Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 1260 - Giáng lâm Vân Hải sơn mạch


...

trướctiếp


- Đã đi rồi!

Trong lòng mọi người sớm đã không còn bình tĩnh, ba cỗ thế lực mà chỉ vì một câu nói của Lâm Phong, đã có một thế lực trong đó bị hóa thành tro bụi, lại thêm một câu nữa đã khiến cho hai thế lực còn lại trở thành nô bộc.

- Phụ thân!

Lâm Phong quay đầu lại nhìn Lâm Hải, ông liền đi đến, trên mặt lúc này có một nụ cười tươi sáng hơn bao giờ hết, nhi tử mình như vậy còn mong gì hơn nữa. Lâm Phong nắm tay Lâm Hải bước lên trên một bước, ánh quét quét về phía hai thế lực kia một chút, hàn quang lấp lóe nhất thời làm cho tâm bọn họ run lên, tựa hồ như vẫn chưa kịp tiếp thu chuyện bản thân mình đã trở thành nô bộc.

- Kể từ hôm nay các ngươi phải nghe theo sự sắp xếp của phụ thân ta, hiểu chưa? Lâm Phong lạnh lùng quét mắt nhìn đoàn người làm cho bọn họ không dám động đậy, môi khẽ run mà không nói, nhưng chính lúc này có một luồng sát ý đáng sợ đột ngột xông đến khiến bọn họ không thể không cúi đầu: - Chúng ta đã hiểu rõ!

- Phụ thân, nếu như người nào không nghe lời ngươi tìm đến hai người bọn họ kêu xóa bỏ!

Lâm Phong nói với Lâm Hải một tiếng nhưng đầy ý ám chỉ khiến cho đám người kia hơi run rẩy, than thở một tiếng, vốn chỉ muốn đoạt Hoàng cung của người khác nhưng bây giờ lại trở thành nô bộc của người khác, đường đường là Tôn giả nhưng cũng chỉ là giun dế, nô bộc trong mắt người khác mà thôi, thật đáng thương!

- Ta biết!

Lâm Hải cười đáp lại, không nghĩ tới sẽ có một ngày hắn lại có thể nô dịch Tôn giả

- người luôn ở vị trí mà người khác chỉ có thể mơ ước, tất cả mọi chuyện thật khó tả.

- Sau này nếu như có vấn đề nào về tu luyện mà cần chỉ đạo thì có thể hỏi bọn họ, bất kì vấn đề gì không hiểu cũng có thể.

Lâm Phong nhắc nhở một tiếng khiến Lâm Hải cười tươi, không sai ,những Tôn Vũ này để ở đây, phải cố gắng lợi dụng. Lâm Phong dứt lời lập tức quay sang nhìn Lâm Thiên và Lâm gia khiến Lâm Thiên cảm thấy da đầu tê dại, ánh mắt nàng phức tạp, cũng giống như trước đây, lần này hắn trở về cường thế đến cỡ nào mà một chiêu đã có thể giết chết cường giả Tôn Vũ, hơn nữa thủ hạ của hắn còn có ba mươi sáu người, đều là những cường giả có sức mạnh khủng bố. Nàng cùng Lâm Phong lúc trước chênh lệch biết bao nhiêu mà bây giờ thì như khoảng cách giữa trời và đất vậy, dù có thế nào cũng không thể gặp nhau trên con đường tu luyện.

- Cút!

Ngay lúc Lâm Thiên đang suy nghĩ xem Lâm Phong sẽ xử lí như thế nào thì Lâm Phong chỉ nói một từ, cút! Dứt lời, Lâm Phong liền xoay người mà không nhìn lại dù chỉ một lần. Lâm Thiên vốn nên vui mừng vì việc đoạt Hoàng cung này không hè liên quan đến Lâm gia nhưng thời khắc này nàng không hề cảm thấy vui gì cả, nhìn thấy tia coi thường trong mắt Lâm Phong và sự bình tĩnh đến đáng sợ toát ra từ trong xương cốt khiến nàng cảm thấy mình vô cùng nhỏ bé, thấp kém, vẫn luôn lấy việc chạy theo đuổi kịp Lâm Phong làm mục tiêu tu luyện nhưng lại phát hiện khoảng cách giữa hai người không thể bù đắp, bọn họ không phải người cùng thế giới. Xoay người với một vẻ chán nản mà rời khỏi nơi này, người Lâm gia nhìn thanh niên ngạo nghễ kia rồi cũng rời đi trong cô đơn, đã sai lầm rồi, mặc dù có hối hận cũng không thể bù đắp được, bọn họ nhìn thấy Lâm Phong lần lượt quật khỏi, nghịch thiên mà cũng lưu lại vết thương khắp người. Người Dương Châu thành mang theo chấn động tản đi mà qua rất lâu sau cũng chưa bình phục, một tin tức lan nhanh trong thành như cơn bão, Lâm Phong Quân Vương trở về, một kiếm giết Tôn giả, hắn cũng là chủ nhân của thế lực cường đại và đã diệt được ba cỗ thế lực muốn uy hiếp Hoàng cung, hai trong số đó bị biến thanh nô bộc, thời điểm nhiều người nghe được thông tin này không thể tin được, mới bao lâu mà Lâm Phong đã trở về lần hai, hơn nữa bây giờ đã có thể tiêu diệt được Tôn giả trong truyền thuyết sao? Ngày xưa hắn là một thiếu nên bất khuất đi ra từ toà thành nhỏ này, cho đến bây giờ và tương lai, có lẽ thần thoại của hắn sẽ còn kéo dài! Lâm Phong đưa hai thế lực kia cùng hai vị Tôn giả cho Lâm Hải sắp xếp, tự mình tiêu dao tự tại, cũng bởi hiếm khi hắn có được những tháng ngày nhàn nhã như vậy nên phải cố gắng quý trọng, hắn biết rõ chuyện của Hoàng cung đã được giải quyết thì một khi bước ra khỏi Dương Châu thành sẽ lại phải đối mặt với gió tanh mưa máu, tiếp tục hành trình của cường giả. Đương nhiên Lâm Phong sẽ không sợ hãi con đường võ đạo, hắn hưởng thụ khoảng thời gian ấm áp khi bên người thân nhưng cũng cảm thấy hưởng thụ thời gian chiến đấu, mỗi một lần như thế đều có cảm giác nhiệt huyết sôi trào trong xương tủy, thiêu đốt mãnh liệt, hắn chỉ là người bình thường nên cũng sẽ muốn hưởng thụ cái cảm giác ngạo nghễ, đứng trên cao quan sát chúng sinh vui vẻ, nếu không mạnh mẽ sẽ bị người khác nhìn mình như thế và hắn sẽ tu luyện điên cuồng để đứng trên đỉnh cao, sinh ra niềm tự hào.

- Ca, ngươi lợi hại như vậy a!

Thời điểm Lâm Phong rời đi, các cô gái đến quấn lấy hắn, đặc biệt là nha đầu nghịch ngợm Tiểu Nhã kia, nàng cười hì hì ôm cánh tay hắn, nhìn thấy được Lâm Phong mạnh mẽ như vậy nên nụ cười của nàng đặc biệt tươi vui.

- Ngươi cũng không xem ca ca của ai!

Lâm Phong nhún vai cười nói khiến cho những người của Xích Huyết quân đoàn đang dõi theo hắn không khỏi sửng sốt, họ nhìn nhau chăm chú rồi cũng cười, thanh niên ôn hòa này khi bước vào chiến đấu thì một kiếm chém chết cả Tôn giả, đúng vậy, chính là Quân Vương của họ.

- Đáng tiếc, Liễu tướng quân không thể nhìn thấy được một màn hôm nay.

Đoàn người thấy Lâm Phong nắm tay Liễu Phỉ thì trong mắt họ cũng hiện lên một tia ấm áp, chúc phúc cho hai người, Liễu tướng quan cô tịch một đời lại không thể hưởng thụ khoảng thời gian tuyệt vời như bây giờ, nếu như hắn thấy con gái mình của hôm nay nắm tay sánh đôi với học trò mình tín nhiệm nhất sẽ cảm thấy rất vui mừng đi.

- Đi, đi mộ tướng quân bồi ông mấy câu, uống mấy bát rượu!

Một thanh âm vang lên liền có những người khác gật đầu hưởng ứng, bọn họ lập tức đi về mộ tướng quân trong Hoàng cung, còn những người khác cũng dần tản đi. Tháng ngày sau đó Lâm Phong làm bạn bồi Lâm Hải chơi cờ, bồi mẫu thân tán gẫu, bên cạnh đó còn đi theo mẫu thân đến Nguyệt gia vấn an ông ngoại Nguyệt Thanh Sơn, ông ấy đương nhiên cao hứng, dù gì cũng đã nghe được cuộc náo động của Lâm Phong, có nằm mơ ông cũng chưa từng nghĩ đến ngoại Tôn mình đã từng không muốn thừa nhận bây giờ lại có thể giết chết Tôn giả và khiến người ta kinh hãi. Lâm Phong cho ông ngoại dùng giọt sinh mệnh đã ấp ủ lâu để khiến ông giống như trẻ hơn một vài tuổi, thân thể già nua kia dường như còn tồn tại rất nhiều kình lực, giọt nước mắt đó là tinh hoa của sức sống, lực lượng sinh mệnh cường đại ẩn chứa trong đó mà Nguyệt Thanh Sơn tuổi tác cũng không nhỏ, tu vi cũng chỉ có Huyền Vũ, thân thể đã dần lão hóa nên nước mắt sinh mệnh này có hiệu quả hết sức rõ ràng lên người ông. Sau đó Lâm Phong cũng bồi đám Hân Diệp, Liễu Phỉ, mấy ngày đều thả lỏng triệt để nhưng đến một ngày Lâm Phong rốt cuộc cũng đứng dậy bước đi ra khỏi Hoàng cung. Sau lưng Lâm Phong có rất nhiều người đến đưa tiễn, cha mẹ và các cô gái đều đến. Nhìn khuôn mặt nhỏ đầy oan ức của Hân Diệp, Lâm Phong khẽ vuốt nó rồi lại quay sang bóp mũi Tiểu Nhã, cười nói:

- Ta chỉ đi Vân Hải sơn mạch thôi mà, với tốc độc của ta thì chỉ mất nửa canh giờ để đến đó thôi, bất cứ lúc nào cũng có thể trở về vậy nên các người khóc gì chứ!

Tuy nói vậy nhưng mọi người vẫn có chút không nỡ, sợ rằng Lâm Phong sẽ giống như lần trước, vừa rời đi đã đến mấy năm.

- Ta phải đi rồi!

Lâm Phong nhìn lại mọi người lần nữa, trong lòng tràn đầy ấm áp, đầu khẽ suy nghĩ cự kiếm liền xuất hiện, hắn bước lên, nhất thời cự kiếm xé gió bay đi, Lâm Phong quay lưng với mọi người mà khoát tay áo một cái, hắn không đành lòng nhìn biểu cảm không nỡ của các nàng nữa nên đã tiêu sái rời đi như thế. Đứng trên cự kiếm bay rất nhanh, chớp mắt Lâm Phong đã tiến vào tầng mây, hắn thở dài một tiếng, tuy nói khoảng cách rất gần nhưng nếu như đi thì cũng không thể tùy ý trở về, cường giả của Bát Hoang Cảnh đều tụ tập nơi đó, sợ sẽ có chuyện phát sinh chuyện gì, hắn chỉ hi vọng nó không lan đến Tuyết Nguyệt. Đúng như Lâm Phong nói, trước đây hắn dùng ngựa để đến Vân hải sơn mạch phải mất đến mười ngày nhưng bây giờ, với tốc độ khủng bố của cự kiếm chỉ cần nửa canh giờ vẫn còn dư dả, hắn cuối cùng đã đến Vân hải sơn mạch, nhìn thấy nó hắn khẽ sửng sốt, chỉ biết thở dài trong lòng, nơi này vẫn là mao mạch nhưng chỉ còn lại một ngọn núi trọc lốc. Khi xưa Vân Hải sơn mạch rộng lớn, núi non trùng điệp nhưng hiện tại chỉ còn lại một ngọn núi chính lớn nhất, đứng sừng sững ở đó, nguyên nhân là những nơi khác trong sơn mạch đều đã bị san thành bình địa, còn sót lại được một số ít núi nhỏ. Một đám người đóng quân quanh ngọn núi nhỏ, tùy ý nghỉ ngơi. Ngày xưa quanh thân Vân Hải sơn mạch chỉ toàn người, có khi kéo dài đến Hắc Phong Lĩnh, bây giờ thì đều là bóng người của Bát Hoang Cảnh.

- Vân Hải sơn mạch đến cùng có cái gì chứ? Lâm Phong thầm than, hắn vẫn đi về phía trước nhưng đúng lúc này có từng bóng người lần lượt bay lên ngăn trở trước mặt hắn, quát lạnh: - Nơi này đã bị phong tỏa, không được bước vào dù chỉ nửa bước!

- Phong tỏa? Các ngươi thuộc thế lực nào? Ánh mắt Lâm Phong lạnh lẽo nhìn họ hỏi.

- Không nên hỏi thì đừng hỏi, nơi này không phải người chỉ có tu vi Thiên Vũ có thể vào, cút!

Một người trong đó quát lạnh, Vân Hải sơn mạch chỉ có thế lực cường đại mới có thể đóng quân. Ánh mắt Lâm Phong càng lạnh hơn, đột nhiên một luồn kiếm khí khủng bố tỏa ra, hắn phun ra một chữ:

- Giết!

Dứt lời, ánh kiếm óng ánh phi ra, lôi mang cuồn cuộn khiến cho không gian xung quanh rung động.

- Ngươi là Lâm Phong!

Người kia vừa nhìn thấy Thiên Cơ kiếm ra khỏi vỏ thì nháy mắt đã nhận ra thân phận đối phương, sắc mặt hắn khó coi phóng ra một chưởng, nhưng chưởng ấn đó liền bị xé rách và Thiên Cơ kiếm vẫn tiếp tục tiến về phía trước.

- Hạ thủ lưu tình!

Những người khác đồng loạt tiến về trước cùng đánh về phía Thiên Cơ kiếm, hư không nổ tung, khí tức kinh khủng không ngừng tàn phá mọi thứ xung quanh, chỉ khi đó mới có thể chống lại được uy lực đáng sợ của Thiên Cơ kiếm. “Xèo xèo….” Thiên Cơ kiếm lơ lửng trên không trung, gào thét dữ dội, ánh mắt Lâm Phong lạnh lùng quét mắt qua bọn họ.

- Nếu như Lâm Phong các hạ, tự nhiên không phong tỏa rồi, mời!

Thái độ người kia thay đổi trong nháy mắt, bước tránh ra nhường đường cho Lâm Phong.

- Trở về!

Lâm Phong phun ra một thanh âm cho Thiên Cơ kiếm lập tức quay lại bao, cự kiếm gào thét bay hướng về những người đó, xẹt qua họ, từ những chuyện hắn làm ở Vấn gia, bất kỳ ai nghe được hai chữ Lâm Phong cũng muốn tránh, nếu như đã biết Lâm Phong, đương nhiên họ không dám cản rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp