Tiếng chân ngày càng gần, rất nhanh sau đó Lâm Phong đã nhìn thấy thân ảnh đỏ rực trên yên ngựa, sự bình tĩnh trong ánh mắt không khỏi bị dao động mà lóe lên một tia kinh ngạc.
- Lâm Thiên!
Lâm Phong lại lần nữa nhìn thấy Lâm Thiên nên nội tâm không khỏi nhớ đến chuyện trước kia, thiếu nữ trước mắt đã từng là người làm cho hắn hăng hái mà đi theo con đường võ đạo, ngày xưa ở Lâm gia Lâm Thiên tỏa sáng chói mắt vô cùng, hắn chỉ có thể đứng quan sát từ xa mà thôi, hơn nữa hắn có giao hảo với Đại Bằng công tử, như vậy có thể coi là nhân vật đứng trên mây rồi, nhưng cuối cùng nàng lại bị Lâm Phong ném ra sau. Hôm nay gặp lại Lâm Thiên thế mà đã tiến nhập vào Thiên Vũ cảnh, nhưng khí tức này cũng không quá chắc chắn nên có thể chỉ mới bước vào cảnh giới chưa lâu, trong mắt hắn thì chẳng có chút gì đáng kể nhưng đối với Lâm gia mà nói, việc xuất hiện một cường giả Thiên Vũ là một vinh quang vô cùng to lớn. Ngựa dừng lại các bọn Lâm Phong không xa, ánh mắt Lâm Thiên cũng đã thấy Lâm Phong, tên này vẫn tiêu sái như vậy, nhưng khí chất lại bất đồng, ngày xưa hắn là một thiếu niên tràn đầy nhiệt huyết còn hôm nay chỉ còn lại là một con người yên tĩnh, đôi mắt trong veo bình lặng đến lạ, nhưng loại khí chất này lộ ra sự cao quý không ai chạm đến được, Lâm Thiên cũng không biết nên dùng từ nào để tả.
- Nhìn không thấu!
Trong lòng Lâm Thiên có một trận hoang mang, nàng dốc sức liều mạng mà tu luyện chỉ với ý nghĩ vượt qua vị thanh niên thần thoại của Tuyết Nguyệt quốc kia, thế nhưng khi gặp lại lần nữa thì nàng phát hiện bản thân vẫn không nhìn thấu được Lâm Phong, có lẽ tu vi hiện nay của hắn đã đến Thiên Vũ trung giai a.
- Quen biết sao? Thanh niên bên cạnh Lâm Thiên nhìn nàng thấp giọng hỏi, bên trong đôi mắt hắn có chút không vui, Tuyết Nguyệt quốc vậy mà xuất hiện một thanh niên có tư thế đứng hiên ngang như vậy, hơn nữa bên người hắn còn có rất nhiều mỹ nữ và còn không hề có một ai yếu hơn Lâm Thiên cả.
Chỉ là con sâu cái kiến của Tuyết Nguyệt quốc mà thôi!
- Không quen!
Lâm Thiên phun ra một thanh âm đạm mạc, ánh mắt yên bình nhưng trong chỉ trong giây lát liền thấy nó hiện lên một ý cười lạnh lẽo, nàng vung roi ngựa cho con chiến mã phóng về phía trước.
- Cút ngay!
Một thanh âm lạnh như băng phát ra từ miệng thanh niên kia, roi ngựa quét đến chỉ như một hư ảnh, nó xé gió mà kêu gào, nghe cực kì khủng bố. Lâm Thiên hờ hững nhìn roi ngựa của thanh niên kia hướng đến người Lâm Phong, trên mặt nàng không có bất kì biểu hiện gì nhưng trong lòng dường như đang dâng lên một cảm giác sung sướng, có lẽ nàng muốn dùng loại phương thức này để tìm kiếm một tia an ủi cho việc nàng vẫn không bằng Lâm Phong, nhưng nàng chắc chắn người bên cạnh mình ưu tú hơn Lâm Phong. Trong hư không xuất hiện từng đạo ảo ảnh bay phấp phới, chúng dường như muốn bùng nổ, nhiều người qua đường dường như mất kiên nhẫn mà nhìn về phía bên này, bọn họ lo lắng cho những vị mỹ nhân kia bị tàn phá dung nhan dưới đòn roi này, âm thanh vó ngựa đạp xuống đất vang lên từng hồi như muốn đem Lâm Phong giẫm nát dưới chân nó. “Xùy ~~…” Lâm Phong phất phất tay, một tràng tiếng xuy xuy truyền ra, bóng roi bị chém đứt và khí thế của nó cũng dần tiêu tan. Bước chân khẽ nhấc lên tiến về trước, mộ cỗ kiếm khí kinh khủng xé rách không gian, âm thanh cuồn cuộn bay đến xé nát con tuấn mã của thanh niên kia, hắn khẽ nhướng mày rồi người khác chỉ thấy hàn quang chợt hiện lên thân thể hắn liền bay lên không, mang vẻ mặt dữ tợn mà bay đến Lâm Phong.
- Không biết sống chết!
Thanh âm lạnh băng thốt ra, thủ chường giống như một tia sáng màu bạc, lạnh buốt mà rét thấu xương. Thủ chưởng Lâm Phong xuất ra nhìn như rất chậm chạp, tên thanh niên kia vì thấy nó không có gì lạ mà ý lạnh trong đôi mắt càng lan rộng, trực tiếp bay đến muốn phá tan thủ chưởng của Lâm Phong. “Răng rắc!” Tiếng vang thanh thúy truyền đến, ngay nơi phát ra tiếng vang là một thanh niên đang kêu gào thảm thiết, thủ chường bị xé rách nhưng dừng ngay tại cổ họng của hắn và treo thân thể của hắn lên không trung.
- Ah….
Thanh niên kia kêu thảm thiết, hắn bị thủ chường kia treo lửng lơ, sắc mặt đã dần trắng như tờ giấy, thân thể không ngừng run lẩy bẩy.
- Ngươi dám động đến ta!
Trong ánh mắt thanh niên kia lộ ra thần sắc khát máu nhìn chằm chằm Lâm Phong, chỉ một tên trong Tuyết Nguyệt quốc nho nhỏ cũng dám động đến hắn, xé rách bàn tay hắn, giờ phút này tên đó dường như quên mất một kích giáo huấn vừa rồi. Lâm Phong không nói gì thêm mà chỉ dùng hành động để đáp lại, thủ chường của hắn đột ngột thả rơi tên kia từ trên không trung xuống, một tiếng vang lớn kết hợp với vệc mặt đất bị nổ tung, vừa nhìn liền thấy tên đó đã phun ra ngụm máu tươi, sắc mặt tên đó ngày càng phờ phạc không có một tia huyết sắc, lục phủ ngũ tạng của hắn bây giờ đã bị chấn động mạnh mẽ. Lâm Thiên đứng một bên nhìn thấy một màn này thân thể liền cứng lại, làm sao có thể, nàng biết rõ tu vi của thanh niên kia là Thiên Vũ tầng bảy vậy mà Lâm Phong lại có thể khiến cho tên này đến một kích cũng không chịu nổi ư.
- Lâm Phong, dừng tay!
Thấy Lâm Phong nâng chân lên như muốn chà đạp thanh niên kia thì Lâm Thiên liền gấp gáp hô một tiếng can ngăn. Chân Lâm Phong vẫn dừng ở không trung mà hướng ánh mắt đạm mạc về phía Lâm Thiên, nhàn nhạt hỏi:
- Có việc gì à? - Hắn không phải người ngươi có thể chọc nổi đâu, nếu như không muốn liên lụy đến người nhà ngươi liền dừng tay đi.
Lâm Thiên quát to một tiếng, hôm nay cường giả của gia tộc vị thanh niên này đều đang ở Lâm gia, nếu như tên này gặp chuyện không may như nàng nói mà nàng và thanh niên này đi chung với nhau thì rất có thể mọi chuyện sẽ trút lên bản thân nàng.
- Không thể trêu vào? Lâm Phong nhàn nhạt nói một tiếng rồi lại nghe Y Tuyết truyền âm cho mình: - Thiếu gia, hắn là người của một trong ba cỗ thế lực uy hiếp Hoàng cung, ta đã từng nhìn thấy qua hắn!
Lâm Phong nghe đến lời này ánh mắt liền phát ra ánh sáng lạnh, nó hướng về phía Lâm Thiên khiến cho hắn có cảm giác như rơi vào hầm băng lạnh buốt thấu xương, ánh mắt của Lâm Phong lạnh lẽo thật sự.
- Nếu như có sự tham dự của Lâm gia, đừng trách ta không niệm tình nghĩa cuối cùng!
Lâm Phong phun ra một câu nói lạnh băng rồi nhìn về Lâm Thiên với ánh mắt gắt gao, chân hắn giẫm lên trên người vị thanh niên kia làm hắn phát ra một tiếng kêu tê tâm liệt phế vang vọng trên con đường lớn, âm thanh này làm chấn động rất nhiều người, họ không còn lời nào để tả về cảnh này.
- Lâm Phong, hắn là Quân Vương Lâm Phong!
- Khó trách lại có nhiều mỹ nữ làm bạn như vậy, cư nhiên lại là Lâm Phong, hóa ra hắn đã trở về!
Một tiếng hô của Lâm Thiên khiến cho những người vây xem bị rung động sâu sắc,họ vốn không hề biết Lâm Phong là ai, bây giờ sự tình vài cỗ thế lực bức người trong Hoàng cung toàn bộ Dương Châu thành đều biết, vậy mà Lâm Phong trở về ngay lúc này, chuyện này cũng không biết nê phản ứng ra sao.
- Ah!
Thanh niên kia phát hiện rat u vi của mình đã bị phế, sắc mặt thê thảm vô cùng, ánh mắt tràn đầy oán độc nhìn chằm chằm Lâm Phong, đối với một võ tu Bát Hoang Cảnh mà nói thì việc không có tu vi chẳng khác gì phế nhân cả, sống không bằng chết, đến cả heo chó cũng không bằng, mặc dù trong gia tộc có thể phải chịu sự vũ nhục của gia tộc thì cũng chẳng là gì cả, nó so với việc hắn chưa ý thức được Lâm Phong là ai thì chỉ là việc nhỏ, một khi biết được có lẽ hắn sẽ dở khóc dở cười mất.
- Ta muốn diệt toàn tộc ngươi!
Thanh niên kia quát lớn một cách điên cuồng, trở thành phế nhân thì sau này hắn sống không bằng chết.
- Lâm Phong, ngươi sẽ phải hối hận.
Sắc mặt Lâm Thiên cũng không khá hơn là bao, thanh niên đó bị phế mà gia tộc của hắn giận lây sang Lâm gia thì hậu quả vôc cùng khó lường.
- Không cần ngươi lo lắng!
Lâm Phong đạm mạc nói một tiếng, hắn lập tức dùng lực đùi mạnh hơn, thân thể tên kia liền bị đá bay ra ngoài bay về phía Lâm Thiên. Lâm Thiên tiếp được thân thể kia, sau đó lại nghe được thanh âm băng lãnh của Lâm Phong:
- Cút!
Nghe được một chữ kia của Lâm Phong, sắc mặt Lâm Thiên đã khó coi đến cực hạn, hắn chỉ nói một chữ, nàng lại nhìn Lâm Phong lần nữa và thấy đối phương vẫn một bộ dạng từ trên cao nhìn xuống, đưa nàng một ánh mắt miệt thị rõ ràng. Ngoại trừ việc ngày xưa từng quan sát Lâm Phong giống như vậy thì kể từ sau khi Lâm Phong quật khởi nàng ở bên cạnh hắn vẫn vĩnh viễn bị nhìn hèn mọn như vậy. “Đông!” Tiếng vó ngựa cuồn cuộn, Lâm Thiên đánh ngựa đi xẹt ngang Lâm Phong, nàng lưu lại một câu lạnh lùng:
- Ngươi nhất định sẽ phải hối hận!
Lâm Phong không them để ý đến lời nói của Lâm Thiên, nếu như đã biết tên kia là người của một trong ba thế lực siêu mạnh uy hiếp nhà hắn nên tự nhiên sẽ muốn thuận tay mà giải quyết hết thôi. Nhìn mấy vị nữ tử xinh đẹp bên cạnh, Lâm Phong áy náy cười nói:
- Xem ra hôm nay chỉ có thể đi đến đây mà thôi!
- Thật mất hứng!
Tiểu Nhã nói một cách buồn bực, một nhóm người cũng không đáp gì mà lục tục hồi cung.
- Lâm Phong Quân Vương đã trở về.
- Đi thôi, đến Hoàng cung nhìn xem ba cỗ thế lực kia có cái gì đáng sợ, hôm nay Lâm Phong Quân Vương đã đắc tội một cỗ thế lực trong đó, chỉ sợ là sẽ gặp phải sự trả thù vô cùng đau đớn, chẳng lẽ Quân Vương muốn trốn bên trong trận pháp sao? Nhìn thân ảnh Lâm Phong rời đi mà khí thế của nhóm người dần tăng lên, vô số bước chân đều tăng nhanh hướng về Hoàng cung, vị Quân Vương thần thoại của Tuyết Nguyệt quốc bọn họ không gì không làm được nhưng hôm nay phải đối mặt với thế lực đáng sợ có những Tôn giả trong truyền thuyết thì ứng phó thế nào đây.
Sau đó Lâm Thiên trở lại phủ đệ của Lâm gia, bọn họ rất nhanh đã nhận được tin tức thanh niên kia bị người trong Hoàng cung phế nên khi vừa bước vào đã có nhiều thân ảnh của thế lực đóng trong Lâm gia bước ra, bọn họ đều đi nhanh hướng về Hoàng cung. Sau khi bọn hắn rời đi thì người Lâm gia đã biết được tên phế bỏ thanh niên kia là Lâm Phong, tình hình liền chuyển biến phức tạp, lần trước Lâm Phong trở về đã dùng phương thức rung động lòng người, Lâm gia đã hi vọng hắn trở về Lâm gia để chân hưng gia tộc nhưng ngày xưa Lâm gia họ đã mang đến cho đôi phụ tử Lâm Phong sự lạnh lùng và khuất nhục nên hắn làm sao có thể đáp ứng được, khi người ta thất bại, ngươi không ngừng chà đạp còn khi trở nên huy Hoàng thì lại tìm đến nói ngon ngọt, vậy mà hôm nay lại lần nữa nghe được tin tức của Lâm Phong, điều đó khiến cho bọn họ không khỏi cảm thấy khiếp sợ, Lâm Phong đã cường đại hơn bao nhiêu rồi chứ, nhưng chỉ sợ lần này hắn đã gặp phải xui xẻo. Ngay sau đó đám người Lâm gia cũng bước ra khỏi Lâm phủ mà chạy hướng về Hoàng cung. Sự tồn tại của Dương Châu thành trong mắt Tôn giả quá nhỏ, một chút động tĩnh này không thể nào qua mắt được hai cỗ thế lực còn lại nên rất nhanh sau khi nhận được tin tức bọn họ cũng bước ra khỏi nơi trú ẩn mà đi về hướng Hoàng cung, đợi không được đến hai ngày nên hành động trước tốt nhất, Tuyết Nguyệt chỉ là một con sâu cái kiến, lấy gì mà đòi cùng bọn họ chống lại, những người đó phải ngoan ngoãn mà cút ra ngoài, nếu không, giết! Một ngày này ánh mắt của cả thành Dương Châu đều tập trung nơi Hoàng cung!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT