Người của ba cỗ thế lực mơ hồ đã đoán ra được thân phận Lâm Phong, bây giờ lại nhìn thấy kiếm khí hoành hành ngang dọc thiên địa, điên cuồng gào thét, làm sao lại không biết đây người Kiếm Các đang đến chứ. Hiện tại bọn họ vô cùng ảo não, rất hối hận, ai có thể nghĩ đến Lâm Phong khiến cho người khác khiếp sợ ở Bát Hoang Cảnh lại xuất hiện bên trong Hoàng cung Tuyết Nguyệt quốc đây, hơn nữa tựa hồ như hắn còn là người của Hoàng cung, xuất thân tại tiểu quốc này và đi đến Bát Hoang Cảnh.
- Người có xuất thân từ một tiểu quốc thế mà lại vang danh Bát Hoang Cảnh!
Nghĩ đến đây bọn họ càng chấn động, cái này khó vô cùng a, thiên phú này cho dù thập đại yêu nghiệt của Bát Hoang Cảnh lúc nào cũng nắm giữ điều kiện để tu luyện thì cũng không bằng, thật không biết làm sao Lâm Phong có thể đi đến được mức này. Thanh âm gào thét điên cuồng vẫn còn, đám người đang chấn động nhìn thấy những vị cường giả kia dừng lại bên cạnh Lâm Phong, ánh mắt mọi người lập tức bị chấn động, tổng cộng có ba mươi sáu người đồng thời cung kính cúi người với hắn, hô:
- Thiếu chủ!
“Ầm!” Mọi người chỉ cảm thấy bản thân mình đang run rẩy, trong lòng đang có một cơn sóng lớn không ngừng cuộn trào, ba mươi sáu vị cường giả giá lâm vậy mà lại đến trước mặt Lâm Phong và cung kính khom người hô thiếu chủ! Lâm Phong là chủ nhân của những vị khủng bố này? “Răng rắc!” Hai tay Lâm Hải không tự chủ được mà nắm thật chặt phát ra âm thanh lanh lảnh, các bắp cơ trên người hắn căng thẳng, một tiếng kêu lớn thiếu chủ kia làm cho hắn chấn động nhưng cũng có cảm xúc lạ thường. Không chỉ hắn mà còn có Nguyệt Mộng Hà, đám Hân Diệp cũng không ngừng khiếp sợ, ánh mắt lóe lên những tia khác lạ, mà quân đoàn Xích Huyết phía sau cùng người của Hoàng cung, mội một người đều hô hấp dồn dập, thần sắc phấn chấn, Quân Vương của họ bên ngoài xông xáo thiên địa mạnh mẽ, vì vậy nên ba cỗ thế lực kia khi nghe được danh tự Lâm Phong liền đổi sắc mặt. Lâm Thiên cùng người Lâm gia chấn động, ai cũng tưởng tượng được, đương nhiên Lâm Thiên kinh sợ nhất, nàng nhớ đến lời nói trước đó của mình, Lâm Phong sẽ phải hổi hận, chuyện đó có thể sao?
- Lâm Phong vì sao không phải người Lâm gia a!
Người Lâm gia đều cảm khái trong lòng. Đến đám người Dương Châu thành cũng bị cả kinh, Lâm Phong Quân Vương lần này trở về càng mạnh mẽ hơn, giết Tôn Vũ, làm cho ba mươi sáu vị cường giả khủng bố cúi đầu xưng thiếu chủ. Ánh mắt Lâm Phong bình tĩnh nhìn ba mươi sáu vị cường giả Kiếm Các, quả nhiên Kiếm Các có đặt lời của hắn trong lòng, khí tức của mỗi người đều khủng bố, Lâm Phong vốn định biết điều một chút nhưng thật không nghĩ tới cục diện của Tuyết Nguyệt quốc lại như bây giờ, đã như vậy hắn chỉ có thể để Kiếm Các đến hộ vệ Hoàng cung.
- Lên!
Lâm Phong lạnh lùng phun ra một thanh âm.
- Vâng, thiếu chủ!
Người Kiếm Các tuân mệnh, kiếm khí xuyên qua tầng mây, thân ảnh ba mươi sáu người chớp lóe lên, nhìn lại đã thấy họ bao vây ba cỗ thế lực kia rồi.
- Lâm Phong các hạ, vừa nãy ta đã cho ngươi thấy ta chỉ là khán giả thôi, van xin xem xét!
Một người cầm đầu một thế lực trong đó mỉm cười, muốn rời khỏi nhưng lại nghe thấy Lâm Phong nói một cách lạnh lẽo:
- Ai dám bước ra một bước, giết không tha!
- Được!
Người Kiếm Các đáp, sát khí được phóng ra phủ kín toàn bộ trời đất, những người của ba cỗ thế lực kia đều đứng yên như tượng, sắc mặt trắng xám, thật sự hối hận rồi, lần này chắc chắn thảm, chọc ai không chọc lại chọc đến gia hỏa này.
- Những người này dù gì cũng là cường giả a, vậy mà cả ba mươi sáu người đều gọi Lâm Phong là thiếu chủ, rốt cuộc họ có tu vi bao nhiêu? Trong lòng mọi người rất hiếu kì, bọn họ không biết cấp bậc của ba thế lực kia hay người của Kiếm Các, chỉ có thể dùng mắt thường mà đoán thôi, chuyện hiểu nhiên ba mươi sáu người gọi Lâm Phong thiếu chủ mạnh hơn người ba cỗ thế lực, nhiều người sợ hãi đến mức thân thể khẽ run, sắc mặt trắng xám, chỉ cần Lâm Phong ra lệnh, bọn họ đều chết một cái quốc gia nho nhỏ này.
- Lâm Phong các hạ, ngươi muốn chúng ta làm gì cũng được, chỉ mong thứ tội!
Người vừa nói tên muốn rút lui khi nãy thấy Lâm Phong không để ý đến hắn nên nhất thời lại mở miệng nói, trong thanh âm còn mang theo một tia khát cầu. Lâm Phong vẫn coi thường như trước, mới vừa rồi còn muốn giết chết người thân cùng bằng hữu của hắn, bây giờ mới biết hối hận, quá muộn rồi! Hắn nhìn về phía một vị lão giả Kiếm Các, người này hắn đã gặp nhiều lần, là nhân vật cấp nguyên lão của Kiếm Các, có thực lực tô chủ, người này mang đến cho hắn cảm giác mạnh hơn người Vấn gia hôm đó hắn xóa bỏ, có lẽ là Tôn Vũ tầng tám.
- Những người này có thể khống chế sao? Lâm Phong nói với người cấp bậc Tôn chủ mà nói một cách thản nhiên, những người này tuy đáng chết nhưng nếu như có thể trở thành nô bộc của Hoàng thất, giữ nhiệm vụ bảo vệ Hoàng thất thì xem ra cũng không tồi.
- Bên trong Kiếm Các có một loại thần niệm chi pháp, nó có thể phân ra rất nhiều thần niệm chi kiếm để khống chế thần niệm của bọn họ, nhưng cần phải có sức mạnh thần niệm mạnh hơn họ rất nhiều mới làm được, vì vậy chỉ có cấp bậc Tôn chủ mới có thể làm vậy, nắm trongtay tính mạng của bọn họ.
Vị nguyên lão kia cung kính nói với Lâm Phong.
- Ngoại trừ ngươi ra thì nơi này còn có Tôn chủ không? Lâm Phong hỏi một tiếng.
- Kiếm Lăng Tiêu, Kiếm Lăng Không!
Nguyên lão kia hô một tiếng nhất thời liền có hai vị lão giả xuất hiện trước mặt Lâm Phong, nói:
- Thiếu chủ có gì phân phó!
- Còn hai vị Tôn chủ ư? Lâm Phong rất thỏa mãn với đội hình này của Kiếm Các, chỉ cần ba vị có cấp bậc Tôn giả dù ở Bát Hoang Cảnh cũng đã có thế thành lập một thế lực rồi.
Ánh mắt Lâm Phong hướng về vị thanh niên bị phế, tên đó nhất thời cảm thấy hơi run rẩy sợ hãi.
- Ta chỉ cho các ngươi một cơ hội để nói, việc đoạt Hoàng cung có bọn họ tham gia hay không? Ngón tay Lâm Phong chỉ về phía Lâm Thiên và người Lâm gia, nếu như lần này Lâm gia lại đụng đến cái vảy ngược của hắn nữa thì cũng đừng trách.
Người Lâm gia thấy ngón tay Lâm Phong chỉ về mình, trong lòng run rẩy một hồi, có nhiều người không tự chủ được lắc đầu.
- Không có.
Lâm Phong các hạ, việc này chúng ta sai, chúng ta nguyện ý đưa toàn bộ đồ trên người cống hiến cho Hoàng thất, mong rằng các hạ buông tha cho chúng ta, không cần phải khống chế thần niệm chúng ta!
- Khống chế thần niệm của các ngươi? Lâm Phong thấp giọng nói, khóe miệng hắn mang theo một nụ cười gằn: - Ta đã cho các ngươi nhớ kĩ lời nói khi nãy của mình rồi, để ta nhắc lại cho nhớ nhé, ngươi từng nói muốn giết chúng ta, ai giết nhiều người nhất thì được lựa chọn trước, vậy mà hiện tại còn muốn mạng sống? Thật buồn cười!
- Ta không muốn nhìn thấy một giọt máu!
Lâm Phong lãnh đạm nhìn về phía vị nguyên lão Kiếm Các kia, người đó đương nhiên hiểu rõ liền phất phất tay, nói:
- Bố trí kiếm vực, giết!
“Xì xì…” Kiếm khí phá không, thân ảnh ba mươi sáu cường giả chớp lé rất nhanh, sắc mặt đám người kia nhất thời trắng bệch, Lâm Phong vừa truyền ra mệnh lệnh giết!
- Không….
Từng tiếng gào thét truyền đến, bọn họ muốn trốn nhưng từng đạo kiếm ảnh hiện lên bao vây họ, thời khắc này một vùng không gian đó tràn ngập kiếm khí gào thét, hoành hành ngang dọc thiên địa, kiếm mộ dần hình thành, mai tán toàn bộ hư không nó bao lấy. Trong lòng mọi người in sâu sắc hình ảnh ánh kiếm ngân sắc bố trí thành cái võng kiếm, Kiếm Mạc, một vùng không gian giờ đã không còn bóng người mà chỉ còn nghe thấy âm thanh kiếm xé gió. Khi ánh kiếm biến mất, trong không gian dường như vẫn còn từng sợi tơ đan dệt ở đó, đoàn người phát hiện vùng hư không đó có thanh niên bị phế đã biến mất vô tung đúng như lời Lâm Phong nói, không thấy gì dù chỉ một giọt máu, nơi đó hiện tại chỉ còn lại dư âm kiếm khí. Một thế lực mạnh mẽ lại chỉ vì một câu nói của Lâm Phong liền không còn sót lại thứ gì cả, rốt cuộc sức mạnh này khủng bố đến cỡ này đây.
- Không phải một cấp bậc thôi đâu, những người kia còn gọi Lâm Phong Quân Vương là thiếu chủ, thật đáng sợ.
Mọi người bị dọa cho một trận run sợ, đám người bên trong trận pháp đều nắm chặt tay lại, trong ánh mắt tràn đầy ánh sáng rực rỡ, đây hẳn là sức mạnh tuyệt đối. Thời điểm nguồn thế lực đó đối mặt với bọn họ là sức mạnh tuyệt đối, không thể chống lại nhưng khi đối mặt với thủ hạ Lâm Phong lại không đỡ nổi một chiêu!
- Hai người các ngươi, chia nhau ra, mỗi người khống chế một đám người.
Lâm Phong nhìn Kiếm Lăng Tiêu và Kiếm Lăng Không nói.
- Vâng, thiếu chủ!
Hai người gật đầu, mỗi một người đến trước mặt một thế lực, những người kia nháy mắt đã trắng bệch cả mặt, thân thể run rẩy, muốn nói nhưng lại phát hiện không thể nói ra điều gì cả, đứng trước những người này thì bọn họ có cơ hội để chống lại sao? Vừa nãy nguồn thế lực kia đã bị hóa thành bụi trần ngay trước mặt họ thì bây giờ họ còn dám nói “không” sao? Từng đạo thần niệm chi kiếm chiếu ra từ mi tâm của hai vị cấp Tôn chủ, thẳng đến mi tâm của họ, chỉ cần một ý nghĩ của hai người này là bọn họ có thể trực tiếp bị xóa bỏ ngay. Khi cường giả của hai thế lực kia đều bị khống chế thì trên người họ dường như có một tâm ý sa sut tận cùng, bây giờ trong mi tâm họ đang tồn tại một ta thần niệm luôn quan sát họ, chỉ cần vi phạm ý chỉ của đối phương liền chết ngay lập tức, kể từ giờ phút này họ đã trở thành nô bộc. Buồn cười thật, hai cỗ thế lực mạnh mẽ mà bây giờ phỉa lưu lạc đến mức độ này.
- Ta cho các ngươi thời gian mười năm, mười năm này các ngươi phải làm nô bộc của Hoàng thất, vì Hoàng thất mà cống hiến, sau mười năm ta sẽ thả cho các ngươi đi.
Đương nhiên, nếu như đến kì hạn mười năm mà các ngươi không làm tốt bổn phận nô bộc của mình, đừng trách ta vô tình! Lâm Phong thản nhiên nói, tuyên bố vận mệnh của họ, từ bây giờ, người của hai cỗ thế lực cường đại này sẽ trở thành nô bộc cả Hoàng thất trong vòng mười năm! Lâm Phong sở dĩ cho bọn họ kì hạn mười năm vì muốn cho bọn họ một tia hi vọng, để loại trừ trường hợp họ có ý định cá chết lưới rách, nhưng hắn tin tưởng mười năm này đối với một người có tu vi mạnh mẽ thì có thể chờ, bất kì người nào cũng có thể ngoan ngoãn mà chờ, ngoan ngoãn mà nghe lời thôi!
- Kiếm Lăng Tiêu, Kiếm Lăng Không, hai người các ngươi tạm thời ở trong Hoàng thất để bảo hộ cho an nguy mọi người!
Lâm Phong nhìn về hai vị Tôn chủ mà nói, trước khi phong ba ở Tuyết Nguyệt kết thúc thì hắn nhất định phải đảm bảo cho Hoàng thất an toàn tuyệt đối.
- Vâng, thiếu chủ!
Kiếm Lăng Không và Kiếm Lăng Tiêu đều gật đầu, đáp.
- Ngươi mang những người khác đến đóng ở Vân Hải sơn mạch đi, không nên cùng người khác xung đột, đợi ta đến sẽ liên hệ với các ngươi sau.
Lâm Phong quay đầu nhìn về phía vị nguyên lão Kiếm Các kia nói, người kia gật đầu đáp ứng rồi hô một tiếng thiếu chủ sau đó lui ra, lần lượt từng bóng người bay lên không trung rời đi, bay về phương hướng Vân Hải sơn mạch!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT