Lâm Phong nhìn đối phương, trong ánh mắt xẹt qua một tia sáng lạnh lẽo, nó như một tia kiếm đáng sợ muốn đâm thủng người hắn, ánh mắt Tôn giả đột nhiên đơ ra, trong lòng từng cơn gợn sóng nổi lên.

- Muốn chết!

Trong miệng Lâm Phong phun ra một âm thanh lạnh lẽo, bàn tay giơ lên rồi đột nhiên xẹt qua trên không trung, trong hư không xuất hiện một ánh kiếm óng ánh chém vào người đối phương. Lâm Phong tùy ý vạch một đường mà trời đất như bị chém đứt, chỉ thấy được một ánh kiếm chớp lóe, người kia một vẻ mặt ngơ ngác muốn chống lại nhưng lại nghe tiếng xì xì vang lên rất gần, một cánh tay của hắn đã rơi xuống, nó bị chặt đứt một cách dễ dàng. “Ầm!” Đôi mắt xinh đẹp của Liễu Phỉ dừng lại nơi cánh tay đó, trong lòng nàng đột nhiên thấy run rẩy, nàng bị chấn động sâu sắc. Nàng vẫn nằm trong lòng Lâm Phong như trước, một tay hắn ôm nàng, một tay khác chỉ cần giơ lên rồi vạch một đường đã khiến cho cường giả trong truyền thuyết như Tôn giả bị chém rơi một cánh tay! Ánh kiếm kia quá nhanh, nó chỉ như một tia chớp đánh xẹt qua rồi biến mất. Lâm Phong, lần này hắn trở về đã có thể tiện tay chém Tôn giả! Sắc mặt Tôn giả trong nháy mắt trắng bệch, sức mạnh huyết thống cuồn cuộn gào thét dâng trào như từng cơn sóng lớn của đại dương bao la, nó đã khôi phục lại cánh tay cho hắn nhưng hắn vẫn ngơ ngác mà nhìn chằm chằm Lâm Phong.

- Ngươi.
.Lâm Phong! Trong đầu Tôn giả chợt nảy lên một cái tên, ánh mắt không thể tin được nhìn Lâm Phong.

- Hả? Ánh mắt Lâm Phong khẽ cứng lại, sau đó lóe lên hàn quang nhìn đối phương: - Người Bát Hoang Cảnh!

Chỉ có người Bát Hoang Cảnh mới có thể nhận ra hắn, người này lại nói ra được tên hắn vậy chắc là người từ Bát Hoang Cảnh đến.

- Đã đắc tội rồi, mong các hạ bỏ qua cho.

Vẻ mặt người kia giờ chỉ còn xám xịt, giọng nói cường thế khi nãy bây gờ lại tỏ ra thấp kém, uy danh Lâm Phong đã truyền ra khắp Bát Hoang, đến nhân vật yêu nghiệt của Tề gia như Tề Thiên Thánh còn bị chém, kể cả Tôn chủ Tề gia cũng không tha, huống hồ gì hắn chỉ là một Tôn giả nho nhỏ mà thôi, yếu thế hơn rất nhiều a, nên Lâm Phong chỉ cần phất tay một cái là có thể tiêu diệt được hắn rồi.

- Có chuyện gì xảy ra? Lúc này, lần lượt có người bay đến, khí tức trên người bọn họ vô cùng mạnh mẽ, hẳn đều là cường giả cấp bậc Tôn vũ, bọn họ nhìn thấy bạn mình bị chém rơi một cánh tay thì ánh mắt liền khó coi, quay sang nhìn chằm chằm vào Lâm Phong.

- Lâm Phong, người không biết không có tội, mong các hạ sẽ bỏ qua cho.

Người kia tựa hồ sợ bạn mình đắc tội Lâm Phong nên cuống quit mở miệng nói trước, nếu như đắc tội thêm lần nữa thì bọn họ sẽ chết rất thê thảm a, một vài người như họ còn chưa đủ để lọt vào mắt Lâm Phong.

- Lâm Phong!

- Hắn là Lâm Phong!

Thần sắc những Tôn giả kia đều thay đổi chuyển thành khiếp sợ, quả nhiên như trong lời đồn, Lâm Phong tuổi trẻ tài cao, tu vi cũng chỉ là Thiên Vũ tầng tám thôi nhưng có thể tùy tiện chém chết Tôn giả, nghe nói không cần đến thiên kiếm mà Tôn vũ cấp thấp cũng chỉ như con giun con dế trước mặt hắn.

- Tự vả miệng mình!

Lâm Phong phun ra thanh âm lạnh lẽo, trong lòng hắn đang vô cùng nghi hoặc, vì sao Tuyết Nguyệt quốc lại xuất hiện nhiều Tôn giả như vậy, lẽ nào đều là người Vấn gia mời đến thông qua Thiên Hư cô trận? Sắc mặt Tôn giả cứng đờ ra, vả miệng sao, đường đường Tôn giả như hắn phải vả miệng trước mặt đồng bọn mình?

- Ta chỉ cho ngươi ba hơi thở!

Thanh âm Lâm Phong rét lạnh phóng ra một tia hàn ý. “Chát!” Tiếng vanh truyền ra lanh lảnh, Tôn giả thật sự đánh cho mình một bạt tai mạnh mé, hắn chỉ có thể tự trách mình, đắc tội ai chứ không nên đắc tội người này, cũng may hắn không muốn mạng mình, đã vậy hắn không ngại từ bỏ khuôn mặt già nua này. Lúc này Lâm Phong đã bình tĩnh ngồi trên cự kiếm, Liễu Phỉ trong lòng hắn càng ngày càng bị dọa sợ rồi, nhiều cường giả khủng bố như vậy mà Lâm Phong cũng chỉ một cái nhấc tay đã có thể tiêu diệt khí thế bọn họ. Hơi ngẩng đầu nhìn người phía trên, Liễu Phỉ thấy một dung nhan anh tuấn, trên mặt hắn có nụ cười nhưng tại sao lòng nàng lại chua xót, Lâm Phong đã trưởng thành đế mức có thể khiến cho cả Tôn giả cũng phải sợ, nhưng để đạt được như vậy hắn đã phải trải qua bao nhiêu đau khổ sợ rằng không thể tưởng tượng được. Nhưng nhìn thấy người mình nhận định là Lâm Phong, quan sát hắn từ lúc còn là một cậu thiếu niên đến bây giờ đạt được nhiều thành tựu khiến nàng cảm thấy vô cùng cao hứng.

- Các ngươi là người của Vấn gia? Lâm Phong lạnh lùng hỏi.

- Không phải.

Đối phương lắc đầu một cái khiến cho sự nghi hoặc của Lâm Phong càng lớn.

- Nếu không phải người của Vấn gia, Bát Hoang Cảnh đến Tuyết Nguyệt quốc xa như vậy, các ngươi sao có thể đến trước ta? Lâm Phong lạnh lùng nói, đối phương cũng hiểu rõ ý trong câu hỏi của hắn, trong lòng bọn họ một hồi sợ hãi, Lâm Phong cư nhiên chạy đến đây từ Bát Hoang Cảnh vậy mà tốc độ lại nhanh như vậy, chuyện này cũng quá khủng khiếp rồi.

- Sau khi Thiên Hư cổ trận xuất hiện, có lời đồn được truyền ra nói nơi xuất hiện nó sẽ có bí ẩn kinh thiên động địa nên thế lực Bát Hoang Cảnh tạo ra áp lực cho Vấn gia, thậm chí còn vận dụng toàn bộ dư luận Bát Hoang để áp bức Vấn gia bắt bọn họ công khai Thiên Hư cổ trận!

Tôn giả đáp, câu trả lời khiến Lâm Phong sững sờ, Bát Hoang Cảnh gây áp lực cho Vấn gia bắt họ mở Thiên Hư cổ trận. Tuyết Nguyệt quốc đến cùng ẩn giấu cái gì mà cư nhiên có thể làm cho toàn bộ thế lực cường đại của Bát Hoang Cảnh tạo áp lực, cuối cùng Vấn gia phải thỏa hiệp, điều này có thể thấy được áp lực đến từ Bát Hoang Cảnh lớn thế nào, chỉ sợ sau khi hắn rời đi Bát Hoang Cảnh đã có từng đợt sóng lớn, có sự đấu đá nhau cả ngoài sáng lẫn trong tối.

- Công khai Thiên Hư cổ trận và tất cả mọi người đều có thể mượn dùng? Lâm Phong hỏi.

- Đúng, thời kì này Vấn gia đã thỏa hiệp, hướng về Bát Hoang Cảnh mà công khai toàn bộ Thiên Hư cổ trận nhưng cần phải trả giá nhất định để đánh đổi, Vấn gia họ không thể để tiêu hao quá nhiều tài nguyên của bản thân chỉ vì người Bát Hoang Cảnh mà không ngừng khởi động Thiên Hư cổ trận!

- Cút đi, tại Tuyết Nguyệt quốc thành thật một chút, nếu như ngươi dám động đến người bình thường, chém chết không tha!

Trong ánh mắt Lâm Phong lóe lên một đạo hàn quang, nhóm người kia nhất thời như được đại xá mà đi mất. Chờ đến sau khi họ rời đi Lâm Phong mới nở nụ cười khổ, thật không nghĩ tới chính mình đi ngang qua các khu vực rộng lớn như thế cũng chỉ làm lãng phí thời gian, Thiên Hư cổ trận cũng đã được mở ra rồi. Đương nhiên, trước đó hắn không hề nghĩ đến loại khả năng này, không ngờ toàn bộ thế lực Bát Hoang Cảnh lại tạo áp lực lên Vấn gia!

- Vân Hải sơn mạch đến cùng đang ẩn giấu cái gì đây? Trong mắt Lâm Phong lóe lên từng đạo phong mang, xem ra việc cường giả giáng lâm còn nhanh hơn so với tưởng tượng của hắn, bão táp nho nhỏ bên trong tòa thành cổ Thiên Hư đã biến thành cơn sóng lớn xé rách không gian đến với Tuyết Nguyệt quốc, đợi đến thời điểm thích hợp không biết còn có thêm bao nhiêu người nữa.

- Đi!

Lâm Phong hơi suy nghĩ cự kiếm liền xẹt đi, nó bay nhanh như tia chớp về Dương Châu thành. Liễu Phỉ trong lòng Lâm Phong khẽ động, quay đầu nhìn về hắn hỏi:

- Bát Hoang Cảnh là nơi nào? Trung ương của Cửu Tiêu đại lục, được gọi Thánh Thành Trung Châu, mà bên ngoài nó có mười vực Bát Hoang, Cửu U mười hai quốc gia bao chung quanh, Bát Hoang Cảnh chỉ là một trong mười vực.

Lâm Phong giải thích cho Liễu Phỉ một tiếng.

- Trung tâm đại lục bên kia nhất định cường giả như mây.

Liễu Phỉ tự mình lẩm bẩm, chẳng trách được chỉ tùy ý đã có mấy vị Tôn giả khủng bố khác xuất hiện.

- Hừm, Vũ Hoàng hủy thiên diệt địa không ít, còn người cấp bậc Tôn Vũ thì nhiều như trâu bò của nông dân vậy!

- Vũ Hoàng!

Thần sắc Liễu Phỉ cứng đơ, đối với người ở Tuyết Nguyệt, Vũ Hoàng quá xa xôi, họ như ngôi sao trên trời không thể với tới, chỉ có thể tưởng tượng thôi, chỉ là sự tồn tại thuộc về truyền thuyết, trước đây khi Lâm Phong chưa bước ra khỏi Tuyết Nguyệt quốc cũng đã nghĩ như thế, trong mắt nàng chỉ cần Tôn giả thôi cũng đã không thể với tới.

- Bọn họ hình như rất sợ ngươi, ngươi lợi hại như vậy ư!

Liễu Phỉ đột nhiên nở nụ cười trừng mắt nhìn Lâm Phong.

- Không lợi hại làm sao có thể ôm mỹ nhân về tay được chứ.

Lâm Phong cười đùa nói khiến cho Liễu Phỉ trợn tròn mắt:

- Không đứng đắn, trước đây ngươi cũng có thể phải cung kính trước Tôn giả, bây giờ lại lưu manh như vậy!

- Lưu manh sao.

Lâm Phong nhún vai một cái, ôm Liễu Phỉ mà tay không yên khiến cho nàng khẽ run lên, trên mặt đã chuyển thành một mảnh đỏ ửng, nhưng nàng vẫn dùng ánh mắt mạnh mẽ trừng Lâm Phong, sau đó lại chui vào lòng hắn mà e thẹn không thôi.

- Lúc trước tựa hồ cũng như thế này.

Trên mặt Lâm Phong vẽ lên một nụ cười xán lạn, hắn dường như trở lại khoảng thời gian vui đùa bên suối với Liễu Phỉ, nhớ đến nhứng năm tháng mình mới đến thế giới này kì thực rất trong sáng cùng tinh khiết, mãi đến khi Vân Hải Tông bị diệt môn hắn mới không ngừng thay đổi, dần dần cũng quen với việc dùng bộ mặt lạnh lùng đối mặt với thế giới tàn khốc, chỉ có khi trước mặt những người thân quen nhất hắn mới có thể nở nụ cười tươi vui như bây giờ.

- Ngươi…khốn nạn, lưu manh!

Liễu Phỉ vẫn còn e thẹn không ngừng đánh nhẹ lên người Lâm Phong.

- Thiếu nữ nóng bỏng ngày xưa sao bây giờ e thẹn thế, hơn nữa bây giờ mới như vậy đã nói lưu manh rồi, tương lai có thể sẽ còn lưu manh hơn đấy!

Lâm Phong cười haha nói khiến cho mặt nàng đã đỏ lại đỏ hơn, không dám ngẩng mặt lên nhìn. Tuyết Nguyệt quốc, Dương Châu thành. Hai bóng người bồng bềnh trên không trung, một nam một nữ, nam tử thì tuấn lãng, phi phàm còn thiếu nữ thì phi thường mỹ lệ, vóc người nóng bỏng, câu hồn đoạt phách khiến cho lòng người rung động, hai người đặc biệt xứng đôi khiến cho người qua đường phải quay lại nhìn mấy lần. Hai người này đương nhiên là Lâm Phong cùng Liễu Phỉ, sau khi đến Dương Châu thành, bọn họ liền rời cự kiếm đi bộ vào trong, sức mạnh thần niệm của Lâm Phong tuôn ra từ từ để dò xét đám người trong thành, hắn phát hiện Tôn giả xuất hiện không hề ít bên trong Dương Châu thành, tùy ý tìm đều có thể thấy được một hai người.

- Quả nhiên, chung quanh đều là Tôn giả.

Lâm Phong đã chứng thực được suy đoán của mình, Thiên Hư cổ trận đã công khai, không biết đến cùng có bao nhiêu cường giả từ Bát Hoang Cảnh đặt chân đến đây, đối với Tôn giả mà nói thì Tuyết Nguyệt quốc cũng chỉ là một tiểu quốc có cương vựa hẹp hòi, nên đương nhiên mỗi thành trì đều có thế lực đóng quân nhất là Hoàng Thành và Dương Châu thành, hơn nữa Lâm Phong có thể dự đoán được các thế lực xung quanh Vân Hải sơn mạch mới là những thế lực mạnh mẽ của Bát Hoang Cảnh. Cũng còn may, những người đến từ Bát Hoang Cảnh cũng sẽ không làm xằng bậy, bọn họ đến Tuyết Nguyệt quốc có mục đích nên đương nhiên sẽ không làm khó dễ những người bình thường, nếu không, chuyện này sẽ là một đại nạn. Nhưng không biết họ có động đến người hoàng cung hay không, dù sao hoàng cung cũng đặt ở Dương Châu thành. Nghĩ tới chuyện này Lâm Phong kéo Liễu Phỉ đi như một trận cuồng phong, người đi đường chỉ cảm thấy có bóng người lướt qua mình nhưng khi xoa mắt nhìn lại thì phát hiện chẳng có gì cả, mọi thứ chỉ như một cơn gió lùa qua mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play