Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 1257 - Chia cắt Hoàng cung


...

trướctiếp

Sau khi Lâm Phong trở về Hoàng cung liền gọi mọi người tiến vào bên trong khu vực Thánh văn trận pháp để tránh cho những thương vong không cần thiết, dù sao người Hoàng cung đối với Tôn giả chỉ như những kẻ yếu ớt, chỉ một đòn đã có thể trực tiếp đập chết một đám người, Hoàng cung to lớn như vậy, Lâm Phong cũng không thể bảo vệ hết tất cả mọi người. Cùng lúc đó, đám người Dương Châu thành đều đi về phía Hoàng cung, xảy ra chuyện lớn như thế nên mọi người muốn xem kết quả sẽ thế nào, Hoàng thất Tuyết Nguyệt của bọn họ có thể bị xóa tên rồi biến mất kể từ đây hay không. Ba cỗ thế lực đều có những Tôn giả mạnh mẽ, tuy rằng Dương Châu thành hiện tại thì cường giả như mây nhưng nghĩ đến việc Tôn giả có thể sẽ ra tay tiêu diệt Hoàng thất, bọn họ cảm thấy sợ mất mật rồi thì làm sao lại đứng ra giúp đỡ được chứ, huống hồ gì Quân Vương Lâm Phong cũng đã trở về. Bên trong khu vực trận pháp, ánh mắt Lâm Hải nhìn về phương xa mà lộ ra một tia lo lắng, hắn đã biết được những chuyện kia.

- Tiểu Phong, ngươi kích động cũng phải để chúng ta chuẩn bị tâm lí trước đã chứ!

Lâm Hải khá lo lắng nói. Lâm Phong khẽ cười, không nói gì, trong tay hắn xuất hiện một kiếm ấn, lấy tốc độ của Kiếm Các, dù hắn xuất phát trước, đi ngang địa vực trước nhưng vẫn đến Thiên Hư cổ trận sau, hẳn cùng chung điểm đến Tuyết Nguyệt quốc, bây giờ có lẽ hắn nên dùng đến Kiếm Các. Đối phó với ba cỗ thế lực này đơn giản nhưng bây giờ Tuyết Nguyệt quốc còn có chuyện cần giải quyết, xong chuyện này hắn phải đến Vân Hải sơn mạch một chuyến nhưng Hoàng cung bên này không thể không có cường giả hộ vệ nên hắn đã chuẩn bị một ít cường giả của Kiếm Các, để bọn họ đóng giữ hang cung đến khi Tuyết Nguyệt quốc được thái bình. “Phốc!” Kiếm ấn bị phá nát, Lâm Phong nở một nụ cười nhạt, nghĩ đến ba cỗ thế lực muốn đánh đuổi người thân của hắn nhằm đoạt lấy Hoàng cung, mắt hắn lóe lên một đạo hàn quang, những người này đích thật muốn chết!

- Kích động thì cứ kích động đi, nếu không được thì chúng ta cứ ở bên trong trận pháp này, ta không tin bọn họ có thể đợi mãi.

Nguyệt Mộng Hà thấp giọng nói, Lâm Hải cũng gật đầu đồng ý:

- Thật không nghĩ đến một thế lực trong số đó đóng tại Lâm gia, hi vọng việc này không dính dáng đến họ.

Tuy Lâm gia có lỗi với Lâm Hải nhưng dù sao trên người ông vẫn chảy dòng máu Lâm gia trong huyết quản, hơn nữa cha ông cũng rất hi vọng ông kế thừa Lâm gia.

- Lăn ra đây!

- Lăn ra đây…Lăn ra đây….

Một tiếng hét lớn vang vọng trong Hoàng cung, nó như một đạo sấm sét giữa trời quang khiến cho toàn bộ Hoàng cung bị chấn động. Đám người bên trong Hoàng cung không khỏi kinh hãi, sắc mặt tái nhợt, đến rồi, chỉ một tiếng hét của Tôn giả thôi đã khiến Hoàng cung bị chấn động như vậy rồi. Tiếng rít gió cuồn cuộn, rất nhanh đã thấy trên không trung phía xa xa có một nhóm người xuất hiện, có lẽ cả trăm người, hiển nhiên đối phương đã chuẩn bị đến chiếm Hoàng cung nên đã huy động toàn bộ cả ba thế lực.

- Đến nhanh thật!

Lâm Hải nói nhỏ. Phía trước khu vực có Thánh văn trận pháp là một bãi đất rộng rãi, đám người Lâm Hải đang đứng biên giới của trận pháp nên bọn họ đều có thể thấy được đối phương, thế lực đến đầu tiên là những người đóng tại Lâm gia, trong đó còn có thanh niên bị Lâm Phong phế bỏ nhưng bây giờ hắn có người đỡ, hướng ánh mắt lạnh lẽo về phía Lâm Phong, ánh nhìn dữ tợn đầy sát ý nhìn chằm chằm hắn.

- Phụ thân, là hắn, giúp ta chém tên đó thành ngàn mảnh!

Lời nói người đó ác độc vô cùng, vì Lâm Phong chính là người khiến hắn phải thành phế nhân như bây giờ đây. Giờ khắc này Lâm Hải đã dặn mở ra Thánh văn đại trận nên nhất thời có từng đợt uy lực khủng bố truyền ra, Thánh văn trận pháp này dù có là Tôn giả cũng đừng mong bước vào.

- Các ngươi cho rằng trốn trong trận pháp có thể được sao.

Vốn ta muốn cho các ngươi tự rời khỏi nhưng chính các ngươi muốn chết, vậy thì ta sẽ khiến cho lũ các ngươi sống không bằng chết! Phụ thân của thanh niên kia bộc lộ ra tia lạnh lẽo từ trên người. Lâm Hải khẽ nhíu mày, Tôn giả không biết sẽ có sức mạnh thần thông gì, một thế lực như thế nhất định sẽ có rất nhiều Tôn giả, đến khi đó không biết phải lấy cái gì để đối phó với bọn họ nữa đây.

- Phụ thân, những nữ nhân kia ta muốn!

Thanh niên kia chỉ tay vào các mĩ nữ sau lưng Lâm Phong mà nói với một gương mặt tàn độc, lạnh lẽo.

- Được, toàn bộ đều cho ngươi!

Tôn giả lạnh lùng nói.

- Phí lời xong chưa? Lâm Phong nghe được đoạn đối thoại của cha con họ liền lãnh đạm nói một tiếng khiến cho những người kia cứng đờ .

- Muốn động thủ thì nhanh lên một chút đi!

Lần thứ hai Lâm Phong nói, lời này khiến sắc mặt những người kia khó coi vô cùng, phụ thân thanh niên kia lập tức xoay người lại nói với những người phía sau:

- Chúng ta bố trí hỏa diễm xung quanh trận pháp này để nướng cháy nó, cũng khiến cho bọn họ bị nướng chết trong đó luôn.

- Được, một bây kiến hôi thôi mà, điếc không sợ súng!

Tên còn lại nói với giọng lạnh băng, khó có thể tưởng tượng được chỉ là một người của tiểu quốc nhỏ bé thế thôi mà dám cùng bọn họ đối kháng.

- Còn tự xưng Hoàng cung, gì mà Quân Vương chứ, một lũ người yếu ớt!

Những người đó không ngừng trào phúng khiến cho người bên trong trận pháp phẫn nộ cực kì nhưng đối mặt với một đám người đều là Tôn giả mạnh mẽ thì bọn họ phải làm sao đây? Âm thanh xé gió cuồn cuộn lại truyền đến, xa xa lại có hai hàng người tiến đến bên này, chỉ chốc lát sau mọi người liền cảm nhận được luồng khí tức mạnh mẽ dâng trào, chỉ ngẩu nhiên phóng thích uy thế đã khiến cho bọn họ run rẩy không thôi, thần sắc chấn động nhìn những người mới đến, những người này là cường giả ngoại lai vô cùng đáng sợ a.

- Nhớ kĩ, không nên phá hủy kiến trúc, mặc dù chỉ là bầy kiến hôi nhưng cái kiến trúc kia rất có phong cách, sau này nơi đây cũng là của chúng ta rồi.

Người cầm đầu của một cỗ thế lực trong đó lên tiếng, hắn dã cho rằng Hoàng cung là vật trong túi mình.

- Cho các ngươi thời gian mà vẫn không đi, một bầy kiến hôi không tự biết bản thân!

Người của thế lực còn lại cuối cùng cũng lên tiếng, sau đó hắn nhìn về hai phe còn lại nói:

- Các ngươi nói xem cái gọi Hoàng cung này phân làm sao? - Hoàng cung này cũng khá lớn, ba thế lực chúng ta có thể cùng tồn tại, không bằng chia nó ra một người một khu, thế nào? Một người của thế lực khác đưa ra kiến nghị, ba thế lực đều có nhân tài của mình, nếu như tranh đấu thì sẽ tránh không khỏi thương vong không đáng có.

- Được, ta không có ý kiến gì, theo địa vực phân chia làm ba đoạn, vậy thì hôm nay chúng ta liên thủ phá trận pháp này, sau đó ai giết nhiều người nhất được lựa chọn trước tiên, các ngươi thấy sao? Phụ thân của thanh niên kia đưa ra kiến nghị, trong ánh mắt hắn đã hiện lên sát ý.

- Liên thủ phá trận!

Những người đang đứng bên trong Thánh văn trận pháp có vẻ mặt khó coi đến cực điểm, nhiều cường giả như vậy liệu trận pháp có bị phá tan không? Vậy thì bọn họ sắp trở thành đối tượng bị hành hạ sao? Những người bên ngoài Dương Châu thành đồng loạt biến sắc, Hoàng cung sắp sửa bị diệt rồi sao?

- Có thể, chỉ là một bầy kiến hôi thôi mà.

Không ý kiến. Những phe phái khác đồng ý ngay lập tức, bọn họ đều là những cường giả đến từ Bát Hoang Cảnh, người loại tiểu quốc như này muốn làm gì thì làm, thế lực mạnh nhất Bát Hoang Cảnh bây giờ đều đã hội tụ tại nơi kia, chỗ này chỉ là một thành trì không đáng nhắc đến, hơn nữa đám này chỉ như những con giun con dế không nghe lời thôi, mạnh nhất cũng chỉ là Thiên Vũ tầng tám, bọn họ chỉ cần phá được trận pháp thì có thể tùy ý giết chết những con cừu non kia rồi. Lúc này Lâm Thiên cũng mang theo người Lâm gia đến nhìn tình hình, thấy tình cảnh Hoàng thất lúc nào cũng có thể bị tiêu diệt thì trong đầu mỗi người đều có những tâm tư riêng.

- Ta đã nói rồi ngươi sẽ phải hối hận nhưng ngươi lại ngoan cố, cứ một mực muốn tìm chết.

Lâm Thiên khẽ nói, thần sắc lạnh lẽo, giờ khắc này hắn là muốn đứng cùng một bên với thanh niên bị phế kia, nếu không đối phương trách tội xuống thì Lâm gia hắn liền xong. Ánh mắt Lâm Phong nhìn về phía Lâm Thiên, môi nở một nụ cười nhàn nhạt, mở miệng nói:

- Ngươi nghĩ nhiều rồi!

- Lâm Phong lại có thể bình tĩnh ư, hắn vừa cười đấy, chẳng lẽ hắn vô cùng tự tin vào trận pháp sao? Bên ngoài Hoàng cung có rất nhiều người đứng trên cao quan sát xuống, thấy tình huống đó liền vô cùng nghi hoặc.

- Lâm Phong Quân Vương lần trước trở về đã sáng tạo nên kì tích, hắn quét sạch thế lực ngoại lai và bình địa Tuyết Nguyệt, nhưng lần này chỉ sợ không thể sáng tạo kì tích nữa rồi, ba cỗ thế lực khủng bố này có rất nhiều Tôn giả trong truyền thuyết, bọn họ quá mạnh mẽ, lần này coi hư vô pháp rồi.

Rất nhiều người đều đang vì Lâm Phong mà lo lắng, Lâm Phong Quân Vương ở Dương Châu thành này đã là huyền thoại rồi, là một tấm gương để mọi người noi theo.

- Ngu xuẩn mất khôn, tự tìm đường chết!

Lâm Thiên lạnh lùng nói. Nhưng Lâm Phong hắn không nhìn đến nàng mà chỉ hướng ánh mắt về phương xa, khóe miệng lại nở một nụ cười, người của Kiếm Các đã đến rồi sao! Ánh mắt khẽ chuyển đến người của các thế lực kia, hắn cất bước chân tiến ra ngoài trận pháp.

- Tiểu Phong!

Vẻ mặt Lâm Hải căng thẳng cực độ.

- Tiểu Phong, ngươi làm gì đó!

Nguyệt Mộng Hà cũng ngẩn ra, hô một tiếng, Lâm Phong thế mà lại muốn bước ra ngoài trận pháp.

- Phong!

Từng tiếng la lại vang lên, Hân Diệp các nàng cũng lo lắng. Nhưng khi thấy Lâm Phong quay đầu nhìn bọn họ, trong mắt hắn mang theo nụ cười xán lạn làm cho các nàng yên tâm hơn:

- An tâm, tất cả đều giao cho ta!

Nụ cười này mang theo vài phần tự tin, nó khiến cho bọn họ ngây người không biết nên nói gì cho phải, mà trong lúc đó Lâm Phong đã bước ra khỏi khu vực có trận pháp.

- Đi ra rồi!

Ánh mắt mọi người khóa chặt tại nơi đó, Lâm Phong hắn là đang làm gì? Cư nhiên lại dám ra khỏi khu vực có Thánh văn đại trận bảo vệ.

- Hắn điên rồi!

Người Dương Châu thành hoàn toàn không hiểu Lâm Phong Quân Vương đang làm gì. “Cộp, cộp…” Tiếng bước chân rõ ràng, Lâm Thiên cùng người Lam gia hơi sửng sốt, Lâm Phong làm vậy muốn chết sớm một chút ư.

- Hả? Người của ba thế lực đều hiện lên vẻ mặt thú vị, có người sợ chính mình chết không đủ nhanh nên muốn được toại nguyện liền kìa.

- Phụ thân!

Thanh niên bị Lâm Phog phế bỏ nhìn cha hắn với ánh mắt lạnh lẽo, xen trong đó còn có thần sắc chờ mong.

- Lên đi, trước tiên chém hai tay của hắn rồi bắt đem lại đây, không được giết hắn!

Phụ thân thanh niên kia lạnh lùng nói, có người muốn chết thì bọn họ đương nhiên là tác thành rồi. Bước chân Lâm Phong cũng đã dừng lại, hơi ngẩng đầu lên nhìn về ba thế lực, thản nhiên nói:

- Lời các ngươi nói vừa nãy, ta đều đã nhớ kĩ rồi, các ngươi cũng nên nhớ kĩ đấy!

- Hả? Đoàn người nghe thấy lời nói của Lâm Phong càng thấy thú vị, trong một tiểu quốc nhỏ nhoi xuất hiện một thanh niên có tu vi là Thiên Vũ tầng tám hiếm có, nhưng đối với bọn họ thì hắn vẫn chỉ là một teen yếu ớt, như con giun con dế mà thôi.

- Một gia hỏa thật ngây thơ!

Có người nói nhỏ, trào phúng sự tự tin của Lâm Phong.

- Hê hê!

Để ta cho ngươi nhìn thấy rõ ràng cái gì gọi ếch ngồi đáy giếng! Một Tôn Vũ bước ra quan sát Lâm Phong, trong đôi mắt hắn hiện ra hàn quang lạnh lẽo. Vừa dứt câu liền co một ngọn hỏa diễm đang nhảy múa điên cuồng trên tay hắn, cả trời đất đều trở nên nóng rực, hắn bước ra đánh về phía Lâm Phong, ngọn lửa trong bàn tay hắn càng lớn hơn, ép xuống từ trên trời, khí thế của nó làm chấn động lòng người.

- Tôn giả, Tôn giả trong truyền thuyết a, bọn họ chỉ cần một chưởng đã có thể đập chết mấy người!

Đám người ở xa xa nhìn thấy Tôn giả ra tay đã sợ mất mật, ngọn lửa kia có thể thiêu chết cả mấy chục người, khí thế nó như muốn hủy thiên diệt địa, một chưởng đánh xuống sẽ có bao nhiêu Thiên Vũ bị đập chết đây! Nhìn thấy Lâm Phong bên dưới nó trông thật nhỏ bé, tâm mọi người đều căng thẳng, càng ngày càng cảm thấy kinh hãi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp