Buổi tối, ánh trăng vẫn treo trên bầu trời, từng cơn gió miên man vẫn từ từ thổi. Từ khi câu nói của Lâm Phong vang lên, cả khách sạn đột ngột trở nên yên tĩnh. Tề Thiên Thánh lấy giọng ra lệnh nói với Lâm Phong nói, Lâm Phong lại đáp lại hắn, bằng một kiếm, cùng với một câu khinh cuồng. Vào lúc này, dưới ánh trăng đang có hai người nhìn chằm chằm nhau, ánh mắt sắc bén của bọn họ có thể khiến cho người ta cảm thấy như đang bị một tia nhàn nhạt hàn ý tập kích Hai người này đều có thân phận không tầm thường, một người là thiên tài thành danh đã lâu, Tề Thiên Thánh. Mà người còn lại chính là thiên tài của Thiên Đài mới quật khởi Bắc Hoang cách đây không lâu, Lâm Phong.

- Muốn đi được xa thì phải biết lượng sức mà đi, không nên vì sảng khoái nhất thời, mà không để ý tới hậu quả.

Nhất là khi hậu quả đó không phải ngươi có thể gánh chịu. Tề Thiên Thánh liền đánh vỡ trầm mặc, giọng nói của hắn vẫn bình tĩnh như trước.

- Lâm Phong ta tuy không phải hậu duệ Vũ Hoàng, nhưng cũng không đến nỗi bị người giết tới cửa rồi mà chỉ vì một câu nói của một người nào đó mà thả kẻ muốn giết ta đi.

Nếu ta nhu nhược như thế, còn nói gì tới chuyện tu luyện võ đạo. Ta không giống như một ít người đã làm ác, mà lại bày tư thế kiêu ngạo, lấy giọng điệu cao cao tại thượng giáo huấn và uy hiếp người khác. Lâm Phong cười khẽ. Hắn sao lại nghe không ra trong âm thanh của Tề Thiên Thánh có một chút uy hiếp. Nếu như hôm nay mà hắn còn có thể lưu tâm đến loại uy hiếp này, hắn đã không gọi là Lâm Phong nữa rồi.

- Nhà tiên tri chính là người tu Thiên Mệnh thuật, nên tiên đoán của ông ấy vẫn có đạo lý.

Hình như ông ấy đã nhìn thấy tương lai người! Lâm Phong cười nhẹ một tiếng. Ánh mắt Tề Thiên Thánh lập tức trở nên lạnh lẽo, đối với tiên đoán của tiên tri, hắn vẫn giữ kín như bưng. Bởi vì nhà tiên tri tiên đoán Tề Kiều Kiều có hy vọng trở thành Vũ Hoàng, nhưng lại phán cực hạn của hắn chỉ là hạ vị Vĩ Hoàng. Trừ phi có cơ ngộ nghịch thiên, bằng không thì trung vị Vũ Hoàng với hắn là vô vọng. Trừ Tề Kiều Kiều và một số ít người không được nhà tiên tri tiên đoán và một bộ phận nhỏ người có tiềm lức thập hơn hắn. Thì tất cả những người còn lại đều được nhà tiên tri tiên đoán có kết quả bằng hắn, thậm chí là vượt qua hắn.

- Ta sẽ chứng minh, những tiên đoán của nhà tiên tri sai lầm.

Nhưng ngươi có cơ hội nhìn thấy hay không? Thì rất khó nói. Do Tề Thiên Thánh bị Lâm Phong nói đúng chỗ đau, nên đôi mắt của hắn như những lưỡi đao nhìn về phía Lâm Phong. Nhưng sau đó hắn lại lập tức xoay người rời đi. Mặc dù rất tức giận, nhưng hắn biết việc nào nặng, việc nào nhẹ. Chờ sau khi biết rõ chuyện của Thiên Hư cổ trận, hắn sẽ xử lý Lâm Phong.

- Có mấy người hay vênh váo, nhưng nhất định sẽ phải trở thành đá lót đường.

Tề Kiều Kiều liền nhìn Lâm Phong một cái, sau đó nàng liền theo Tề Thiên Thánh rời đi. Trong lòng nàng luôn nghĩ, Lâm Phong nhất định sẽ trở thành đá lót đường trên con đường trở thành cường giả của ca ca nàng. Dù cho nhà tiên tri có tiên đoán hắn như thế nào, ca ca Tề Thiên Thánh của nàng nhất định sẽ đạp lên Lâm Phong mà tiến lên.

- Lại không có đánh nhau, thật đáng tiếc.

Mọi người liền thầm than một tiếng. Không được nhìn thấy Tề Thiên Thánh và Lâm Phong choảng nhau quả khá đáng tiếc.

- Này, câu nói vừa nãy của Lâm Phong có ý gì vậy? Chẳng lẽ nhà tiên tri đánh giá Tề Thiên Thánh rất thấp sao? Moi người đang bất đầu suy nghĩ ý tứ sâu xa của câu nói của Lâm Phong.

Nhìn ánh mắt cũng Tề Thiên Thánh là có thể đoán ra một chút rồi. Rất có thể nha tiên tri tiên đoán tương lại của Lâm Phong sẽ vượt qua Tề Thiên Thánh. Sau khi người Tề gia rời đi, mọi người cũng đều dồn dập rời đi. Lúc này, Lâm Phong cùng Thu Nguyệt Tâm mới có mấy phần thanh nhàn, nhưng tâm tình họ vẫn hơi có chút phiền muộn. Không hiểu sao, đang yên đang lành, lại bị người khác quấy nhiễu. Đám người Tề gia quá càn rỡ, đã lấy thần niệm nhòm ngó hắn rồi, mà còn dám công kích hắn trước. ...... Ba ngày sau, Thiên Hư Cổ Thành đột ngột náo nhiệt hẳn lên, hôm nay chính là ngày mừng thọ sáu trăm tuổi của Vấn lão thái gia. Vấn lão thái gia là cường giả có tu vi Tôn Vũ đỉnh cao, cách Vũ Hoàng chỉ một bước. Nhưng một bước này lại vô cùng khó đi, khiến cho hắn hao tổn trăm năm nhưng vẫn không có cách nào. Mặc dù phụ thân của Vấn lão thái gia là Vũ Hoàng cũng không có cách nào giúp được hắn, một bước đi, hắn nhất định phải dựa vào chính mình. Mà thực lực Vẫn lão thái gia cũng vô cùng cao siêu, đã từng có một vi Tôn Vũ tầng chín vô cùng kiêu căng, sỉ nhục Vấn gia đã bị Vấn gia lão thái gia dùng một chưởng đập chết. Khi người kia chết, hắn mới rõ ràng, tuy hắn có cùng cảnh giới với Vấn lão thái gia, nhưng chênh lệch giữa hai người lại vô cùng lớn. Viì vậy nên ngày mừng thọ sáu trăm tuổi của Vấn lão thái gia người đều có rất nhiều người đến chúc thọ, trong mấy ngày qua, có rất nhiều thế lực dồn dập đến Thiên Hư Cổ Thành, chuẩn bị chúc thọ Vấn lão thái gia. Đương nhiên, cũng không ít người mang theo mục đích khác, ví dụ như họ muốn biết Vấn gia vận dụng Thiên Hư cổ trận, để truyền tống cường giả tới nơi nào. Khi Lâm Phong cùng Thu Nguyệt Tâm đi trong Thiên Hư Cổ Thành, hai người bọn họ cũng nghe thấy không ít người đang bàn luận về Vấn gia. Vấn gia là thế lực chiếm giữ Thiên Hư Cổ Thành từ lâu, nên có thực lực sâu không lường. Mà mỗi một đời của Vấn gia, đều sẽ xuất hiện thiên tài, tuy bọn họ không có thể chất đặc thù, nhưng thiên phú đều vô cùng cường đại. Giống như Vấn Thiên Ca trong thập đại yêu nghiệt vậy, mọi người chưa bao giờ nghe nói hắn có thể chất đặc biệt gì? Nhưng mọi người đều xếp Vấn Thiên Ca trong năm vị trí đầu thập đại yêu nghiệt. Điều này khiến Lâm Phong phải thay đổi cách nhìn về người thanh niên có khí chất phi phàm, khuôn mặt tuấn dật, Vấn Thiên Ca. Vì Vấn gia có cường giả Vũ Hoàng, nên bọn họ cũng có tiểu thế giới, nhưng tất cả bọn họ đều sống trong Thiên Hư Cỗ Thành. Khi Lâm Phong và Thu Nguyệt Tâm đi tới Vấn gia, thấy cả Vấn gai đông như trẩy hội, phi thường náo nhiệt. Liên tục có người đến đây chúc mừng được người của Vấn gia phủ dồn dập nghênh tiếp vào Vấn gia phủ đệ. Khi tiến vào Vấn gia phủ đệ, có một cửa ải, mọi người đến chúc mừng phải thông báo danh tính, sau đó được chia tiếp đón ở nhiều nơi khác nhau. Dù sao không phải ai cũng có thể tiến vào chủ điện, nhìn thấy Vấn lão thái gia.

- Thiên Khung Tiên Khuyết, Ngô Thanh.

Lúc này, trước mặt Lâm Phong đang có một người tự báo họ tên. Khi lão giả phân phát thiệp mời liền cho hắn một cái thiệp mời màu vàng, có rất nhiều người liền tỏ vẻ hâm mộ. Do có rất nhiều người đến nên Vấn gia có chia ra làm vài loại thiệp mời, mỗi một loại thiếp mời đều có chỗ ngồi khác nhau. Ví dụ như thiếp mời màu vàng thì sẽ được ngồi ngoài đại điện, nên mọi người mới hâm mộ tên đệ tử của Thiên Khung Tiên Khuyết kia.

- Thiên Đài, Lâm Phong và Thu Nguyệt Tâm.

Lâm Phong đi lên trước, thấp giọng nói. Khi ông lão chuẩn bị đưa một cái thiệp mời màu vàng cho Lâm Phong, thì ông lão ở bên cạnh liền hô to.

- Chờ đã!

Sau đó ông ấy đổi một thiệp mời có khắc chữ hỹ cho Lâm Phong, sau đó liền nói:

- Hai vị có thể vào chính điện!

- Hả? Thần sắc những người quanh kinh ngạc.

Được tiến vào chính điện là đãi ngộ cao nhất, chỉ có nhân vật uy trấn một phương mới được đi vào. Nên họ mới ngạc nhiên khi người trẻ tuổi Lâm Phong cùng Thu Nguyệt Tâm lại được trao tặng loại đặc quyền này.

- Xem ra tiếng tăm chúng ta cũng không tệ!

Lâm Phong quay về phía Thu Nguyệt Tâm nở nụ cười, truyền âm nói. Nguyên nhân người Thiên Khung Tiên Khuyết chỉ có thể ngồi ở ngoài điện, mà bọn họ có thể tiến vào bên trong đại điện, hiển nhiên không phải vì Thiên Đài có tiếng tăm lớn hơn Thiên Khung Tiên Khuyết. Trên thực tế, Thiên Khung Tiên Khuyết là một thế lực lâu năm hơn Thiên Đài nhiều. Vấn gia làm như thế, hiển nhiên bởi vì tên hai người bọn họ là Lâm Phong và Thu Nguyệt Tâm! Từ một loại ý nghĩa nào đó mà nói, thì hai người bọn họ đã được Vấn gia coi là một trong những người có thể sánh ngang với thập đại yêu nghiệt.

- Nhưng hôm nay là ngày Bạch Thu Lạc khiêu chiến ta.

Ta sợ tiến vào chủ điện sẽ có chuyện phiền toái! Thu Nguyệt Tâm nói nhỏ một tiếng. Hôm nay là ngày mừng thọ của Vấn lão thái gia, nên Vấn gia hiển nhiên là không cho phép gây sự. Không biết Bạch Thu Lạc đang có chủ ý xấu xa gì đây.

- Cứ vào đi đã.

Lâm Phong đáp một tiếng. Dù không có Bạch Thu Lạc, hắn cũng sẽ tới đây một chuyến để tăng trưởng một ít kiến thức, ngày mừng thọ sáu trăm tuổi của Vấn lão thái gia nên sẽ xuất hiện không ít cường giả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play