- - Trở về!


Hạ không, một đạo tiếng quát cuồn cuộn xuất hiện, khiến ánh mắt Lâm Phong hơi sững lại, sau đó thân thể rớt xuống hạ không, trở lại bên trong ma sương cuồn cuộn kia. Viêm Đế cũng đứng ở đó, ánh mắt nhìn về phía vòm trời, trong con ngươi phóng ra một tia sáng lóa mắt.


- Tại sao lại như vậy?


Đôi mắt Lâm Phong nhìn chằm chằm Viêm Đế, vì sao ngay cả trời, cũng có thể chọc thủng? Viêm Đế hơi nheo mắt lại, sau đó nhìn Lâm Phong một chút:


- Cái chùm sáng vừa nãy, từ nơi nào đi ra?



- Ta đang hỏi ngươi đó!


Lâm Phong cường điệu một tiếng, nhìn chằm chằm Viêm Đế.


- Không cần ta cho ngươi biết, rất nhanh ngươi sẽ tiếp xúc được.


Cùng Kỳ đáp lại một tiếng, nhìn Lâm Phong nói:


- Ngươi lấy được Tam Sinh Kinh?


Lâm Phong nhìn chằm chằm Viêm Đế, biết từ trong miệng lão hỗn đản kia cũng hỏi không ra cái gì, thân hình khẽ lấp loé, thân thể Lâm Phong đáp trên mặt đất, lấy ra tờ kim thư kia.


- Vù!


Viêm Đế mặc bộ đạo bào, chớp mắt hạ xuống ở bên cạnh Lâm Phong, nhìn tờ kim thư trong tay Lâm Phong, phong ấn đã phá tan, bên trên tờ kim thư này, rõ ràng có ba chữ to lớn trôi nổi, Tam Sinh Kinh!


- Tam Sinh Kinh!


Trong con ngươi Lâm Phong phong mang không ngừng lưu chuyển, đúng là Tam Sinh Kinh, hắn lấy được.


- Hô.


. . Phun ra một ngụm khẩu khí, Lâm Phong cảm giác trong lòng có vài phần kích động, nếu như tu luyện Tam Sinh Kinh, thân thể từ đây một hóa thành ba, ba người cùng tu, đáng sợ Đến mức nào.


- Vệt sáng khi nãy là cái gì, ngươi hẳn là biết một ít nhỉ?


Ánh mắt Lâm Phong nâng lên lần nữa, nhìn về phía Viêm Đế, hỏi.


- Ngươi cảm giác được cái gì?


Viêm Đế hỏi ngược lại. Ánh mắt sắc bén của Lâm Phong liên tục nhìn chằm chằm vào Viêm Đế, lập tức hé miệng, chậm rãi nói:


- Sóng sinh mệnh!



- Sóng sinh mệnh!


Ánh mắt Viêm Đế lấp loé, đầu óc nhanh chóng vận chuyển.


- Còn có.


. . Lâm Phong tiếp tục mở miệng, khiến ánh mắt Viêm Đế đọng lại, khẩn trương nhìn chằm chằm Lâm Phong.


- Còn có, sóng linh hồn cường thịnh!


Lâm Phong nói, Viêm Đế phun ra một ngụm khẩu khí, sóng linh hồn. . . Hi Hoàng! Ánh mắt hơi nâng lên, Viêm Đế nhìn về phía trên hư không, bầu trời bị chọc thủng kia đã bị gió thổi khép lại, lẩm bẩm nói nhỏ:


- Hi Hoàng, thành đạo mà chết, thật sự đã chết rồi sao?



- Lời này có ý gì?


Thần sắc Lâm Phong càng ngày càng sắc bén, Hi Hoàng, vì sao lại có liên quan với Hi Hoàng, gia hoả Viêm Đế này đã nói, hắn trộm mộ của Hi Hoàng, liền có một mục đích, là vì Tam Sinh Kinh, trong mộ của Hi Hoàng, lại có Tam Sinh Kinh.


- Ngươi đừng hỏi nhiều như vậy, biết thì có ích lợi gì, bản Đế đã nói, lấy được Cửu U Ma Liên, tất cả những thứ khác đều đưa hết cho người, Tam Sinh Kinh này ngươi cẩn thận tu luyện, rất thích hợp với ngươi, chờ ngươi xem xong, cũng có thể mang Tam Sinh Kinh cho ta mượn xem một chút, ta giúp ngươi tham khảo!


Viêm Đế cười nhạt nói, làm Lâm Phong thầm mắng lão hồ ly này, tham khảo một chút!


- Lâm Phong, chúng ta đi nghỉ ngơi trước!


Hân Diệp cùng Liễu Phỉ đi lên phía trước, nhìn Lâm Phong khẽ nở nụ cười, phi thường hiểu chuyện rời đi. Thân thể Viêm Đế thì lại bay lên không, đi tu bổ vết rách trận pháp vừa bị phá tan. Về phần Lâm Phong, giờ khắc này đang ngồi khoanh chân, ánh mắt đặt trên Tam Sinh Kinh, ý niệm khẽ động, ngay lập tức lực lượng thần niệm xâm nhập vào bên trong kim thư kia, trong khoảnh khắc, tựa như có một vòng xoáy khủng bố hấp dẫn lực lượng thần niệm của hắn, dẫn dắt sức mạnh thần niệm của hắn tiến vào bên trong Tam Sinh Kinh, nhất thời, mấy phù văn bắt đầu lấp loé lên, từng đạo từng đạo chữ viết trực tiếp ấn nhập vào trong đầu Lâm Phong, xuất hiện ở trong đầu hắn. Tựa hồ qua rất lâu, thần niệm của Lâm Phong mới lui ra khỏi tờ kim thư kia, ánh mắt thì lại rơi vào bên trong trầm tư.


- Tam Sinh Kinh, tam sinh, mà không phải là tam thân!


Lâm Phong tự lẩm bẩm, trong miệng phun ra một thanh âm, hắn giờ khắc này mới rõ ràng, trước đây hắn, đã lý giải chân ý của Tam Sinh Kinh sai rồi, tam sinh, cũng không phải là chỉ tam thân, ba bộ thân thể đơn giản như vậy mà thôi, không chỉ có mỗi hắn, rất nhiều người, đều lý giải sai cái gì gọi là tam sinh! Người của đại lục Cửu Tiêu chỉ biết là Tam Sinh Đại Đế tu luyện Tam Sinh Kinh, nắm giữ ba bộ thân thể, bản Tôn, phật thân, ma thân, Thông Thiên Triệt Địa, vô cùng mạnh mẽ, một hóa thành ba, ba bộ thân thể, chính là tam sinh!


- Sai rồi, nguyên lai, tất cả mọi người, đều lý giải sai rồi!


Lâm Phong tự lẩm bẩm, Tam Sinh Đại Đế, ba bộ thân thể, thật sự trải qua tam sinh ư! Nếu là như vậy, cái kia liền thật đáng sợ, chẳng trách Tam Sinh Đại Đế khủng bố như vậy, khoáng cổ tuyệt luân.


- Ta còn tưởng rằng là Nhân Phật Ma ba loại công pháp, thật sự là quá sai lầm, nơi nào có cái gì Phật Ma công pháp, bản thân Tam Sinh Kinh này, mới chính là một loại công pháp khủng bố, e rằng cả đại lục Cửu Tiêu, đều ít có Đế kinh cỡ này!


Lâm Phong tự nói trong lòng, hắn nhớ tới cổ kinh mà Tam Sinh Ma Đế truyền thụ cho hắn, hắn vẫn lấy Tam Sinh Ma Kinh tương xứng, căn bản không phải, đây căn bản không phải cái gì mà Tam Sinh Ma Kinh, cũng không có Tam Sinh Ma Kinh, đó chỉ là một bộ cổ kinh cường thịnh mà thân thể ma đạo của Tam Sinh Đại Đế tu luyện mà thôi!


- Hân Diệp, Nguyệt Tâm!


Lâm Phong như là đột nhiên nhớ ra cái gì đó, cơ thể hơi run lên, sau đó ngửa đầu, nhìn vào trong hư không, ánh mắt của hắn dường như xuyên thấu phá động vừa được tu bổ kia, nhìn về phía chân trời xa xôi, ánh sáng đâm phá Thiên địa khi nãy, đi nơi nào rồi?


- Ngụy Đế!


Lúc này, Lâm Phong đột nhiên hô một tiếng, lập tức, một đạo cuồng phong vũ động, trong nháy mắt có một bóng người xuất hiện ở trước mặt Lâm Phong, cười hì hì nhìn Lâm Phong.


- Tiểu tử, có phải là cần bản Đế giúp ngươi tham khảo một chút!


Nụ cười của Viêm Đế cùng với bộ đạo bào của hắn có vẻ hơi hoàn toàn không hợp.


- Tam Sinh Kinh!


Lâm Phong đem tờ kim thư kia ném cho Viêm Đế, Viêm Đế lập tức nhận lấy, trong khoảnh khắc, mi tâm của hắn có từng đạo từng đạo thần niệm hỏa diễm óng ánh trực tiếp xâm nhập vào bên trong tờ kim thư kia, giống như Lâm Phong, phù văn cùng chữ viết bắt đầu xuất hiện trong đầu của hắn, bất quá hắn tỉnh lại hiển nhiên còn nhanh hơn Lâm Phong rất nhiều, khi con ngươi của hắn nhìn về phía Lâm Phong, phóng ra một ánh sáng sắc bén.


- Tam Sinh Kinh, được lắm Tam Sinh Kinh!


Trong con ngươi Viêm Đế lộ ra vẻ rung động, thật là một bộ Đế kinh khủng khiếp.


- Đạo sinh nhất nhất sinh nhị nhị sinh tam tam sinh vạn vật.


Lâm Phong đồng dạng nói nhỏ một tiếng, trong con ngươi lộ ra một nụ cười, cùng Viêm Đế đối diện một chút, giống như là đang cười khổ, vừa giống như là đang chấn động với sự khủng bố của Tam Sinh Kinh.


- Ngụy Đế, chuẩn bị tu luyện ư?


Lâm Phong hỏi.


- Không cần, ta vẫn nên giữ chút thời gian để nghịch lửa, nó thích hợp với ta hơn!


Viêm Đế cười nói, đem tờ kim thư vứt về cho Lâm Phong, hỏi:


- Ngươi thì sao?



- Đế kinh mạnh mẽ như vậy, ta làm sao có khả năng không tu luyện!


Lâm Phong cười nói, làm con ngươi Viêm Đế cứng lại:


- Ngươi muốn tu luyện Tam Sinh Kinh?



- Mặc dù ta không tu tam sinh, bên trong Đế kinh, có quá nhiều nơi thích hợp, ta đều có thể tu luyện.


Lâm Phong cười nói, Tam Sinh Kinh, là một con đường chứng đạo. Ánh mắt Viêm Đế đầu tiên là hơi nhíu, sau đó tựa hồ nghĩ Đến cái gì, lông mày thả lỏng, ánh mắt đầy hứng thú nhìn Lâm Phong, cười nói:


- Ta ngược lại thật ra đối với việc ngươi tu luyện Tam Sinh Kinh, tràn ngập chờ mong, Tam Sinh Đại Đế tu luyện Tam Sinh Kinh xảy ra chút sự cố, có lẽ, ngươi có thể làm tốt hơn so với hắn cũng không chừng!



- Tam Sinh Đại Đế tu luyện Tam Sinh Kinh từng xuất hiện sự cố?


Ánh mắt Lâm Phong hơi ngưng lại, nhìn ý cười trong mắt Cùng Kỳ, luôn cảm giác hắn có quá nhiều bí mật, lão bất tử khốn nạn kia, hết lần này tới lần khác, bất cứ bí mật gì cũng không cạy ra được từ trong miệng hắn.


- Đầu tiên, ngươi trước tiên nên cố gắng tu luyện linh hồn đi!


Viêm Đế nở nụ cười, tựa hồ hơi có mùi vị đang cười trên sự đau khổ của người khác, sau đó thân hình lấp loé, rời khỏi chỗ này. Nhìn bóng lưng Viêm Đế, Lâm Phong hơi nhếch khóe môi, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt:


- Đã quên nói cho cái tên nhà ngươi, ta vừa vặn tu luyện qua Tàn Hồn Thiên Thuật, nỗi đau linh hồn cắt rời, ta đã sớm quen thuộc rồi!


Bóng lưng Viêm Đế biến mất khỏi tầm mắt, Lâm Phong cũng không có tu luyện Tam Sinh Kinh, mà ý niệm khẽ động, ngay lập tức, trong tay hắn lại xuất hiện một tờ kim thư, óng ánh loá mắt, vậy mà lại có cùng chất liệu với Tam Sinh Kinh, không biết là cái bảo vật khủng bố gì, Đế kinh bị phong ấn, hiển nhiên là phi thường khủng bố.


- Tựa hồ cũng có phong ấn, bất quá hiển nhiên không có mãnh liệt như phong ấn khi nãy!


Bàn tay Lâm Phong đột nhiên run lên, ngay lập tức tiếng vang răng rắc truyền tới, phong ấn vỡ vụn, trên tờ kim thư trôi nổi mấy chữ lớn, cùng tờ kim thư kia giống nhau như đúc.


- Cổ kinh!


Ánh mắt Lâm Phong sững lại, hai bộ cổ kinh, là cùng một người khắc!


- Vạn Vật Kinh!


Lâm Phong nhìn mấy cái chữ lớn kia, trong lòng khá là chấn động, Vạn Vật Kinh, bộ kinh thư này, gọi là vạn vật, tâm ý của Thiên địa vạn vật sao? Thần niệm hơi động, thần niệm Lâm Phong lại xâm nhập vào bên trong bộ cổ kinh này, nhất thời, giống như vừa nãy, bên trong cổ kinh, phù văn, chữ viết, lần lượt từng hình ảnh bay vào trong đầu của hắn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play