Ban đêm trong hoàng cung rất yên tĩnh, Lâm Phong đang nằm trên một chiếc giường mềm mại, hắn vẫn cứ mở mắt mà hưởng thụ chút yên tĩnh hiếm có này. Sau một khoảng thời gian nữa Vân Hải sơn mạch có thể không còn yên bình, vậy nên bây giờ có thể ở trong nhà mà hưởng thụ cái sự thanh nhàn này thì phải làm cho thật tốt, bảo toàn tâm thái ôn hòa ổn định. Một tiếng cọt kẹt khẽ truyền đến, ánh mắt Lâm Phong lóe lên ý cười rồi ngay lập tức nhắm đôi mắt lại. Hân Diệp cẩn thận đi vào, lặng lẽ liếc mắt nhìn người trên giường, sau đó bước chân nhẹ nhàng tiến đến cạnh Lâm Phong, nàng nhìn dáng ngủ của người kia mà không khỏi bĩu môi rồi nằm xuống cạnh hắn. Nhưng Lâm Phong nhìn như ngủ rất say nên vẫn không hề có phản ứng gì cả, Hân Diệp thấy thế nhịn không được liền khẽ động Lâm Phong nhưng vẫn không có bất kì động tĩnh gì.
- Ngươi còn giả bộ à? Hân Diệp hơi không cao hứng mà đụng mạnh vào Lâm Phong khiến hắn nở nụ cười, sau đó quay người lại tay chống lên đầu nhìn Hân Diệp cười một cái khiến nàng phải mạnh mẽ trừng mắt giận dỗi hắn.
- Sao thế, nhớ ta rồi à? Lâm Phong xoay người nằm phía trên Hân Diệp khiến cho mặt nàng trong nháy mắt đã đỏ như quả cà chua chín, cười ngượng ngùng nhưng vẫn gật đầu đồng tình với lời nói của hắn.
- Ngươi lại an tâm ngủ ở đây mà không thèm đến nhìn ta một chút.
Hân Diệp u oán nói.
- Ta đây không phải sợ bị ngươi nói lưu manh sao chứ? Lâm Phong buồn bực nói, thật khó chiều lòng người a.
- Hừ.
Hân Diệp chu miệng ra đã thấy đầu Lâm Phong hơi hạ thấp khẽ hôn lên môi nàng, nụ hôn ấy khiến mặt Hân Diệp cứng đờ ra, tâm tình khó chịu trong mắt chỉ trong chốc lát đã được xóa bỏ mà thay vào đó là đôi mắt tinh khiết tràn ngập tình yêu thương. Hai tay Lâm Phong ôn nhu nâng gò má Hân Diệp, cười nói:
- Hân Diệp, làm sao tu vi của ngươi lại lợi hại như vậy? Khi vừa nhìn thấy Hân Diệp, trong lòng Lâm Phong đã nghi hoặc, người có tu vi cao nhất trong Hoàng cung bây giờ lại không phải cha mẹ hắn, cũng không phải Xích lão cùng Hỏa lão mà lại là Hân Diệp!
Tu vi Hân Diệp bây giờ đã đạt đến Thiên Vũ tầng năm, tiến bộ này có thể nói khá khủng bố, dù sao trước đây Hân Diệp cũng chưa bao giờ thích tu luyện võ đạo cả. Hân Diệp nghe được câu hỏi của Lâm Phong liền lộ ra vẻ mặt kì lạ, tựa như nàng cũng đang nghi hoặc:
- Ta cũng không biết, chỉ đột nhiên có một ngày trong cõi u minh hình như có người đang dạy ta tu luyện, hơn nữa ta còn cảm giác được à công pháp tu luyện này vô cùng lợi hại a.
Ánh mắt Lâm Phong đột nhiên ngưng trọng, hắn cảm thấy dường như cỗ dự cảm không lành kia sắp diễn ra. Tình huống của Hân Diệp vô cùng giống với Nguyệt Tâm, hơn nữa tướng mạo của các nàng còn giống nhau như đúc nữa!
- Lâm Phong, ngươi làm sao thế? Hân Diệp dường như cảm nhận được nhiệt độ tay của Lâm Phong giảm dần nên không khỏi lo lắng.
- Không có chuyện gì!
Lâm Phong thu tâm tình lại, nở một nụ cười ôn nhu nhìn Hân Diệp, rất nhanh nàng cũng mỉm cười lại.
- Lâm Phong, Phỉ Phỉ tỷ còn ở chỗ ta, đên nay ta ở nơi này, ngươi mau đi bồi Phỉ Phỉ tỉ.
Hân Diệp khẽ lay Lâm Phong. Nhưng Lâm Phong lại lắc đầu, cười nói:
- Người đã đưa đến cửa rồi mà còn muốn chạy trốn ma trảo ư? Nghe được lời nói đầy hàm ý của Lâm Phong, sắc mặt Hân Diệp đã gần như chuyển đỏ, Lâm Phong ngay lập tức trượt tay xuống rút đi áo nàng.
Hân Diệp nghiêng đầu sang một bên không dám nhìn Lâm Phong, trên mặt nàng hiện tại chỉ còn một màu đỏ chót. Ánh mắt Lâm Phong nóng hừng hực nhưng động tác tay lại cựa kì ôn nhu, hắn cũng bận rộn cởi đồ của mình, người bạn nhỏ của hắn đã dựng đứng lên rồi, đầu hắn hơi hạ thấp xuống xoay mặt Hân Diệp lại và hôn vào môi nàng, bàn tay hắn cũng không để yên, nó nhẹ nhàng xoa nắn trên đỉnh đồi một cách ôn nhu, tiếng thở gấp dần truyền ra, hai tay Hân Diệp ôm lấy cổ Lâm Phong dần dần tiến vào trạng thái lên cao. Một kiện quần áo bị rút đi, tiếng thở dốc lại càng gấp gáp hơn, hai thân thể quấn quýt lấy nhau không ngừng.
- Hân Diệp!
Lâm Phong trên người Hân Diệp không ngừng phát động ra vào, da thịt chạm nhau có thể cảm nhận được nhiệt độ của đối phương. Hân Diệp mở mắt nhìn hắn, trong đôi mắt nhu tình như nước cùng với đôi chút ngượng ngùng, hơi thở của nàng như hoa lan có mùi thơm say lồng người.
- Hân Diệp, dù cho sau này có chuyện gì xảy ra ngươi cũng phải nhớ, ngươi là Hân Diệp, là thê tử ta yêu tha thiết!
Lâm Phong nói rồi lại lần nữa hòa làm một với nàng.
- Ừm!
Hân Diệp tận tình đáp, ôm chặt Lâm Phong, nàng sẽ vĩnh viễn nhớ con người làm nàng say đắm này. Cảm xúc mãnh liệt không ngừng truyền đến, Lâm Phong dần phát hiện ra khi hắn cùng Hân Diệp hòa làm một thì thế giới này dường như không còn một ai cả, chỉ có hai người bọn họ tồn tại. Hân Diệp cũng không hề che giấu thanh âm mình phát ra, nàng hoàn toàn phóng túng, mọi thứ xung quanh phòng từ rừng trúc hay rừng mưa đều yên tĩnh vô cùng, chỉ còn lại thanh âm của hai người họ.
- Lâm Phong, đây là thế giới của ta, cứ mạnh mẽ mà yêu ta!
Trong ánh mắt Hân Diệp lộ ra một vẻ mị hoặc, kích tình, âm thanh nàng tràn đầy mê hoặc khiến cho Lâm Phong như càng chìm sâu vào bên trong tình ái, hắn cảm giác như mình dường như đã dung nhập vào thế giới tự nhiên này, hòa làm một với Hân Diệp, hắn và Hân Diệp, còn có thế giới này như một thể thống nhất. Không biết qua bao lâu hai người mới buông nhau ra, ôm chặt nhau, Lâm Phong nhìn Hân Diệp trong lòng đang mang sắc mặt đỏ chót, không còn bộ dạng phóng túng như khi nãy mà đã trở lại vẻ e lệ vốn có của nàng, không dám ngẩng lên nhìn Lâm Phong. Lâm Phong cũng không nói thêm gì mà chỉ nhẹ nhàng ôm lấy Hân Diệp, vừa nãy hẳn là họ ở trong lĩnh vực của Hân Diệp, nàng cư nhiên đã tu luyện ra lĩnh vực, cũng giống như hắn khi ở tu vi Thiên Vũ tầng năm liền xuất hiện lĩnh vực, nhưng Lâm Phong cũng sẽ không đi hỏi làm gì, động tác của hắn nhẹ nhàng nhưng có vẻ căng thẳng, dường như đang lo lắng người trong lòng đến một ngày nào đó sẽ rời khỏi hắn.
- Người pháp địa, địa pháp trời, trời pháp đạo, đạo pháp tự nhiên; Không câu nệ, không ức, thuận theo tự nhiên, ngộ tâm, ngộ tình, cũng ngộ đạo!
Hân Diệp lén lút ngẩng lên nhìn Lâm Phong một chút, trên mặt nàng lộ ra nụ cười đơn thuần. Để mọi chuyện tự nhiên, thích làm gì làm, không gó bó tình cảm, tất cả đều để cho thuận theo tự nhiên, đi lĩnh ngộ mọi thứ trong thiên địa này ắt sẽ ngộ đại đạo. Chẳng trách Hân Diệp phóng túng tình cảm của chính mình, cũng do công pháp hiện tại nàng tu luyện khiến cho nàng đi theo con đường đại đạo.
- Hân Diệp của ta lợi hại đến như vậy rồi!
Lâm Phong cười đùa với nàng, nhất thời Hân Diệp lộ ra nụ cười đơn thuần như trước, nàng đã được người này ca ngợi, nàng cảm thấy hạnh phúc lớn nhất của mình.
- Nha đầu ngốc!
Lâm Phong lấy tay đẩy đầu Hân Diệp vào lòng mình, hai người liền cứ giữ tư thế đó ngủ một cách nhẹ nhàng nhất, thả lỏng hoàn toàn, không hề có tâm tình nào khác. Đêm đó Lâm Phong ngủ đặc biệt sâu, thoải mái cực kì, như được dứt bỏ tất cả vậy, thời điểm hắn mở mắt đã thấy Hân Diệp mặc xong quần áo rồi ngồi bên cạnh hắn chống đầu ngơ ngác nhìn hắn.
- Hân Diệp, có còn muốn nằm tiếp nữa không a!
Lâm Phong cười đùa trêu nàng khiến cho mặt nàng đỏ ửng lên, trừng Lâm Phong một cái rồi thấp giọng nói:
- Mau đứng lên, ta còn phải sửa soạn lại gian phòng nữa, ngươi đã làm rối loạn nơi ở của Y Tuyết rồi.
- Ngạch….
Lâm Phong cười nhẹ rồi đứng dậy ngay lập tức, suýt chút nữa hắn đã quên mất đây vốn là phòng của Y Tuyết. Qua một khoảng thời gian sau khi hai người thu thập xong liền mở cửa phòng bước ra.
- Ca ca!
Tiểu Nhã dường như đã sớm chờ bên ngoài, khi thấy Hân Diệp cùng hắn bước ra liền tỏ vẻ như đã hiểu, cười hô:
- Hân Diệp tỷ tỷ, hôm nay ngươi đổi quần áo nhìn thật đẹp mắt nha!
Hân Diệp nghe được ẩn ý trong lời nói của Tiểu Nhã liền đỏ mặt, Tiểu Nhã sau đó liền cười cười lôi kéo Lâm Phong:
- Ca, tối hôm qua ngươi ở cùng Hân Diệp tỷ tỷ nên ngày hôm nay có thể bôi Tiểu Nhã ra ngoài một chút không, chúng ta bình thường đều rất ít khi ra ngoài!
- Được, bồi Tiểu Nhã!
Lâm Phong sờ đầu tiểu nha đầu lém lỉnh.
- Còn có Vân Hi tỷ tỷ, Y Tuyết tỷ tỷ cũng muốn đi đó.
Tiểu Nhã cười hì hì đáp.
- Hừm, được thôi!
Lâm Phong gật gật đầu, trở lại Dương Châu thành nhưng hắn vẫn chưa đi xem thật kĩ quê hương mình hiện tại thế nào, hôm nay đi cùng với đám Tiểu Nhã các nàng nhìn ngắm phong cảnh Dương Châu thành, chốc lát sau hắn liền nghĩ đến có rất nhiều chuyện bắt đầu khỏi động rồi, không biết hiện tại Vân Hải sơn mạch thế nào rồi nhưng thực lực cường đại bên Dương Châu thành vẫn chưa có động tĩnh, nói vậy thì rất có thể nơi đó cũng không có chuyện gì, nếu như có chỉ sợ bây giờ các thế lực đóng quân khắp Tuyết Nguyệt quốc đã sớm hành động. Không khí sáng sớm của Dương Châu thành đặc biệt trong lành, một nhóm người bước chậm rãi trên các con phố lớn nhỏ của Dương Châu thành khiến cho không ít người phải liếc mắt.
- Thiếu nữa kia đẹp quá, mà có đến tận mấy người, hơn nữa thanh niên kia là ai mà có khí chất bất phàm như vậy a!
Không ngừng có ánh mắt hâm mộ hướng về phía bọn họ, một nhòm thiếu nữ đang tuổi lớn, mỗi một người có thể xưng là mỹ nhân khuynh thành, hơn nữa các nàng còn có vẻ thân thiết với tên thanh niên kia, nhìn bọn họ thật thuần mĩ và tao nhã. Một người thì có dáng người ma quỷ, một là tiểu nha đầu đáng yêu hoạt bát, phía sau còn có hai vị thiếu nữ ôn nhu như nước không khỏi khiến người yêu thích. Đoàn người như vậy sao lại không khiến người kahsc chú ý sao được chứ.
- Ca, nơi này!
Nha đầu Tiểu Nhã chạy đến phía trước nhìn một quầy hang bán mấy món đồ chơi nhỏ, còn có các loại trang sức, những thứ đồ này ở Dương Châu thành có thể thường thấy nhưng Bát Hoang Cảnh thì không thể. Lâm Phong rất hưởng thụ cỗ yên tĩnh này, tu vi bình quân của người Dương Châu thành so với ngày xưa là có tăng lên, nhìn nha đầu hoạt bát kia Lâm Phong cảm thấy vô cùng hài lòng. “Đùng, đùng, đùng…” Tiếng vó ngựa từ xa truyền đến dẫn đến không ít ánh mắt. Cầm đầu là hai người, một đôi nam nữ, năm có khí chất bất phàm còn nữ tử thì anh tư hiên ngang, khoác trường bào đỏ rực, khuôn mặt đẹp đẽ nhưng lại có vẻ lạnh nhạt.
- Là Lâm Thiên, kiều nữ trời sinh của Lâm gia nhưng đáng tiếc Lâm gia chỉ là đã từng có tên thiên tài Lâm Phong thôi, nếu không thì Dương Châu thành bây giờ đã do Lâm gia xưng hung!
Có người chỉ trong nháy mắt đã nhận ra nữ tử này, đây là nữ tử Lâm gia trở về Dương Châu thành này cách đây không lâu, nàng đã từng trục xuất Lâm Phong ra khỏi gia tộc nhưng sau đó Lâm Phong lại quật khỏi mạnh mẽ ở Tuyết Nguyệt và đã trở thành thần thoại của cả Tuyết Nguyệt quốc này, hắn từ lâu đã trở thành tiêu điểm để mọi người ca tụng và bàn tán trong các tửu điếm, đương nhiên cũng sẽ có người nhớ đến Lâm Thiên, nếu như không có Lâm Phong. Lâm Thiên tuyệt đối là nhân vật thiên tài, quái vật của Lâm gia. Đặc biệt là khoảng thời gian trước đây khi Lâm Thiên cường thế trở lại Lâm gia đã dấy lên một hồi phong ba không nhỏ a!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT