Trên đường tới đại điện, Lâm Phong cùng Thu Nguyệt Tâm đi qua khá nhiều cái sân, mỗi một cái sân đều bày tiệc rượu. Ngày mừng thọ Vấn lão thái gia sẽ chủ động khách, tất cả đều tùy tâm, ai thích đến thì đến. Vị vậy nên tất cả người đi tới đều là khách, nên Vấn gia sẽ không bạc đãi khách nhân. Đương nhiên tất cả khách nhân đều là người có chút thân phận, không ai cũng có thể bước vào Vấn gia. Vấn gia đã chuẩn bị yến tiệc kỹ càng và phong phú từ lâu, tất cả rượu đều quỳnh tương ngọc dịch, mà hoa quả trên bàn cũng là vật đại bổ. Sau khi đi qua vài cái hành lang, hai cũng đã đến được chủ điện, bên ngoài chủ điện là một cái sân rấy lớn, ở đó đang bày ra yến tiệc, vô cùng huyên náo và đặc biệt náo nhiệt. Tất cả những người ở trong đoa đều là các nhân vật đến từ khắp nơi Bát Hoang Cảnh. Những người đang này túm năm tụm ba, trò chuyện với những người quen của mình.

- Quả thật rất náo nhiệt.

Tất cả những người ở đây đều có khí huyết cường thịnh và hồn hậu, đại đa số người đều có tu vi Tôn giả. Mà những người không phải Tôn giả người cũng đều có thân phận bất phàm. Nếu như mấy năm trước, tùy ý một người ở đây đều phải làm cho hắn ngưỡng mộ. Họ là những nhân vật cao cao tại thượng mà hắn gần như không thể với tới. Khi Lâm Phong nhớ lại ngày xưa, trong lòng không khỏi cảm thán một tiếng. Võ đạo quả nhiên có sức mạnh kỳ diệu, có thể khiến cho võ tu thay đổi vận mệnh của mình. Những người đã từng cường giả trong mắt Lâm Phong, bây giờ ở trong mắt hắn lại hết sức bình thường.

- Hừ!

Đung vào lúc này, một tiếng hừ truyền đến, ánh mắt Lâm Phong liền quay lại nhìn về phía đó. Hắn lập tức liền nhìn thấy bóng người của Tề Kiều Kiều đang trong đám người ngồi ngoài sân. Do diện tích chủ điện có hạn, nên chỉ có một số người được đi vào, ngoại trừ mấy vị tôn chủ một phương, cũng chỉ có thập đại yêu nghiệt mới được vào. Mặc dù Tề Kiều Kiều đi cùng Tề Thiên Thánh, nhưng cũng chỉ có Tề Thiên Thánh đi vào. Nếu ai cũng dẫn mấy người đồng hành đi vào, thì chủ điện là sao chứa nổi. Do Tề Kiều Kiều là một trong tứ đại mỹ nữ của Bát Hoang Cảnh và là thiên kim của Đông hoang Tề gia, nên bên cạnh nàng có vài người thanh niên làm hộ hoa giả. Lâm Phong chỉ bình tĩnh nhìn cô ta một chút, sau đó đưa mắt qua chỗ khác, trực tiếp đi đến chủ điện.

- Kiều Kiều, người kia là ai mà kiêu ngạo như vậy? Cùng Lúc đó, có một thanh niên có khí tức mạnh mẽ liền hỏi Tề Kiều Kiều một tiếng.

- Một gia hỏa làm cho người ta căm ghét, ỷ vào thiên phú mà làm càn.

Đã từng bất kính với ta! Khi Tề Kiều Kiều nhìn thấy phản ứng của Lâm Phong, nàng rất khó chịu, lạnh lùng nói.

- Có muốn ta giúp ngươi giáo huấn hắn một chút không? Sở Viêm liền nhếch miệng nở nụ cười tà dị.

Từ khi tu vi của hắn bước vào Tôn giả, hắn chưa vận động lần nào, mà người thanh niên trước mắt chỉ có tu vi Thiên Vũ tầng tám, cũng miễn cưỡng đủ cho hắn làm nóng thân thể. Mà lại còn được thể hiện trước mặt mỹ nhân một phen, cớ sao lại không làm. Tề Kiều Kiều liền sửng sốt một chút, sau đó liền nhìn Sở Viêm nở một nụ cười, tùy tiện nói:

- Nếu như ngươi có thể giáo huấn đạt được hắn, ta có thể trọng điểm quan sát ngươi.

Khi Sở Viêm nghe nói nàng nói như thế, trong mắt liền hiện lên một tia dị thải. Hắn tự nhiên rõ ràng minh bạch ý của Tề Kiều Kiều, nếu như hắn có thể bộc lộ tài năng, mà được Tề Kiều Kiều coi trọng, hắn rất có thể trở thành hiền tế của Đông hoang Tề gia, hơn nữa lại còn đạt được một trong tứ đại mỹ nữ của Bát Hoang Cảnh, Tề Kiều Kiều. Sở Viêm thực sự rất khó chống đối sự dụ hoặc này.

- Kiều Kiều, ngươi phải nhớ lời của ngươi đó.

Khóe miệng Sở Viêm nở một nụ cười tà dị. Chuyện giáo huấn một Thiên Vũ tầng tám mặc dù hơi khó đối với hắn một ít, nhưng cũng sẽ không có vấn đề quá lớn. Sau đó Sở Viêm liền phi ra, ngăn cản con đường của Lâm Phong. Lâm Phong liền chăm chú nhìn hắn, sau đó lập tức kéo Thu Nguyệt Tâm đi vòng qua. Trong Vấn gia có cường giả mấy, tất cả người trong đại điện đều là nhân vật tôn chủ một phương. Nên hắn tự không muốn gây sự, nên mới không thèm chấp nhặt với đối phương. Lâm Phong không muốn gây chuyện, nhưng đối phương lại muốn gây sự với hắn. Sở Viêm liền bước chân che ở trước mặt Lâm Phong, khóe miệng hắn vẫn nở một nụ cười đáng ghét, thản nhiên nói:

- Hôm nay là ngày mừng thọ sáu trăm tuổi của Vấn lão thái gia.

Ngươi nên cân nhắc phân lượng của chính mình một chút đi, không nên tùy ý đi loạn. Đôi mắt Lâm Phong đột nhiên phát lạnh, trong con ngươi của hắn dường như có mộtđạo kiếm khí đáng sợ đâm thẳng vào mắt Sở Viêm. Khiến cho đầu óc của Sở Viêm đột nhiên ngưng trệ, ngay sau đó, hắn liền cảm thấy một luồng uy thế khủng bố ập tới. Hắn chỉ thấy bàn tay của Lâm Phong đột nhiên đánh về phía hắn. Bàn tay kia liền hóa thành một đạo ma chưởng bá đạo, tự ẩn chứa lôi hỏa vô cùng đáng sợ. Khiến cho Sở Viêm cảm thấy nghẹn thở, sắc mặt cũng trở nên trắng xám.

- Ầm!

Sở Viêm liền tỉnh táo lại trong chớp mắt, cả người liền bị ngọn lửa đáng sợ bao phủ. Sau đó hắn liền đánh ra hai đạo hỏa diễm chưởng lên trời, lao thẳng tới ma chưởng của Lâm Phong.

- Oanh ca!

Bên dưới ma chưởng được dung hợp hai loại áo nghĩa lôi và hỏa của Lâm Phong, hai hỏa chưởng liền bị nghiềng nát. Sau đó có tiếng xương cốt bị nứt toác liền vang lên, thân thể Sở Viêm lập tức bị này một chưởng đè trên mặt đất. Nếu Lâm Phong không có thu tay lại, thì tính mạng của hắn đã không còn.

- Thật khủng khiếp, rốt cục người này là ai? Tại sao hắn chỉ có tu vi Thiên Vũ tầng tám, mà đã có thể dùng một đòn đánh bại Sở Viêm.

Khi mọi người cảm nhận được khí tức kinh khủng của Lâm Phong, họ liền liền nhìn thấy Lâm Phong dùng một chưởng trấn áp Sở Viêm.

- Đúng thật rất khủng bố.

Nhưng tên gia hoả này chắc chắn gặp xui xẻo rồi. Do Sở Viêm bước vào Tôn Vũ cảnh, nên Sở lão quái mới mang hắn đến khoe khoang một phen. Ai ngờ lại bị người ta dùng một chưởng đánh ngã xuống, Sở lão quái làm sao vui cho được. Có người biết thân phận của Sở Viêm, nên liền cảm thấu lo lắng cho Lâm Phong.

- Ngươi đúng là đồ hư hỏng, để ta thay trưởng bối của ngươi quản giáo ngươi một phen!

Lâm Phong liền lạnh lùng nói một tiếng, sau đó hắn lập tức đá Sở Viêm bay qua một bên.

- Ngươi muốn thay ai quản giáo hắn.

Đúng lúc đó, bên trong đại điện liền có một giọng nói lạnh lùng truyền ra. Sau đó mọi người lập tức nhìn thấy một lão giả cáu kỉnh đi ra, khí tức trên người lão giống như một đại dương mênh mông, cuồn cuộn dâng trào. Lão chính là cường giả Tôn Vũ tầng tám cảnh, Sở lão quái. Chỉ có Tôn Vũ hậu kỳ mới có thể xưng là tôn chủ một phương.

- Gia gia!

Sở Viêm lập tức bò lên, sắc mặt của hắn vô cùng giận dữ và xấu hổ. Lúc đầu hắn định dùng tu vi Tôn Vũ áp bức Lâm Phong, nhưng không ngờ chưa kịp ra tay đã bị Lâm Phong dùng một chưởng đáng bại.

- Đồ vô dụng!

Sở lão quái liền mắng một tiếng, trong giọng nói của lão vài phần tiếc nuối. Đường đường là Tôn giả lại bị một tên Thiên Vũ tầng tám dùng một chưởng vỗ đánh bại. Khiến cho người làm ông như hắn không biết phải nói gì? Quá mất mặt mà. Sau khi Sở lão quái dứt lời, ánh mắt của lão liền nhìn về phía Lâm Phong, lạnh nhạt nói:

- Ngươi mới vừa nói, muốn thay ta dạy cháu của ta à? Hắn tuy vô dụng, nhưng cũng không tới phiên ngươi dạy dỗ nó Lâm Phong nhìn về phía Sở lão quái.

Bình tĩnh nói:

- Là hắn ngăn cản đường ta, lại còn nói năng lỗ mãng, nên ta giáo huấn hắn có gì sai? - Làm càn!

Sở lão liền quát một tiếng:

- Giáo huấn? Cháu của ta đến phiên ngươi giáo huấn sao? Để ta thay trưởng bối của ngươi quản giáo ngươi vậy.

Sau Sở lão quái nói xong, lão liền chậm rãi bước về phía Lâm Phong, mỗi một bước lão bước qua, đều khiến cho Lâm Phong cảm thấy một luồng áp lực đang đè nén hắn. Lúc này, Lâm Phong cảm giác như đang có mấy ngọn núi đang đè trên người hắn.

- Ông có chắc muốn thay trưởng bối ta quản giáo ta không? Lâm Phong liền lãnh đạm nói.

Cái tên cháu của lão gia hoả này kia đã không đứng đắn, mà lão gia hỏa này còn muốn lấy cảnh giới áp bức hắn.

- Ầm!

Một luồng áp lực cuồng bạo khiến cho không gian run rẩy, lập tức đè lên Lâm Phong. Nhưng Lâm Phong vẫn kiên cường bước tới trước.

- Trưởng bối của ngươi không dạy ngươi phải tôn trọng tiền bối sao? Sở lão quái đứng đó giống như một ngọn núi khổng lồ, khiến cho người ta chấn động không ngớt.

Lão không hỗ là Tôn chủ, giơ tay nhấc chân một cái đã có thể phá cả ngọn núi.

- Ta sẽ nói lại chuyện, ngươi vì tôn tử của ngươi bị ta dùng một chưởng đánh bại, mà liền muốn thay ta sư phụ ta giáo huấn ta cho các vị sư huynh của ta.

Sư phụ ta chắc sẽ không tình toán với ngươi, nhưng các sư huynh của ta lại có tính khí không được tốt lắm. Nếu có người cậy thế bắt nạt ta, thì hắn ta phải trả giá gấp mười lần a. Mặc dù đối mặt với áp lực nặng nề như ngọn núi, nhưng Lâm Phong vẫn nghểnh đầu, lãnh đạm nhìn kỹ Sở lão quái. Trong âm thanh của hắn cũng lộ ra một luồng ngạo khí. Khi mọi người nghe được lời nói của Lâm Phong, thần sắc của họ liền ngưng lại. Hình như sư phụ của Lâm Phong tựa hồ cũng là một nhân vật có thể chống lại Sở lão quái.

- Sư huynh ngươi là ai mà có thể bắt ta trả giá gấp mười lần? Khẩu khí thật là lớn.

Sở lão quái lạnh lùng nói. Ở giờ khắc này, hắn cũng mơ hồ nghĩ tới, thế lực sau lưng Lâm Phong e là không đơn giản như.

- Mộc Trần!

Khi nghe Lâm Phong nhàn nhạt nói hai chữ đó, đôi mắt của Sở lão quái đột nhiên cương cứng. Không ngờ sư huynh của hắn lại là Mộc Trần!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play