Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 1258 - Kiếm Các giáng lâm


...

trướctiếp

Nhưng đoàn người lại nhìn thấy lúc này vẻ mặt Lâm Phong bình tĩnh vô cùng, hỏa diễm khủng bố tạo nên một trận gió mạnh làm trường bào hắn bay bay nhưng hắn không quan tâm lắm. Sau đó họ thấy Lâm Phong chuyển động, thân thể hắn bay lên không, giơ tay lên đánh rồi đoàn người bât ngờ được nhìn thấy một chưởng ấn hắc ám to lớn trên không trung che kín cả bầu trời, hỏa diễm điên cuồng khi nãy dường như yếu thế dưới trướng của chưởng ấn hắc ám, chưởng của Lâm Phong mang theo ma khí đáng sợ mà điên cuồng lao tới. “Oanh!” Hai chưởng to lớn va chạm nhau nhưng hỏa diễm khủng bố đã bị phân tán ra, nó bị cưởng ấn kia xé rách hoàn toàn.

- A…… Một tiếng hét thảm thiết truyền đến, cánh tay Tôn giả đã bị xé rách, sắc mặt hắn nháy mắt trắng bệch, ngay lúc này lại có một cơn gió thổi qua làm cho ngực hắn run lên, hình như hắn nghe được tiếng rang rắc, đến khi nhìn xuống lồng ngực mình hắn đã biết, ngay giây phút bàn tay kia lao đến, nó đã xé tan lục phủ ngũ tạng của hắn rồi.

Thân thể người đó rơi xuống từ trên không trung, không gian xung quanh yên tĩnh đến lạ thường, mọi người đều mang theo vẻ mặt kinh hãi nhìn chằm chằm Lâm Phong, tên này đã giết chết Tôn giả!

- Quân Vương!

Mỗi một người của Xích Huyết quân đoàn đang đứng trong trận pháp đều mang ánh mắt nóng rực nhìn người thanh niên trước kia là tướng quân của họ còn bây giờ thì trở thành Quân Vương, chỉ một chiêu đã giết chết Tôn giả.

- Tiểu Phong quả nhiên rất mạnh, một Tôn giả như thế mà nó có thể giết dễ như trở bàn tay, nhưng ta vẫn lo, dù gì thì còn có rất nhiều Tôn giả… Lâm Hải và Nguyệt Mộng Hà hơi gấp gáp, tận mắt nhìn thấy Lâm Phong có thể diệt được Tôn giả thì bọn họ rất tự hào nhưng đối diện là tận ba thế lực, cường giả của bọn họ nhiều như mây, vậy thì Tiểu Phong sao có thể đối phó nổi đây!

Người Dương Châu thành quan sát từ xa cũng bị chấn động dữ dội, lần trước Lâm Phong trở về có thể giết Thiên Vũ, còn lần này là Tôn giả, sự tiến bộ này cũng quá mức đáng sợ đi, khi xưa hắn quật khởi lập tức bình định cả Tuyết Nguyệt, bây giờ đã trưởng thành đến mức truyền thuyết rồi, hắn vậy mà dễ dàng giết Tôn giả như thế. “Phốc, phốc” Tâm Lâm Thiên và người Lâm gia đồng loạt nhảy lên, ánh mắt bọn họ dại ra, quá khứ của Lâm Phong có ai biết rõ hơn Lâm gia, còn sự trưởng thành của hắn thì sao có ai có thể hiểu hơn Lâm Thiên chứ, ngày xưa một cường giả Thiên Vũ đối với bọn họ rất hiếm, Thiên Vũ là một cảnh giới có trong mơ của họ chứ đừng nói đến Tôn Vũ, thế mà hiện tại một người bị Lâm gia cho là phế vật rồi đuổi khỏi gia tộc lại có thể giết chết Tôn giả dễ như trở bàn tay.

- Nếu như ngày xưa Lâm gia không đuổi Lâm Phong thì tốt rồi!

Đây là một ý niệm không ngừng nảy lên trong đầu bọn họ. Ánh mắt người ba cỗ thế lực khẽ ngưng trọng, sao bọn họ biết được một tiểu quốc như Tuyết Nguyệt cư nhiên lại xuất hiện một nhân vật như vậy chứ, Thiên Vũ tầng tám giết chết Tôn giả, dù có là thiên tài của Bát Hoang Cảnh cũng chưa chắc có người làm được, nhưng Lâm Phong lại làm mọi thứ dễ dàng đến thế.

- Phụ thân, một người không đủ vậy thì để mấy người cùng lên đi, không thì cho Tôn Vũ tầng hai ra tay, nhất định phải chém hắn thành nhiều mảnh!

Thanh niên bị phế thấy một màn như thế liền điên lên, nói. Phụ thân hắn khẽ gật đầu, lạnh lùng nói:

- Đáng tiếc, một tiểu quốc vậy mà lại có thể xuất hiện một yêu nghiệt, nhưng cũng vẫn chỉ có một con đường mà thôi, ai muốn đi chém hắn? - Để ta!

Một Tôn Vũ tầng hai bước ra, khí tức của hắn được phóng thích ra, cả người chìm trong hỏa diễm vàng kim, bên trong nó tựa hồ còn có một tia hắc ám làm cho nó giống như hư hỏa, trông khủng bố cực kì.

- Ngươi đi giết một tên Thiên Vũ tầng tám thì không vấn đề nhưng vẫn cẩn thận thì hơn.

Phụ thân thanh niên kia truyền âm nói, để một Tôn Vũ tầng hai đi đối phó với một tên Thiên Vũ tầng tám mà phải cẩn thận, chuyện như vậy vẫn là không nên nói lớn.

- Biết rõ, ta sẽ trực tiếp lấy phần trời đại thủ ấn mà giết hắn!

Người kia đáp lại, nghe thế phụ thân tên kia mới gật đầu, phần trời đại thủ ấn chính là hỏa diễm để công kích, nó vô cùng thần thông nên Lâm Phong chắc chắn sẽ chết thôi. Hai mắt người kia sáng rực lên, hắn bay đến chỗ Lâm Phong rồi bước chân một bước liền có hỏa diễm ngập trời đốt cháy không gian gây ra những âm thanh gào thét điên cuồng, nó dường như là ánh lửa khủng bố của mặt trời vậy.

- Giết!

Một tiếng gầm nổi giận, cùng lúc đó, một đại thủ ấn giáng xuống, từng vòng từng vòng hỏa diễm khủng bố chiếu lên trên mặt đất, trong khoảnh khắc đó đất bị đốt cháy đến mức rạn nứt và hóa thành tro, ngọn lửa hướng về phía Lâm Phong, lúc này không biết nó đã cường đại hơn khi nãy bao nhiêu lần rồi.

- Chết đi.

Sắc mặt thanh niên bị phế dữ tợn, tất cả mọi người đều đang nhìn xem Lâm Phong sẽ chết như thế nào, một nhân vật thiên tài nhưng đáng tiếc, lại xuất hiện ở một tiểu quốc như thế này, trưởng thành như một thiên tài nhưng không còn gọi thế được nữa. Chính giây phút đó mọi người lại nhìn thấy một ánh kiếm óng ánh đột ngột tỏa ra kiếm ý khắp nơi, xé rách cả đất trời, làm cho hỏa diễm kinh khủng kia chỉ trong nháy mắt đã bị xé làm đôi, trên trời xuất hiện một vết nứt mơ hồ, bóng người đang đứng trên không trung đột nhiên bất động, cứ đứng đó như thế.

- Chuyện gì đã xảy ra vậy, ánh kiếm kia thật nhanh!

Trong lòng những người đang xem cảm thấy rung động sâu sắc, bọn họ nhìn thấy một dòng máu bắn ra, theo sau đó là tiếng nổ mạnh mẽ vang vọng trong đầu người ta, bóng người trên không trung không ai khác là Tôn Vũ tầng hai vô cùng cường đại lại bị chém đôi chung với hỏa diễm của hắn, hóa thành hư không, dường như còn mơ hồ có những tia sét lập lòe.

- Thật mạnh!

Người Dương Châu thành có cảm giác nghẹt thở, Lâm Phong Quân Vương đối mặt với cường giả Tôn Vũ tầng hai lại chỉ cần xuất một kiếm liền làm cho người kia biến mất. Lâm Thiên và người Lâm gia lại run rẩy trong lòng, Lâm Phong đã cường đại đến mức độ nào bọn họ không dám tưởng tượng đến, từng có lúc, thời điểm Lâm thiên trở về gia tộc thì bọn họ đã từng ảo tưởng Lâm Thiên có thể theo dấu chân Lâm Phong, rồi sẽ có một ngày bằng hắn, nhưng bây giờ bọn họ không dám có ảo tưởng này nữa, Lâm Thiên cho dù có mạnh hơn gấp trăm hay gấp ngàn lần đi nữa thì ở trước mặt Lâm Phong cũng không chịu nổi một chiêu.

- Ngươi không đơn giản chỉ là người của tiểu quốc này, ngươi nhất định có ra ngoài rèn luyện!

Phụ thân của tên kia nhìn chằm chằm Lâm Phong, Thiên Vũ tầng tám lại có sức chiến đấu kinh người như thế, cho dù là mười tên yêu nghiệt của Bát Hoang Cảnh cũng không làm được, thế mà ở trong Hoàng cung của một tiểu quốc lại có, Lâm Phong tuyệt đối là có đi ra ngoài rèn luyện.

- Có quan hệ à? Lâm Phong bình tĩnh nói một tiếng, ánh mắt đảo qua ba cỗ thế lực, muốn têu diệt Hoàng cung, xem ai giết nhiều người thì được chọn địa bàn trước sao? Từ khi bọn họ nói ra những lời này thì kết cục đã được định sẵn rồi.

- Chém hắn, cùng tiến lên.

Thanh niên bị phế vẫn giữ thần sắc hung tợn mà nói. Nhưng phụ thân hắn lại nhìn về phía hai thế lực còn lại:

- Các ngươi có phải cũng nên đưa một vài cường giả ra không? Nhưng một người cầm đầu một thế lực trong đó không trả lời, hắn đang nhíu mày trầm ngâm, Thiên Vũ tầng tám có thể tiêu diệt Tôn Vũ tầng hai sao, hơn nữa còn dùng kiếm!

Bát Hoang Cảnh hình như cũng có một nhân vật như vậy!

- Ha ha, chúng ta cũng chỉ là đến xem trò vui mà thôi, làm sao sẽ thật sự đi giành giật địa bàn của người khác chứ!

Người kia cười nhẹ, chyển biến to lớn này khiến cho tất cả đều sửng sốt, lần này lại có chuyện gì xảy ra nữa đây? Vừa nãy không phải nói muốn tru diệt người khác sao, còn nói muốn giết người, vậy mà bây giờ lại lùi bước? Mặc dù Lâm Phong có thể tiêu diệt được Tôn Vũ tầng hai nhưng với thực lực của những người khác trong tay bọn họ thì sao lại không được chứ.

- Ngươi có ý gì? Phụ thân của thanh niên bị phế lạnh nhạt nói một tiếng rồi nhìn về phía thế lực còn lại, hắn cũng thấy người bên kia nhíu mày, tựa hồ như đang suy nghĩ điều gì đó rất khó.

Khi ánh mắt của hắn lại nhìn về phía Lâm Phong như vừa nghĩ đến cái gì, đột ngột thốt lên:

- Các hạ là ai? Người vừa có ý định lùi bước kia nghe được câu hỏi đó liền thầm mắng bản thân ngu xuẩn, vội vàng nói: - Chuyện hôm nay ta không tham dự, cáo từ.

- Chờ đã!

Lâm Phong thốt lên một câu lạnh băng khiến cho thân hình người kia hơi ngưng lại,sắc mặt khó coi, lại tiếp tục thầm mắng ngu xuẩn.

- Hiện tại sao muốn đi rồi? Lâm Phong cười gằn trong lòng, lãnh đạm nói: - Các ngươi cứ thử bước ra khỏi Hoàng cung này dù chỉ một bước thử xem!

Cường giả kia nghe được lời nói của Lâm Phong liền cảm thấy tâm mình đang co giật dữ dội, sắc mặt hắn khẽ chuyển sang màu trắng xám, nghe được câu kia hắn sao lại không hiểu chứ, hắn nghĩ mình đã quá bất hạnh rồi! Chậm rãi quay lại, nhìn Lâm Phong nói:

- Việc này ta chỉ làm khán giả thôi, vừa rồi nếu như có nói lời gì bất kính cũng mong các hạ bao dung!

- Khán giả? Khóe miệng Lâm Phong khẽ nở nụ cười, trầm mặc không nói, hắn đang chờ đợi người Kiếm Các đến, có một luồng sức mạnh như thế trong tay mà sao có thể không dùng được chứ, thiên kiếm còn hai lần cơ hội thì không thể để lãng phí ở nơi đây được.

- Tên hắn là gì? Phụ thân của thanh niên bị phế dường như dần cảm giác được không ổn liền hướng ánh mắt sắc bén về phía Lâm Thiên.

Giờ phút này Lâm Thiên cũng vô cùng nghi hoặc, những cường giả này rốt cuộc là vì sao lại có sắc mặt thay đổi lớn như vậy, thậm chí họ còn muốn lùi bước.

- Lâm Phong!

Hai chứ thoát ra từ miệng Lâm Thiên một cách nhẹ nhàng nhưng nó khiến cho những người của ba cỗ thế lực kia đến từ Bát Hoang Cảnh cảm thấy như có sấm sét giữa trời quang, khiến cho sự ác độc cùng tàn nhẫn của bọn họ cảm thấy run rẩy. Thanh niên kia tên Lâm Phong! Đám người Dương Châu thành nhìn thấy sắc mặt những người đó đại liền sửng sốt, ai có thể nói cho bọn họ biết đây có chuyện gì không? Vì sao ba cỗ thế lực to lớn đó lại lộ ra thần sắc kinh hãi, thậm chí còn có người run rẩy vậy, hơn nữa thanh niên bị Lâm Phong phế cũng đã thay đổi sắc mặt thành trắng xám. Lâm Thiên không nghĩ đến mình chỉ nói ra hai chứ Lâm Phong mà đã gây ra sự phản ứng mãnh liệt như vậy, sắc mặt bọn họ đều thay đổi hoàn toàn với khi nãy. Người bên trong thánh văn trận pháp cũng chỉ biết nhìn nhau, cái tên Lâm Phong lại có lực uy hiếp như thế sao? Ánh mắt Lâm Hải nhìn về phía Liễu Phỉ, nhớ đến lời nói của nàng, bọn họ khi trước gặp phải rất nhiều Tôn giả nhưng khi nghe nhắc đến tên Lâm Phong thì lại khác, thậm chí còn tự vả miệng mình!

- Tiểu Phong ở Bát Hoang Cảnh rất nổi danh sao? Lâm Hải nói nhỏ một tiếng mà trong lòng khiếp sợ vô cùng.

Lúc này Lâm Phong lại phóng tầm mắt về phía xa xa, nơi đó kiếm khí đang gào thét, lần lượt có từng thân ảnh xuất hiện, đến đây với tốc độ xé gió khiến không gian không ngừng bị chấn động. Thời khắc này ánh mắt tất cả đều hướng về nơi đó, bọn họ thấy không ít người giống như một tia kiếm mà lao đến, tốc độ khủng khiếp như muốn xé tan không gian này và nó gây ra những tiếng động ầm ầm.

- Người đến rất đáng sợ!

Trong lòng mọi người không ngừng rung động. Mà người của ba cỗ thế lực kia lúc này đã có sắc mặt trắng bệch như tờ giấy…..người Kiếm Các, bọn họ cũng đã đến rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp