Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 1303 - Chốn cũ, cố nhân


...

trướctiếp



- Trên thực tế, tất cả những thứ này đều chỉ là suy nghĩ của Lâm Phong mà thôi, nhân sinh trải qua nhiều cuộc gặp gỡ, làm sao có thể đơn giản như trong tưởng tượng như vậy được.


Lâm Phong ngờ ngợ còn nhớ, dấu ấn trước khi Tiêu lão biến mất đã từng dặn hắn không được mang Tiểu Nhã đi tới Thánh Thành Trung Châu, có lẽ, chỗ kia, xác thực rất nguy hiểm, bất quá nếu như có đủ thực lực, Lâm Phong làm sao có thể làm Tiểu Nhã thất vọng. Ly biệt chung quy cũng không phải chuyện vui vẻ, Lâm Phong yên tĩnh cùng người thân hưởng thụ một chút thời gian vui vẻ, sau đó bước lên con đường của chính mình. Thời điểm Vấn gia nhìn thấy hình chiếu của Tuyết Nguyệt trên cổ trận, tâm của Lâm Phong vẫn luôn không thể chân chính bình tĩnh, đặc biệt là sau khi Cửu U Ma Đế và chúng Hoàng xuất hiện càng như thế, hắn thậm chí lo lắng không cẩn thận thì toàn bộ Tuyết Nguyệt sẽ bị phá hủy, may mà, bây giờ hết thảy đều đã trôi qua, hắn hiểu thêm nhiều chuyện hơn, còn lấy được Đế kinh khủng bố Tam Sinh Kinh, cùng với một trong cửu khúc của thiên địa chí cường là Cửu U ma khúc, chuyện này với hắn mà nói, đã vạn phần may mắn. Bất quá tất cả những thứ này, cũng phải cảm tạ hai người, gia hoả Viêm Đế này, còn có kiếm mộ của Kiếm Các, nếu như không có Thiên kiếm, hắn vô lực xoay chuyển trời đất, không có Viêm Đế, hắn không chiếm được nhiều chỗ tốt như vậy. Tuy trong miệng vẫn mắng Viêm Đế, nhưng trong lòng Lâm Phong đối với hắn vẫn rất cảm kích. Bầu trời Tuyết Nguyệt, Lâm Phong cùng Viêm Đế đạp trên cự kiếm, gào thét chuyển động, bây giờ Viêm Đế đã một lần nữa biến ảo trở thành Cùng Kỳ, đồng hành cùng Lâm Phong, đi ra khỏi Tuyết Nguyệt, hắn còn dám lấy diện mạo đạo sĩ kia xuất hiện, rõ ràng muốn tìm chết, tuy đã lấy được Cửu U Ma Liên, nhưng Vũ Hoàng dù sao vẫn là Vũ Hoàng, hắn cũng chỉ là Tôn giả, giết không được Hoàng, huống chi, hắn hãm hại tới tám vị Vũ Hoàng. Một tia hồn phách tàn dư không bị hủy diệt, lại tu luyện từ đầu đến bây giờ mức độ cũng không dễ dàng, hắn phải sống thật khỏe mạnh mới được. Về phần cường giả Kiếm Các, Lâm Phong để bọn họ tự mình đi tới Bát Hoang Cảnh, chỉ để lại hai vị Tôn chủ tu luyện bên trong tiểu thế giới Cửu U Ma Đế và Hi Hoàng, biết tiểu thế giới đã trở thành vật trong túi thiếu chủ, người của Kiếm Các cũng phi thường kích động và hưng phấn.


- Chúng ta đây đi đâu?


Viêm Đế nhìn Lâm Phong hỏi một tiếng, hắn phát hiện hình như có chút lệch khỏi phương hướng đi tới Bát Hoang Cảnh.


- Long Sơn Đế quốc, ta có chút chuyện cần phải làm.


Lâm Phong mở miệng nói, Ma Việt quốc cùng Tuyết Nguyệt chính là nước láng giềng, hắn mấy ngày nay đã phái người đi tra xét qua, không có tin tức của Vân Phi Dương, mà Thanh Mộng Tâm cũng đã nói, Đường gia quãng thời gian trước có chút động tĩnh, tựa hồ có liên quan với U U, đã như vậy, hắn nhất định phải đi Long Sơn Đế quốc một chuyến.


- Tiểu tử ngươi ngược lại rất nhàn hạ thoải mái!


Viêm Đế nằm bên trên cự kiếm, thân thể kia có vẻ càng ngày càng mập mập, không còn lệ khí của hung thú Cùng Kỳ, nhìn lại có thêm mấy phần buồn cười. Lâm Phong không để ý đến Viêm Đế, Tuyết Nguyệt quốc là nước phụ thuộc thuộc Long Sơn Đế quốc, trước đây đối với Lâm Phong mà nói là một khoảng cách phi thường xa xôi, nhưng đối với Lâm Phong nắm giữ cự kiếm bây giờ mà nói, một chút khoảng cách ấy đã không thể xưng là khoảng cách, cũng không có mất quá nhiều thời gian, cự kiếm gào thét liền bước vào thủ đô Thiên Long Thành của Long Sơn Đế quốc.


- Viêm Đế, xuống, ta mời ngươi uống mấy chén!


Lâm Phong ý niệm khẽ động, cự kiếm biến mất, lập tức thân thể hai người hạ xuống bên trên bình địa, mà cách đó không xa trước người bọn hắn, lại có một toà cung điện mênh mông, đệ nhất tửu lâu của Long Sơn Đế quốc, Đường gia Thiên Hành Cung. Lâm Phong ngờ ngợ còn nhớ, lần đầu tiên hắn cùng U U gặp mặt, chính là ở đây, lần trước Lam Kiều mang theo hắn đến gây sự, cuối cùng đại chiến một trận, đương nhiên, cũng uống không ít rượu ngon. Nhìn cái tửu lâu quen thuộc kia, trong con ngươi Lâm Phong không tự chủ được lướt qua một nụ cười xán lạn, lần lượt từng bóng người kia, giống như lần nữa xuất hiện bên trong mắt hắn, đặc biệt rõ ràng. Nhớ tới ngày xưa khi hắn mới tới Đế quốc, vì thi đấu Tuyết Vực, khi đó tu vi của hắn mới là Huyền Vũ cấp thấp, bây giờ tuy tu vi đã trở nên cường đại, nhưng nhìn thấy Thiên Hành Cung, nhớ tới cố nhân, trong lòng khó tránh khỏi sinh ra một luồng cảm giác thân thiết ấm áp, đương nhiên, còn có một chút thất vọng mất mát, phảng phất như đang cảm thán thương hải tang điền. Lâm Phong cũng không biết Đường gia ở đâu, bất quá Thiên Hành Cung này chính là tửu lâu của Đường gia, tìm tới Thiên Hành Cung, cũng giống như tìm tới Đường gia.


- Đi!


Lâm Phong cùng Cùng Kỳ đi về phía tửu lâu, trong nháy mắt, liền đi tới Thiên Hành Cung mang một chút cổ xưa, một cỡ hương thơm của rượu ngon bay vào trong mũi.


- Rượu nơi này tuy không phải loại đẳng cấp, nhưng tựa hồ quả thật không tệ!


Trong miệng Cùng Kỳ phun ra một thanh âm, ngay lập tức làm cho ánh mắt của đám người ở tầng dưới tửu lâu cứng lại, từng người từng người dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn về phía một người một yêu kia. Hung thú kinh khủng kia, khá giống hung thú thượng cổ Cùng Kỳ, bất quá tựa hồ không có luồng khí thế kia, hơi mập mạp một chút, con yêu thú này, là Thiên Yêu. Như vậy, thân ảnh bạch y trẻ tuổi kia là ai?


- Còn trẻ như vậy đã đột phá Thiên Vũ?


Đoàn người ánh mắt cứng ngắc, Long Sơn Đế quốc, từ bao giờ xuất hiện thiên tài tuyệt vời thế này, đủ để sánh vai với thanh niên cường giả xếp hạng thứ ba ở Long Sơn Đế quốc hiện tại.


- Không biết hắn so với Thanh Mộng Tâm thế nào?


Có người thấp giọng nói, mấy năm trước, Thanh Mộng Tâm vốn là cường giả xếp hạng thứ ba trong các thanh niên đồng lứa ở Long Sơn Đế quốc, hai người phía trước, là Quân Mạc Tích và Đường U U, bất quá cái hai người kia không còn ở Long Sơn Đế quốc, bây giờ thanh niên Đệ Nhất Nhân là Thanh Mộng Tâm.


- Hẳn không sánh được Thanh Mộng Tâm mới đúng, ta cho rằng nhiều nhất là gần bằng Đường Y Y.


Lại có người mở miệng suy đoán, sau đó, bọn họ chỉ thấy một người một yêu kia đi về phía tầng trên của Thiên Hành Cung, không có ai ngăn cản, bởi vì thủ vệ mặc dù tu luyện Thiên Nhãn thuật có thể nhòm ngó tu vi của người khác, cũng không nhìn thấu tu vi của Lâm Phong. Một đường đi lên trên, Lâm Phong đều không có gặp phải ngăn cản gì, rất nhanh, Lâm Phong bước lên tầng thứ tám Thiên Hành Cung, nơi này, chỉ có một vài bàn rượu đàn mộc. Ánh mắt Lâm Phong nhìn hoàn cảnh quen thuộc này một chút, đột nhiên, ánh mắt của hắn hơi sững lại, con ngươi rơi lên trên một bóng lưng. Đi lên trước, Lâm Phong bước chân nhẹ nhàng, đi tới trước bàn rượu kia.


- Cút!


Một đạo thanh âm lạnh lùng lành lạnh truyền tới, bóng người mỹ lệ ngồi trên bàn rượu tựa hồ cũng không hoan nghênh những người khác cho lắm. Nghe đến âm thanh bên này ngay lập tức có người quăng ánh mắt tới, trong lòng thầm nghĩ:


- Gia hoả này muốn xui xẻo rồi, vậy mà lại dám đi trêu chọc Lam Kiều của Tinh Mộng Các, sư muội của Thanh Mộng Tâm!



- Lâu rồi không gặp, ngươi cũng chán ghét ta đến như vậy rồi!


Lâm Phong cười nhẹ, khiến Lam Kiều thân thể mãnh liệt run động, ánh mắt run rẩy chậm rãi nâng lên, lập tức, nàng liền nhìn thấy bóng người tuấn dật kia, bạch y trường bào, nụ cười xán lạn, không có cỗ huyết tính kích động trước đây, thêm mấy phần hờ hững không rõ hỉ nộ. Môi hơi rung động, thân thể khêu gợi của Lam Kiều tựa hồ hơi có chút gầy yếu, trong con ngươi ửng đỏ, muốn nói gì đó, nhưng tựa như không có cách nào nói ra.


- Trên người ta không có nguyên thạch, không ngại mời ta uống vài chén chứ!


Lâm Phong cười ngồi xuống, trong con ngươi Lam Kiều cũng đồng dạng lướt qua vẻ tươi cười, sau đó để nguyên thạch vào bên trong rãnh, bầu rượu từ bên trong bay lên, lập tức Lam Kiều giúp Lâm Phong rót đầy một chén rượu. Lâm Phong bưng chén rượu lên, cùng Lam Kiều đụng một cái nói:


- Ngươi gầy đi không ít, hơn nữa tu vi cũng không có tiến bộ, như vậy không thể được.



- Còn không phải do ngươi hại!


Trong đôi mắt đẹp của Lam Kiều bắt đầu có nụ cười, cùng Lâm Phong cụng ly, dường như lại khôi phục hào khí của ngày xưa, hai người uống một hơi cạn sạch.


- Thoải mái!


Lâm Phong cười nói, đã lâu không uống qua rượu của nhà U U.


- Ngụy Đế, Đến đây!


Lâm Phong lấy bầu rượu ra, đổ vào trong miệng Viêm Đế, Viêm Đế hơi ngửa đầu, mạnh mẽ hút một cái, ngay lập tức rượu trong bầu rượu hóa thành từng sợi tơ, toàn bộ bị hút vào trong miệng Viêm Đế.


- Ngươi lão hỗn đản kia, đi sang một bên!


Lâm Phong trợn mắt há mồm đạp tới một cước, gia hoả này, vậy mà lại trực tiếp một hơi hút hết.


- Bản Đế chẳng lẽ còn không thể tự uống ư!


Viêm Đế khinh bỉ nhìn Lâm Phong một chút, sau đó đi tới bên cạnh bàn rượu, trực tiếp phun ra một cái hỏa diễm, nói:


- Giúp bản Đế lấy rượu!



- Ặc… Lâm Phong nhìn thấy người rót rượu run run rẩy rẩy giúp Viêm Đế lấy rượu, không khỏi cảm thấy cạn lời, lão bất tử kia đi tới cái nào cũng có thể hù dọa người khác a!


Lam Kiều kinh ngạc liếc mắt nhìn Viêm Đế, sau đó nhìn Lâm Phong cười nói:


- Ngươi những năm này, cũng khỏe chứ?



- Ngươi xem ta có dáng vẻ không tốt ư?


Lâm Phong cười nói, trong lúc nói chuyện Lam Kiều lại lấy một bình rượu tới, hai người tiếp tục uống rượu.


- Uống rượu như vậy quá khó chịu, chúng ta đi lên trên, trực tiếp hỏi bọn họ yêu cầu một ít!


Lâm Phong hướng Lam Kiều nhún vai một cái, khiến ánh mắt Lam Kiều sửng sốt một chút, sau đó khanh khách nở nụ cười, dường như cũng nhớ tới cảnh tượng ngày xưa. Gia hoả này, hiện tại muốn chủ động gây sự ư.


- Đi!


Lâm Phong đứng dậy, đi về tầng cầu thang cuối cùng kia, bất quá cũng giống như lần trước, một ông lão đứng ở trước mặt Lâm Phong, nói:


- Xin lỗi các hạ, hiện tại, ngươi vẫn chưa thể lên đó!



- Xin lỗi, ta nhất định phải lên!


Lâm Phong cười nói, bước chân vẫn bước về phía trước Anh mắt của lão giả thủ vệ kia sững lại, trên người thả ra từng sợi từng sợi khí tức mạnh mẽ, đôi mắt nhìn chằm chằm Lâm Phong, hắn có thể cảm giác được, thanh niên trước mắt, rất khó đối phó.


- Để bọn họ lên đây đi!


Một thanh âm lanh lảnh truyền tới, làm cho ánh mắt ông lão hơi cứng lại, sau đó khẽ gật đầu:


- Vâng, tiểu thư!


Dứt lời, thân thể của ông lão tránh ra, Lâm Phong và Lam Kiều cùng nhau bước lên tầng cuối cùng kia, vẫn giống như lần trước, không ngờ có không ít người tụ tập ở đây, giống như cố hết sức khơi gợi lại hồi ức của hắn.


- Các hạ miễn cưỡng muốn xông tới đây, có chuyện gì không?


Một đạo thanh âm khá lạnh nhạt truyền tới, ánh mắt Lâm Phong chuyển qua, nhìn về phía một vị thiếu nữ xinh đẹp.


- U U!


Trong chớp mắt khi nhìn thấy thiếu nữ này, hắn không tự chủ được nhớ tới Đường U U, trong con ngươi mang theo nụ cười xán lạn, cũng không có đáp lại lời của đối phương.


- Các hạ!


Đường Y Y nhìn thấy ánh mắt Lâm Phong liên tục nhìn chằm chằm vào nàng, âm thanh không khỏi lạnh hơn rất nhiều.


- Dời đôi mắt của ngươi đi.


Một vị thanh niên trước bàn rượu đứng dậy, lạnh lùng nói, sau đó Lâm Phong giống như không nhìn thấy hắn, hoặc là nói trực tiếp lựa chọn coi thường, chỉ nhìn Đường Y Y, cười nói:


- Ngươi tên là gì!

? Đôi mắt đẹp của Đường Y Y ngưng lại, đúng là một tên háo sắc, không khỏi cũng quá lớn mật đi, lại dám trước mặt nhiều người như vậy đùa giỡn nàng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp