Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 1330 - Thế cuộc của đế quốc


...

trướctiếp



- Lâm Phong hơi dời đầu qua, nhìn vào gương mặt kiều diễm mê người kia, đưa tay nâng cằm nàng, cười yếu ớt nói: - Y tiên tử một chút cũng không sợ ta quất ngựa truy phong sao?


Y Nhân Lệ cười yếu ớt, tay ngọc duỗi ra, ôm lấy cổ Lâm Phong, hướng về Lâm Phong phun ra một làn gió thơm, đôi mắt mị hoặc như làn nước, khiến người ta trầm mê không cách nào tự kiềm chế.


- Sau trăm ngày này, Y Nhân vẫn là Y Nhân, Lâm Phong vẫn là Lâm Phong, trăm ngày này, nam nhân của ta có thể tùy ý chiếm lấy ta!


Âm thanh của Y Nhân Lệ tràn ngập dụ hoặc, Lâm Phong buông tay đang đặt dưới cằm Y Nhân Lệ, sau đó hơi đi tay ngọc đang đặt trên cổ mình, thậm chí không nhìn vào đôi mắt của nàng, dục áo nghĩa, có thể làm cho người ta có ý niệm lục dục, nếu còn như vậy, hắn sợ mình sẽ giải quyết cô nàng tại chỗ.


- Không phải muốn đi gặp Băng Hoàng cùng tuyết chủ sao?

! Lâm Phong nhấc chân lên, ra bên ngoài cung điện. Y Nhân Lệ nhìn bóng lưng của Lâm Phong, đôi mắt u oán như nước, nhẹ nhàng bước theo Lâm Phong, dựa vào trên cánh tay của hắn, âm thanh say lòng người lần thứ hai truyền tới:


- Nam nhân của ta, ngươi nhẫn tâm để Y Nhân sa đọa trên người Đao Hà sao?



- Đao Hà!


Trong con ngươi Lâm Phong lướt qua một đạo ánh sáng lạnh, nếu nói lần thứ nhất Đao Hà bên trong chiến trường hư ảo chém giết mình Lâm Phong vẫn chưa để trong lòng, như vậy lần thứ hai hắn từ phía sau lưng ra tay cùng với lần thứ ba người của Đao gia giáng lâm, không nghi ngờ đã làm Lâm Phong tức giận. Hai người thân hình lấp loé, trong chớp mắt đi tới một tòa cung điện hùng vĩ phía dưới băng tuyết thần điện, đại điện băng tuyết mặc dù suốt ngày chịu đựng ánh nắng mặt trời, nhưng vẫn không hề có dấu hiệu tan chảy, trái lại càng óng ánh long lanh hơn, sặc sỡ loá mắt. Đại điện không có bất kỳ thủ vệ nào, trên thực tế vị trí Vũ Hoàng của Băng Tuyết đế quốc, cần có thủ vệ sao?


- Y Nhân, con gái của ta, ngươi đến rồi!


Lâm Phong cùng Y Nhân còn chưa tới, liền nghe được một đạo thanh âm ôn nhu truyền tới từ xa xa, theo âm thanh chỉ dẫn, Lâm Phong cùng Y Nhân Lệ đi tới trung tâm đại điện, khí thế rộng lớn, bên ngoài toàn là băng tuyết, mà bên trong, lại được làm bằng vàng, bên trên trụ đá to lớn, có điêu khắc hình ảnh một nữ thần tuyệt mỹ, hình như điêu khắc nữ thần Băng Tuyết. Ngay phía trước đại điện, đoàn người tùy ý ngồi ở đó, có vài chục người, mà khiến người chú ý nhất, đương nhiên là hai người ngồi ở vị trí cao nhất, hai bên trái phải, phương vị phía trái, một vị trung niên thân hình cân xứng, giống như một tượng băng, trong chớp mắt khi Y Nhân Lệ dẫn theo Lâm Phong bước vào, ánh mắt hắn nhìn lướt qua trên người Lâm Phong, một luồng hơi lạnh thấu xương tựa như muốn đông cứng linh hồn Lâm Phong, lạnh đến bên trong cốt tủy. Người này, hẳn là Băng Hoàng. Mà bên phải bên trên ngôi vị Hoàng đế, thế nhưng lại có một nữ tử đang ngồi đó, đơn giản, sạch sẽ, thân khoác trường bào tuyết sắc, không dính một hạt bụi, không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng, nhìn qua lại giống như một mỹ nhân hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, làm cho Lâm Phong không thể không cảm thán, thực lực mạnh mẽ để thanh xuân cũng có thể vĩnh cửu. Không thể nghi ngờ, nữ tử mỹ lệ nhìn qua lớn hơn Y Nhân Lệ một chút này, khẳng định là tuyết chủ. Phía dưới Băng Hoàng và tuyết chủ cũng ngồi không ít bóng người, bên phía Băng Hoàng, thanh niên chiếm đa số, ung dung hoa quý, dáng vẻ có khí thế, khí phách, trong con ngươi tinh mang lấp loé, khí thế mà lại nội liễm, từng người từng người khí vũ hiên ngang, những đệ tử không tầm thường, những thanh niên này, hẳn đều là quý tộc đế Hoàng. Bên phía tuyết chủ cũng chỉ có Đao Cổ vừa nãy, Đao Hà, cùng với Tôn Chủ cường tráng kia cùng với một thanh niên lạ mặt.


- Phụ Hoàng, mẫu thân!


Y Nhân Lệ kéo cánh tay Lâm Phong đi lên phía trước, hướng Băng Hoàng cùng tuyết chủ hơi khom người, Lâm Phong cũng hướng hai người khẽ khom người nói:


- Tiền bối!



- Con gái của ta càng ngày càng đẹp.


Tuyết chủ đứng dậy, đi tới trước người Y Nhân Lệ, sờ sờ gò má Y Nhân Lệ, trên gương mặt sạch sẽ lộ ra từ ái, nhưng mà tình cảnh này lại làm cho Lâm Phong cảm thấy hơi quái lạ, hai người đứng cùng một chỗ giống như tỷ muội, chứ không phải mẹ con. Ánh mắt tuyết chủ hơi chuyển qua, rơi vào trên người Lâm Phong, cười yếu ớt nói:


- Đây chính là người đàn ông nhỏ bé của con gái ta sao?



- Ặc.

.. Lâm Phong không biết nói gì, người đàn ông nhỏ bé!


- Được rồi con gái của ta, lại đây ngồi!


Tuyết chủ lôi kéo Y Nhân Lệ, mà Y Nhân Lệ thì lại trước sau lôi kéo Lâm Phong, đi tới vị trí bên dưới ngôi vị Hoàng đế của nàng ngồi xuống.


- Y Nhân!


Lúc này, Băng Hoàng vẫn chưa mở miệng cuối cùng cũng nói chuyện, ánh mắt nhìn về phía Y Nhân Lệ.


- Phụ Hoàng!


Y Nhân Lệ vẫn như trước lạnh như băng, bình tĩnh hô một tiếng.


- Đế quốc chúng ta nam tử ưu tú ngàn vạn, dòng dõi đông đảo của chúng ta, cũng có nhiều người có tư chất bất phàm, ngươi nếu như yêu thích, phụ Hoàng đều có thể vì ngươi làm chủ, ngươi cần gì phải tùy ý tìm đại một nam nhân đến qua loa lấy lệ với phụ Hoàng và mẫu thân của ngươi.


Âm thanh của Băng Hoàng rất là bình tĩnh, nghe không ra bất kỳ gợn sóng nào. Nhưng khi nghe thấy lời nói của hắn thì ánh mắt Lâm Phong hơi có chút gợn sóng, thì ra như vậy, Y Nhân Lệ, hẳn cũng không phải con gái của Băng Hoàng, nhưng vẫn gọi Băng Hoàng là phụ Hoàng. Vừa nãy từ xưng hô của Y Nhân Lệ trong cũng có thể đoán ra một chút, Y Nhân Lệ nàng gọi Băng Hoàng là phụ Hoàng, mà lại gọi tuyết chủ là mẫu thân.


- Thế cuộc của Băng Tuyết đế quốc, có vẻ như hoàn toàn khác với Bát Hoang Cảnh, tuy cũng đồng dạng là Vũ Hoàng đứng đầu, thế nhưng hai đại Vũ Hoàng cùng thuộc về đế quốc chí tôn, hiển nhiên không thể song Hoàng đồng tâm giống như Thiên Đài!


Lâm Phong nói nhỏ trong lòng, Băng Hoàng cùng tuyết chủ, thậm chí mơ hồ còn có cục diện đối lập. Liền giống như Y Nhân Lệ nói, Băng Hoàng không hy vọng nữ nhân đặt chân vào bên trong băng tuyết thần điện, vì muốn củng cố mạch truyền thừa này của hắn, mà tuyết chủ, thế nhưng lại muốn đánh phá quy củ này.


- Phụ Hoàng lo xa rồi, Y Nhân làm sao có thể tùy ý tìm một người đàn ông!


Thân thể Y Nhân Lệ chậm rãi dựa vào trên người Lâm Phong, trong đôi mắt băng sương lộ ra ý cười ôn nhu, tình cảnh này làm cho ánh mắt của Đao Hà đứng phía sau nàng lướt qua đạo phong mang, hắn chưa từng nhìn thấy điện hạ Y Nhân lộ ra thần sắc nhu tình như nước thế này.


- Nếu phụ Hoàng còn có nghi ngờ, trước khi bước vào thần điện, Y Nhân sẽ chứng minh cho phụ Hoàng xem!


Y Nhân Lệ tiếp tục thấp giọng nói, chứng mình mà nàng nói, mọi người đương nhiên hiểu rõ là cái gì. Băng Hoàng khẽ gật đầu, nói:


- Nếu ngươi đã có quyết định, phụ Hoàng đương nhiên sẽ không nói gì, chẳng qua cảm thấy có chút đáng tiếc, trong dòng dõi của phụ Hoàng, lại không có người có thể cho ngươi để mắt tới!



- Nào có chư vị Hoàng huynh đều ưu tú hơn Y Nhân, Y Nhân tự cảm thấy không xứng!


Y Nhân Lệ khiêm tốn nói, nàng đương nhiên không thể lựa chọn dòng dõi của Băng Hoàng, đó là cục diện nàng không thể nào khống chế, nếu như không có Lâm Phong, nàng tình nguyện lựa chọn Đao Hà.


- Ta ngược lại cho rằng Hoàng muội đang tự hủy mình.


Lúc này, phương hướng bên dưới Băng Hoàng, một vị thanh niên người mặc Hoàng bào thấp giọng nói, người này vóc người thon dài, gương mặt mang theo mấy phần quý khí, ánh mắt hắn giờ phút này đang nhìn Y Nhân Lệ nói:


- Y Nhân hẳn hiểu rõ ái mộ của vi huynh đối với Hoàng muội, thế nhưng Hoàng muội lại tình nguyện tùy ý tìm một người đàn ông đến qua loa lấy lệ, cũng không muốn cho vi huynh một cơ hội, vi huynh vi Hoàng muội mà cảm thấy không đáng!



- Tâm ý của Hoàng huynh Y Nhân chỉ có thể chân thành ghi nhớ!


Y Nhân Lệ khách khí nói, liếc mắt nhìn Lâm Phong, trong đôi mắt tất cả đều là ôn nhu, khí chất lãnh ngạo giờ phút này tựa như đều biến mất không còn một mống.


- Đã như vậy, vi huynh cũng không nói nhiều!


Thanh niên thấp giọng nói, ánh mắt nhìn về phía tuyết chủ, nói:


- Không biết mẫu hậu thấy việc này thế nào?


Băng Tuyết đế quốc, Vũ Hoàng làm đầu, bước vào Vũ Hoàng, chính là chúa tể của Băng Tuyết đế quốc, Băng Hoàng cùng tuyết chủ, cũng không phải phu thê, nhưng thời điểm khi bọn họ bước vào Vũ Hoàng, hai người, đều là đế quốc chí tôn, Băng Hoàng là đế quốc chi phụ, tuyết chủ chính là đế quốc chi mẫu, bởi vậy, Y Nhân Lệ gọi Băng Hoàng là phụ Hoàng, mà dòng dõi của Băng Hoàng, cũng gọi tuyết chủ là mẫu hậu. Loại quy định này, từ thời đại viễn cổ đã truyền thừa xuống, chính là vì sự vững chắc mạnh mẽ của đế quốc, trong đế quốc, Băng Hoàng tuyết hậu sẽ phân tranh ám đấu, nhưng nếu như đối mặt với người của những đế quốc khác thì sẽ cùng chung mối thù, nếu như đã đế quốc chí tôn, dĩ nhiên phải gánh vác trách nhiệm.


- Ta đương nhiên tuân theo ý nguyện của nữ nhi, đương nhiên, nếu như nữ nhi của ta có thể có lựa chọn tốt hơn, ta cũng không ngại!


Tuyết chủ bình tĩnh cười đáp lại một tiếng.


- Mẫu thân lo xa rồi, nếu con gái đã lựa chọn, sẽ không thay đổi!


Y Nhân Lệ cười đáp lại.


- Mọi việc luôn có bất ngờ, Hoàng muội ngược lại cũng đừng nói quá tuyệt đối!


Thanh niên kia lại mở miệng nói một tiếng, khuôn mặt ung dung hoa quý nhàn nhạt lướt qua lãnh ý, không hề che giấu chút nào.


- Nam nhân của ta tính khí không được tốt, nếu như có người muốn sử dụng chút thủ đoạn ngược lại lại phải chịu thiệt, Hoàng huynh cũng không nên nói muội muội không nhắc nhở nha!


Y Nhân Lệ bình tĩnh đáp lại một tiếng, mơ hồ có tranh đấu đối lập. Lâm Phong vẫn yên tĩnh ngồi đó, con ngươi đen nhánh lượn lờ ma quang nhàn nhạt, mâu thuẫn này, tựa hồ so với hắn tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn không ít, cũng khó trách trên bên trong không gian hư ảo sẽ có người chặn giết Y Nhân Lệ, trước mặt Băng Hoàng và tuyết chủ cũng như thế, huống chi ở sau lưng. Không thể nghi ngờ, người chặn giết Y Nhân Lệ, hiển nhiên chính là ai đó trong đám người đối diện, hoặc một vài người, Lâm Phong cũng có thể lý giải thái độ của những tướng sĩ kia đối với Y Nhân Lệ, rất hiển nhiên, bọn họ người bên phe Băng Hoàng, mà đám người Đao Cổ đứng phía sau tuyết chủ, lại thuộc phe của tuyết chủ. Trong tay Song Hoàng khống chế các thế lực của riêng mình, cân bằng khống chế lẫn nhau.


- Ta cũng hi vọng hắn có thể có chút nóng nảy!


Thanh niên cười lạnh:


- Phụ Hoàng, mẫu hậu, hài nhi xin cáo lui!


Dứt lời, thanh niên đứng dậy, hướng Băng Hoàng và tuyết chủ khẽ khom người, sau đó nhìn về phía Y Nhân Lệ:


- Cánh cửa đại điện của ta, bất cứ lúc nào cũng mở rộng vì Hoàng muội!


Cười cợt, thân thể hắn chậm rãi lui ra khỏi đại điện, bóng lưng ưỡn lên đến mức thẳng tắp, mang theo một tia ngạo khí, truyền thừa của băng tuyết thần điện, tuyệt đối không thể đến trong tay nữ nhân, Y Nhân Lệ cho rằng tùy ý tìm một người đàn ông đi tới đế quốc sẽ có tác dụng sao, khoảng cách thần điện mở ra còn thời gian rất dài, những ngày tháng này, nhất định sẽ không cô quạnh!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp