Lâm Phong khẽ vuốt mái tóc dài suôn mượt của Hân Diệp nói một cách ôn nhu, những người khác thấy hai người như vậy đều nở nụ cười vui mừng. Đã rất lâu rồi không có cười vui vẻ như vậy, chỉ có Lâm Phong mới có thể mang đến một màn vui vẻ như vừa rồi, nguyên nhân cũng vì trong lòng mỗi người đều luôn lo lắng cho hắn.
- Phỉ Phỉ ngươi trở về rồi!
Nguyệt Mộng Hà tiến lên trước lôi kéo Liễu Phỉ cười nói nhu hòa.
- Nguyệt di!
Liễu Phỉ nhìn thấy Nguyệt Mộng Hà liền có một cảm giác khác, bản thân cùng Lâm Phong tiến triển thì Nguyệt Mộng Hà có tể xem như là mẹ của nàng rồi.
- Nha đầu ngốc, con khổ rồi!
Nguyệt Mộng Hà từ tốn nói:
- Con cũng nên đổi cách xưng hô đi!
Ngày xưa Liễu Phỉ một mình ở hoàng cung vì thủ mộ Liễu Thương Lan, sau khi Lâm Phong rời đi Nguyệt Mộng Hà cũng thường xuyên đến thăm Liễu Phỉ, nha đầu này luôn có vẻ cô độc, bình thường khi Liễu Phỉ ở cùng Hân Diệp mới có thể thoải mái không ít nhưng không bao lâu sau Liễu Phỉ rốt cuộc lựa chọn rời đi đến Đoạn Nhận thành. Thế nhưng tâm tư của Liễu Phỉ làm sao Nguyệt Mộng Hà không thấy được chứ, bây giờ nàng về cùng với Lâm Phong nên Nguyệt Mộng Hà chỉ cần liếc mắt một cái sang Liễu Phỉ thôi cũng biết có chuyện gì xảy ra. Nghe được lời nói của Nguyệt Mộng Hà, Liễu Phỉ càng cúi đấu thấp xuống, vẻ mặt ngượng ngùng khẽ nói:
- Mẫu thân!
- Con ngoan!
Vẻ mặt Nguyệt Mộng Hà mừng rỡ ôm lấy Liễu Phỉ, sau đó nhìn nàng nói:
- Sau đó ngươi chỉ cần xem ta và Lâm thúc thúc như cha mẹ ruột là được rồi!
Bà biết nỗi khổ trong lòng Liễu Phỉ, cô ấy giống như Hân Diệp đều là những đứa bé sinh ra với số khổ, Hân Diệp sinh ra trong Hoàng tộc nhưng bị người thân lợi dụng, không có tình thân gì cả; còn Liễu Phỉ, mẫu thân đã mất từ lâu, phụ thân chết trận, các nàng đều khổ, có thể nói Lâm Phong là chỗ dựa của họ nhưng hài tử kia lại đi một cái liền đến khoảng thời gian dài như vậy.
- Cũng không biết hài tử này đã tu luyện bao nhiêu mà có được phúc phận này!
Nguyệt Mộng Hà nhìn Lâm Phong đang ôm ấp Hân Diệp mà thấp giọng chửi mắng nhưng ánh mắt của nàng lại đặc biệt nhu hòa, nhiều nữ tử yêu thích con trai của mình nên người làm mẫu thân như nàng trong lòng cực kì cao hứng. Lúc này, Hân Diệp thoát khỏi lòng Lâm Phong, nàng đã lau sạch sẽ nước mắt nhưng mắt vẫn còn chút hồng hồng sung sung, nàng nhìn Lâm Phong cười khúc khích.
- Đã khóc đến nỗi thành mặt hoa rồi!
Lâm Phong nắm khuôn mặt Hân Diệp mà cười đùa, trêu đến khi bị nàng liếc mắt nhìn một cái. Ngẩng đầu lên, Lâm Phong nhìn thấy hai thiếu nữ sau lưng Hân Diệp liền hô một tiếng:
- Vân Hi, Y Tuyết!
Hai người nghe thấy Lâm Phong gọi tên liền cười ngây ngô đáp lại, vẫn đứng ở nơi đó.
- Tiểu tử ngươi đã trở về rồi!
Lúc này lại truyền đến từng âm thanh sang sảng, đoàn người ngẩng đầu lên nhìn về nói phát ra âm thanh, ngay lập tức thấy được hai bóng người đang dần dần hạ xuống mặt đất, trên mặt họ nhất thời đệu lộ ra thần sắc thẹn thùng, vẻ mặt có chút đỏ. Lâm Phong nhìn thấy hai cái mặt đen xuất hiện cũng ngạc nhiên vô cùng, cười haha nói:
- Hỏa lão, Xích lão, các ngươi có vội vã đi đón ta thì cũng đừng như thế chứ, trước nhất vẫn nên rửa mặt a!
Mọi người nghe được câu đùa của Lâm Phong liền cười vui vẻ.
- Hai vị lão gia tử đã là cường giả Thiên Vũ rồi mà sao không chú ý hình tượng đây!
Lâm Hải cố ý nói chuyện cười.
- Còn không phải do con trai bảo bối của ngươi hô một tiếng làm cho hai lão già chúng ta giật mình phá hủy cả lò luyện đan à.
Xích lão thôi râu mép trừng mắt nhìn, nó phối hợp với một bộ mặt đen thui của ông nhất thời liền khiến đoàn người phải cười to, hai lão nhân tức giận đến nỗi cắn răng.
- Lâm Phong, đến đây, ngươi có thể giảng giải cho lão già ta về thế giới võ đạo bên ngoài không a!
Ánh mắt nóng rực của Xích lão nhìn chằm chằm Lâm Phong giống như nhìn thấy bảo vật.
- Tiểu Phong, ta cũng muốn biết mẫy ngày nay ngươi ở bên ngoài trải qua cái gì, đến những nơi gì.
Lâm Hải cũng mở miệng nói, bây giờ tu vi của Lâm Phong bọn họ đã nhìn không thấu, đương nhiên do chênh lệch quá lớn, hơn nữa trên người Lâm Phong không có một chút khí tức gì cả, hắn giống như một người bình thường nhưng bọn họ dĩ nhiên sẽ không đánh đồng một thiên tài như Lâm Phong với loại người phổ thông, bọn họ muốn biết được thiên tài Quân Vương của Tuyết Nguyệt ở bên ngoài gặp đươc chuyện đặc sắc gì.
- Ngồi xuống tán gẫu đi!
Lâm Phong nhàn nhạt nhìn mọi người đang quan tâm và hiếu kì, hắn nói xong đoàn người lập tức đến đình đài to lớn ngồi xuống, Lâm Phong cùng Đoàn Hân Diệp ngồi cùng một chỗ, sau đó Hân Diệp lôi kéo Liễu Phỉ ngồi cạnh bên mình, động tác tinh tế này làm cho Lâm Phong cảm thấy ấm áp trong lòng, không cần hắn phải nói thêm gì cả vì sự thiện lương của Hân Diệp đã đủ, hơn nữa Mộng Tình cũng đã được đối xử như thế nên tại sao phải bài xích Liễu Phỉ chứ! Nha đầu Tiểu Nhã từ phía sau nằm nhoài trên người hắn, hai tay ôm lấy cổ treo trên người hắn khiến cho Lâm Phong chỉ biết cười khổ mà thôi.
- Ở khu vực trung ương của đại lục này có một mảnh đất mênh mông gọi Bát Hoang Cảnh, tại Bát Hoang Cảnh có bốn hoang ở bốn hướng, lần lượt là Trung Hoan,Tiên Hoang, Man Hoang và Huyết Hoang, mỗi hoang đều cực kì rộng lớn nắm giữ thế lực Vũ Hoàng hoặc cường giả Thông Thiên Triệt Địa Vũ Hoàng, hay cả Yêu Hoàng… Câu nói đầu tiên của Lâm Phong đã làm cho mọi người bị hấp dẫn mạnh mẽ, trung ương đại lục có Bát Hoang Cảnh, nơi đó có Thông Thiên Triệt Địa Vũ Hoàng và có cả Yêu Hoàng!
Sau đó Lâm Phong bắt đầu kể rõ thế lực Bát Hoang Cảnh cho mọi người biết, thỉnh thoảng cũng kể về việc của chính mình, hắn nói đến Thiên Đài, nói đến một vài vị sư huynh của mình và cũng nói đến bản thân đã trải qua bao nhiêu chuyện ở Bát Hoang Cảnh, đương nhiên có nhiều việc Lâm Phong không kể ra, dù sao hắn chỉ muốn nói cho mọi người về vài việc đơn giản thôi, để cho những người có chút mơ màng như họ hiểu được cuộc sống nơi này so với địa phương mênh mông rộng lớn kia khác thế nào, thuận tiện cũng khích lệ mọi người một phen. Nghe được chuyện Lâm Phong đại chiến cùng Tôn giả, cái mặt đen của Xích lão cùng Hỏa lão đều hóa hồng, bọn họ cảm thấy như máu đang sôi trào dữ dội, một thế giới thật đặc sắc, Tuyết Nguyệt quốc bọn họ so với nó chỉ như ếch ngồi đáy giếng. Bát Hoang Cảnh có một thế lực Vũ Hoàng khủng bố tên Thiên Khung Tiên Khuyết, nơi đó là thánh địa Luyện đan, có cả luyện đan Vũ Hoàng, ngoài ra còn có thánh nữ Thiên Khung Tiên Quyết, Tuyết Bích Dao, nàng ta có tiên linh thân thể khiến cho người khác mơ màng.
- Ca ca, sau khi thánh nữ bị ngươi đánh bại thì thật sự đưa Tạo Hóa Thánh Đan cho ngươi để cứu Mộng Tình tỷ tỷ? Tiểu Nhã nói nhỏ bên tai Lâm Phong.
Lâm Phong gật đầu:
- Đương nhiên, nhưng người Thiên Khung Tiên Khuyết cũng không tình nguyện gì, họ muốn truy sát ta!
- Thánh nữ xinh đẹp như vậy mà tâm địa lại như thế, ca ca tại sao ngươi không lừa gạt bọn họ một vố đau vào!
Tiểu Nhã cười hì hì nói, Lâm Phong trợn tròn mắt nhìn, nha đầu này thật tàn nhẫn.
- Mộng Tình tỷ tỷ có khỏe không? Hân Diệp căng thẳng nhìn Lâm Phong hỏi.
- Ừm, đã hóa thành hình người triệt để, hơn nữa thiên phú của nàng phi thường lợi hạ, hiện tại đang ở Thiên Đài tu luyện, có thể đến khi các ngươi nhìn thấy thì nàng đã là Tôn giả rồi.
Lâm Phong cười nói.
- Tôn giả!
Ánh mắt mọi người đều lộ ra vẻ khiếp sợ, nhanh như vậy đã muốn xung kích Tôn giả rồi, thật khủng khiếp!
- Không nghĩ tới ta sắp có con dâu Tôn giả rồi!
Vẻ mặt Nguyệt Mộng Hà tươi sáng, tÔn giả là cường giả trong truyền thuyết, vậy mà người con dâu sắp bước vào cửa của nàng lại có cái cấp bậc này.
- Tiểu Phong, tu vi hiện tại của ngươi là gì? Lâm Hải hỏi một tiếng, bọn họ đối với tu vi bây giờ của Lâm Phong chưa rõ ràng lắm.
- Thiên Vũ tầng tám!
Tiểu Nhã nói thầm một tiếng, ánh mắt mọi người nhất thời nhìn về Tiểu Nhã, nha đầu này không phải nói loạn đó chứ? Lâm Phong cảm thấy ngạc nhiên mà nhìn Tiểu Nhã, chỉ thấy nàng nở một nụ cười tinh nghịch, lém lỉnh, còn le lưỡi một cái nói:
- Ca, ta chỉ tùy tiện nói thôi a!
- Tiểu nha đầu không đơn giản nha!
Lâm Phong vò đầu Tiểu Nhã làm cho tóc nàng nhất thời bị loạn cả lên, tức giận trừng mắt nhìn Lâm Phong:
- Ca, Tiểu Nhã cũng đã lớn rồi mà ngươi còn xoa đầu ta nữa!
- Lớn rồi nhưng không phải vẫn là muội muội ta sao? Lâm Phong cười nói.
- Tiểu Phong, con đúng Thiên Vũ tầng tám? Lâm Hải khá kích động, Thiên Vũ tầng tám đã xem như rất lợi hại rồi, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành Tôn giả trong truyền thuyết kia.
- Ừm, cách Tôn giả cũng còn khá xa.
Lâm Phong gật đầu.
- Không sao, ta tin tưởng vào thiên phú con trai ta sớm muộn gì tương lai cũng thể trở thành Tôn giả cao cao tại thượng làm người ta phải kính sợ.
Ánh mắt Lâm Hải sáng lấp lánh, hắn cũng không nghĩ tới trong thời gian ngắn như vậy con trai hắn đã bắt đầu theo đuổi cảnh giới trong truyền thuyết kia. Thiên Vũ đã từng là mục tiêu mà người Tuyết Nguyệt quốc bọn họ ngóng nhìn, nhưng bây giờ Lâm Phong mới hai mươi tuổi thôi mà đã theo đuổi Tôn Vũ rồi.
- Hừ!
Liễu Phỉ trừng Lâm Phong một cái làm cho hắn nở nụ cười nhạt.
- Phỉ Phỉ, ngươi làm sao? Nguyệt Mộng Hà quay sang hỏi Liễu Phỉ khi thấy nàng như vậy.
- Mẫu thân, Lâm Phong không thành thật.
Liễu Phỉ cười nói.
- Làm sao lại không thành thật chứ, chẳng lẽ hắn không chỉ Thiên Vũ tầng tám!
Thần sắc Lâm Hải ngưng trọng, nếu như không chỉ ở Thiên Vũ tầng tám vậy thì càng tiếp cận gần Tôn Vũ hơn rồi.
- Phụ thân!
Liễu Phỉ khá ngượng ngùng khi hô một tiếng như vậy với Lâm Hải, điều đó làm cho Lâm Hải tươi cười.
- Các ngươi không biết được, lúc Lâm Phong đón ta ở Đoạn Nhận thành, đang trên đường đến thành Dương Châu thì gặp rất nhiều Tôn giả ở Hoàng Thành củ.
Liễu Phỉ mở miệng kể lại khiến cho thần sắc mọi người nhất thời căng thẳng hẳn lên, Lâm Phong hắn đã gặp phải Tôn giả.
- Sau đó thì sao, xảy ra chuyện gì? Lâm Hải liền vội vàng hỏi.
Liễu Phỉ nhìn về phía Lâm Phong một cái rồi cười nói:
- Lâm Phong hắn chỉ một đòn liền có thể chém rơi cánh tay tôn giả!
“Tê….” Lâm Hải cùng bọn Hỏa lão đều hít vào một ngụm khí lạnh, Lâm Phong chỉ một đòn đã chém đứt được cánh tay tôn giả? Người kia là cường giả trong truyền thuyết mà chỉ bị Lâm Phong ra một đòn liền không chịu nổi hay sao.
- Tiểu Phong, ngươi hãy nói thật với phụ thân xem, ngươi có thật sự là Thiên Vũ tầng tám không? Lâm Hải trừng mắt hỏi Lâm Phong.
- Thật sự!
Lâm Phong không ngừng cười khổ, lời nói của hắn càng khiến Lâm Hải chấn động sâu sắc, từ những chuyện Lâm Phong kể, Lâm Hải cũng biết được sức chiến đấu của con trai mình rất mạnh nhưng cũng không nghĩ đến có thể cường đại đến độ này, có thể vượt qua khoảng cách lớn về tu vi mà đánh bại Tôn giả.
- Phụ thân, ta còn chưa nói xong mà!
Liễu Phỉ thầm nói một tiếng làm cho Lâm Hải ngưng lại mọi hành động, còn có phía sau sao? Ánh mắt của những người khác cũng lập tức đổ dồn về Liễu Phỉ, Lâm Phong chẳng lẽ còn chém Tôn giả nữa sao?
- Sau đó có thật nhiều Tôn giả đồng thời bay lên không xuất hiện trước mặt chúng ta, khí tức của bọn họ phi thường mạnh mẽ khiến cho ta có cảm giác bị ngạt thở!
Mọi người nghe được lời nói của Liễu Phỉ liền căng thẳng trong lòng, không thể nói được gì mà tiếp tục chăm chú lắng nghe.
- Thế nhưng sau khi bọn họ nghe được hai chữ Lâm Phong thì lập tức một câu cũng không dám nói, hơn nữa Lâm Phong còn kêu người ta tự vả miệng và đặc biệt vị Tôn giả đó thật sự tự vả miệng mình!
Liễu Phỉ nhìn một lượt xung quanh rồi thấp giọng nói ra câu cuối, mọi người nhất thời đều như bị đóng băng lại, sau khi nghe được hai chứ Lâm Phong thì đến rắm cũng không dám thả? Hơn nữa còn tự vả miệng?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT