Dương Châu thành, Hoàng Thành bây giờ của Tuyết Nguyệt quốc phồn hoa như gấm, hoàng cung của Tuyết Nguyệt mấy năm qua xuất hiện rất nhiều cường giả bước đến cấp bậc Thiên Vũ, nở rộ hào quang chói mắt. Tuyết Nguyệt ngày xưa có Đoàn Nhân Hoàng lấy Thiên Vũ Cảnh xưng bá, không một người dám tranh tài với ông nhưng hiện tại Thiên Vũ cũng không mấy ngạc nhiên nữa, có người nói trong Hoàng ít nhất mười người đã đặt chân đến cái cảnh giới kia, từ giờ có thể thấy được Tuyết Nguyệt quốc phát triền mạnh mẽ, mơ hồ nhìn được tương lai có thể sánh ngang với đế quốc hạ phẩm. Nhưng gần đây không ít người ở Dương Châu thành phát hiện ra vốn Thiên Vũ cao thượng trong mắt bọn họ lại vô cùng nhỏ yếu đáng thương, trong mắt các cường giả đến từ nơi khác chỉ như một con giun con dế, thế mới biết thế giới bên ngoài cường thịnh đến đâu, người Thiên Vũ là tùy tùng còn người có quyền nói là nhân tài Tôn Vũ, những Tôn giả mà khi trước bọn họ ngóng trông nay có người nói trong Dương Châu thành có rất nhiều.
- Tuyết Nguyệt hoàng thấy trải qua nhiều đau khổ nhưng vậy nhưng không nghĩ tới chung quy vẫn rất yếu đuối a, chúng ta chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi.
Bên ngoài hoàng cung lúc này có đám người nhìn vào bên trong mà không khỏi thở dài. Trước mặt những cường giả kia thì dù hoàng thất Tuyết Nguyệt cao thượng cũng chỉ như cá nằm trên thớt chờ người xâu xé mà thôi.
- Có biện pháp gì khác đâu chứ, hoàng cung đã từng có trận pháp có thể tru diệt Tôn giả, rất lợi hại, nhưng nếu như không có được trận pháp đó thì những người đó sao có thể được đám người kia nói chuyện khách khí như vậy, nếu không có nó thì đã trực tiếp bị cướp giật rồi chứ làm gì còn cho Hoàng thất thời gian để di chuyển đây.
Bên cạnh thành có một vị lão nhân than thở, mấy thế lực ngoại lai kia quá cường thế, chỉ cần quát to một tiếng, người ta có thể bị đánh chết, một chửng ấn có thể đập chết một đám người, hoàng thất Tuyết Nguyệt ngoại trừ cái trận pháp kia miễn cưỡng có thể chống lại được thôi nên chỉ có thể thỏa hiệp.
- Đáng tiếc, Lâm Phong Quân Vương đã sớm rời đi rồi, nếu không không biết tình huống hiện tại thế nào, có thể với cường thế của Lâm Phong Quân Vương sẽ không phải di chuyển nữa.
- Lần trước Lâm Phong Quân Vương đã có thể tru diệt Thiên Vũ, thậm chí còn lợi dụng đại trận khủng bố mà giết chết được Tôn giả, đến bây giờ thì không biết thực lực Lâm Phong Quân Vương thế nào rồi.
- Vô dụng thôi, tuy Lâm Phong Quân Vương rất mạnh nhưng dù sao tuổi cũng còn quá trẻ, làm sao có khả năng đáng đồng với các vị Tôn giả, hơn nữa lần này không phải một hai Tôn giả mà là vài thế lực khủng bố đấy, đương nhiên bọn họ có thể tiêu diệt toàn bộ Tuyết Nguyệt quốc dễ dàng rồi chứ nối chi đến trận pháp nhỏ bé.
Những người đó đàm luận về sự việc phát sinh gần đây của thành Dương Châu, sau khi nghị luận sôi nổi thì lại ngẩu nhiên thờ dài. Nhưng bọn họ không biết tất cả những lời này đều rơi vào tai Lâm Phong. Lúc này Lâm Phong cùng Liễu Phỉ đã xuất hiện bên ngoài hoàng cung, sự vui sướng trong ánh mắt đã bị lạnh lùng hòa tan, quả nhiên vẫn có người muốn động đến Hoàng cung – nhà của hắn! Hoàng cung, nơi tượng trưng cho địa vị, bây giờ lại có nhiều thế lực Bát Hoang Cảnh đến đây như vậy nên đương nhiên ý định muốn tranh cướp hoàng cung tựa hồ cũng không khó lí giải lắm, huống hồ chỉ cần có tâm quan sát sẽ thấy được hoàng cung có bố trí rất nhiều đại trận.
- Hi vọng người nhà đều mạnh khỏe!
Bước chân Lâm Phong tăng nhanh lên, trước cửa vào cung có một nhóm giáp sĩ đứng canh gác, từng người đều mặc áo giáp xích sắt với thần thái nghiêm túc cực kì, lộ ra sự già dặn, hai mắt họ lấp lánh có thần, chính là quân đoàn Xích Huyết, họ là những người tinh nhuệ nhất trong đó, ngày xưa họ cũng từng dưới trướng Lâm Phong nhưng chỉ đi theo hắn trong một thời gian ngắn ngủi. Quân sĩ bình thường không thể được giao cho trọng trách bảo vệ vùng đất thần thánh này, chỉ có Xích Huyết quân đoàn mới có được vinh quang như thế. Khi những quân sĩ đó nhìn thấy hai bóng người đang tiến đến thì ánh mắt chợt dại ra, trong khoảnh khắc đó thân thể bọn họ chợt run lên, áo giáp trên người đều phát ra âm thanh xào xạc. Cô gái xinh đẹp có vóc dáng nóng bỏng thì bọn họ sao có thể không nhận ra chứ, ngày xưa là con gái của Liễu tướng quân nhưng bây giờ đã trở thành Liễu Phỉ tướng quân rồi. Bên cạnh Liễu Phỉ là một thanh niên tuấn dật, chỉ liếc mắt nhìn một lần đã khiến người khác khó lòng dời mắt. Âm thanh leng keng vang lên không ngừng, trường thương rơi trên mặt đất, đám người đang ngóng nhìn về phía Hoàng cung thấy cảnh này rất ngạc nhiên, thủ vệ hoàng cung Tuyết Nguyệt cư nhiên lại quỳ một chân trên đất đối với đôi nam nữ kia.
- Quân Vương!
Một tiếng hét lớn đồng thanh vang lên dường như muốn đánh hư màng nhĩ mọi người, trong không gian chỉ còn khí tức thiết huyết.
- Quân Vương!
Thần sắc của đám người phía xa cứng lại, Quân vương, danh xưng này ở Tuyết Nguyệt quốc cũng chỉ có một nam nhân, Lâm Phong!
- Lâm Phong!
Như nghĩ đến cái gì, thân thể đám người khẽ run rẩy, Lâm Phong sao, Lâm Phong Quân Vương! Đầu bọn họ chỉ cảm thấy vang lên một tiếng ầm ầm, dần cảm thấy mất cảm giác, thanh niên anh tuấn bồng bềnh kia chính là Lâm Phong! Lâm Phong Quân Vương, hắn lần nữa trở về Tuyết Nguyệt!
- Tất cả đứng lên đi!
Lâm Phong nhìn về đám quân sĩ mở miệng cười nhu hòa, nụ cười kia khiến cho đám quân sĩ cảm thấy mình dường như được giải thoát, chỉ còn lại ngọn gió xuân ấm áp. Lâm Phong nhấc chân đi, hắn kéo theo Liễu Phỉ bức vào trong, bên trong đó chính là nhà của hắn. “Leng keng....” Những quân sĩ tay cầm trường thương, áo giáp không ngừng phát ra tiếng vang, thần sắc bọn họ tràn đầy kích động, Lâm Phong tướng quân đã trở về, tất cả đều sẽ được giải quyết! Vào đến Hoàng cung, thần niệm của Lâm Phong điên cuồng phóng ra bao phủ lấy hoàng cung to lớn, nhất thời nhất cử nhất động trong này đều không qua nổi mắt Lâm Phong được. Lúc này mẫu thân Nguyệt Mộng Hà và phụ thân hắn đang trong trường đình với vẻ mặt vô cùng khó coi, bọn họ tựa như đang bàn đến một chuyện không vui. Hân Diệp vẫn đẹp như vậy, nàng đang trong tiểu viện của mình vẽ chân dung, bên cạnh Hân Diệp có vài thiếu nữ yêu kiều thướt tha, phi thường mỹ lệ.
- Tiểu Nhã, Vân Hi, Y Tuyết các nàng cũng đều khỏe!
Nét lạnh lùng trên mặt Lâm Phong biến mất mà thay vào đó là nụ cười rạng rỡ, Tiểu Nhã bây giờ đã dáng ngọc yêu kiều, trở thành một thiếu nữ xinh đẹp; Vân Hi thì tốt rồi, đôi mắt vẫn trong veo, đơn thuần như trước đây thậm chí còn hơn mấy phần; Y Tuyết cũng xinh đẹp không kém, các nàng đều rất tốt khi sống trong Hoàng cung, ngoại trừ thời gian làm cho các nàng trưởng thành thì cũng không để lại quá nhiều dấu vết năm tháng lên khuôn mặt.
- Hỏa lão cùng Xích lão hẳn là vẫn còn đang bận rộn luyện đan đây!
Lâm Phong khẽ cười, hai vị lão nhân đang trong phòng luyện đan với mặt mày xám xịt, nhưng cũng đang rất bận rộn đi tới lui. Nhưng điều mà Lâm Phong muốn nhất chính là chỉ cần mọi người mạnh khỏe dù có chuyện gì đi nữa, còn những cái khác thì không phải đã có hắn sao, hắn đã trở về rồi! Nghĩ rồi Lâm Phong ngẩng cao đầu, ánh mắt mang theo ý cười tươi sáng, hít sâu một hơi sau đó hô to:
- Ta đã trở về!
Ta đã trở về......Ta đã trở về..... Âm thanh trong khoảnh khắc vang vọng khắp Hoàng thành, từ lúc này trong hoàng cung to lớn chỉ còn lại một âm thanh duy nhất, ta đã trở về….. Lâm Hải đang nói chuyện cùng Nguyệt Mộng Hà đột nhiên đơ ra, ánh mắt lập tức hiện lên vẻ mừng như điên, đột ngột nhìn ra ngoài, nơi phát ra âm thanh.
- Âm thanh của Tiểu Phong? Nguyệt Mộng Hà lẩm bẩm như đang tự nói chuyện với bản thân, đôi mắt đã lóng lánh nước, nhi tử đi xa ngàn dặm thì người lo lắng nhất không ai khác ngoài cha mẹ, đã bao nhiêu buổi tối rồi họ đều mơ thấy hài nhi của mình, dù Lâm Phong có lớn thế nào, thực lực mạnh bao nhiêu thì đối với bọn họ hắn vẫn chỉ là một hài tử đáng yêu của họ!
Hân Diệp đột ngột làm rơi bút, nàng ngẩng đầu lên nhìn về phương xa, lệ trong mắt đã chực trào ra kể từ khi nghe thấy âm thanh nàng luôn trông ngóng ấy. Đôi mắt linh động của Tiểu Nhã lóe lên, lập tức bay lên trời mà hô to một cách hưng phấn:
- Ca ca!
- Lâm Phong!
Vân Hi lẩm bẩm, ánh mắt tinh khiết lộ ra ý cười nhìn về phương hướng kia. Y Tuyết vẫn ngồi xổm như trước mà cười một cách đơn thuần, ngây ngô, dường như thấy người bên cạnh hài lòng nàng cũng cao hứng theo. “Ầm ầm!” Trong lòng luyện đan phát ra một âm thanh nổ vang trời, sau đó có hai bóng đen lao nhanh ra, hai người nhìn đối phương một cái rồi cười lớn chỉ vào mặt nhau, trên mặt họ là một mảnh đen kịt. Tất cả mọi người trong hoàng cung bây giờ đều ngẩng đầu lên nhìn về hướng phát ra âm thanh, tin tức Lâm Phong trở về giống như một trận bão táp tàn phá trong Hoàng cung, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi đã quét đi mọi thứ nơi đây mà thay vào đó chỉ còn lại sự hưng phấn cực độ. Lâm Phong Quân Vương đã trở về, hết thảy mọi chuyện sẽ được giải quyết! Người đầu tiên xuất hiện trước mặt Lâm Phong là nha đầu Tiểu Nhã, hắn chỉ kịp thấy nàng rơi từ trên không trung xuống, vẻ mặt tươi cười bay thẳng và lòng Lâm Phong.
- Ca, rốt cuộc ngươi đã trở về rồi a!
Lâm Phong đón lấy Tiểu Nhã lao vội từ trên không xuống với vẻ mặt chảy đầy vạch hắc tuyến, muốn đè chết hắn sao!
- Đã là đại cô nương rồi mà lại không biết thẹn thùng!
Lâm Phong ôm nha đầu Tiểu Nhã đặt xuống, Tiểu Nhã bây giờ dáng ngọc yêu kiều và cũng chỉ thấp hơn hắn nửa cái đầu.
- Ai bảo ngươi lâu như vậy mà không chịu trở về xem người ta, đây không phải vì quá nhớ ngươi ư!
Trên mặt Tiểu Nhã một mảnh đỏ ửng, nàng thấp giọng nói khiến cho Lâm Phong cùng Liễu Phỉ khi nghe thấy liền quay sang nhìn chằm chằm rồi bắt đầu cười lớn, nha đầu này đang thẹn thùng đấy!
- Không cho cười người ta!
Tiểu Nhã nghiêm mặt, có chút buồn bực nói.
- Được, không cười!
Lâm Phong vò đầu Tiểu Nhã,hắn lập tức nhìn thấy hai bóng người đang đi đến phía sau Tiểu Nhã, ánh mắt hắn ánh lên nụ cười rạng rỡ:
- Phụ thân, mẫu thân!
- Trở về tốt rồi, trở về tốt rồi… Trước đó khóe mắt Nguyệt Mộng Hà đã tràn đầy nước mắt, trong ánh mắt của bà giờ chỉ còn lại khuôn mặt tươi cười của người đối diện, gương mặt hiền hậu của bà mang theo niềm vui không xiết.
- Tiểu tử ngươi rốt cuộc cũng về thăm lão tử rồi!
Lâm Hải trừng mắt nhìn Lâm Phong nói, Lâm Phong nghe được liền nở nụ cười, mọi người thấy vậy cũng cười đùa với nhau. Lúc này tiếng thở dốc vang lên, một bóng người ôn nhu chạy về phía bên này với ánh mắt tràn đầy niềm vui nhưng cũng đã ngân ngấn lệ, nước mắt vui sứng cùng kích động. Dừng bước, Hân Diệp cứ đứng đó như thế nhìn Lâm Phong như muốn nói điều gì nhưng lại phát hiện dù có thiên ngon vạn ngữ cũng không thể nói ra một lời nào vào lúc này. Lâm Phong bước lên trước một bước đến bên người Hân Diệp, hai tay nâng khuôn mặt nàng lên, lau khóe mắt nàng nhưng nước mắt dường như càng lau lại càng nhiều, không hề ngừng lại. Nhẹ nhàng ôm Hân Diệp vào lòng, nước mắt của nàng không cách nào dừng lại được mà càng tuôn ra điên cuồng hơn nữa, thấm ướt cả áo Lâm Phong.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT