- Lâm huynh, hôm nay là ngày mừng thọ của lão thái gia, huynh đã là khách thì cứ tự nhiên đi, không cần câu nệ.

Rượu này được ủ bằng Long tiên, hai vị nên thử xem! Vấn Thiên Ca cười nói, sau đó hắn rót rượu cho hai người.

- Vấn huynh khách khí rồi!

Lâm Phong nâng chén mời Vấn Thiên Ca, sau đó hắn uống một hơi cạn sạch. Huyết mạch trong người Lâm Phong cuồn cuộn sôi trào, mơ hồ có mấy tiếng ào ào ào nhẹ nhàng vang lên. Không hổ Vũ Hoàng gia tộc truyền thừa vạn năm, ngay cả rượu trong bữa tiệc cũng làm huyết mạch sôi trào.

- Rượu ngon!

Lâm Phong tán thưởng một tiếng, Vấn Thiên Ca cười nói tiếp:

- Cũng chỉ có những người trong chính điện mới có thể được uống rượu ủ từ Long tiên.

Tu vi Lâm Phong huynh bây giờ mới Thiên Vũ tầng tám, nhưng đã có thể đánh bại Long Đằng Kỳ trên Thiên Sơn mạch, quả thật không phải người thường.

- Vấn huynh nói quá rồi.

Lâm Phong khách khí. Nhưng ngay lúc đó, hắn cảm thấy một đạo hàn quang đang nhìn chằm chằm mình. Lúc này, Sở lão quái đang xoải bước đi vào, tìm một chỗ ngồi xuống, thần sắc lão rất khó coi. Vừa nãy, suýt nữa vì Lâm Phong mà lão xuống đài không được, cũng may Vấn Thiên Ca ra giải vây. Nên tâm tình lão không thể nào tốt được, lão đường đường là Tôn chủ một phương. Tuy Lâm Phong thiên phú rất tốt, nhưng hắn có thể trưởng thành đến mức nào, thì còn khó nói, mà tên nhóc kia lại dám lấy thế ép hắn.

- Lâm Phong huynh đệ không cần quá để chuyện Sở lão quái trong lòng.

Nhưng huynh cũng nên cẩn thận chút, không thể không có tâm phòng người. Vấn Thiên Ca truyền âm nói với Lâm Phong. Mặc dù Sở lão quái không dám công khai làm gì Lâm Phong, nhưng nếu cường giả nếu như hắn muốn báo thù trong thầm lặng, cũng rất khó biết.

- Ừm.

Lâm Phong khẽ gật đầu, Vấn Thiên Ca nhắc nhở hắn tất nhiên có ý tốt.

- Lâm huynh, đại đa số những người trong này đều là nhân vật cấp Tôn chủ cũng Trung Hoang.

Người ngồi bên cạnh lão thái gia là Yến gia tôn chủ của Thiên Hư Cổ Thành, tu vi Tôn Vũ tầng chín. Mà người trung niên mặc tử kim hoa phục kia là Tử gia tôn chủ, ông ấy cũng có tu vi Tôn Vũ tầng chín, mà lại nắm giữ tử đồng có uy lực vô cùng, chỉ đứng sau Thiên Mâu Đồng... Vấn Thiên Ca giới thiệu tất cả những người trong chủ điện cho Lâm Phong. Tất cả bọn hiọ đều là tôn chủ một phương vô cùng khó gặp, nhưng giờ khắc này đều tụ hội ở đây vì sức ảnh hưởng của Vấn lão thái gia quá lớn. Vấn gia tại Trung Hoang đã được truyền thừa cả vạn năm, gốc gác sâu không thể lường. Khi Lâm Phong nhìn thấy hơn mười vị Tôn chủ, trong lòng không khỏi cảm thán. Do hôm nay là ngày mừng thọ cũng Vấn lão thái gia, nên mới xuất hiện nhiều lão quái vật nhân vật như vậy. Từ đây có thể thấy được Bát Hoang Cảnh mênh mông, tuyệt đối không thiếu Tôn chủ, nhưng số lượng Vũ Hoàng lại không nhiều. Tuy nói tôn chủ cách Vũ Hoàng có một bước, nhưng lại khó như lên trời, một khi vượt qua, có thể quan sát chúng sinh, coi thường thiên hạ. Chỉ có Vũ Hoàng mới thậy sự là vương giả của Bát Hoang Cảnh.

- Ở Thiên Đài, ta có một vị sư đệ, cũng có tử đồng tương tự vị kia.

Không biết đệ ấy có quan hệ gì với Tử gia tôn chủ không? Lâm Phong liền quay qua hỏi Vấn Thiên Ca.

- Chắc là con cháu cũng Tử gia rồi.

Vấn Thiên Ca gật đầu cười nói, sau khi nghe thấy thế, Lâm Phong có chút nghi hoặc, hỏi:

- Hắn là người của Tử giá, vì sao lại đi từ Trung Hoang tới hoang vu Bắc Hoang, gia nhập Thiên Đài? - Trong tứ đại cổ thành ở Trung Hoang, đều có Vũ Hoàng thế lực.

Trong đó có Vấn gia nhà ta và Tư Không gia, đều là gia tộc thế lực. Mà rất nhiều người sẽ không chọn trở thành môn hạ của gia tộc, dù sao nếu họ không phải thuộc dòng dõi đích tôn, sẽ rất khó đạt được Vũ Hoàng thân truyền. Vấn Thiên Ca nói:

- Mà Huyễn Thế Thiên Cung, chỉ thu nhận những người có thiên phú ảo thuật.

Còn Tiêu Dao Thần tông từ trước đến giờ đều vô cùng thần bí. Do ba vị đệ tử trong chín đại đệ tử của Thạch Hoàng và Vũ Hoàng đều danh chấn Bát Hoang. Nên mới có rất nhiều người ở Trung Hoang muốn trở thành môn hạ của Thiên Đài. Sau khi Lâm Phong nghe Vấn Thiên Ca nói xong, hắn nở một nụ cười. Xem ra trình độ dạy dỗ đệ tử của Thiên Đài đã được Bát Hoang Cảnh công nhận.

- Muốn tiến xa trên con đường võ đạo, chủ yếu phải dựa vào bản thân.

Ba vị đại đệ tử của Thiên Đài có thể danh chấn Bát Hoang vì do nỗ lực và tâm ý cứng cỏi không thể lay động của họ. Ánh mắt Tề Thiên Thánh nhìn Lâm Phong, nhàn nhạt nói một tiếng.

- Không sai, con đường võ đạo phải dựa vào bản thân.

Còn mấy tên con cháu của Vũ Hoàng gia tộc, hay tỏ ra hung hăng chỉ là dựa dẫm vào thế lực của gia tộc mà thôi. Lâm Phong nhìn lướt qua Tề Thiên Thánh, không hề khách khí đáp trả. Hắn đang nói chuyện với Vấn Thiên Ca, mà Tề Thiên Thánh lại chen miệng vào, mà còn bày đặt giáo huấn người khác, nên Lâm Phong cũng không cần khách khí với hắn. Khi Tề Thiên nghe thấy mấy lời trào phúng của Lâm Phong, thần sắc hắn lập tức ngưng lại.

- Có thế lực của gia tộc để dựa vào dĩ nhiên tốt hơn mấy tên vừa mới xuất đạo mà đã tỏ ra kiêu ngạo, không coi ai ra gì.

Bình thường thì huyênh hoang, nhưng khi lên võ đài lại không chịu nổi một chiêu. Tề Thiên Thánh liền phản bác lại.

- Mới chỉ đánh bại tên Long Đằng không được đề cử vào danh sách thập đại yêu nghiệt đã là gì? Khẩu chiến của Lâm Phong và Tề Thiên Thánh khiến cho không ít người chú ý.

Mọi người chỉ thấy những nhân vật cấp Tôn chủ kia đang tươi cười, nói:

- Cạnh tranh giữa đám thiên tài bây giờ vô cùng kịch liệt, nhưng như thế, mới có thể tìm ra những cường giả chân chính.

Một câu nói tùy ý của Tử Đồn Tôn giả khiến cho bầu không khí sốt sắng hòa hoãn không ít.

- Ha ha, Tử huynh nói quá đúng.

Bát Hoang Cảnh chúng ta bây giờ có thể nói thiên tài lớp lớp. Vấn lão thái gia, ngài xem thử tên hậu bối thiên tài nào có thể bộc lộ tài năng đây? Đúng lúc này, liền có một vị tôn chủ khác nói tiếp, cười hỏi.

- Thời đại thiên tài lớp lớp như bây giờ, có người quật khởi sớm, cũng có người có đại tài những trưởng thành muộn, nên thắng bại chỉ là nhất thời mà thôi.

Nó không thể chứng tỏ được cái gì cả? Thứ quyết định đến con đường của bọn chúng, vẫn là sự chấp nhất của chúng đối với võ đạo. Còn ai có thể vấn đỉnh Bát Hoang, không ai có thể biết được cả. Vấn lão thái gia liền mỉm cười nói. Mỗi người đều có cái nhìn không giống, nên chỉ cần tự biết trong lòng là được. Huống hồ, con đường võ đạo của mỗi người đều rất khác nhau khó có thể thấy rõ. Dù tiên đoán của nhà tiên tri, cũng chỉ có thể để tham chiếu một chút, không thể tin hoàn toàn.

- Ta thì lại xem trọng Vấn Thiên Ca.

Nó rất có tiềm năng trở thành nhân vật tiếu ngạo Bát Hoang đấy chứ. Lời nói của vị Tôn giả đó liền để lão thái gia cao hứng.

- Ta thật ra cũng hi vọng như vậy.

Mặc dù Thiên Ca không tệ, nhưng nó vẫn còn thiếu sự tôi luyện chân chính. Nên ta đang chuẩn bị đưa hắn đi tới chiến trường chân chính, để hắn biết trong mỗi thời thịnh thế như thế này, có bao nhiêu thiên tài tuyệt diễm.

- Ý của lão thái gia là… Khi nghe Vấn lão thái gia nói như thế, ánh mắt người hơi ngưng lại.

Vấn gia đã chuẩn bị để Vấn Thiên Ca đi rèn luyện rồi sao?

- Không trải qua chân chính sinh tử, làm sao có thể thành tài, trong Bát Hoang Cảnh có rất nhiều người có thiên phú dị bẩm, nhưng bởi vì bọn họ không có cảm giác được chân chính nguy nan nên mới bị làm hỏng.

Vấn lão thái gia thở dài, trong Bát Hoang Cảnh, những thiên tài của Vũ Hoàng thế gia có gốc gác thâm hậu như Vấn Thiên Ca đều không cảm giác được chân chính sinh tử nguy nan. Khi Lâm Phong nghe những tôn chủ kia nói chuyện, tinh thần hắn tập trung cao độ. Vấn Thiên Ca sinh ra trong Vũ Hoàng gia tộc, mà những trưởng bối trong gia tộc hắn còn hi vọng hắn trải qua chân chính sinh tử. Từ đó có thể thấy được sự gian nan của võ đạo.

- Vấn Thiên Ca có thiên phú dị bẩm, lại có trưởng bối nhưng lão thái gia chỉ đạo, nó nhất định sẽ danh chấn Bát Hoang.

Mà những ngày khác trong thập đại yêu nghiệt đều có thiên phú tuyệt luân, nên sẽ nổi bật hơn mọi người, không phải những người khác có thể so được Sở lão quái mỉm cười. Lão định tân bốc thập đại yêu nghiệt, nhưng cũng có ý nói Lâm Phong không thể so được với thập đại yêu nghiệt.

- Không thể nói như thế? Chuyện người sau vượt qua người trước cũng không hiếm thấy.

Trên con đường võ đạo này, không có cái gì không thể, dù cho có là thập đại yêu nghiệt cũng như thế thôi. Lão thái gia liền lắc đầu, bình thản nói.

- Lão thái gia nói rất đúng, mặc dù đều là thập đại yêu nghiệt, những cũng có mạnh có yếu, cứ tỷ thí một phen tự nhiên sẽ rõ thôi.

Đúng lúc này, đột nhiên có một giọng nói kiêu ngạo cuồn cuộn vang lên. Mọi người lập tức nhìn thấy một thanh niên người bước vào bên trong cung điện. Hắn đang nhếch miệng lên nhàn nhạt cười khẩy một cái:

- Luyện Ngục Thiên, chúc lão thái gia phúc như đông hải, thọ tỷ nam sơn.

Mà hôm nay có nhiều hậu bối anh kiệt đến đây như vậy, sao không tổ chức mấy cuộc tỷ thí, trợ hứng cho ngày mừng thọ của ngài?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play