần áo biến thành giường băng, trầm luân trong lục dục.


- Nam nhân của ta, phóng túng dục vọng của ngươi, ta sẽ chỉ dẫn ngươi, trong lục dục thiêu đốt chính mình!


Âm thanh mê người của Y Nhân Lệ vẫn còn đang vang lên, Lâm Phong cũng đã sa đọa bên trên thân thể mềm mại hoàn mỹ của nàng, ý xuân vô hạn, không biết trải qua bao lâu, cùng với thanh âm say lòng người phun ra từ trong miệng Y Nhân Lệ, thân thể hai người dung hợp cùng nhau. Từng sợi từng sợi thanh âm rót vào trong đầu Lâm Phong, chỉ dẫn hắn trầm luân trong lục dục, hai người dung hợp lại cùng nhau, bỏ đi tất cả, quên đi mọi thứ, chỉ còn có dục vọng đang thiêu đốt, thoả thích điên cuồng phóng thích, quên mất thời gian trôi qua. Lâm Phong chưa từng có cảm giác hôm nay, hắn và Mộng Tình và Hân Diệp cũng từng dung hợp trong nước, nhưng nồng đậm ái dục thế này, chưa từng có giống như hôm nay, tận tình vu dục, điên cuồng phát tiết phóng thích, theo chỉ dẫn của Y Nhân Lệ, trên thân thể và tinh thần hắn phảng phất như bỏ đi tất cả tạp chất cùng tạp niệm, Y Nhân Lệ cũng như thế, tinh hoa trong cơ thể hai người phảng phất như đang trao đổi, thiêu đốt trong dục vọng. Lâm Phong lúc này cảm giác cả tinh khí thần đều hội tụ với dục, thậm chí còn có loại thiên địa giao hòa, hoàn mỹ hoà vào bên trong dục vong, vùng thế giới này trong lúc đó chỉ có hắn cùng Y Nhân Lệ kết hợp, mà ma đạo trong cơ thể áo nghĩalực lượng, thậm chí lực lượng linh hồn, cũng đang nhanh chóng lưu chuyển. Lục Dục thiên công, miệt mài công pháp, nam nữ giao hòa bên trong dục vọng, sa đọa trầm luân trong dục vọng, nhưng vật cực tất phản, nhu đến cực điểm thành cương, cương đến cực điểm chuyển lại nhu, sa đọa cực điểm, lại như một loại thăng hoa của tâm tình, Y Nhân Lệ làm chủ, hắn làm phụ, hắn chỉ cần thoả thích hưởng thụ cỗ dục vọng trầm luân này.. Bên trên sông băng mênh mông, bên trong vô tận băng tuyết, tựa hồ chỗ nào cũng đều trắng như tuyết, chỉ có một nơi, có một đống y phục băng xé loạn thành băng liên, nếu như xuyên thấu qua băng liên, có thể nhìn thấy hai cỗ thân thể đang điên cuồng triền miên. Không biết trải qua bao lâu, quần áo băng liên biến mất, hai bóng người nằm chỗ đó, nam nhân ngửa đầu nhìn về chân trời, mà nữ tử mị nhãn như tơ, trên mặt đều một mảnh triều hồng, yên tĩnh nằm trong lòng nam nhân. Nhưng vào lúc này, nam nhân đột nhiên ngồi dậy, thân thể đột nhiên bay lên trời, lưu lại một đạo tiếng nói:


- Ta phải đi về tu luyện!


Nữ tử cũng chậm rãi đứng dậy, con ngươi u oán nhìn bóng lưng rời đi của nam nhân, nhu mị nói:


- Nam nhân của ta, tựa hồ có một vài tư tưởng khó hiểu!


Dứt lời, ánh mắt của nàng nhìn y phục thuần trắng trên đất đang bao vây một vệt đỏ sẫm, ngồi xổm người xuống, thu quần áo vào bên trong chiếc nhẫn chứa đồ, sau đó nữ nhân xinh đẹp cũng bay lên trời, đuổi theo phương hướng nam nhân rời đi. Trong chớp mắt, thời gian một đêm chậm rãi trôi qua, bên trong cung điện của Y Nhân Lệ, bên trong một gian nhà trong đó, một cỗ ma ý ngập trời đang lan tràn, làm cho cả gian phòng có vẻ đặc biệt trầm trọng, tựa hồ lúc nào cũng có thể nổ tung. Y Nhân Lệ ngồi một đình đài trong cung điện, nàng giờ khắc này sắc mặt hồng hào, bên trong dung nhan tuyệt mỹ mang theo nụ cười nhợt nhạt, khí chất nữ nhân tựa hồ càng tăng thêm mấy phần.


- Không hổ là nam nhân của ta, động tĩnh đột phá cũng lớn như vậy!


Y Nhân Lệ tay ngọc chống quai hàm, đôi mắt đẹp nhìn về phía gian phòng kia, ma khí mênh mông chấn động, khủng bố đến cực điểm.


- Ầm ầm!


Cuối cùng, hình như không thể nào chịu đựng cỗ ma ý khủng bố này, gian phòng kia nhanh chóng nổ tung, một luồng ma khí hạo đãng như muốn trực kích ba ngàn dặm, xông lên mây xanh, cuồn cuộn bốc lên, thậm chí tràn ngập ra bên ngoài hư không cấm chế, trên bầu trời, giống như có một ma vân khủng bố đang lăn lộn.


- Ặc.

.. Trợn mắt hạ mồm Y Nhân Lệ khi thấy cảnh này, sau đó trên gương mặt xinh đẹp lộ ra nụ cười khổ, động tĩnh này khó tránh khỏi có chút quá mức. Kiếm tu cường thịnh, chân chính tu luyện, thế nhưng lại có công pháp ma đạo mênh mông cường thịnh, ma công kia, nhất định là ma đạo cổ kinh, chỉ có công pháp của Hoàng, mới có thể gọi là kinh. Quả nhiên, ma vân xông thẳng lên trời trong nháy mắt này hấp dẫn không ít người xung quanh, rất nhanh, trên hư không liền có một nhóm tướng sĩ bay đến, nhìn chằm chằm ma vân lăn lộn kia, ánh mắt lấp loé. Nụ cười trên mặt Y Nhân Lệ đã biến mất không còn tăm hơi, lộ ra thần sắc lãnh ngạo, đi ra khỏi đình đài, ngẩng đầu nhìn trong hư không tướng sĩ bóng người, lạnh lùng nói:


- Ai bảo các ngươi tới đây, cút!



- Điện hạ, bên trong cung điện của người ma khí trùng thiên, vì an nguy của điện hạ, ta nghĩ vẫn nên tra xét một chút!


Dứt lời, mi tâm của hắn thả ra một tia phong mang, đi về phía gian phòng mà Lâm Phong đang tu luyện.


- Ngươi muốn chết!


Y Nhân Lệ hừ lạnh một tiếng, mi tâm hào quang toả sáng, một đôi băng mâu đột nhiên xuất hiện, tấn công đối phương. Đồng thời, thân thể Y Nhân Lệ vũ động, nhanh như chớp giật, sóng lớn ngập trời, sóng lớn không ngừng lăn lộn, trong hư không phảng phất như xuất hiện một vùng biển mênh mông, từng con từng con rồng nước khủng bố gào thét xuất hiện từ bên trong đại dương, gào thét giận dữ xong về phía đám người đó.


- Áo nghĩa tầng năm.


Ánh mắt những tướng sĩ đó cứng lại, thân thể xoay chuyển, tựa hồ muốn bỏ chạy, nhưng mà rồng nước gào thét bên trong đại dương chỉ trong chớp mắt bao phủ bọn họ.


- Ai chưa được sự cho phép của ta mà đặt chân vào bên trong cung điện, giết!


Y Nhân Lệ lạnh lẽo quát một tiếng, âm thanh lạnh giá đánh vỡ cấm chế, cuồn cuộn tràn ra, đồng thời ý niệm khẽ động, còn có vài đạo tiếng kêu thảm thiết vang lên, những người kia bị thủy áo nghĩa công kích nuốt lấy, ngay cả hài cốt cũng không còn. Nghe thấy thanh âm lạnh như băng của Y Nhân Lệ rất nhiều người càng hiếu kỳ hơn, toàn bộ ánh mắt đều nhìn về vị trí bên trong cung điện mênh mông của Y Nhân Lệ, nhìn ma vân không ngừng lăn lộn kia, chẳng lẽ. . . Tựa hồ bởi vì Y Nhân Lệ cường thế, quả nhiên, không có ai tới quấy rầy vị trí cung điện của Y Nhân Lệ, mãi đến tận mấy ngày sau đó, ma khí kia dần dần thu lại rất nhiều, Y Nhân Lệ thẳng thắn trực tiếp lấy sức mạnh cấm chế ngăn cách khí tức của Lâm Phong trong gian phòng, cứ như vậy, ngoại giới không cảm giác được cỗ ma khí cường thịnh này nữa. Sau bảy ngày, ma khí Hạo Đãng dần dần yên tĩnh lại, Y Nhân Lệ vẫn chờ đợi trong đình đài, chống cằm nhìn về phía gian phòng Lâm Phong tu luyện, lẩm bẩm nói nhỏ:


- Hẳn nên đi ra mới đúng!



- Ào ào ào, ào ào ào!


Âm thanh lanh lảnh chậm rãi truyền tới, phảng phất như dòng nước nhỏ róc rách đang lưu động, khiến trong con ngươi Y Nhân Lệ lướt qua một tia sáng kỳ dị, rất nhanh, tiếng vang lớn dần, tiếng vang nhẹ nhàng dần dần hóa thành đại dương rít gào, mơ hồ còn mang theo lôi phong khủng bố, trong gian phòng Lâm Phong tu luyện xuất hiện ánh sáng như máu, óng ánh loá mắt, tiếng vang ào ào ào như xúc động cuồng phong, lại giống như nộ hải rít gào, như muốn phá tan không gian. Mắt đẹp của Y Nhân Lệ chớp chớp hai lần, có cần phải có động tĩnh lớn như vậy hay không, phải biết rằng nàng đã bày xuống cấm chế, thế nhưng âm thanh vẫn kinh khủng như thế, tựa như bên trong gian phòng đó đang trải qua mưa to lớn vậy. Thoáng qua trong lúc đó, lại mấy ngày trôi qua, tiếng vang lôi phong lúc này mới bình ổn lại, ngày đó, Đao Hà bẩm báo một tiếng, sau đó đi tới vị trí trên cung điện của Y Nhân Lệ, ánh mắt quét nhìn gian phòng ốc kia một chút.


- Điện hạ!


Nhìn thấy Y Nhân Lệ đi ra, Đao Hà hướng Y Nhân Lệ khẽ khom người, bất quá cũng không hạ thấp, tựa hồ không còn cung kính Y Nhân Lệ như xưa.


- Có chuyện gì sao?


Y Nhân Lệ lạnh lùng hỏi.


- Ta muốn cùng nam nhân của điện hạ chiến một trận, cuộc chiến sinh tử!


Đao Hà thanh âm cuồn cuộn, truyền khắp bốn phương tám hướng, giống như muốn làm cho cả hoàng cung đều biết. Y Nhân Lệ chau mày lại, trong con ngươi lướt qua một đạo hàn mang, nói:


- Nam nhân của ta không rảnh, ngươi rời đi đi!



- Đi ra!


Đao Hà không để ý đến Y Nhân Lệ, hướng gian phòng kia hét lớn một tiếng. Trong ánh mắt Y Nhân Lệ lóe lên một đạo hàn mang, thân thể chậm rãi bay lên không, nhưng mà vào lúc này, chỉ thấy một nhóm người giáng lâm, rõ ràng là Đao Cổ và người của Đao gia.


- Điện hạ!


Đao Cổ khách khí hô, khẽ khom người.


- Chuyện gì!



- Điện hạ, Đao Hà khiêu chiến nam nhân của điện hạ, đã trải qua sự đồng ý của tuyết chủ, mong rằng điện hạ không nên trách cứ.


Đao Cổ bình tĩnh nói.


- Cút!


Y Nhân Lệ con ngươi lãnh ngạo, chỉ phun ra một chữ, khiến ánh mắt Đao Cổ sững lại. Đao Hà ánh mắt khó coi, nhìn chằm chằm vào gian phòng kia nói:


- Ngươi là một kẻ nhu nhược ư!



- Ta kêu ngươi cút!


Trên người Y Nhân Lệ thả ra từng sợi từng sợi hàn ý.


- Quấy rối điện hạ rồi, Đao Hà, đi!


Người của Đao gia thân hình lấp loé rời đi, nhưng mà tin tức Đao Hà muốn khiêu chiến nam nhân của Y Nhân Lệ rất nhanh đã tràn ra, Y Nhân Lệ vì bảo vệ nam nhân của nàng, từ chối để hắn xuất chiến!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp