Sau khi xuyên qua Bắc Hoang, Tề Kiều Kiều tưởng Lâm Phong sẽ cưỡi chiến hạm vượt qua Hoang Hải. Nhưng hành động tiếp theo của hắn lại khiến cho nàng chấn động. Lâm Phong không hề đi chiến hạm như nàng nghĩ, mà vẫn tiếp tục dùng cự kiếm bay vào trong Hoang Hải. Khí tức Hoang hải khiến cho Tề Kiều Kiều sợ mất mật, những con sóng của Hoang Hải dường như có thể nuốt trọn nàng. Nhưng khi Tề Kiều Kiều nhìn về phía Lâm Phong, nàng nhìn thấy hắn vẫn bình tĩnh ngồi trên cự kiếm. Dường như đang có từng sợi từng sợi sức mạnh của Hoang hải chui vào cơ thể hắn. Tình cảnh này khiến cho Tề Kiều Kiều chấn động, nàng không ngờ Lâm Phong lại dám lợi dụng Hoang Hải để tu luyện.
- Ngươi nên vào đi thôi!
Sau khi dứt lời, Lâm Phong lấy ra một tòa kim tháp to lớn đặt bên trên cự kiếm.
- Không cần.
Trong đôi mắt Tề Kiều Kiều có chút giận hờn, lạnh lùng nói.
- Ta muốn đi vào Hoang Hải, nếu như ngươi không sợ chết, có thể không đi vào!
- Ngươi cho rằng ta sẽ tin lời ngươi sao? Tề Kiều Kiều hừ lạnh một tiếng.
Khi tiếng nói của nàng vừa dứt, nàng thấy cự kiếm bay vào trong Hoang Hải. Sắc mặt Tề Kiều Kiều trở nên trắng xám trong nháy mắt, sau đó nàng đột nhiên phóng vào trong kim tháp, thà bị kim tháp giam cầm, còn hơn bị khí tức Hoang hải xung kích.
- Xì… Sau khi cự kiếm đi vào Hoang Hải, kim tháp kia vẫn bên trên cự kiếm.
Mặc dù trong tháp, nhưng Tề Kiều Kiều vẫn có thể thấy bên ngoài. Lâm Phong đã thật sự đi vào bên trong Hoang Hải.
- Không ngờ lại có người dám thôn phệ sức mạnh của Hoang hải để tu luyện!
Vào lúc này, Tề Kiều Kiều cảm thấy nàng thật đáng thương và có chút hối hận. Nàng đường đường là thiên kim của Tề gia, được ngàn người ngưỡng mộ, nhưng bây giờ lại trở thành tù nhân của Lâm Phong. Nhưng bây giờ nàng cảm thấy hối hận cũng đã muộn. Bởi vì thù hận của Lâm Phong cùng Tề gia đã đến mức người sống ta chết. Vì hắn không muốn thân nhân bằng hữu bị Tề gia hãm hại, nên Lâm Phong không thể thả nàng rời đi. Trừ phi có một ngày, Lâm Phong có năng lực tiêu diệt Vũ Hoàng gia tộc, khi đó, hắn có thể mới thả nàng. Tận mắt nhìn Lâm Phong xuyên qua Hoang Hải, đi tới một lục địa xa xôi chưa từng đặt chân qua, ai cũng cảm thấy hoang man. Có rất nhiều người cả đời cũng sẽ không bao giờ rời đi Bát Hoang cảnh. Đối với một số người mà nói, Bát Hoang đã rất rộng lớn, muốn để dấu chân khắp Bát Hoang Cảnh là một chuyện không thể nào. Sau khi vượt qua Hoang Hải, sẽ cảm thấy thiên địa rộng lớn đến nhường nào. Có vô số pháo đài, thảo nguyên, sơn mạch, sông ngòi, cấm địa không ngừng xẹt qua trước mắt. Khi Lâm Phong ngồi bên trên cự kiếm, ánh mắt hắn dường như xuyên thấu tầng mây, nhìn mảnh đất mênh mông vô tận. Cảm ngộ sự rộng lớn thiên địa và cảm thụ dãi nắng dầm mưa, thưởng thức hoàng hôn. Tất cả đều giống như cùng mây khói phù vân, tuy gần ngay trước mắt, nhưng lại hư vô mờ mịt. Dọc đường, có rất nhiều người phát hiện bóng người Lâm Phong. Mặc dù họ chỉ nghe thấy âm thanh của cự kiếm gào thét, nhưng cũng đủ để cho bọn họ ngơ ngác. Sau khi yên tĩnh cảm ngộ và tu luyện, hắn đã âm thầm vượt qua hai mươi ngày. Lúc này Lâm Phong mới trở lại nơi hắn quen thuộc. Vào ngày thứ 21, Lâm Phong đã bước vào Càn Vực. Nơi này là một nơi trọng yếu trong cuộc đời lữ đồ của hắn, nếu không có Càn Vực, không có Thiên Trì, cũng sẽ không có Lâm Phong ngày hôm nay. Khi ngắm Thiên Trì từ xa, mọi người nhìn thấy Tuyết Sơn mênh mông, trên đó đang có vô số hoa tuyết không ngừng tung bay, bầu không khí của nó cũng rất yên tĩnh, an lành, dưới chân Thiên Trì đang có rất nhiều người hành hương, trong đó cũng có không ít thanh niên của Thiên Trì đế quốc. Tất cả bọn họ đều muốn trở thành đệ tử Thiên Trì. Trong mấy năm nay, Thiên Trì phát triển rất nhanh, trong mấy năm ngăn ngắn, Thiên Trì đã xuất hiện thêm mấy vị Tôn giả. Mà trong Thiên Trì đế quốc cũng có người đồn, Thiên Trì mấy năm trước, đã từng xuất hiện một vị đệ tử thiên tài. Chính nhờ sự tồn tại của hắn, mà Thiên Trì mới cường thịnh trong mấy năm qua. Khi vị đệ tử thiên tài kia rời khỏi Thiên Trì, hắn đã lưu lại bên trên lục đại chủ phong của Thiên Trì một bộ trận pháp, làm cho Thiên Trì trở thành Thánh địa tu luyện. Ngày xưa, khi Đông Hải Long Cung, Ngọc Thiên Hoàng Tộc và các thế lực khác liên thủ tấn công Thiên Trì. Nhưng lại bị trận pháp khủng bố kia bị tiêu diệt mấy vị cường giả, mà môn chủ Tiêu Diêu Môn cũng bị trận pháp kia chém một cánh tay. Mặc dù hắn ta có tu vi Tôn giả, cũng vô pháp phục hồi như cũ. Mà tên đệ tử kia cũng dùng một cây đuốc, đốt cháy tổng bộ Tiêu Diêu Môn, khiến Tiêu Diêu Môn bị cả Càn Vực chế nhạo. Mặc dù mấy đại siêu cấp thế lực của Càn Vực vẫn liên thủ đối phó Thiên Trì. Nhưng bọn họ cũng chỉ dám lén lút săn giết đệ tử Thiên Trì mà thôi. Bây giờ Thiên Trì đã trở nên vô cùng khủng bố, những thế lực lớn kia đã không thể dao động được Thiên Trì nữa.
- Ầm ầm ầm!
Vào lúc này, đột nhiên có một âm thanh khủng bố cuồn cuộn vang lên. Sau đó một thanh cự kiếm vô cùng khủng bố đang bay đến. Hai thứ đó khiến Tuyết Sơn mênh mông trở nên điên cuồng.
- Thật khủng khiếp, hình như cái bóng đó là một thanh kiếm thì phải.
Đám người dưới chân Thiên Trì chấn động. Sau đó bọn họ lập tức nhìn thấy một thanh cự kiếm khủng bố đang bay tới, tốc độ của nó nhanh đến mức bọn họ không thể thấy rõ. Nhưng khi đến gần Thiên Trì, thanh cự kiếm kia giảm tốc độ.
- Thật đẹp trai!
Lúc này, mọi người người mới phát hiện bên trên cự kiếm kia đang có một người thanh niên ngồi đó. Người thanh niên đó vô cùng thanh tú và tuấn lãng, đôi mắt hắn lại thâm thúy như biển sâu. Càng khiến cho người ta cảm thấy kinh ngạc chính là khí chất của hắn vô cùng khó nắm bắt, khi như yên tĩnh như hồ nước, khi sắc bén như một thanh kiếm. Sau đó mọi người thấy người thanh niên kia hướng mắt về hạ không, khóe miệng của hắn nụ cười nhàn nhạt. Hắn lập tức thu hồi cự kiếm, bước chân về phía Tuyết Sơn mênh mông.
- Đây là Thiên Trì Thánh địa, không được tùy ý đặt chân!
Vào kúc này, hai thanh niên bay đến ngăn cản Lâm Phong. Nhưng khi đó, bọn họ chỉ cảm thấy một cơn gió thổi qua, người thanh niên kia đã biến mất. Khi thấy cảnh đó, hai người kia cảm thấy run sợ.
- Đi, mau đi thông báo cho phong chủ!
Hai người kia nhìn nhau một chút, sau đó họ lập tức rời đi. ….. Vào lúc này, ơbên trên Thiên Tuyền Phong có vẻ đặc biệt náo nhiệt, mấy vị tôn giả đang bế quan cũng đã xuất quan. Giờ khắc này, đại điện trên ngọn núi chính, đang có một đám người khoác trường bào, chuyện trò vô cùng vui vẻ. Hôm nay, hai vị đệ tử kiệt xuất của Thiên Tuyền Phong đã trở về sau khi rèn luyện bên ngoài. Hai người họ là một nam một nữ, nam tử thì phong thần tuấn lãng, nữ tử thì tinh khiết như tuyết, đặc biệt mỹ lệ, là Hàn Thu Vũ và Thiên Trì thánh nữ, Thiên Trì Tuyết!
- Mới chỉ đi mấy năm, mà Thiên Trì Tuyết và Hàn Thu Vũ lại trở thành một đôi, thật bất ngờ nha.
Tuyết tôn giả mỉm cười nói. Hàn Thu Vũ cùng Thiên Trì Tuyết đều có thiên phú vô cùng tốt. Thiên Trì Tuyết là người được các thanh niên của Thiên Trì đế quốc gọi thánh nữ. Còn Hàn Thu Vũ thì lại nắm giữ Thư vũ hồn phi thường lợi hại, nếu như hắn có thể đến một nơi cao hơn để phát triển, thành tựu của hẵn sẽ rộng lớn hơn.
- Ân ân, vô cùng tốt.
Bây giờ các ngươi đều đang đến Thiên Vũ tầng sáu, chuyện bước vào Tôn Vũ chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Hỏa Tôn giả cũng mỉm cười nói. Bây giờ, Thiên Trì có đông đảo đệ tử ra ngoài rèn luyện, có người có khả năng gặp phải kỳ ngộ, cũng có người chôn xương tha hương. Nhưng khi bọn họ trở về, những trưởng bối như họ đều rất hài lòng.
- Lão sư, Lâm Phong có từng trở lại không? Thiên Trì Tuyết hỏi Tuyết tôn giả hỏi.
Trong lòng nàng có một luồng cảm giác không tên đối với Lâm Phong. Người thanh niên nàng đã từng đứng trên Tuyết Phong nhìn xuống, đã chứng minh chính mình trong bí cảnh. Khiến cho nàng đều phải canh cánh trong lòng đến tận bây giờ. Nên những năm gần đây, nàng đã liều mạng tu luyện, rốt cục nàng đã bước vào Thiên Vũ tầng sáu. Mà tu vi của nàng cũng vô cùng vững chắc, thậm chí có thể chiến đấu ngang tay với Thiên Vũ tầng bảy. Dù cho Lâm Phong trở về, thì tu vi của hắn cũng gần như như nàng thôi!
- Lâm Phong!
Khi nghe Thiên Trì Tuyết hỏi Lâm Phong, mấy vị tôn giả nhìn nhau một chút. Bọn họ đã từng tự mình dốc lòng bồi dưỡng Lâm Phong, sau đó lại tiễn hắn rời khỏi Càn Vực, để Lâm Phong đi tới mội cái vũ đài lớn hơn. Không biết bây giờ, Lâm Phong như thế nào rồi!
- Lâm Phong!
Đột nhiên ơsau lưng Tuyết tôn giả có một đạo âm thanh kích động lên. Sau đó, Tuyết tôn giả nhìn về phía người phía sau, một thiếu nữ mỹ lệ phi thường, ánh mắt trong suốt, vô cùng ôn nhu, khiến người ta cảm thương yêu. Nàng chính là người được Thiên Trì đế quốc gọi là thánh nữ, Hoắc Thi Vận!
- Thi Vận, ngươi biết Lâm Phong sao? Tuyết tôn giả thấp giọng hỏi, môi của Hoắc Thi Vận khẽ nhúc nhích, muốn nói lại thôi.
Sau đó, trên mặt nàng lập tức nở một nụ cười xán lạn, khẽ nói:
- Ta nhập Thiên Trì cũng đã gần một năm, làm sao sẽ không biết Lâm Phong được - Ha ha.
Thi Vận, nếu ngươi nhìn thấy Lâm Phong, ngươi sẽ phải thích hắn đấy. Câu nói của Hỏa Tôn giả khiến Hoắc Thi Vận ửng đỏ nhàn nhạt, hơi cúi đầu, hai tay vò áo, dường như có tâm sự vậy.
- Đã lâu chưa thấy tiểu từ kia, không biết thế nào rồi!
Mà Kiếm Phong Tử hiếm khi mở miệng cũng thở dài một tiếng. Hắn đang vô cùng tò mò cái tiểu tử có ngộ tính siêu phàm với kiếm đạo đã có cảnh giới gì rồi?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT