- Sau ba ngày, bên trong Ngọc Hoàng cung, Lâm Phong khoanh chân ngồi bên trong một toà điện, lúc này sau người hắn, rõ ràng có vài đạo quang ảnh hư huyễn, càng làm cho người ta khiếp sợ chính là, những quang ảnh này hiện ra, đều là thân ảnh của Lâm Phong, tựa hồ có tới tám đạo quang ảnh.



- Đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật!


Lâm Phong nói nhỏ trong miệng, xung quanh thân thể hắn tràn ngập một luồng khí tức cường thịnh, khí tức của linh hồn.


- Nứt!


Trong miệng Lâm Phong phun ra một chữ, ngay lập tức, tám đạo quang ảnh phía sau dần dần rạn nứt, mỗi một đạo quang ảnh dường như đều muốn chia ra làm hai.


- Vù!


Một tiếng vang nhỏ truyền tới, quang ảnh phá nát, tất cả quang ảnh trong nháy mắt biến mất toàn bộ không còn tăm hơi, phảng phất như từ nãy đến giờ đều không tồn tại.


- Ngay cả hình thức ban đầu của đạo thai là hồn thai cũng không thể ngưng tụ thành, càng không cần phải nói tới Thần thai, khống chế của ta đối với lực lượng linh hồn tựa hồ còn kém xa lắm!


Lâm Phong mở ra đôi mắt đang nhắm chặt, trong ánh mắt lộ ra một chút mất mát, ba ngày này, hắn vẫn chìm đắm bên trong Tam Sinh Kinh, nhưng mà, con đường nhập môn của Tam Sinh Kinh này cần dựa vào sức mạnh hồn phách cường thịnh phân liệt ngưng tụ thành hồn thai, tiện đà tạo thành đạo thai, thậm chí Thần phôi, cũng tức là Thần thai. Rất hiển nhiên, hắn thất bại, pháp môn tu luyện khoáng cổ tuyệt kim này, không biết có phải do tự bản thân Tam Sinh Đại Đế khai sáng hay không, tuyệt đối có thể nói đáng sợ, cho dù thiên tài yêu nghiệt, cũng sẽ không nghĩ đến việc lấy lực lượng linh hồn ngưng tụ thành hồn thai, đạo thai, Thần thai, hơn nữa, không có pháp môn Tam Sinh Kinh đặc biệt này, cho dù ngươi có biết, cũng không thể hoàn thành. Mặc dù hắn đã tu luyện Tàn Hồn Thiên Thuật, xem như có cơ sở mạnh mẽ, nhưng vẫn như cũ không thể thành công hoàn thành bước thứ nhất.


- Tam Sinh Kinh là Đế kinh, tên Viêm Đế kia vẫn luôn mơ ước, há có thể dễ dàng tu luyện như vậy, đại khái do mình tu luyện bất kỳ pháp môn nào cũng chưa từng xuất hiện vấn đề, cho nên xem việc có thể tu luyện thành công thành chuyện đương nhiên.


Lâm Phong nở nụ cười, cũng không cố chấp vấn đề này, sau đó ý niệm khẽ động, ngay lập tức, Thiên Thư vũ hồn trôi nổi xuất hiện.


- Đi ra!


Lâm Phong phun ra hai chữ, Thiên Thư vũ hồn tách ra, trang vũ hồn kim thư thứ tư trực tiếp trôi nổi xuất hiện, hóa thành một mảnh ma thổ, hiện ra trước mặt hắn, có tách ra lần thứ nhất, lần thứ hai đơn giản hơn nhiều, chỉ trong một ý nghĩ của hắn là được. Lâm Phong bước lên trên mảnh ma thổ do tờ kim thư hóa thành, sau đó từ chiếc nhẫn chứa đồ lấy ra từng cây cổ thụ, những cây cổ thụ này rơi xuống, trực tiếp trồng vào bên trong vũ hồn ma thổ, trong nháy mắt, một luồng khí tức ma đạo dâng trào xuất hiện, khuếch tán khắp xung quanh ma thổ, từng cây từng cây bồ đề kia đều lộ ra ma ý khủng bố, bên trên, còn có rất nhiều Ma Bồ Đề quả. Lâm Phong gỡ xuống một Ma Bồ Đề quả vứt vào trong miệng, xem nó như trái cây bình thường, nếm trong miệng, nếu như bị ma đạo tu sĩ nào nhìn thấy, chắc chắn sẽ giận sôi lên, quá lãng phí, Ma Bồ Đề quả có thể trợ giúp võ tu ngộ ma làm đồ ăn vặt để ăn, quả thực phung phí của trời. Từng sợi từng sợi ma ý không tự chủ được bắt đầu lăn lộn trên người Lâm Phong, cả người Lâm Phong giống như sinh ra một tia ý niệm đen kịt, chính là ma ý, hiển nhiên Ma Bồ Đề quả phát huy hiệu dụng. Nhưng mà Lâm Phong cũng không có dự định tu luyện ma công, tâm niệm tiếp tục hơi động, đột nhiên một cây cổ thụ ngàn năm to lớn khôn cùng được trồng trong một góc bên trong ma thổ, thời khắc này, tất cả cổ thụ đều giống như sống dậy, ánh sáng đỏ sậm không ngừng lấp lóe, hoa văn trên vỏ cây cổ thụ đỏ sậm dường như sống dậy, đứng bên dưới cổ thụ, đột nhiên, Lâm Phong sinh ra một luồng ảo giác, phảng phất như mình đang xuất hiện ở bên trong một cảnh tượng khác, xuân về hoa nở, đại địa vạn vật thức tỉnh, đầy rẫy sức sống tràn trề. Nhưng mà rất nhanh, mùa thay đổi, một luồng khí nóng rực hạ xuống đại địa, mấy sinh vật chịu đựng cỗ đau đớn này, trở nên kiên cường, kiên cường, cùng sinh mệnh chống đỡ, cuối cùng, rất nhiều sinh vật, vì vậy mà héo tàn, gió thu xuất hiện, quét lá rụng, khiến người ta sinh ra một cảm giác quạnh hiu; nhưng vào lúc này, băng tuyết giáng lâm, sương lạnh đầy trời, đại địa sẽ bị đóng băng, thế giới bị bạch sắc thay thế, vạn vật, đều phải đi theo hướng bị đông lại, hủy diệt.


- Bốn mùa, vạn vật, cổ thụ bốn mùa!


Lâm Phong thất vọng trong lòng, giống như chỉ ngắn ngủi trong một khoảnh khắc đã cảm nhận được bốn mùa thay đổi, quá trình vạn vật sinh trưởng, ên ngoài tẩm cung của Hi Hoàng, một cây cổ thụ ngàn năm cũng giống như hàm chứa một ý nghĩa gì trong đó, chính là cổ thụ bốn mùa, khiến người ta cảm ngộ vạn vật thay đổi theo bốn mùa, cảm thụ tự nhiên vạn vật, giống với cổ kinh mà Hi Hoàng đã tu luyện, Vạn Vật Kinh!


- Vũ hồn của ta có thể hoàn nguyên bản chất của sự vật, dù sức mạnh Thánh văn hay một loại bảo vật như Thiên Tuyền Thạch, đều có thể hoàn nguyên, cổ thụ bốn mùa cũng như thế, đây chính là nguyên nhân quan trọng mà ta có thể tu luyện được bất kỳ pháp môn nào!


Lâm Phong đã sớm biết vũ hồn của mình có loại năng lực kỳ lạ này, tâm niệm lại khẽ động, trong nháy mắt, cuộn tranh sơn thủy, gương đồng, giường, còn có ngọn bút lấy được từ trong tẩm cung của Hi Hoàng, dồn dập xuất hiện bên trên ma thổ. Lâm Phong muốn nhìn một chút vũ hồn có thể đồng loạt hoàn nguyên chúng nó hay không, xem nó rốt cuộc là bảo vật gì. Ngay khi những bảo vật này xuất hiện, Lâm Phong rõ ràng phát hiện, cuộn tranh sơn thủy cùng với giường cổ kia đột ngột chuyển động, bên trong cuộn tranh sơn thủy chảy ra tiếng nước ào ào ào, sơn mạch như ẩn như hiện, muốn xuất hiện bên trên ma thổ, mà trên giường ngủ của Hi Hoàng, ánh sáng vạn vật đang không ngừng lưu chuyển, đồ án sơn thủy chiếu rọi phía trên, giống như thiên địa vạn vật, liên tục sinh sôi.


- Hai món đồ này là một thể thống nhất, đều có tác dụng ngộ đạo!


Lâm Phong hiểu rõ trong lòng, cỡ nhân vật như Hi Hoàng, cái nàng hy vọng nhất là ngộ đạo, trong tẩm cung nơi nằm ngủ, đều trợ lực cho nàng lĩnh ngộ vạn vật chi đạo, chỉ cần nằm trên giường này, cuộn tranh sơn thủy treo lơ lửng ở bên trên, cho dù ngủ, cũng như đang bên trong vạn vật, cảm ngộ vạn vật tâm ý, tùy thời tùy khắc không ngừng ngộ đạo. Tuy nhiên ấm trà và ngọn bút mà Lâm Phong lấy ra hình như cũng là phàm vật, chỉ là vật Hi Hoàng thường sử dụng, không có liên quan gì tới tu luyện, cũng không hiện lên cái gì khác thường, trái lại cái gương đồng kia, hào quang lấp loé, bên trên mặt kính lộ ra từng đạo từng đạo ánh sáng chói mắt của cổ đồng, đồng thời, còn mang theo một cỗ khí tức dâng trào, hoàn toàn khác với thời điểm Lâm Phong lấy được bên ngoài, dường như đang sống lại. Lâm Phong nâng lên bước chân, chậm rãi đi tới trước mặt gương đồng, liếc mắt nhìn vào trong gương đồng, thời khắc này, trên gương đồng, xuất hiện một hình chiếu, hình chiếu của hắn. Ánh mắt đột nhiên cứng đờ, Lâm Phong hơi ngẩng đầu lên, nhìn hình chiếu của chính mình trên gương đồng, nhất thời thân thể khẽ run lên.


- Đây thật sự là ta sao?


Lâm Phong lẩm bẩm nói nhỏ, xuất hiện ở trước mặt hắn là một Lâm Phong cao to, vĩ đại, trên người khoác trường bào hắc ám, cầm trong tay một thanh kiếm hắc ám lóa mắt, trên đỉnh đầu, giống như có một vương miện hắc ám, khủng bố lộ ra từ bên trong đôi mắt phảng phất như chỉ trong một nháy mắt liền có thể làm cho thiên địa phá diệt, đây là một vị Hắc Ám Ma Thần! Lâm Phong hơi lùi lại bước chân, nhất thời, hào quang đột nhiên mờ đi, hình chiếu khủng bố mà cường thịnh biến mất, nhưng đôi mắt Lâm vẫn như cũ cứng ngắc, tựa như có chút dại ra, nhìn về phía gương đồng, trong lòng phảng phất còn đang mờ mịt tự hỏi, đó là hắn, Lâm Phong?


- Ta của kiếp trước, hoặc ta của tương lai?


Lâm Phong đột nhiên nhớ tới lúc mình nói chuyện cùng Viêm Đế, Viêm Đế, không tin Luân Hồi, không tin kiếp sau, Lâm Phong cũng tin tưởng, không có Luân Hồi, không có kiếp trước, như vậy, cái này chẳng lẽ là tương lai của hắn? Gương đồng cho thấy hình chiếu của tương lại, hơi quá mức doạ người, hơn nữa, gương đồng, nắm giữ năng lực tiên đoán tương lai? Lâm Phong có chút hoài nghi, hoặc là, đó chỉ là một mặt hư cấu của hình chiếu mà thôi, đó chỉ là hình thức tu luyện của hiện tại của Lâm Phong, hoặc nói, nơi sâu xa trong nội tâm hắn đang không ngừng làm cho bản thân mạnh lên. Thanh kiếm hắc ám của chấp chưởng ma Thần địa ngục, chúa tể của vùng thế giới này, không muốn vận mệnh Luân Hồi ràng buộc, khống chế tính mạng của chính mình.


- Trở về!


Lâm Phong hơi suy nghĩ, ma thổ hóa thành một tờ kim thư, bay về phía Thiên Thư vũ hồn rực rỡ, cổ thụ, Ma Bồ Đề thụ, Sơn Hà Đồ, giường, còn có gương đồng, toàn bộ đều theo ma thổ ấn vào bên trong vũ hồn, vũ hồn này, chính là nơi chứa đồ không có giới hạn, là một mảnh thổ địa, một vùng không gian. ... ... Trong nháy mắt, lại thêm ba ngày trôi qua, mấy ngày nay, Lâm Phong không có tu luyện, chỉ lấy bảo tàng phong phú giao cho phụ thân quản lý, đồng thời, lưu lại cho người thân mình những tài nguyên tu luyện thích hợp với bọn họ, công pháp võ kỹ, tinh thể ý chí, tinh thể hàm nghĩa, mảnh vỡ hàm nghĩa, cái gì cũng không thiếu, hơn nữa bên trong tiểu thế giới cũng có tài nguyên khủng bố cùng với linh khí tu luyện thích hợp, tin rằng chỉ cần thời gian mấy năm, nơi này liền có thể xảy ra biến hóa long trời lở đất, chí ít, chỉ cần tâm tình không xảy ra vấn đề, có thể thả tất cả ra, tất cả mọi người nhập Thiên Vũ, sẽ không còn có bất kỳ vấn đề gì. Ngày đó, phong ba Tuyết Nguyệt trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều, tuy rằng bây giờ vẫn còn có những người xung quanh Tuyết Vực Đến Tuyết Nguyệt quốc để tìm kiếm kỳ ngộ, nhưng ít ra, cường giả Bát Hoang Cảnh đều lục tục đều rời đi, còn những người Đến Tuyết Nguyệt này, mạnh nhất cũng chỉ là một ít Tôn Vũ cấp thấp, Lâm Phong lưu lại sức mạnh ở Tuyết Nguyệt, cùng với Viêm Đế bày xuống trận pháp trong hai tiểu thế giới, đủ để ứng phó tất cả vấn đề. Vũ Hoàng cùng Tôn chủ không xuất hiện, Tuyết Nguyệt thái bình, không thể nào diễn ra sóng gió ngập trời gì đó, mà Lâm Phong, cuối cùng cũng chuẩn bị khởi hành, theo tu vi hắn càng ngày càng mạnh, sau đó thời gian Đến Tuyết Nguyệt sẽ càng ngày càng ngắn, nếu có một ngày hắn thành Hoàng, Tuyết Nguyệt cùng Bát Hoang Cảnh bất quá cũng chỉ là một nơi gần đó mà thôi. Ngày hôm đó, Hân Diệp cùng Liễu Phỉ vẫn lôi kéo tay Lâm Phong, hầu bên cạnh hắn, mang theo quyến luyến nồng đậm.


- Lâm Phong, ngươi cùng Liễu Phỉ tỷ, đều vẫn không có.

.. Hân Diệp đụng vào cánh tay Lâm Phong, làm cho Lâm Phong hơi sững sờ, lập tức cười khổ, mà Liễu Phỉ chỉ hơi cúi đầu, một lời cũng không nói. Lâm Phong quay đầu lại nhìn Liễu Phỉ một chút, dùng tay nâng cằm của nàng, nhìn gò má kiều diễm ướt át kia, đùa giỡn nói:


- Sư tỷ, nếu như sư đệ mạo phạm, sẽ không bị ngươi cầm cung tên trong tay để truy sát chứ!



- Mưu mô!


Liễu Phỉ trợn mắt nhìn Lâm Phong một chút, gia hoả này, rõ ràng còn rất so đo chuyện kia.


- Nếu không giải quyết tại chỗ đi?


Lâm Phong cười hì hì nói, sắc mặt Liễu Phỉ ngay lập tức đỏ ửng, khiến Lâm Phong cười trộm, trên thực tế tối hôm qua hắn đã đi tìm Liễu Phỉ, nhưng Liễu Phỉ đã ngủ, hắn yên tĩnh rời đi, tất cả cứ để nước chảy thành sông thôi!


- Các ngươi đang thương lượng cái gì đây!


Từ phía sau nhảy ra vài cô gái xinh đẹp, chính là nha đầu Tiểu Nhã kia. Đi lên phía trước, Tiểu Nhã nằm nhoài trên lưng Lâm Phong, không muốn nói:


- Ca ca, Tiểu Nhã không nỡ lòng bỏ ngươi!



- Nha đầu ngốc, chờ ca tung hoành Bát Hoang, không người nào có thể đắc tội với ta, ta liền mang theo các ngươi bên người, lại dẫn ngươi đi tìm gia gia!


Lâm Phong đặt tay ở phía sau, vò vò đầu của tiểu nha đầu cười nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play