Lúc Thiên Đài mới quật khởi tại Bắc Hoang, Vũ Hoàng và Thạch Hoàng chỉ có chín đại đệ tử. Khi đó, mọi người cũng không để ý lắm, nhưng sau mấy chục năm, khi chín đại đệ tử đó liên tục xuất thế, lại khiến Bắc Hoang chấn động. Đặc biệt ba đại đệ tử, Mộc Trần, Hầu Thanh Lâm và Thiên Si hòa thượng, đến nay mọi người vẫn chưa nghe ai nói qua có thể đánh bại ba người họ. Có người từng nói, Thiên Si hòa thượng một lòng hướng về phật đạo có Kim thân bất phá. Còn Luân Hồi kiếm Hầu Thanh Lâm, một khi xuất kiếm, có thể khiến cho người ta nhập Luân Hồi, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi. Mà Mộc Trần càng yêu nghiệt hơn, được mệnh danh là Vô địch tôn vũ. Không có ai biết thực lực Mộc Trần ra sao, nếu nhưng Vũ Hoàng không ra, ai cũng không thể đánh bại hắn. Trước kia Mộc Trần đã từng tự tay đánh bại một vị Tôn Vũ đỉnh cao trăm năm tám trăm tuổi, khiến Bát Hoang khiếp sợ. Dù Vấn lão thái gia có thần thông mạnh mẽ, đã từng giết qua Tôn Vũ đỉnh cao, cũng không dám nói, hắn có thể chiến thắng Mộc Trần. Bởi vậy, nên khi Lâm Phong nói sư huynh hắn là Mộc Trần, mọi người rơi vào yên tĩnh ngắn ngủi. Khi nhìn thấy thần sắc cứng ngắc cũng Sở lão quái, Lâm Phong cũng cười gằn một cái. Hắn bây giờ cũng rất thán phục lực uy hiếp của Đại sư huynh, hắn chỉ tùy ý nói một câu, đã khiến cho mọi người có phản ứng như thế đúng là không tầm thường. Ở Bát Hoang Cảnh, chỉ cần Vũ Hoàng không ra tay, không có người nào Đại sư huynh không giải quyết được. Bởi vậy, nên khi thấy Sở lão quái lấy thế ép hắn, Lâm Phong dựa thế đè lại.

- Ngươi chỉ là một môn đồ bình thường của Thiên Đài, mà dám lấy danh của Vũ Hoàng ra lớn lối như thế.

Xem ra, ngươi cần phải được quản giáo tử tế. Sở lão quái trầm mặc trong chốc lát sau lại âm lãnh nói. Số lượng môn đồ Vũ Hoàng tại Bát Hoang Cảnh nhiều đến mức đếm mãi không hết, hắn làm sao sợ một tên môn đồ Vũ Hoàng được.

- Xin lỗi, ta bây giờ đã là đệ tử thân truyền thứ mười một của hai vị sư tôn, ngươi nói ngươi muốn thay hai vị sư tôn quản giáo ta.

Dù ta hai vị sư tôn không đếm xỉa tới ngươi, nhưng Mộc Trần sư huynh mà biết có người muốn thay sư tôn đến quản giáo ta, hắn tất nhiên sẽ đi luận bàn với ngươi một phen, để xem ngươi có tư cách gì thay Vũ Hoàng sư tôn đến quản giáo ta không. Giọng nói lạnh lùng của Lâm Phong để thần sắc mọi người cứng đờ. Nếu như Lâm Phan là đệ tử thân truyền, Sở lão quái đã đá vào tấm sắt rồi. Nếu như Sở Viêm có thể đánh bại Lâm Phong, Thiên Đài không thể nói gì, nhưng khi Sở lão quái muốn thay Vũ Hoàng đến quản giáo đệ tử của hắn, Sở lão quái đã bất kính đối với Vũ Hoàng, cũng đã đủ lý do để Mộc Trần giết lão rồi! Thần sắc Sở lão quái có chút cứng ngắc và tiến thoái lưỡng nan, trong võ đạo thế giới lấy thực lực vi tôn này, tất cả cường giả đều rất coi trọng mặt mũi. Do cháu của khiêu khích, nên bị Lâm Phong đánh, mà hắn còn ra tay với Lâm Phong, chẳng khác nào đánh vào mặt mũi Thiên Đài, mà chuyện này còn diễn ra công khai nữa chứa.

- Ta tưởng là ai, hóa ra Lâm Phong huynh đến rồi, mời huynh vào trong chính điện!

Đúng lúc này, một âm thanh sang sảng liền vang lên. Mọi người chỉ thấy Vấn Thiên Ca đang mặc một bộ bạch y, phong độ phiên phiên, đi tới mời Lâm Phong vào chính điện.

- Lâm Phong, thì ra là Lâm Phong!

Trong lòng mọi người hiểu rõ mọi chuyện, khi hắn nói hắn là đệ tử thân truyền của Thiên Đài, bọn họ sớm nên nghĩ đến Lâm Phong chứ.

- Lâm Phong!

Trong lòng Sở lão quái liền tự nói một tiếng, tuy hắn rất ít quan tâm đến chuyện hậu bối, nhưng hắn cũng từng nghe qua Lâm Phong này. Vì hắn mà Thiên Đài đã khai chiến với Thiên Long Thần Bảo. Nghĩ tới đây, trong lòng Sở lão quái rùng mình, Thiên Đài đài rất coi trọng Lâm Phong, nếu hắn thật sự dạy dỗ Lâm Phong, chắc sẽ không yên với Thiên Đài Lâm Phong cũng đang quét nhìn Sở lão quái một cái. Hắn đang định ỷ thế hiếp người, mà Vấn Thiên Ca lại xuất hiện để cục diện khó xử, không cho Sở lão quái lúng túng. Nên Lâm Phong cũng thuận đà xuống thang, dù sao thì hắn cũng chỉ mượn oai đại sư huynh, không phải của bản thân hắn nên phải giữ chừng mực. Với lại nơi này là Vấn gia, hắn phải cho Vấn Thiên Ca một chút mặt mũi. Sau đó Lâm Phong cùng Thu Nguyệt Tâm theo Vấn Thiên Ca vào trong chính điện. Nhưng khi nhìn thấy bọn họ đi tới, sắc mặt Tề Kiều Kiều không dễ nhìn, nàng chính là người xúi Sở Viêm khiêu khích Lâm Phong. Vốn định diệt nhuệ khí của Lâm Phong, làm Lâm Phong mất mặt, không lại phản tác dụng, khiến cho Lâm Phong lộ liễu một hồi.

- Vấn đại ca, chính điện cũng không phải người nào đều có thể đi vào, đúng không? Khi Tề Kiều Kiều nhìn thấy Vấn Thiên Ca tới gần cười nói, sau đó ánh mắt của nàng nhìn Lâm Phong và Thu Nguyệt Tâm.

Cả đoàn người Tề gia tới đây, chỉ có Tề Thiên Thánh được vào chính điện, mà Tề Kiều Kiều cũng chỉ có thể ở lại đây. Nhưng mà Lâm Phong cùng Thu Nguyệt Tâm, dựa vào cái gì? Mà hai người lại đồng thời đi vào, lẽ nào vì Vấn Thiên Ca giải vây cho Sở lão quái, nên thả bọn họ tiến vào? Lâm Phong lấy ra hai tấm thiệp mời, đặt trước mặt Tề Kiều Kiều. Thần sắc Tề Kiều Kiều ngưng lại, không ngờ hai người họ lại có hai thiệp mời có thể bước vào chính điện.

- Ngươi tựa hồ lại quên lời của nhà tiên tri nói với ngươi, đừng quá coi trọng chính mình.

Nếu không có gia tộc, ngươi chả là cái thá gì cả! Ta cảnh cáo ngươi, sự nhẫn nại của ta có hạn! Lâm Phong dừng lại bên cạnh Tề Kiều Kiều, nhàn nhạt nói. Sau khi nói xong, hắn thậm chí không thèm liếc nhìn nàng một cái, lập tức bước chân tiếp tục đi lên. Sắc mặt Tề Kiều Kiều lúc này khó coi đến cực hạn, nàng không ngờ Lâm Phong lại coi kinh nàng đến vậy. Lâm Phong và Thu Nguyệt Tâm đều có thể bước vào chính điện, mà Tề Kiều Kiều không thể đi vào. Hiển nhiên Vấn gia cho rằng, Tề Kiều Kiều không bằng hai người. Lâm Phong cũng không có tâm tình để ý tới Tề Kiều Kiều muốn cái gì? Nữ nhân này năm lần bảy lượt khiêu khích hắn, nàng thật sự cho rằng nàng là thiên kim Tề gia, nên không người nào dám động nàng sao? Bên trong chính điện rất trống trải, chỉ có mấy chục người ngồi. Trong đó, có rất nhiều người đều có tinh lực cuồn cuộn, một cái ánh mắt đã khiến người ta sợ hãi. Tất cả bọn họ đều là tôn chủ một phương và đương nhiên còn có mấy vị thanh niên giống như Lâm Phong. Những người có tư cách bước vào trong này, đều là Tôn chủ một phương hoặc là cường giả Tôn Vũ hậu kỳ và những thiên tài có khã năng trở thành Vũ Hoàng. Trong đó, cũng có vài người Lâm Phong đã từng thấy, tỷ như: Đông hoang Tề gia Tề Thiên Thánh, Trung Hoang Tư Không gia Tư Không Hiểu, Trung Hoang Huyễn Thế Thiên Cung, Mộc Phàm Trần. Và một người khiến Lâm Phong đặc biệt chú ý, Lạc Thiên Các Bạch Thu Lạc, hắn dĩ nhiên cũng ở nơi này và cánh tay bị Thu Nguyệt Tâm trảm đã mọc lại. Khi Bạch Thu Lạc nhìn thấy Lâm Phong cùng Thu Nguyệt Tâm, hắn tỏ ra đặc biệt bình tĩnh, trên mặt hắn thậm chí còn nở một nụ cười yếu ớt, dường như không có để ý. Mà chính giữa chính điện chắc chắn là nhân vật chính của ngày mừng thọ sáu trăm tuổi hôm nay, Vấn lão thái gia. Vẫn lão thái gia có vẻ đang tươi cười, tuy lão quái vật đã sáu trăm tuổi, nhưng sắc mặt lão vẫn rất hồng hào, long hổ tinh thần, lão ngồi đó giống như một con Chân Long có thể phóng lên trời bất cứ lúc nào.

- Thiên Đài Lâm Phong, Thu Nguyệt Tâm, diện kiến Vấn lão thái gia, Chúc lão thái gia sớm đăng Hoàng cảnh!

Lâm Phong khẽ khom người, khách khí chúc mừng Vấn lão thái gia.

- Không sai!

Khi Vấn thái gia nhìn thấy hai người cười gật đầu, nói:

- Hậu sinh khả úy, xem ra những lão gia hỏa như chúng ta nên lui về ở ẩn cho rồi.

- Lão thái gia nói quá, tuy hiện nay Bát Hoang có thiên tài lớp lớp, nhưng lão thái gia cũng chỉ cách Vũ Hoàng nửa bước.

Hậu sinh vãn bối mặc dù có thiên phú tốt, nhưng vẫn rất kính ngưỡng. Một thanh niên mặc trường bào, đầu buộc kim quan, sang sảng cười nói, diện mạo hắn vô cùng hào hiệp, có vẻ đặc biệt tiêu sái lỗi lạc.

- Vu Tiểu, ngươi nói quá rồi.

Lão già ta còn không biết lúc nào có thể bước vào cái cảnh giới trong truyền thuyết kia. Mà ngươi bây giờ đã Tôn Vũ tầng sáu, chuyện bước vào tôn chủ đã ngay trong tầm tay! Vấn lão thái gia cười nói. Vu Tiểu đã có tu vi Tôn Vũ tầng sáu, tuy không phải nhân vật cấp tôn chủ. Thế nhưng hắn là đại biểu của một trong các thế lực cường đại cũng Trung Hoang Tứ Đại Cổ Thành Tiêu Dao Thần tông, nên mới được vào chính điện.

- Lão gia tử quá lời, tiểu bối còn lâu lắm mới có thể trở thành Tôn chủ.

Vu Tiểu liền khách khí nói, sau đó hắn nhìn Lâm Phong một chút. Ngày xưa ở Càn Vực, khi hắn lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Phong, Lâm Phong mới chỉ có cảnh giới Thiên Vũ sơ kỳ. Lâm Phong lúc ấy, trong mắt hắn giống như giun dế có thể tùy ý tiêu diệt vậy, nhưng bây giờ vật đổi sao dời, thương hải tang điền, khi hai người gặp lại, tên thiếu niên bất khuất kia đã trưởng thành đến có thể dễ dàng đánh bại một tên Tôn giả. Mà tên thiếu niên kia cũng đã trở thành đệ tử thân truyền của Vũ Hoàng và có thân phận tương đương với hắn. Sự trưởng thành của Lâm Phong đã vượt quá dự liệu của hắn, mà cái tên Thiên Lâm công tử là sư đệ của hắn, cũng đã bị Lâm Phong xử mất. Lâm Phong đương nhiên nhận ra Vu Tiểu. Nhớ năm đó, trong Ưu Sơn Trang, khi Vu Tiểu từ trên trời giáng xuống, lấy tư thái bá chủ xuất hiện, suýt chút nữa đã giết hắn, nếu không có sư huynh Hầu Thanh Lâm xuất hiện, hắn khó có thể còn sống đến giờ. Khi song phương gặp lại, cảnh còn người mất, hắn đã không phải Lâm Phong của ngày xưa. Thế nhưng vẫn có sự chênh lệch không nhỏ với Vu Tiểu, hắn còn chưa bước vào Tôn Vũ, mà đối phương đã sắp trở thành tôn chủ rồi.

- Thiên Ca, con và Lâm Phong, Thu Nguyệt Tâm đều là những người trẻ tuổi.

Nên rất dễ có chung sở thích, con rất chiêu đãi hai bọn họ đi. Lão thái gia liền nói với Vấn Thiên Ca.

- Vâng.

Vấn Thiên Ca liền gật đầu, sau đó ngồi xuống bắt chuyện với hai người Lâm Phong.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play